Chị dâu tôi yêu chị chương 8 | Thành về nước

15/12/2023 Tác giả: Hà Phong 268

Sau khi đọc tin nhắn của anh ấy, tôi cảm thấy lo lắng và hoang mang. Năm sau mới hết hợp đồng, vậy tại sao anh quay về ngay lúc này? Liệu anh… đã nghe được gì về tôi từ người khác và quyết định trở về để giành lại mọi thứ như lời mà bà cô kia vừa nói không?

Tôi thầm tự cười khổ trong lòng. Có lẽ không ai tin tôi, không ai hiểu tôi cả. Tất cả những gì tôi đã hy sinh suốt bao năm dường như chỉ như sương mù tan đi khi nắng lên. Dù họ có thể không thích tôi khi Tuấn còn sống, nhưng ít nhất họ cũng kính trọng, kính mẫu anh và cho tôi một chút danh phận. Bây giờ anh mất chưa lâu, họ đã xem tôi như hư không, như không khí bay đi luôn rồi.

Thật đáng buồn khi tôi không hề nghĩ sẽ tranh giành cái gì cho bản thân, nhưng cũng đừng ai bất công với tôi. Anh ấy là em trai tôi, và đứa bé trong bụng tôi cũng là con của anh. Tôi không thể để sau này con tôi lớn lên không có một chút gì. Thôi thì đợi chú ấy về, rồi xem tình hình sẽ thế nào. Vậy nên, tôi không chần chừ mà soạn tin nhắn để trả lời lại:

_Ok! Chú cứ về và ở đây đi, đây cũng là nhà của chú mà!!

_Cảm ơn chị….. tin nhắn ngay lập tức được gửi lại.

…Tối hôm nay, cũng không khác gì bất kỳ ngày nào khác. Tôi thắp hương cho ba mẹ và anh, sau đó uống một ly sữa rồi đi vào phòng ngủ. Bụng tôi đã gần bốn tháng, bắt đầu lớn lên, và cảm giác của mẹ từ trái tim ùa đến làm tôi hạnh phúc. Còn khoảng năm tháng nữa là con sẽ ra đời. Tôi không quan trọng con trai hay con gái, quan trọng là con khỏe mạnh. Tôi vuốt nhẹ bụng, đắm chìm trong suy nghĩ về tương lai, về ngày con chào đời. Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ, có điều gì đó làm tôi lo lắng, tâm hồn rối bời. Tôi thở mạnh, cố tỉnh táo, nghĩ rằng có lẽ chỉ là cửa sổ mở vì gió, nên tôi nhanh chóng leo lên giường, tay sẵn sàng đóng ai… Nhưng không ngờ, khi tôi quay lại, thì thấy Tuấn đang nằm trên giường. Hai mắt anh nhìn tôi, tôi nhìn lại anh, không phải sợ hãi mà là nhớ nhung. Anh đưa tay ra, ý muốn tôi nằm xuống cùng anh. Tôi không ngần ngại, đi nhanh lại và nằm sát anh, ôm nhau. Anh ôm tôi, bàn tay anh vỗ nhẹ lên bụng tôi, rồi anh nói:

_Mày đã vất vả rồi nhỉ? Sau này mày cố gắng nuôi dạy con mình thành người nhé!

_Anh nói gì vậy? Anh cũng phải cùng tôi nuôi con chứ? Tại sao lại là mình tôi được?

_Ừ, anh quên rồi!!!

…Tôi cảm nhận được bàn tay anh ôm tôi, rồi tôi nghe anh khóc. Tôi muốn hỏi anh không vui sao lại khóc, nhưng lúc này tôi mới nhận ra anh rất lạnh, bàn tay anh ôm tôi cũng lạnh toát.

Tôi giật mình.

Tỉnh dậy từ giấc mơ, tôi quay lại chiếc giường trống không còn bóng hình anh. Tôi ngồi bật dậy, nhìn xung quanh trong hoang mang, không thể tìm thấy anh nữa. Anh đã biến mất… Tôi khóc, nước mắt tự do tuôn trào. Tôi cảm thấy ấm ức và đau lòng, khóc vì nhớ anh, càng tủi thân khi nước mắt rơi thêm nhiều…

Tôi ước rằng bây giờ anh ấy còn ở đây, không để tôi phải khóc như thế này. Nhưng điều ước chỉ là điều ước, sự thật là anh ấy đã ra đi, không còn ở bên tôi nữa.

Sau những lần khóc chán chê, tôi đến cửa sổ, mở ra để hít thở không khí, nhìn ra đồng xa xăm. Bầu trời khuya tối nhưng đẹp đẽ, mặt trăng vẫn sáng lấp lánh vài ngôi sao. Tôi miệng cười nhìn theo ngôi sao lớn nhất trên trời và thầm nghĩ liệu đó có phải là Tuấn của tôi không.

Hôm nay là ngày thứ 3 kể từ khi tôi nhận được tin nhắn từ chú Thành. Tôi sớm dậy để dọn dẹp căn phòng bên cạnh, chắc chắn rằng chú ấy sẽ ngủ ở đây. Tôi xây nhà thành 3 phòng: một phòng cho Tuấn và tôi ngủ chung, một phòng trống và một phòng để đồ, nhưng phòng này đã lâu không dọn dẹp.

Quay qua, quay lại, giờ đã giữa trưa và tôi đói. Tôi mới vừa đặt nồi cơm lên bàn khi nghe tiếng còi xe. Tôi vội vàng ra cửa, nhìn thấy một chàng trai mang balo bước xuống từ chiếc taxi, hướng thẳng về phía nhà tôi. Tôi chưa kịp mở cửa đã hỏi:

“Anh là ai mà đi vào nhà tôi vậy?”

Chàng trai kia, Thành, với gương mặt tuấn tú, áo sơ mi trắng, quần tây đen, trả lời hờ hững:

“Đừng kêu tôi là anh vì tôi là em chồng của chị, tôi tên là Thành.”

Tôi nhìn chằm chằm, sau đó cười nhẹ:

“Ồ vậy à? Chị cứ nghĩ là người xa lạ nên xưng hô theo cách lịch sự thôi. Ai ngờ lại là chú út. Thôi chú út đi đường xa về, vào nhà rửa mặt cho mát rồi, chị sẽ dọn cơm và ăn luôn.”

Chú ấy đáp lại tôi chỉ bằng hai từ “Không cần,” rồi bước vào nhà. Tôi đứng đó, ngơ ngác nhìn theo và nghĩ về sự lạnh lùng và thái độ của anh chồng mới. Tôi thấy thật lạ khi so sánh với anh Tuấn, đẹp trai hơn, cao ráo và thân hình cân đối. Tôi ẩn giấu sự phê phán trong lòng và nghĩ, sao anh Tuấn dễ thương bấy nhiêu, còn Thành lại đáng ghét đến thế.

Nhưng thậm chí, nếu nhìn kỹ, tôi mới nhận ra chú ấy cũng có nét giống với chồng tôi, chỉ là Tuấn lùn hơn, ốm hơn. Cơ hội nào tôi nghĩ cũng không đẹp bằng chồng tôi…

Tôi đi theo Thành vào nhà và ngồi lại gần ghế. Thành đột nhiên nói như muốn nói gì đó:

“Chị ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói.”

Tôi nghe Thành nói và ngồi xuống, đồng thời dọn thức ăn sang một bên.

Thành tiếp tục:

“Tôi nghe mọi người nói về chuyện của chị?”

Tôi nghĩ rằng Thành sẽ nghe người khác nói xấu về tôi và cậu ấy hỏi trực tiếp. Tôi cảm thấy một chút lúng túng và chỉ biết trả lời:

“Chú út đã nghe gì về tôi?”

“Chuyện chị có thai?”

“Uh!”

“Với ai?”

“Thành ơi, từ trước đến nay, tôi sống không làm tổn thương ai cả, ngay cả với anh Tuấn, nếu tôi nói đây là con của Tuấn, chị đang mang thai con của anh Tuấn, chú… có tin tôi không?”

Dù tôi cố giải thích, gương mặt của Thành vẫn không lộ cảm xúc, chỉ lắng nghe tôi nói. Rồi chú ấy nói một cách quyết định làm tôi bất ngờ:

“Chỉ cần là lời nói của chị, tôi sẽ tin?”

“Nếu chú tin, thì tại sao lại hỏi tôi? Tại sao khi nghe người ta nói, lại bay ngay về nước? Chú không phải để giành tài sản với tôi sao?”

Tôi gằn giọng, ấm ức tràn ngập. Cảm giác kiềm chế cảm xúc kém quá, hoặc thực sự, bao nhiêu năm qua tôi luôn dễ rơi nước mắt như vậy. Chỉ có Tuấn ở bên cạnh tôi, tôi mới yên tâm hơn.

Sau khi nói chuyện với Thành, tôi không còn ác cảm với chú ấy nữa. Tâm trạng tôi cũng bớt suy nghĩ đi một phần. Từ khi Thành về, căn nhà trở nên ấm áp hơn. Ban đêm, tôi ngủ ngon hơn rất nhiều, chắc là vì có đàn ông trong nhà, tôi cảm thấy yên tâm hơn.

Thành thường đi làm về khá muộn, tôi từng hỏi nhưng chú ấy chỉ trả lời là đi làm công việc. Sau đó, Thành đưa tiền cho tôi và bảo tôi giữ, dù ban đầu tôi không nhận nhưng vì đang mang thai và không thể làm việc nặng, Thành cũng không giúp tôi được nhiều nên tôi đành nhận tiền. Tôi dọn dẹp nhà, nấu cơm cho Tuấn, sau đó cũng nấu thêm một phần cho Thành. Ban đầu tôi nghĩ Thành ghét tôi, nhưng chú ấy luôn ăn những món tôi nấu.

Từ từ, tôi đã có thói quen chờ Thành về rồi ăn chung, ban đầu còn hơi e thẹn. Thành thường nói để tôi ăn trước không cần chờ chú ấy, nhưng tôi nghĩ có hai người thì chờ nhau ăn vui vẻ hơn. Sau đó, Thành không còn làm bài xích tôi nữa, thậm chí thường tranh thủ về sớm hơn. Chị em nhà tôi và Thành đã hòa thuận hơn trong khoảng thời gian đó.

Tưởng chừng như tình cảm êm đềm, nhưng đến tháng thứ 5 của thai kỳ, một buổi chiều muộn, Thành đưa một người vào nhà. Chú ấy giới thiệu cô ta là bạn gái, tên là Chi. Chi nhỏ tuổi hơn tôi một tuổi và nhỏ hơn Thành ba tuổi. Tôi vui mừng khi có thêm người ở nhà và tưởng rằng sẽ có thêm niềm vui, bởi sau cùng, cô ta là bạn gái của chú ấy, nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ.

Hằng ngày, tôi và Chi trở nên thân thiết, cùng nhau nhắc nhở, nói chuyện. Thành cũng trở nên thoải mái hơn và hay cười. Nhưng chỉ khi có Thành ở nhà, Chi mới như vậy. Khoảng 2-3 ngày sau đó, khi Thành không có mặt, Chi lại tận dụng thời gian này và nhanh chóng rút lui vào phòng, đóng cửa kín mít. Chỉ sau khi tôi nấu xong và dọn dẹp, cô ta mới chui ra và không chịu giúp tôi dọn dẹp gì cả.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến một tối. Tôi bị chuột rút chân do bụng đã lớn. Lúc 1 giờ sáng, tôi tỉnh giấc vì đau, cúi người xoa chân và nghe thấy tiếng xột xạc ở ngoài nhà. Có tiếng người khóc, tiếng hức hức kéo dài. Tôi cảm thấy lo lắng và muốn biết đang diễn ra chuyện gì. Chân tôi còn đau nhưng tôi vẫn phải cố lên, bước chân nhẹ nhàng để không làm ồn. Tôi vừa mới nhìn lên thì thấy một bóng người mặc áo trắng đứng thù lù trước bàn thờ của Tuấn.

Tôi sợ hãi, mặc dù phòng tôi đã tắt đèn và bóng tối bao phủ. Bóng hình ấy vẫn rõ ràng. Tôi cảm thấy sự sợ hãi tràn ngập và giữ miệng lại để không làm tiếng. Mặc dù tôi vẫn tỉnh, chưa rơi vào giấc mộng, nhưng trước bàn thờ, người ấy là ai?

Bài viết liên quan