Chị dâu tôi yêu chị chương 41 | Sau giông bão
Hương nói rằng tôi, dù bây giờ lo lắng cho tình hình của Thành, nhưng tôi không có gì để nói thêm. Tôi im lặng và lắng nghe, bởi vì kết cục tôi đã dự tính từ trước và giờ đây, chỉ cần gặp được Thành, tôi đã hài lòng.
Hương mở cửa và dẫn tôi vào, sau đó đặt Bo lên sofa cho bé nằm. Cô ta rút chìa khóa ra từ áo khoác và đưa cho tôi.
— Chị đi lên lầu hai, rẽ trái có ba phòng, phòng chính giữa là nơi anh Thành đang ở. Anh Long không làm gì anh Thành cả, chỉ đưa anh ấy thời gian để suy nghĩ. Em chỉ cho chị cơ hội gặp anh Thành, em không có quyền thả hai người. Chị đi, em ở đây trông cháu.
— Cảm ơn cô.
Tôi nhận chiếc chìa khóa từ tay Hương, lòng vui mừng tràn ngập. Đưa mắt nhìn Bo một lần nữa, tôi rồi đi nhanh lên lầu. Đi qua hai cái cầu thang, chân tôi sắp mềm nhũn, cuối cùng cũng đến phòng như Hương nói.
Bên trong, đèn sáng, nhưng không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Tôi đứng bên ngoài, cảm giác hồi hộp, tay tôi run run khi vặn chìa khóa vào ổ. Cạch, ổ khóa mở, tôi đẩy nhẹ cửa ra. Trước mắt tôi là Thành, đứng ngoài cửa sổ. Anh quay lại, dường như chưa nhận ra có người vào, hoặc Thành nghĩ là anh em của anh nên vẫn đứng im lặng. Thấy anh, trong giây phút này, tim tôi cứ đập loạn mọi nhớ mong, phút chốc lại vỡ oà. Tôi chậm rãi bước vào phòng, tiến về phía anh, nhanh chóng vòng tay ôm anh từ phía sau, siết chặt, môi khẽ run run.
— Em nhớ anh.
Thành bất ngờ, tôi cảm nhận cả người anh run lên. Anh quay trở lại nhìn tôi, thời gian dài trước khi anh ôm lại tôi. Tôi thấy anh cười, đôi mắt anh nhìn tôi đầy nỗi nhớ. Một lúc sau, anh mới buông tôi ra, hai tay anh nắm lấy vai tôi, đôi mắt không rời khỏi tôi. Giọng anh khẩn trương:
— Tại sao em lại vào được đây?
Anh hỏi, mắt anh đảo khắp căn phòng. Giọng anh mất đi sự bình tĩnh:
— Bo đâu rồi? Có phải bọn họ bắt em và con đúng không?
Sợ hãi vì anh lo lắng, tôi liền trả lời:
— Không có, tại em tới. Bo đang ngủ dưới nhà. Anh an tâm, Hương đưa mẹ con em vào.
Thành nghe giải thích của tôi, thở phào, nắm tay và kéo tôi vào giường ngồi.
— Anh đã bảo em ở nhà đợi sao còn tới đây làm gì? Đi đường khuya nếu mà ốm em biết không?
Nghe anh trách móc, tôi mặc vội nghiêng đầu vào vai anh. Người đàn ông này sao không bao giờ ngừng lo lắng cho tôi vậy, không biết. Bản thân mình đang gặp nguy hiểm mà anh lại lo cho tôi.
— Em suy nghĩ kỹ rồi, mẹ con em không thể sống xa anh được nữa. Có làm sao thì cả nhà mình cùng chịu!
— Ngốc!
Anh dịu giọng trách xong là ôm tôi vào lòng, xoa đầu và gương mặt anh trở nên tươi tắn hẳn, anh khẽ cười.
Ngoài cửa, có tiếng Hương gọi, tôi đứng dậy và đi ra mở cửa. Hương ẵm Bo đứng bên ngoài, bé thức dậy chắc không thấy mẹ, khóc, đôi mắt ướt ume. Tôi đưa tay cho Bo qua bên mình, rồi cùng Hương đi vào.
Thành nhìn thấy Bo, Bo cũng nhìn thấy Thành, hai cha con chạy tới nhau, Bo mừng rỡ gọi tên Thành:
— Ba Thành!
— Ừ, Bo ngoan ở nhà với mẹ có lì không?
— Dạ không, Bonhớ ba Thành thôi.
Cảnh hai cha con họ khiến tôi không kìm được nước mắt. Khi quay lại nhìn Hương, cô ta cũng đã đỏ mắt. Hương nhìn Thành và hỏi:
— Anh Thành, anh nghĩ sao rồi?
Thành đặt Bo xuống đùi và trả lời Hương:
— Chuyện gì anh đã làm, anh đã suy nghĩ trước rồi, không cần phải suy nghĩ lại. Dù sao, cảm ơn em đã giúp đỡ tụi anh.
Hương nói:
— Anh có thấy tiếc không, Anh Thành? Theo em, anh cứ làm việc bình thường, mọi an toàn anh Long đã lo hết rồi mà.
— Ý anh đã quyết, em đừng nói nữa.
— Vậy thôi, chỉ là em thấy nếu anh Long không nhân nhượng, nếu có chuyện gì xảy ra, nguy hiểm nhất vẫn là mẹ con họ. Nhưng dù thế nào, em vẫn ủng hộ anh. Thôi, gia đình anh trò chuyện đi, em ra ngoài trước nhé.
Hương rời đi, cửa được đóng lại. Tôi, anh, và Bo ngồi nói chuyện cho đến đầu giờ trưa. Phía dưới cổng, tôi nghe tiếng xe hơi chạy vào, còi inh ỏi. Tôi ngó xuống và thấy một đám người đi vào. Anh Thành nói:
— Anh Long về rồi đó. Nếu có chuyện gì từ giờ trở đi, em ngồi tại đây với con, nghe chưa?
— Em… em… Anh cho em xuống dưới nếu có chuyện gì, em cùng anh chịu.
Lần này Thành không nhịn tôi nữa mà quát lớn:
— Sao lần nào anh nói em cũng cãi lại vậy? Làm chuyện này không phải đùa, coi như anh xin em đó, nghe lời anh lần này đi.
Lần đầu tiên anh lớn giọng, tôi mặc dù đang lo lắng cho anh nhưng cũng không khỏi sợ hãi tủi thân. Tôi ngồi ôm con và chỉ biết ngồi đó.
Bên ngoài, tôi nghe tiếng cửa mở, một thằng thò đầu vào nói với Thành:
— Anh Hai về rồi, đang ở dưới nhà kêu anh xuống đó, anh Thành.
— Ừ, mày xuống trước đi.
Anh nhìn tôi và con một lúc rồi quay đầu đi ra. Tiếng cửa đóng lại là lúc tôi bắt đầu dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng.
Tôi ngồi đây khoảng một tiếng, Bo cũng ngồi im lặng nghịch điện thoại xem phim hoạt hình trên YouTube, lâu lâu lại cười khanh khách. Bất ngờ, cửa mở toang, tôi thấy Hương chạy vào với gương mặt tái mét, giọng nói hổn hển:
— Không xong rồi, chị Lam, chị xuống đi, anh Thành có chuyện rồi.
Tôi run rẩy theo những lời Hương vừa nói, nhanh chóng ôm con lên và chạy xuống theo Hương. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi bàng hoàng. Tiếng đánh, tiếng la hét, và tiếng thở đều gục ngã của Thành vang lên, mùi chết chóc. Đôi mắt tôi theo dõi, và run rẩy khi dừng lại trước nơi Thành, nơi Thành nằm dài dưới nền nhà, khoảng mười người vây quanh đổ ɱ.á.-ύ.
Thành bây giờ dường như không còn sức lực để chống lại, nhưng vẫn tuyệt nhiên không mở miệng xin tha. Tôi đau lòng đưa Bo qua nhờ Hương ẵm rồi chạy nhào vào xô bọn người đó ra, ôm chầm lấy Thành mà hét lớn:
— Đừng mà mấy người dừng tay lại đi, anh ấy sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ mất.
Tôi vừa ôm anh vừa gào khóc, cả bọn họ cũng vậy, dừng tay lại, tôi nghĩ có thể họ cũng chỉ là tuân theo lệnh mà thôi, vì đều là anh em vào sinh ra tử chắc chắn không ai muốn phải đối mặt với chuyện này.
Tôi đỡ đầu Thành, anh ấy ʇ⚡︎ựa vào tôi. Khoé miệng anh đầy máu, tay chân đều bầm dập. Anh nhìn tôi và thào:
— Đừng khóc, anh không sao.
— Không sao cả, người anh đầy máu rồi kìa.
Trên chiếc ghế lớn, một người đàn ông cao bự, tay chân xăm trổ, nhìn thẳng vào tôi và quay sang bọn người khác, lên giọng quyền lực:
— Đứa nào cho cái đ.à.ภ ๒./à này vào trong đây?
Bọn họ cúi đầu im lặng, tôi nhìn qua nhìn lại, chẳng thấy ai dám nói. Mặt tôi cắt giữa nước mắt và ɱ.á.-ύ vì sợ Long đen giận. May mắn lúc này từ tầng trên, Hương bế Bo tới bên cạnh Long đen và nói:
— Là em đó, em xin lỗi anh Long, nhưng em thấy họ ɱ.á.-ύ nên…
Long đen trợn mắt nhìn Hương, giận dữ:
— Từ bao giờ em ʇ⚡︎ự có cái quyền đó? Em không coi anh ra gì à?
Hương khóc, Bo cũng sợ hãi và khóc theo. Cô ấy đi tới đưa Bo cho tôi, sau đó qùγ xuống cạnh Long đen và nói nhẹ nhàng năn nỉ:
— Em xin lỗi, nếu anh phạt em, em cũng chịu. Nhưng em chỉ lo cho anh thôi.
Long đen, nghe vậy, đôi mày nhíu chặt, tay hắn Ϧóþ chặt cằm, gằn giọng:
— Em lo cho anh? Lo cái gì vậy Hương?
Hương nói nỉ non:
— Anh Long nghĩ xem công việc anh đang thuận lợi giờ nếu anh giết anh Thành, người nhà hoặc vợ anh ấy báo công an, lúc đó công việc anh sẽ gặp trục trặc. Rồi không lẽ anh tiếp tục ɠ-ί-ế-τ ૮.ɦ.ế.ƭ hết họ? Dù sao anh Thành cũng đã theo anh một thời gian rồi, em tin anh ấy không bao giờ phản lại anh đâu. Họ cũng là người bình thường, ai có gia đình ai mà không muốn gia đình mình bình an sống những ngày bình dị nhất và lo cho tương lai con họ. Em mạo muội nói thẳng, em ủng hộ anh Thành rút lui, vì em cũng là phụ nữ. Em muốn người em yêu sống một cuộc đời ʇ⚡︎ự do nhất, chứ không phải sống trong cảnh lo sợ.
Nghe Hương nói xong, Long đen im lặng một lúc, gương mặt thay đổi thái độ. Hắn đưa một tay ôm lấy Hương vào lòng, tôi nhìn thấy như thế này, lòng thầm khen ngợi. Hương đúng là người phụ nữ bên cạnh người đàn ông có quyền. Cô ấy không chỉ xinh đẹp và thông minh mà còn biết dịu dàng đúng lúc.
Cô ấy thông minh khi xin cho Thành được sống, nhưng lại biết lấy lòng Long đen như kiểu đang lo cho hắn. Thế nào mà thằng nào cũng mềm lòng cho được khi nghe cô ấy nói như vậy.
Cả đám người im lặng, hồi hộp chờ quyết định của Long đen. Tôi cũng hồi hộp không kém, đau lòng đến độ nước mắt không chảy ra nữa. Thành tuy đau nhưng ngược lại, mặt anh vẫn bình thản, cố ôm lấy tôi và con Bo. Cả căn nhà chìm trong sự im lặng.
Cuối cùng, Long đen lên tiếng:
— Thành, anh hỏi lại, mày cuối cùng vẫn là quyết định rời đi, phải không?
Thành cố ngồi dậy, nhìn lên Long đen, trả lời dứt khoát:
— Em nghĩ kỹ rồi, vợ chồng em bây giờ chỉ mong được sống ʇ⚡︎ự do thôi. Nhưng mọi việc vẫn tùy ý anh quyết định.
Thành vừa trả lời, một người khác trong đám đứng lên nói:
– Anh Long, cho em được nói ý kiến riêng được không?
– Mày cứ nói!
Người đó trả lời:
– Theo em, đại ca nên tha cho anh Thành được rời đi. Suốt mấy năm qua, nếu anh Thành phản lại, cũng đã phản rồi. Ngược lại, anh Thành mang lại không ít tiền cho chúng ta. Không chỉ là tình, mà là nghĩa nữa. Tụi em mong anh cho anh Thành được rút lui. Ai cũng có cuộc sống riêng, ai cũng sẽ có gia đình. Chẳng ai muốn bị ràng buộc mãi, họ cũng muốn người thân của họ được bình an. Ai đi được, chúng ta hãy cho họ đi, đại ca.
Tôi nhìn người đó đầy cảm kích, còn những người khác cũng đồng thanh lên tiếng xin Long tha cho Thành. Cuối cùng, Long đen đứng lên và đi đến Thành, kéo tay anh ấy. Tình hình này khiến tôi và mọi người lo sợ, nhưng không ai dám nói gì, chỉ tò mò đợi xem.
Thật bất ngờ khi tôi thấy Long đen ôm Thành một cách ấm áp, vỗ nhẹ lưng anh rồi buông ra. Hắn nói lớn:
– Thôi được rồi, anh tha cho mày đó, đi đi, không thôi tao đổi ý.
Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều vui mừng. Nhưng tôi để ý rằng mắt Thành và Long đen lại đỏ hoe. Long đen nói xong là quay mặt lên lầu ngay.
Hương đi qua chỗ chúng tôi, chúc mừng và sau đó nhanh chóng đi lên theo Long.
Ở dưới, mọi người khác mừng cho Thành được tha, rồi sau đó là tôi đưa Thành vào bệnh viện, vì anh bị thương nặng cần phải được điều trị.
Trong thời gian Thành nằm viện, tôi bất ngờ gặp lại con Ngọc. Càng không ngờ hơn khi nó bị vợ người ta ᵭάпҺ vì giật chồng người ta, mái tóc bị cắt phăng, mặt bị rạch. Lúc nó được đưa vào bệnh viện, nó đã ngất xỉu. Thấy vậy, tôi gọi cho Dũng để thông báo tình hình.
Và tôi cũng vô tình biết thêm rằng con Ngọc không phải là em ruột của Dũng. Chỉ vì hôm Thành hiến ɱ.á.-ύ cho Bo, nó quay lại đoạn ¢ℓιρ để đưa cho ba chồng tôi định hại tôi. Vô tình nó biết được chuyện nhà Dũng mất đứa con gái, nên nó dựng chuyện và nói với mẹ Dũng rằng nó là con gái ruột của mẹ để mẹ tin. Nên bây giờ, nó đã ra khỏi gia đình Dũng và họ cũng chẳng quan tâm đến nó nữa.
Gia đình tôi quyết định ở lại thành phố cho đến khi Thành khỏi hoàn toàn. Sau đó, chúng tôi gói ghém và trở về quê. Nhà trên thành phố được cho thuê làm văn phòng công chứng.
Về quê, những ngày đầu khi thấy chúng tôi về, mọi người cũng xì xào bàn tán nhiều, đặc biệt là cô Sáu của anh. Bà ta tò mò, dò xét và hỏi Thành tại sao lại đưa tôi về. Tôi thấy cô ta ghét tôi nên không giải thích, chỉ nghe Thành nói và anh trả lời rằng cuộc sống của anh, anh lớn rồi, anh có thể ʇ⚡︎ự chịu đựơc những gì anh đã quyết định. Vậy là cô Sáu không hỏi nữa, nhưng vẫn lấm le lấm lét và thọc mạch với những người khác…
Chúng tôi thì không quan tâm, cứ để họ nói đi, chẳng làm chúng tôi phiền lòng gì. Những ngày tháng sau đó, cuộc sống của chúng tôi trở nên yên bình và trọn vẹn hơn. Hằng ngày, tôi ở nhà chăm sóc Bo và dọn dẹp nhà cửa.
Thành, từ trước khi anh sang Đài Loan làm nghề hàn, nay đã mở một tiệm hàn chuyên làm cửa kính, tủ và nhà tiền chế. Anh thuê thêm vài người làm phụ, công việc diễn ra suôn sẻ và ổn định.
Cuộc sống của hai vợ chồng chúng tôi trở nên vui vẻ và bình yên. Đặc biệt là khi đêm xuống, ngôi nhà nhỏ trở nên ấm áp với tiếng cười rộn ràng. Thành thường ngồi đó, nhìn tôi ru Bo ngủ, và anh liền nói:
“Em à…?”
Tôi giật mình, nhẹ nhàng đưa tay lên và suýt anh:
” Gì đấy, con mới ngủ đó anh.”
Thành, với đôi mắt không chút ngần ngại, nhìn từ trên xuống và dừng lại ở vùng khe nổi bật dưới váy ngủ đỏ của tôi. Anh nuốt nước miếng ừng ực và nói:
“Anh chịu hết nổi rồi. Em dỗ con nhanh đi rồi qua với anh…”
Tôi cau mày, nhẹ nhàng cong môi và liếc nhìn anh:
“Anh đó, bác sĩ bảo sống lưng anh chưa khỏi hẳn, nên cữ tầm 5 tháng không được vận động mạnh đấy. Mới hơn hai tháng thôi mà, bớt ham muốn đi anh. Lỡ sảy ra chuyện gì là liệt luôn đấy.”
Anh nghe tôi nói thế, không chỉ không xấu hổ mà còn đi thẳng vào, anh mạnh mẽ ôm lấy tôi và nhấc bỗng tôi khỏi giường, đặt xuống sofa, vỗ vào “của quý” của anh nói:
“Em yên tâm, chồng em trâu lắm, 50 năm nữa cũng chưa liệt đâu mà em lo. Bác sĩ bảo cữ sống lưng không được làm việc chứ đâu bảo cữ “đồ nhỏ” của anh không được vận động đâu em. Em xem này, nó nhịn đói lâu quá rồi này…”
Anh nói dứt lời không chỉ không xấu hổ mà còn không ngần ngại cầm lấy tay tôi chạm vào khu vực cương cứng của mình, khiến tôi vô cùng xấu hổ. Gương mặt tôi đỏ ửng, bàn tay muốn thoát ra nhưng anh vẫn cứ cầm chặt, không biết ngượng, miệng anh nhìn tôi gian tà và nói tiếp:
“Anh đố em chuyện này nha. Em trả lời đúng anh sẽ nghe theo em, không ép em quan hệ nữa, nhưng nếu em trả lời sai, thì em phải đồng ý với anh, không cự tuyệt anh nữa, em chịu chơi không?”
Tôi nhìn anh hoài nghi nói:
“Đố chuyện gì, khuya rồi đi ngủ đi, không lo mà còn đố?”
“Thì em dám cá cược với anh đi, hay là sợ thua hả, nên không dám?”
“Anh… ừ chơi thì chơi. Ai sợ ai…”
“Vậy anh đố nhé?”
“Ừ anh đố đi.”
Thành cười và nói:
“Đố em tại sao khi bắn súng người ta lại nhắm một mắt…”
Tôi nghe câu hỏi, ʇ⚡︎ự dưng lại và nhìn anh hoài nghi, thấy mặt anh đầy tinh quái khiến tôi nghĩ anh đang nói về vấn đề khác. Thế nên, tôi liền không nghĩ nhiều mà trả lời:
“Em thấy anh bắn súng anh cũng mở 2 mắt chứ không nhắm mắt đâu. Nè, thua rồi đấy nha…”
Tôi đắc ý trả lời, còn anh lại phá lên cười. Anh cốc đầu tôi một cái, rỏ đau, rồi nói:
“Em đang nói về súng gì đó?”
“Ờ, súng của anh đây này, có bao giờ anh bắn mà anh nhắm mắt đâu. Em thấy rõ đấy nha…”
Tôi đang nói và Ϧóþ chặt một vật trong bàn tay. Thành nhíu mày vì đau và nhanh chóng ngồi dậy, nhưng vẫn giữ chặt lấy tôi kéo ngồi vào lòng. Anh phun ra những lời xấu xa vào tai tôi:
“Thấy chưa, chỉ là nói thôi mà em đã nghĩ không đứng chắn rồi. Câu đố của anh là đàng hoàng mà em nói gì thế? Súng là súng thật, người ta bắn súng phải nhắm một mắt vì ai mà nhắm 2 mắt mà bắn. Nhắm một mắt mới nhìn rõ trọng tâm cần bắn đấy cô nương… HaHa… Em thua rồi nha…”
“Anh…”
Tôi tức đến mức không kìm chế được vì biết anh lừa dối tôi. Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, nhưng Thành cố kéo tôi lại với sức mạnh của anh. Trong phút chốc, tôi đã bị anh trói chặt dưới ς.-ơ τ.ɧ.ể của anh. Anh nhẹ nhàng cúi xuống và hôn lên trán tôi một nụ hôn nhẹ. Tôi nằm dưới nhìn anh say đắm với vẻ đẹp trai ấy mà phút chốc không còn vùng vẫy nữa, tuyệt nhiên cam tâm tình nguyện. Anh khẽ cười, nụ cười sáng đẹp ʇ⚡︎ựa như những ngôi sao bên ngoài, giọng anh trầm ấm cất lên nhè nhẹ bên tai của tôi, đủ cho tôi nghe, đủ cho tôi vì anh mà thổn thức.
“Ngoan, nằm yên nào, chúng ta là vợ chồng, em đừng từ chối anh nữa, anh đau lòng biết không? Tim tôi ᵭ.ậ..℘ mạnh, hai tay vô thức ʋòпg lên ôm lấy cổ anh thì thầm.”
“Em không từ chối, chỉ là em đang lo cho anh thôi…”
“Yên tâm, anh biết bản thân mình như thế nào mà, vậy anh…”
Tôi ngại ngùng, đưa tay xuống khu vực đầu ti của anh và nói:
“Đến đoạn này mà anh dừng là em đạp anh nằm xuống nền nhà ngủ luôn ấy…”
Thành lại cười, ôm chặt tôi vào lòng, bao nhiêu cảm xúc của cả hai vỡ oà, không gượng ngùng, không ngần ngại, chỉ có ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t, một trận kích tình bên trong căn phòng diễn ra theo lẽ ʇ⚡︎ự nhiên nhất.
Câu chuyện của cuộc đời tôi, với những cung bậc đau thương, thù hận, đã gói gọn trong những trạng thái đó. Không biết trong tương lai, giữa tôi và Thành còn phải đối mặt với những thử thách và biến cố gì nữa hay không. Nhưng với hiện tại, khi nhìn lại, tôi cảm thấy mình may mắn khi gặp được chồng hiện tại. Tôi tin rằng anh cũng đang hài lòng với điều đó. Mối tình giữa chị dâu và em chồng, có thể không phải là loạn luân, nhưng cũng không phải ai cũng chấp nhận được. Nhưng qua thời gian, tôi nhận ra rằng sống theo ý mình, không quan tâm đến ý kiến của người khác, chỉ cần mình hạnh phúc là đủ. Hãy sống cho bản thân và người mình yêu, không để ý đến lời đàm tiếu của người khác. Cuối cùng, sau tất cả những đau khổ, hạnh phúc đã mỉm cười với tôi… sau những ngày giông bão.