Chị em song sinh chương 10 | Sự trả thù của Quỳnh
Cái chết của mợ hai nhà họ Hồ đã gây xôn xao cả phố thị. Nghe đâu mợ ta rời bỏ nhà để đi theo nhân tình, thậm chí còn dùng phương tiện vận chuyển biển để trốn thoát. Tuy nhiên, trên đường biển, con tàu gặp phải cơn bão, và năm người trên tàu, trong đó có mợ hai nhà Hồ, đã rơi xuống biển mà chưa tìm được. Cảnh sát biển tìm thấy giấy tờ của Diệp và áo khoác của mợ ta trên tàu, nhưng chỉ còn thấy một bức thư bị hỏng nát được cho là của nhân tình bác sĩ. Gia đình Hồ đã tiết lộ trước đó đã bắt được cặp đôi ngoại tình của mợ ta và nhân tình nam bác sĩ. Tin đồn cho biết mợ hai nhà Hồ hẹn nhau bỏ trốn, nhưng vị trí hiện tại của nhân tình vẫn là một ẩn số.
Nhiều người thân quen xác nhận mợ ta đã duy trì mối quan hệ với nhân tình làm bác sĩ trong vài năm. Có người cho rằng trong thời gian đó, mợ ta thường xuyên đến phòng khám riêng tư của nhân tình. Một số người đặt ra câu hỏi về việc tại sao mợ ta, với chồng đẹp trai, tài năng, vẫn lại ngoại tình. Một số ý kiến nói rằng chồng mợ ta quá bận rộn, ít dành thời gian cho mợ, và khi gặp được người bác sĩ cao to, đẹp trai, có địa vị xã hội, mợ ta đã phản bội. Tình yêu thường là mù quáng, và mợ ta không quan tâm đến lòng tự trọng hay đau lòng của chồng mình. Thật đáng thương cho người chồng.
Mặc dù mợ con dâu thứ hai đã làm tổn thương, gieo rắc sự hiểu lầm trong gia đình, gia đình Hồ vẫn thể hiện sự tử tế. Họ chi trả một khoản tiền lớn để thuê người tìm kiếm thi thể của mợ hai. Tuy nhiên, sau nhiều ngày nỗ lực, cảnh sát chỉ tìm thấy hai thi thể, trong khi ba thi thể khác vẫn chưa lộ diện. Cảnh sát dự đoán rằng những người này có thể đã trôi nổi giữa đại dương, khả năng sống sót rất thấp. Lái tàu xác nhận rằng mợ hai nhà Hồ thật sự có mặt trên tàu, nhưng họ đã rơi xuống biển trong lúc tránh bão.
Nghe tin dữ này, cậu con trai thứ hai của gia đình Hồ suy sụp, nhưng vẫn tiếp tục nỗ lực tìm kiếm thi thể vợ, dù sức lực của anh ta đã kiệt sức. Nhìn nhận về gia đình Hồ, mọi người thấy sự si tình và tử tế. Ông Hoàng và bà Hà, bố mẹ của mợ hai, sống trong lo lắng và đau lòng, bày tỏ:
Đó là con dâu của chúng tôi, một người con dâu được cưới hỏi một cách đàng hoàng. Bây giờ, không còn trên thế gian này nữa, hy vọng mọi người hãy lạc quan, không đề cập đến những chuyện không hay để chúng tôi không phải đau lòng thêm. Chúng tôi chỉ mong tìm thấy thi thể cô ấy để mai táng một cách đàng hoàng.
Toàn bộ khu phố hiểu thông cảm với gia đình hào môn đáng thương này. Ngay cả khi mợ ta qua đời, mọi thứ vẫn làm xấu mặt gia đình Hồ. Thật hiếm khi có một gia đình tốt đến mức đáng thương như thế này. Phía gia đình mợ hai, cả em gái và cha cũng đau lòng và khóc nước mắt. Trong những ngày mất vợ, mất con, ông Hoàng vẫn tiếp tục tìm kiếm thi thể vợ, dù sức lực đã cạn kiệt. Mọi người đánh giá cao sự si tình và tử tế của ông.
Sau hơn chục ngày nỗ lực tìm kiếm, cuối cùng người ta cũng đã tìm thấy một thi thể khác, nhưng vẫn chưa xác định được hai thi thể của mợ hai và một phụ nữ khác trên tàu. Nhà Hồ, sau bao đau thương, đã quyết định tổ chức đám tang cho mợ hai. Cả không khí trong biệt phủ u ám, tiếng khóc nấc của bà Hà và cô Bích đều lan tỏa.
Một phụ nữ trung niên mặc bộ váy đen đứng ngoài biệt phủ, nhẹ nhàng chửi thầm. Đoàn người đi viếng kéo dài và không ai chú ý đến bà. Bà rời đi, che giấu nước mắt sau chiếc kính dám hàng hiệu. Trong khi cảnh khóc lóc, tiều tuỵ của Nhân, Hiền, và sự suy sụp của Người, tiếng gào của Hiền và hai người đàn ông trụ cột đều làm nổi bật cảm xúc buồn nôn. Cả đám người đau khổ này thậm chí khiến các diễn viên chuyên nghiệp cũng phải kinh ngạc, vì đến giây cuối cùng, họ vẫn diễn xuất đầy ấn tượng.
Nhưng có gì đáng thương? Đám người này đang ẩn giấu sự hả hê trong lòng. Họ không muốn tìm kiếm thi thể để thể hiện lòng thương tiếc, mà chỉ muốn xác minh rằng Diệp đã chết. Câu chuyện đen tối của mợ hai nhà Hồ đưa đến một tấn bi kịch thảm khốc với sự chết của đứa con trong bụng Diệp, người mẹ bệnh tật, và chính Diệp.
Người phụ nữ sang trọng nhìn lên hình ảnh của Diệp, một cô gái trẻ đang đối mặt với sự chấm dứt đau lòng của cuộc đời. Bà, ở độ tuổi hai mươi lăm, hai sáu, đầy ước mơ, cuối cùng đã phải đối mặt với thực tại khắc nghiệt mà không còn cơ hội để bứt phá. Hồng nhan bạc phận! Câu nói này như là dành cho cô gái đó. Nước mắt của người phụ nữ không thể kiềm chế được.
Trong đám người ở trong biệt phủ, sự sang trọng và quý phái của người phụ nữ này khiến mọi người chú ý đặc biệt. Mặc dù không ai biết đến bà, nhưng nhìn cách mà đống hàng hiệu trên Người hiện đang trải qua tang lễ, mọi người cho rằng bà có thể là đối tác hoặc bạn của bà Hà. Tuy nhiên, vì tình hình tang lễ rối bời, họ không dám hỏi về danh tính quý báu, chỉ cảm nhận được sự thương cảm của người phụ nữ đối với cái chết của vợ ông Hồ. Bà đứng lâu trước hình ảnh của Diệp và sau đó mới đi đưa phong bì vào hòm đựng tiền.
Khi người phụ nữ rời đi, bà Liễu, một người trong đám người, nhấp nhô nhìn theo. Đám tang của hào môn thì có gì đó khác biệt, viếng mười triệu là một điều xa xỉ. Con Giang thậm chí còn lo lắng rằng bà Liễu là người viếng nhiều nhất, bởi cô nói nhỏ rằng có ba trăm, năm trăm người, nhưng nhìn số lượng tiền mặt, chắc chắn đây là người giàu nhất. Khi bà Liễu rời đi, con Giang không thể tin vào sự xa xỉ của cuộc sống giàu có. Ngắm lại bản thân, nó đột nhiên nhận ra tủi phận của mình. Cuộc đời nó chắc chắn sẽ mãi mãi nghèo đói, còn Nhân, mất mát này chỉ là chuyện nhỏ, anh ta sẽ có người khác thay thế Diệp. Chẳng bao giờ có cơ hội cho nó.
Trong đêm tang của Diệp, Hiền và Nhân đã chọn sống chung trong căn nhà nơi mà Diệp và Nhân từng chia sẻ. Biệt phủ tắt nghẽn, không ai để ý đến họ. Người Linh đang ở trên nhà, đám tang chỉ hạ thấp đôi chút. Những người hàng xóm sau lưng nói xấu, cho rằng Linh là người tình máu lạnh, ngay cả khi em dâu mất, cô ấy cũng không xuống tang lễ được vài giờ. Họ còn nói Linh thực tế là người rất toan tính, vì em dâu mất, cô ấy sẽ thoải mái hơn về việc tranh giành tài sản. Họ thậm chí còn nói rằng trong suốt bốn năm kể từ cái chết của Tuấn, mặc dù ông bà Hoàng Hà đã mời Linh ra khỏi nhà, nhưng cô vẫn cứng đầu ở lại tại biệt phủ này. Họ đặt ra câu hỏi, để làm gì? Có lẽ để có một cuộc sống an nhàn, thỏa mái. Họ nói về Vũ cũng không tốt, vì mặc dù anh ta được cho ăn và ở nhờ vào sự nhân hậu của bác ruột, nhưng lại không thèm quay lại biệt phủ khi Diệp qua đời. Có vẻ như gia đình Hồ, mặc dù tốt bụng, nhưng luôn phải đối mặt với những đau thương và hiểu lầm từ những người xung quanh.
Sau lễ tang, gia đình Hồ dần hồi phục và nhắc nhau phải tiếp tục sống. Bên ngoài, mọi thứ dường như bình yên, nhưng bên trong, những vấn đề đen tối đang nổi lên. Ông Thắng, để tránh sự phê phán của xã hội, vẫn chưa dám đón mụ Xuân về. Việc đón về nay sẽ không ổn sau khi vợ ông mới qua đời. Con Hiền, mặc dù muốn sống với Nhân, nhưng không dám hành động quá mạnh, đặc biệt là khi gia đình Hồ có sức ảnh hưởng lớn trong khu vực. Suốt một tuần, gia đình Hồ và cha con Hiền đều truy tìm Đặng Thu Lan, nhưng không có manh mối nào. Trong số phong bì phúng điếu, chỉ có một phong bì của bà Lan, kèm theo là mười triệu đồng. Ai là bà Lan? Khi đã đến viếng, Hiền cảm thấy hoang mang. Nó đã điều tra mối quan hệ của bà Quyết, nhưng không có thông tin gì cả. Bà Lan là một ẩn số, luật sư của bà Quyết giữ im lặng.
Nhưng trước khi Hiền và gia đình Hồ tìm ra Đặng Thu Lan, bà Lan bất ngờ xuất hiện. Một ngày trời đẹp, khi Hiền và ông Thắng về nhà, họ phát hiện cổng bị khoá mới. Hiền la hét, nghĩ rằng đây là biệt thự của cha mình, và không tìm thấy bà Lan nên nó giữ vững quan điểm rằng bà ta đã biến mất hoặc không dám đối mặt với gia đình Hồ. Khi Hiền đang la hét, hai người đàn ông bước ra từ bên trong cổng. Bằng cách nhìn qua lớp sơn vàng, Hiền nhận ra hình bóng của hai người đàn ông mặc đen. Mặc dù nó đã thực hiện nhiều hành động tàn ác, thậm chí giết người, nhưng đứng trước hai gã này, Hiền vẫn cảm thấy sợ hãi. Nó không dám la hét nữa, chỉ nghiên mình hỏi:
Các anh là ai? Tại sao lại vào nhà chúng tôi? Tôi đề nghị các anh rời đi trong vòng năm phút, nếu không tôi sẽ báo công an.
Gã đàn ông có hình xăm phượng hoàng trên cổ nhìn Hiền và nở nụ cười châm biếm, đáp:
Nhà này của cô ư? Báo công an à? Vậy thì mời cô liền báo đi.
Lần này không chỉ Hiền mà cả ông Thắng cũng bối rối. Hai gã này muốn gì vậy? Gã đàn ông có hình xăm rắn tay có thêm hai người khác, mỗi người xách một vali và đi ra ngoài. Khi thấy ông Thắng và Hiền, hai gã đàn ông ném xuống đất năm sáu chiếc vali và nói:
Mang đồ và rời khỏi đây.
Hiền không chịu nổi khi thấy đồ của mình trong vali và la lên:
Các ông là ai? Các ông điên hả? Đây là nhà tôi, các ông đang vi phạm pháp luật đấy.
Vi phạm pháp luật? – gã đàn ông có hình xăm phượng hoàng mỉa mai – nếu vi phạm pháp luật, cô hãy gọi công an đến. Cô có biết hay không? Căn nhà này đã có chủ mới rồi.
Chủ mới? Các ông điên à, tôi và thầy tôi mới là chủ nhân. Các ông phải ra khỏi đây.
Cô mới là người phải rời khỏi đây! Rời khỏi! Nếu không tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu!
Tôi muốn gặp chủ nhân – ông Thắng nói bình tĩnh và kéo Hiền lại, nhắc nhở nó giữ bình tĩnh – anh có thể giúp tôi gọi bà chủ ra không?
Lão Thắng luôn giữ thái độ điềm tĩnh dù gặp chuyện gì. Kinh nghiệm diễn kịch suốt hai mươi năm càng khiến lão trở nên điềm đạm hơn. Lão cố nén lại cơn tức giận, muốn biết rốt cuộc ai đang ở trong căn nhà đó.
Nhưng chủ nhà dường như muốn ra ngoài xem có chuyện gì. Không chờ hai gã đàn ông thông báo, từ bên trong căn biệt thự, một phụ nữ ăn mặc sang trọng bước ra. Lão Thắng và Hiền nhìn chăm chú, người phụ nữ mang vẻ đẳng cấp, có vẻ ngoài quý tộc, và khi nhìn vào đã thấy một khí chất cao quý. Bà có thể khoảng bốn mươi tuổi, mặc dù có một số nếp nhăn do tuổi tác nhưng làn da vẫn trắng mịn, căng mịn, và khuôn mặt vô cùng duyên dáng. Hiền và lão Thắng không rời mắt khi bà ra ngoài. Khi bước ra, lão Thắng nói nhỏ:
Xin hỏi, bà là…
Đặng Thu Lan – phụ nữ không chờ lão Thắng nói hết đã trả lời.
Ba chữ Đặng Thu Lan khiến lão Thắng giật mình. Chính bà, người được đề cập trong di chúc của bà Quyết. Cái quỷ! Hiền tức giận, không phải vì bà Lan sở hữu căn biệt thự này mà vì nó không biết gì về bà. Bà Lan nhìn lão Thắng và Hiền, đánh giá trong lòng. Mặc dù Hiền có vẻ đẹp hơn một chút so với Diệp, nhưng vẻ ngoài của nó mỏng manh, ngây thơ, thu hút đàn ông muốn bảo vệ. Tuy nhiên, dưới vẻ ngoài đó, Hiền lại là một con người đầy tâm tính, tay nghề diễn xuất từ khi còn nhỏ khiến nó không phải là con gái bình thường. Một người con gái biết cách lừa dối, chiếm đoạt công ty mà bà Quyết đã xây dựng trong nhiều năm, làm nóng bức cho bà chết, làm nóng bức cho cháu ngoại bà chết, và làm nóng bức cho cả con gái bà chết là điều độc ác và tàn nhẫn. Nhưng bây giờ, bà còn muốn có cả căn biệt thự này, tất cả tài sản của bà Quyết, cha con nó không muốn từ bỏ bất kỳ thứ gì. Điều này là điều cuối cùng bà Quyết muốn giữ lại trong cuộc đời của mình, là điều duy nhất mà bà cảm thấy có thể kiểm soát được trong số những gì cay đắng. Những kẻ ác này sẽ không dừng lại, bà hiểu, với chúng, một công ty lớn như vậy chưa bao giờ là đủ.
Bà là ai? Bà lừa dối mẹ tôi để chiếm đoạt biệt thự này phải không? – Con Hiền cố tình hét to.
Nếu không thể chiếm đoạt, nó sẽ phá hủy. Tính cách xấu xa, tàn nhẫn đã thấm sâu vào tâm hồn. Nó định tạo sự chấn động, khó chịu trong khu phố, làm cho việc sống ở đây trở nên khó khăn. Nhưng bà Lan không hề thể hiện sự nao núng, bình tĩnh đối mặt với nó và nói:
Cháu gái, ở đây có camera đang quay. Chắc cháu không muốn gặp rắc rối về hành vi gây rối trật tự, đúng không?
Hứng chịu cơn tức giận, nó cố trấn an mình và nói to lên. Gào lên và khóc lóc để thu hút sự chú ý của hàng xóm, là một kế hoạch của nó. Tuy nhiên, bà Lan không để ý tới, tiếp tục giữ thái độ bình tĩnh.
Cùng lúc đó, mấy gã đàn ông xăm trổ nhìn nó và yêu cầu:
Cút đi!
Lão Thắng giữ chặt tay nó lại, và nó cũng nhận ra rằng bà Lan không phải loại người giống Diệp, không phải là người mà nó thường thấy. Nó nghiêng đầu nhìn chăm chú vào bà Lan, nhận ra rằng bà này đã đứng trước di ảnh của Diệp trong buổi tang lễ. Mặc dù lúc đó nó chưa nhận ra, nhưng giờ đây nó nhớ lại. Bà Lan có thể làm mạnh mẽ hơn Diệp, và nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Khi nó lên xe, nó không kiềm chế được cơn tức giận, la hét và đập tay vào vô-lăng.
Hãy điều tra tất cả về Đặng Thu Lan, tôi muốn biết mọi thông tin về bà ấy, từ chân tới tóc. Tôi muốn tất cả thông tin về bà ta!
Con Hiền gọi cho đàn em để bắt đầu cuộc điều tra. Nó không chờ đợi thêm, vì đã mất lòng kiên nhẫn. Nước mắt rơi khi nó gọi điện thoại cho Nhân, và Nhân nghe xong, lòng hắn cũng tràn đầy tiếc nuối. Hắn hứa sẽ chăm sóc tốt cho Hiền và cung cấp cho họ một chỗ ở tạm thời. Nhưng nghĩ đến sự thay đổi trong cuộc sống của Hiền, hắn cũng cảm thấy tiếc nuối. Bây giờ, với Diệp và bà Quyết đều đã ra đi, Hiền vẫn chưa có dấu hiệu của sự hối tiếc hay sự thương xót. Nó vẫn là một con người lạnh lùng và tàn bạo, và Nhân cảm thấy thoải mái vì có thể sống mà không bị rối bời, không có ai cản trở.
Mười một tháng sau!
Trong căn biệt thự xa hoa giữa trung tâm thành phố, một người đàn ông trung niên, lịch lãm, bắt đầu bày tỏ:
Đây là những thông tin mà cậu cần. Tuy nhiên, vẫn không thể xác định được về Diệp, chú tôi. Không rõ liệu cô ấy còn sống hay đã qua đời, và nếu qua đời thì xác của cô ấy đâu? Chắc chắn cô ấy không rơi xuống biển, có người nhìn thấy cô ấy ở khu vực cảng. Nhưng gã đàn ông đi cùng cô ấy trên tàu không rõ Diệp ở đâu. Hắn khai nhận rằng, khi đang truy đuổi cô ấy, hắn và bọn hắn băng qua đường và bị xe tông. Hắn may mắn thoát chết, nhưng bọn hắn đã thiệt mạng ngay lập tức. Hắn đã được canh chừng cẩn thận, có rất nhiều thông tin từ hắn liên quan đến con Hiền.
Ngồi đối diện với người đàn ông là một cô gái vô cùng xinh đẹp và dễ thương. Gương mặt của cô gái giống với mẹ kế trong gia đình Hồ. Nhìn qua, có lẽ ai cũng sẽ nghĩ rằng đó chính là Diệp. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, sẽ nhận ra rằng hai người không giống nhau. Cô gái này có đôi mắt sắc sảo hơn một chút, khuôn mặt nhỏ hơn, đôi mắt màu nâu hổ phách thay vì đen như của Diệp, và còn có một nốt ruồi ở giữa dòng lệ. Cô gái tên là Lâm Ngọc Quỳnh, theo giấy tờ, cô là con gái của chủ tịch tập đoàn Viễn Đông. Người đàn ông trước mặt chính là Lâm Viễn Đông, người đã nắm giữ thị trường bất động sản miền Nam suốt ba năm qua.
Quỳnh nhìn vào tài liệu mà ông Đông đã thu thập được, và suốt mười một tháng qua, cô không ngày nào không mong chờ tin tức về Diệp – em gái sinh đôi bị mất tích suốt hai mươi sáu năm. Suốt bao nhiêu năm, cô và ông Đông đã cùng nhau đi tìm mẹ và em gái cô, nhưng không thể ngờ rằng mẹ đã qua đời và em gái bị mất tích. Nghe ông Đông kể lại những ác mộng của quá khứ, cô không thể kìm nén được sự phẫn uất và đau đớn, và khóc đến mức ngất lịm.
Năm đó, khi cha cô bị sát hại, cô may mắn thoát chết nhờ ông Đông, và họ đã cùng nhau lưu lạc đến miền Nam. Trải qua nhiều gian khổ, họ sống sót và ông Đông dần xây dựng được sự nghiệp. Khi Quỳnh lên lớp một, ông mở một cửa hàng nhỏ, và sau đó mở rộng thành một công ty bất động sản. Dù công ty gặp khó khăn vào một thời điểm, nhưng sau đó lại phát triển mạnh mẽ dưới sự hỗ trợ của những người bạn. Giờ đây, họ đã mở rộng hoạt động sang cả Bắc và mua một căn biệt thự ở đó. Nhưng không ngờ, khi họ đã tìm thấy mẹ, mẹ đã qua đời và em gái bị mất tích, và từ đó, họ mất liên lạc với nhau suốt nhiều năm.
Chú Đông không chỉ coi Quỳnh như con gái mà còn thương cô hơn cả bản thân mình. Khi mẹ chú bệnh, ông bà Quyết Tâm đã chi tiền để chữa trị, cứu chú khỏi tay đám thổ phỉ lợi dụng sức lao động. Dù tiếc nuối vì mất mẹ sớm, tang lễ của bà cũng do ông Tâm lo tổ chức. Chú Đông rất biết ơn ông Tâm, và khi chuyển đến Nam, chú không lấy vợ, vẫn nuôi nấng Quỳnh như con ruột. Chú chỉ thay đổi họ của Quỳnh, giữ nguyên tên như ông Tâm đã mong muốn.
Quỳnh ngồi im lặng, nhìn vào những tài liệu trước mặt, ánh mắt chứa đựng nỗi đau thấm đẫm. Khác với Diệp, đã trải qua nhiều sóng gió và gặp nhiều kẻ ác, Quỳnh càng không ngờ đến mức tàn nhẫn và đen tối mà số phận đã mang lại cho mẹ và em gái cô. Cô nhớ những ngày đầu khi nghe về Diệp, cô đã khóc đến mức khiến chú Đông hoảng sợ. Suốt một phần ba cuộc đời, ngoại trừ sáu năm trước, cô chưa từng khóc nhiều như vậy. Khóc vì thương mẹ, thương em, khóc vì hận thù và nỗi đau chồng chất. Cuộc đời của mẹ cô bi ai, và em gái cô cũng trải qua nhiều đau khổ. Cô không hiểu làm sao có thể giữ bình tĩnh khi nghe tin tức kinh khủng như thế.
Chú Đông, cháu muốn vào biệt phủ càng sớm càng tốt. Chuyện đám cưới… chú có thể giúp cháu chuẩn bị sẵn sàng hơn không?
Trong thời gian tìm kiếm Diệp, Quỳnh đã lập kế hoạch trả thù cho em gái. Cô không phải là người dung túng, đặc biệt là với những kẻ ác đã hại người thân của cô, đặc biệt là với lũ ác đội lốt con người. Điều này vượt quá mức mà cô từng tưởng tượng, đặc biệt là với sự tàn nhẫn như thế từ phía mẹ và em gái. Nghĩ về đứa bé chết oan ức, Quỳnh đặt tay xuống bụng, nỗi căm hận ngày một lớn. Tha thứ và buông bỏ có thể là lựa chọn của người khác, nhưng Lâm Ngọc Quỳnh không bao giờ có thể làm điều đó. Cô không thể tha thứ cho đám người tàn bạo và độc ác đó. Họ đã cướp đi tất cả từ mẹ và em gái cô: tiền bạc, thanh xuân, tình yêu, và cả niềm tin.
Nếu cháu quyết định như vậy, chú không ngăn cản nữa. Dù biết chuyện đám cưới là chuyện trăm năm, nhưng chú tin cậu ấy xứng đáng với quyết định của cháu, vì cậu ấy rất giỏi giang và chú rất ưng ý với cậu ta. Ngay cả việc hai người kết hôn giả tình chú cũng mừng. Nhưng… chú vẫn muốn cháu chọn người yêu cô, người yêu cháu hơn là một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Quỳnh nghe chú Đông nói như vậy, cô chỉ cười nhạt. Tình yêu đã trở thành điều xa xỉ, không còn là ưu tiên trong cuộc sống của cô. Hiện tại, mối hận máu mới là thứ duy nhất cô chăm sóc và đeo bám. So với thời đại cô còn là sinh viên tràn đầy ước mơ, nếu phải cưới một người để trả thù, cô sẽ từ chối ngay lập tức. Nhưng sau sáu năm, cuộc sống của cô đã trải qua nhiều biến động, và cô đã thích nghi với những thách thức đó. Cô nhìn chú Đông và nói:
Vâng, chú này, sắp tới nhà họ Hồ tổ chức giỗ đầu cho Diệp… chú có thể sắp xếp giúp cháu một chút được không?
Được! Viễn Đông cũng cần tham khảo thị trường dưới đó, chú cũng cần cho cháu gặp cậu ấy sớm một chút.
Quỳnh gật đầu, quyết tâm thay em gái trả thù từng người, từng người. Trước đây, trên mạng, nhiều người thường nói rằng cuộc đời ngắn ngủi, hận thù chỉ làm tổn thương bản thân. Để sống an nhiên, hạnh phúc, hãy tha thứ cho kẻ thù. Nhưng nếu mình ở trong hoàn cảnh của Quỳnh, ai có thể làm được như vậy? Cô không cần sự an nhiên, hạnh phúc; điều cô muốn là đám người kia phải trả giá bằng cái chết. Đặc biệt là những kẻ đó không đáng để tha thứ, chỉ đáng được trừng phạt. Họ khiến cô mất mẹ, mất em gái, và có lẽ trước khi chết, mẹ cô đã phải trải qua tuyệt vọng, bất lực và đau khổ khi không thể cứu Diệp, không thể đoàn tụ với cô trước khi qua đời. Cô sẽ không bao giờ, mãi mãi không bao giờ tha thứ cho họ, dù chỉ là một phần nhỏ vào cái chết đó cũng không thể được tha thứ.
Còn Diệp! Cô quyết tâm phải tìm ra em gái, tìm ra một Diệp sống, không phải một xác chết. Diệp phải sống! Phải sống đến cùng!
Biệt phủ nhà Hồ ngày nay đông đúc vô cùng, vì đây là ngày giỗ đầu của người vợ thứ hai. Một năm trôi qua, nhà Hồ vẫn không quên trách nhiệm với người con dâu đã qua đời. Tuy nhiên, cái chết của cô ta mang theo nhiều sự đen tối và nhơ nhớp, khiến gia đình không muốn mời quá nhiều khách. Chỉ có một số ít người chức tước và doanh nghiệp có thể giúp ích cho Hoàng Hà, trong đó có Viễn Đông.
Trong suốt một năm qua, cậu con thứ hai của gia đình Hồ không thiết lập mối quan hệ ngoài lề với ai, và mọi người đều ngưỡng mộ sự tận tụy của anh. Tuy nhiên, ít người biết rằng anh đối xử với cái chết của vợ mình và mối quan hệ ngoài luồng vô cùng lạnh lùng. Mọi người vẫn hạnh phúc khi biết rằng họ có một đứa cháu trai, được chăm sóc và nuôi dưỡng từ khi còn trong bụng mẹ, khác hẳn với thai nghén của Diệp đã chấm dứt. Mặc dù biệt thự của bà Quyết không thuộc về đám người ấy, họ vẫn sống một cuộc sống tràng trại, hạnh phúc và không có tội ác.
Lại nhắc đến căn biệt thự mà bà Quyết để lại, sau khi bà Lan nhận được nó, bà đã thay đổi tất cả các khóa trong nhà, lắp đặt camera an ninh và hệ thống chuông báo động. Ban đầu, con Hiền nghĩ rằng bà Lan sẽ giữ căn biệt thự cho riêng mình. Nó đã lên kế hoạch để khiến bà Lan phải sống không bằng chết và trả lại biệt thự. Tuy nhiên, bà Lan đã không ở lại đó, sau khi hoàn thành những công việc đó, bà đã rời đi. Căn biệt thự trở nên khó tiếp cận hơn, chỉ cần có người đến gần cổng, hệ thống báo động sẽ kêu to. Con Hiền chỉ biết được rằng bà Lan đã rời nước đi ngay sau đó, và bà ta có vẻ sở hữu một công ty nhỏ ở Canada. Do đó, con Hiền chỉ còn cách là đợi, đợi bà Lan trở về để có cơ hội trả thù. Nhưng bất ngờ là, sau một năm, bà Lan vẫn chưa quay về, thậm chí khi bà sinh con vài tháng sau cũng chẳng thấy dấu vết.
Hôm nay, trong ngày giỗ đầu của Diệp, con Hiền và ông Thắng đã đến biệt phủ. Đứa bé con của con Hiền sống chung cư với con Hồng. Đám khách đến nhiều và tấp nập. Mợ Linh và cậu Vũ cũng ở nhà. Bà Hà ngồi ở bàn làm mâm, chỉ huy đám người chuẩn bị và lén lút nhìn Vũ đang nói chuyện với một số quan khách. Bà Hà có chút ánh mắt khó chịu. Trong suốt nhiều năm, chưa khi nào bà ta thấy tốt đẹp đứa cháu chồng này. Sống trong biệt phủ này, bà chỉ muốn loại bỏ nó, nghĩ rằng một đứa trẻ mồ côi, mồ cút, bị đối xử tệ như nó, sau này sẽ trở thành người vô dụng. Hôm qua, bà nghe đồn rằng nó đang hẹn hò với tiểu thư của tập đoàn Viễn Đông. Bà không hiểu tại sao nó lại thịnh thế như vậy, trong khi con trai bà lại đẹp trai, tài năng mà không thể thành công như nó. Và tại sao lại ở lại biệt phủ này thay vì sống nơi khác? Bà còn chảy nước mắt. Con Hiền cũng không ưa Vũ, khi Diệp còn sống, nó thường xuyên làm khó nó, chế giễu và mỉa mai mỗi khi nhìn thấy nó. Vì vậy, khi Diệp còn sống, nó phải chờ đến lúc Vũ đi nước ngoài mới dám đối mặt với Diệp, vì nó biết rằng nếu Vũ ở nhà, sẽ không dễ để thực hiện kế hoạch của nó. Bây giờ, nó mong Vũ sớm rời khỏi nơi này để nó có thể sống thoải mái ở biệt phủ này.
Sau khi bài lễ được sắp xếp xong, ông Hoàng gọi bà Hà, cùng con Hiền, ông Thắng, cô Bích và cậu Nhân vào trong để thắp hương và làm lễ cho Diệp. Mùi hương lan tỏa khắp nơi, khi đang làm lễ thì bất ngờ có một con bướm trắng bay vào và đậu lên di ảnh của Diệp. Ông Hoàng nhìn con bướm, trong lòng có chút không thoải mái. Theo quan niệm dân gian, người cõi âm thường không có hình thể, họ sử dụng hình thể của bướm để bay về thế giới thường, để hưởng hương khói hoả hoặc kêu oan khuất, tuy nhiên mục đích chính xác vẫn chưa rõ. Thầy cúng tiếp tục tung đồng âm dương, nhưng mọi thứ vẫn giữ nguyên, không có sự thay đổi. Thầy cúng có chút bối rối, thậm chí mắc kẹt, nói lên khấn rằng ông Hoàng nên rót thêm rượu ra sân vài giọt. Ông Hoàng cầm chai rượu đứng lên, định mang ra sân thì đột nhiên cả cơ thể ông như bị sét đánh, chai rượu chưa kịp ra ngoài đã rơi xuống đất và vỡ tan. Tiếng vỡ nó làm toàn bộ đám người làm lễ giật mình, đứng dậy vội vã. Ông Hoàng chết lặng, không nói một lời. Bà Hà, con Hiền, Nhân, con Bích cũng đứng khựng lại, khuôn mặt không một giọt máu. Từ bên ngoài, một người phụ nữ mặc đồ đen bắt đầu từ từ bước vào, khuôn mặt của cô ta giống hệt với khuôn mặt trên di ảnh. Con Bích không thể tin vào đôi mắt mình, suýt hét lên, rồi lại nhìn lên con bướm vẫn bay nhảy lên trên di ảnh. Con Giang, đang cầm đống vàng, lắp bắp nói:
Mợ… mợ Diệp…