Chị dâu tôi yêu chị chương 9 | Tạm biệt

15/12/2023 Tác giả: Hà Phong 316

Tôi đứng im như một bức tượng, đôi mắt dính chặt vào bóng người đang đứng trước mặt. Tâm trạng tôi không thể nào suy luận được là đó là ma thật hay giả, bởi tôi đang trải qua cảm giác sợ hãi khó tả. Đôi chân tôi trở nên mềm nhũn, sắp trụ không vững. Khi gương mặt quay trở lại, tôi nhận ra đó là Tuấn. Anh nhìn tôi với đôi mắt ẩn chứa nhiều tia yêu thương và nhớ nhung. Tôi cũng vậy, và sau một khoảnh khắc, tôi vội vàng ôm chặt anh, không quan trọng anh là ma hay thật. Trong thế giới ấy, tôi chỉ biết anh là Tuấn, chồng của tôi.

Ôm anh, tôi nghe rõ từng nhịp tim anh thình thịch trong lòng, lúc này đây, anh ấm áp, không lạnh ngắt như mỗi lần tôi mơ thấy anh. Tôi chìm đắm trong cảm giác chân thật đến từng milimet, đặt đầu vào ngực anh và nghe nhịp tim hòa quyện. Mặc cho anh không nói một lời, nhưng tôi không cảm thấy cần thiết. Tôi tự ý ôm chặt, không muốn để anh rời xa tôi mãi mãi.

Bỗng nhiên, một giọng nói lạ lùng từ phía sau lưng tôi xâm nhập vào không gian yên tĩnh. Tôi giật mình, bàn tay ôm anh vội buông thõng xuống. Chi đứng trước tôi, phát ngôn mạnh mẽ:

“Chị Lam, chị đang làm gì thế này? Anh Tuấn mới mất chưa được bao lâu, chị lại giở trò tán tỉnh cả anh Thành à? Chị… chị… quá đáng lắm rồi đấy, anh Thành là bạn trai tôi chị có biết không hả? Đồ đĩ thỏa lăng loàn…”

Những lời cay độc từ Chi làm tôi giật mình tỉnh táo. Tôi quay lại nhìn vào người tôi đang ôm, và mới nhận ra rằng, người ấy không phải là Tuấn mà chính là Thành. Tôi điếng người, vội vã đẩy Thành ra và bắt đầu giải thích:

“Không phải, không phải, Chi ơi, em hãy nghe chị giải thích. Mọi thứ không như em nghĩ đâu, mà…”

Nhưng Chi không chờ tôi nói xong, cô ta lao đến và tát tôi một cái mạnh, đẩy tôi vào bức tường. Cô ta quay sang Thành, la hét:

“Chị nói sao, mọi thứ không phải do tôi. Nghĩ vậy à? Chị nói là tôi đổ oan cho chị à? Chính mắt tôi thấy chị ôm anh Thành, chị còn nói dối nữa, tôi vừa mới quay video đây chị còn nói dối không?”

Cô Chi rút điện thoại và mở video lưu lại, đưa trước mặt tôi để xem. Tôi, vì bị đẩy mạnh, té sấp xuống nền gạch, hơi đau một chút. Chưa kịp định tâm, tôi nhìn vào điện thoại của cô ta, và sự thật hiện ra. Tôi ôm bụng bầu, chầm lấy Thành, đó là hình ảnh thực tế. Tôi giật mình, và cảm giác bị oan trái lan tỏa, biết rằng dù tôi kêu trời, cũng không có ai minh oan cho tôi.

Tôi quay đầu nhìn Chi, sau đó lại nhìn Thành. Chú ấy trông lạ thường, như không quan tâm đến mọi chuyện từ đầu đến giờ.

Ban đầu, tôi muốn giải thích cho Chi hiểu sự thật, nhưng trước đó thì Thành lại có hành động khó hiểu. Tôi đang nghĩ cách để giải thích cho Chi hiểu tình hình, và đồng thời muốn biết lý do Thành lại thể hiện như vậy. Bất ngờ, cơn đau nhói từ bụng tôi truyền đến, tôi đưa tay xuống để xoa bóp và giảm đau. Đau quá, cả gương mặt tôi nhăn lại, trán và toàn thân đổ mồ hôi.

Cơn đau khiến tôi không thể kiềm chế được. Vì lo sợ cho đứa bé trong bụng, tôi vụt níu chặt vào ống quần của Chi và nói:

“Đau, chị đau quá… em giúp đưa chị vào viện được không?”

Nhưng Chi bất giác đánh bại tôi, nói:

“Chị đừng bày trò giả vờ nữa, tôi không tin đâu. Chuyện chị mê hoặc anh Thành, ngày mai tôi sẽ làm cho mọi người biết rõ bộ mặt thật của chị.”

Chi nói xong, cô ta giật chân tôi một cú mạnh, khiến tôi văng ra xa cô. Vì cơn đau không ngừng, tôi chỉ còn biết ôm chặt bụng, không còn sức để la lên. Chi kéo Thành vào phòng, đóng cửa lại với một tiếng động lớn.

Tôi đau đớn không thể chịu nổi, giữ chặt bụng và rơi vào tình trạng ngất xỉu. Trong giấc mơ hỗn độn, tôi thấy mình nằm trên đám cỏ xanh, Tuấn và đứa bé trai đang chơi bóng phía trước. Nhưng khi tôi đến gần, họ biến mất và tôi gào khóc.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong căn phòng trắng, mùi thuốc khử trùng nồng nàn. Tôi đau đớn và cảm nhận được dây nhợ đang truyền dịch vào cơ thể. Bỗng nhiên, tôi nhớ ra mọi chuyện. Bụng tôi không còn nhô ra mà thay vào đó là hình ảnh xẹp lép và đau đớn. Dưới khuôn mặt ươn ướt, tôi nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.

Một chị bác sĩ đang đến gần, và tôi hỏi cô:

“Chị… chị ơi, con em thế nào rồi chị? Bé còn sống trong bụng em đúng không chị?”

Chị bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm, cô di chuyển từ bên giường đến gần tôi để giải thích nhẹ nhàng:

“Em ngã khá mạnh và vì thai nhi em đã yếu từ trước, nên rất tiếc là toàn bộ bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng không thể giữ được bé. Em nên nghỉ ngơi để hồi phục. Sau này vẫn còn nhiều cơ hội khác.”

Tôi nghe xong, tim tôi như bị đâm bởi một cái dao sắc. Tôi bật dậy, vụt mọi dây đeo và cây kim trên tay, máu từ kim phun ra làm ướt cả giường và rơi xuống đất, tôi lao đến ôm chặt chị bác sĩ, khóc nức nở, yêu cầu chị trả lại con cho tôi.

“Tôi không tin vào điều này, bé vẫn khoẻ mạnh mà. Chị làm ơn thông báo nhầm, phải không? Con ơi, con không sao cả. Chị xin chị, hãy trả lại con cho em.”

Dù đã biết trước kết quả, nhưng khi nghe chị bác sĩ thông báo, tôi vẫn bị sốc và không chấp nhận được sự thật. Tôi vùng vẫy, cố gắng gỡ bỏ mọi dây đeo, cây kim, và máu chảy từ tay tôi khi kim bị nhổ ra. Tôi chạy đến ôm chị bác sĩ và van xin chị trả lại con cho tôi.

Chẳng may, một số y tá đi ngang qua thấy cảnh tượng này, họ nhanh chóng kiềm chế tôi, một người giữ tay tôi, người kia đẩy tôi xuống giường. Tôi giãy giụa, hét lên, nhưng họ không quan tâm.

“Gây mê bệnh nhân đi!”

Tôi nghe thấy giọng của một bác sĩ và sau đó cảm giác cánh tay tôi bị kim đâm, đau nhói. Không đến 1 phút sau đó, mắt tôi từ từ nhắm chặt lại.

Khi tôi tỉnh dậy, phòng đã tối, đèn bật sáng. Lần này, tôi không còn đau đớn như ban đầu, nhưng tôi cũng dần chấp nhận được sự thật. Tôi nằm đó, trơ mắt nhìn lên trần nhà, cảm giác mình như đã mất đi tất cả. Tôi khóc, nhưng không còn nước mắt để rơi. Tôi cảm thấy như mình đã chết đi một phần nào đó.

Cửa bật mở, tôi phản xạ nhìn ra. Bên ngoài, chú Thành bước vào, tôi nhận ra vẻ mặt của chú ta không còn vui vẻ như trước, và tôi không biết là nên hỏi chú từ đâu. Khi chú tiếp cận giường, tôi giả vờ nhắm mắt, chờ đợi xem Thành sẽ nói gì. Chú ấy nói:

“Tôi biết chị đã tỉnh. Đừng tự đau khổ nữa, đó không phải lỗi của chị. Tôi mang theo cháo, chị hãy quay lại đây đi. Nếu chị không thể ăn, hãy nằm yên, tôi sẽ đưa cho…”

Bài viết liên quan