Chị em song sinh chương 12 | Anh Hoàng cứu em
Chung cư cao cấp của con Hiền, nơi mà lão Thắng đang sống, cách biệt phủ không xa, được chọn để thuận tiện thăm cháu đích tôn của ông bà Hoàng Hà. Mặc dù là căn hộ ba phòng ngủ, nhưng với mọi thế hệ sống chung, không gian vẫn trở nên chật chội và khó chịu. Con Hiền cảm thấy chán ngắt và bực bội khi phải nhìn thấy hai đứa trẻ la khóc om sòm. Việc tự mình chăm sóc con Hồng khiến nó cảm thấy bận rộn và mệt mỏi. Mụ Xuân, một người lười làm và thích ăn uống, không đóng góp nhiều vào công việc. Đặc biệt, sau khi sinh con, mụ ta chỉ biết lo đi làm đẹp, không chịu động tay vào công việc nhà, thậm chí là thường xuyên phát cáu với con Hồng. Cố gắng thuê giúp việc sẽ làm cho căn hộ trở nên chật chội hơn và tăng thêm chi phí.
Con Hiền mong muốn có cơ hội rời khỏi nơi này và trở về biệt phủ càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, với Nhân đang đi công tác và nhà họ Hồ đang chuẩn bị đám cưới cho Vũ, nó chỉ có thể chờ đợi. Trong bữa trưa, con Hồng thấy đau lòng và nói với con Hiền:
Thầy ốm cả tháng nay mà con chưa được về thăm. Cô cho con về thăm thầy mấy ngày được không cô?
Nhưng câu nói của con Hồng khiến con Hiền tỏ ra căng thẳng và quát mắng:
Mày đi rồi, thế ai trông con cho tao?
Con muốn về thăm một hai ngày, rồi con sẽ quay lại ngay cô ạ.
Tao bảo không là không. Còn mày nhắm về được thì về luôn, tao thuê giúp việc khác. Ở đây đất chật người đông, thiếu gì người cần việc, thầy mày ốm thì mày gửi tiền về để mẹ mày chăm sóc, đừng lên làm nặng thêm.
Con Hồng không trả lời được và chỉ cảm thấy ấm ức. Nó nhớ đến những ngày mười mấy tuổi, khi ông Thắng thuê nó làm việc để kiếm tiền. Ban đầu, nó không nhận ra những công việc thuê không tốt đẹp gì. Theo ông Thắng, nó vẫn còn trẻ con, nhưng nó dần nhận ra sự đen tối của những công việc đó. Từ lời nói dối đầu tiên, đến việc tham gia âm mưu chiếm đoạt tài sản của cha con ông Thắng. Nó sống như một đứa trẻ mồ côi, làm theo lời ông Thắng suốt gần mười năm. Mỗi lần làm việc, nó nhận thêm tiền để gửi về quê nuôi đứa em. Chuyện này kéo dài nhiều năm mà chẳng có ai phát hiện.
Con Hồng nhớ khi theo mợ Diệp về biệt phủ, mỗi lần làm việc xấu cho Hiền đều được thưởng một khoản tiền khá lớn, nhưng vì gia đình nó nghèo, nên không tiết kiệm được nhiều. Nó chỉ muốn sống như một đứa trẻ mồ côi, nhưng nó đã bị cuốn vào vòng xoáy của ông Thắng. Cô Hiền đối xử với nó không như trước, nó cảm thấy như mình đã mất giá trị.
Chính nó phải đảm nhận công việc nặng nhọc gấp hai, gấp ba lần so với thời kỳ sống ở biệt phủ, mà lương lại không tăng thêm. Con Hồng đang cố gắng tích cóp tiền với người yêu để có chút dự định về tương lai, nhưng cha nó bệnh, làm cho nó kiếm tiền không đủ chi tiêu. Nó đã yêu cầu cô Hiền tăng lương nhưng bị từ chối, và cô bảo nó tự làm nếu muốn có thêm thu nhập. Tình trạng căng thẳng trong lòng con Hồng ngày càng tăng, nhưng dù có thế nào, nó vẫn phải làm theo.
Trong tình hình căng thẳng, con Hồng tiếp tục làm công việc trong nhà, giúp đỡ cu Thóc cho cô Hiền. Cô Hiền, đang gọi điện cho cậu Nhân, không quan tâm đến việc của con Hồng. Cậu Nhân đi công tác mấy ngày nay, và cô Hiền trở nên cáu kỉnh, thậm chí cả con trai cô cũng bị đối xử lạnh lùng. Với hai đứa trẻ một mình, con Hồng phải thức đêm để chăm sóc, đầu óc nó trở nên mệt mỏi và lơ mơ. Buổi tối, khi hai đứa trẻ đã ngủ, con Hồng định kể chuyện này cho người yêu để giải tỏa stress, nhưng lại nhận được điện thoại của mẹ, báo nó về nhà ngay. Gia đình nó đang nợ một số tiền lớn, người ta đang đập phá nhà ở quê. Con Hồng nghe xong, hoảng sợ, không còn cách nào khác ngoài việc bỏ chạy về quê.
Khi nó đến nhà, thảm họa đã xảy ra. Nhà bị phá hủy, cha mẹ nó ngồi bên sập khóc. Rõ ràng, cha nó bị bệnh, tiền gửi về không đủ trả, và một người bạn mới quen của mẹ nó đã giúp đỡ, nhưng số tiền đó không đủ. Cha nó thậm chí còn thua lỗ nặng khi chơi tiền ảo trên mạng. Mẹ nó đã vay mượn và bị đòi nợ gấp, khiến nhà nó vỡ nát. Con Hồng tỏ ra tức giận, trách mắng cha mẹ về việc mạo hiểm vay mượn và chơi tiền ảo. Tuy nhiên, mẹ nó chỉ biết khóc và nói rằng nếu không vay mượn thì cha nó đã chết, và giờ đây họ chỉ mong có nước để cha nó được sống. Tiền mà con Hồng gửi về những tháng qua đã không đủ chi trả cuộc sống hàng ngày, chưa kể đến chi phí điều trị bệnh và trả nợ.
!
Cha nó rất dễ tin người, đến mức tin mọi chuyện đều sẽ ổn. Con Hồng, vừa tức vừa thương, không biết nên làm gì khi thấy nhà mình sụp đổ. Mấy trăm triệu không phải là số ít, và khi chủ nợ biết con gái của họ làm việc ở thành phố, họ đã đến đòi nợ và phá hủy tài sản. Con Hồng nhìn đám giang hồ đó và cảm thấy lo sợ. Họ không phải là những người bình thường. Mặc dù gia đình nó van xin, nhưng đám giang hồ đập phá mọi thứ hầu như không tha. Khi họ phá hủy xong, mấy gã đàn ông nhìn thấy con Hồng ngồi co rúm dưới đất và bắt nó ra ngoài bằng cách kéo tóc nó. Ánh mắt của đám người ấy đầy ác ý, như muốn ăn thịt sống con Hồng. Sau một hồi nhìn, gã đàn ông đeo khuyên tai nói con Hồng phải trả tiền, hoặc là trả, hoặc là nó phải đi làm gái trả nợ.
Con Hồng tất nhiên không thể làm theo điều đó. Nó khóc lóc van xin đám người, nhưng ở quê không ai có mấy triệu để cho nó mượn, chưa kể số tiền nợ lên đến gần hai trăm triệu. Với tình hình hiện tại, cô Hiền là người duy nhất mà nó có thể nhờ đến. Hai trăm triệu đối với cô không phải là số tiền lớn, nên nó hy vọng cô sẽ giúp đỡ. Nhưng khi nó nói về số tiền này, cô Hiền chỉ cười nhạt và từ chối, nói rằng mức lương nó đã được ứng trước và cô không có tiền để giúp. Con Hồng van xin cô cứu giúp cả gia đình nó, nhưng cô chỉ gửi cho nó năm triệu và từ chối giúp thêm. Con Hồng nhận ra rằng cô thực sự chỉ coi nó như một công cụ trong tay, và dù đã làm nhiều việc cho cô, nhưng khi nó gặp khó khăn, cô lại lảng tránh. Điều này khiến nó rất đau lòng.
Đám người vay nợ thấy nhà nó không thể trả tiền, đã gửi một gã môi giới mại dâm đến xem con Hồng để bán nó đi. Với việc con Hồng còn trinh, giá hai trăm triệu không phải là con số quá lớn. Con Hồng nghe xong, hoảng sợ, và trong đêm đó, nó với gia đình định chạy trốn, nhưng đã bị bắt lại. Cả gia đình nó bị nhốt trong một kho gỗ, và đám người kia còn mang cả người yêu của nó xuống để chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó. Con Hồng khóc lóc, van xin, hứa hẹn sẽ làm bất cứ việc gì để thoát khỏi tình cảnh này, nhưng đám người vẫn không tha cho nó.
Đám đòi nợ, mặc dù cười nhạo trong lòng, nhưng vẫn tiếp tục đe dọa con Hồng cho đến khi nó không thể chịu đựng được nữa. Trong tâm trạng hoảng loạn, nó đã đuổi đám đàn ông kia đi và đồng ý ký vào tờ giấy đầy chữ sau khi được thuyết phục bởi cha mẹ và người yêu. Con Hồng không bao giờ có ý định phản bội gia đình lão Thắng, và dù cô Hiền có quay lưng với nó, nó cũng hiểu rằng họ là những người rất tàn nhẫn. Đêm đó, nó nhận ra rằng đám đòi nợ cao tay hơn cô Hiền của nó và đã tận dụng tình hình khó khăn của nó và gia đình để đe dọa. Điều kinh khủng nhất là họ đề cập đến cái chết của mợ Diệp, điều đó ám ảnh nó suốt bao nhiêu đêm. Vậy nên, sau một đêm thảo luận, nó nhận ra rằng không còn lựa chọn nào khác.
Chiều hôm sau, con Hồng trở lại chung cư. Cô Hiền bất ngờ khi thấy con Hồng trở lại một cách bình an. Cô nghĩ rằng nhà nó không thể trả nợ và định nhờ cô Bích thuê giúp việc khác. Nhưng con Hồng nói với cô Hiền rằng nhà nó đã bán đất để trả nợ và nó muốn quay lại làm việc để giúp mẹ tránh gánh nặng. Tất nhiên, cô Hiền không thể làm việc này vì sự hiểu biết của cô về con Hồng là một người giúp việc ngoan ngoãn và biết nghe lời. Dù cô không muốn lo cho gia đình nó, nhưng khi nhà nó tự lo được, cô coi như đã trút bớt gánh nặng. Trong tâm trí cô Hiền, con Hồng không phải là một phần của gia đình, nhưng là một phần của công ty, và việc chi tiền giúp nó sẽ không hợp lý. Tuy nhiên, sau cuộc trò chuyện đêm qua, con Hồng đã không còn ngây ngô như trước. Mặc dù nó vẫn trông như cần tiền lương mỗi tháng từ cô Hiền, nhưng thực tế, nó đã coi số tiền đó như là cỏ rác.
Ở biệt thự bên kia, do chuẩn bị cho đám cưới của cháu trai, mọi người đều bận rộn nhất là bà Hà. Bà Hà không hề vui vẻ, nhưng ông Hoàng đã ra lệnh và bà phải nghe theo. Bà biết rằng nếu bà không chu đáo, cả dòng họ Hồ sẽ chỉ trích bà. Giống như khi thầy mẹ cậu Vũ mất, dù bà không thích cậu, nhưng bà vẫn phải để cậu sống ở biệt thự. Bà không có quyền đuổi cậu đi. Bà cảm thấy căm ghét cậu Vũ, nhưng cậu vẫn thành công hơn cả con trai bà.
Bà Hà bận rộn với việc chuẩn bị đám cưới của cháu trai, nhưng đột nhiên lại nghĩ về mợ Diệp. Mặc dù bà không ưa mợ Diệp vì mợ ngu ngốc và ăn bám, nhưng trong những dịp như giỗ chạp, ma chay, đám cưới trong biệt phủ trước đây, mợ Diệp luôn tự lo liệu mọi thứ. Mợ Linh, mặc dù cũng giúp đỡ, nhưng không nhiều như mợ Diệp. Bà cảm thấy nếu không có mợ Linh, chắc bà sẽ đuổi mợ đi rồi. Ông Hoàng thấy bà bận nên thuê thêm con Thanh để giúp đỡ trong việc chuẩn bị đám cưới. Bà Hà cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt khi thấy con Giang suốt ngày ốm, dù không biết liệu con thật sự ốm hay không.
Sau một thời gian chuẩn bị gấp rút, đám cưới của Quỳnh và Vũ diễn ra vào đầu tháng chín. Trong thời gian này, chú Đông tạo điều kiện để Vũ và Quỳnh có thêm cơ hội gặp gỡ và hiểu nhau hơn. Tuy nhiên, thực sự, cả hai đã hiểu nhau đến mức không cần phải tìm hiểu thêm. Quỳnh cố gắng tránh xa Vũ nhất có thể, và họ cảm thấy như hai người xa lạ trong đám cưới của mình. Mặc dù có chụp vài bức ảnh cưới, nhưng cả hai tự chọn trang phục mà không hề liên lạc với nhau. Tính từ ngày gặp đến ngày cưới, họ chỉ gặp nhau vài lần, và Vũ dường như không quan tâm đến Quỳnh. Tuy nhiên, Quỳnh biết rằng sau khi kết hôn, họ sẽ không thể tránh khỏi việc gặp nhau hàng ngày.
Quỳnh tỏ ra tò mò về lý do Vũ lại chọn cô làm vợ. Dù có nghĩ rằng có thể Vũ muốn trả thù cô, nhưng với sự hiểu biết của mình về gia đình Hồ, chú Đông nói rằng Vũ không bao giờ sẽ làm điều đó. Mặc dù không rõ lý do cụ thể, nhưng Quỳnh bắt đầu cảm thấy hoài nghi và tò mò. Trước đây, Quỳnh biết rằng Vũ mồ côi, nhưng cô không biết về cái chết của cha mẹ anh. Những suy luận của chú Đông khiến cô cảm thấy hoài nghi và muốn tìm hiểu hơn về quá khứ của Vũ.
Đám cưới diễn ra vào ngày mười tám của tháng chín. Quỳnh, ngồi trong chiếc xe sang trọng, cảm thấy lạnh lẽo và không cảm thấy hạnh phúc. Cô nhớ lại những lần mơ tưởng về ngày mẹ và em cô còn sống, và cách họ sẽ khóc rất nhiều trong ngày cô lấy chồng. Nhưng giờ đây, cơ hội để khóc đó đã không còn. Mặc dù cô cảm thấy mũi cay xè, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi. Cô hiểu rằng việc khóc không phải là giải pháp tốt.
Khi xe đưa dâu về biệt phủ, con Tú đón Quỳnh từ ngoài xe. Theo phong tục, cô dâu phải che kín mặt bằng một chiếc khăn đỏ khi vào phủ lớn để thực hiện nghi lễ. Trong lúc đi qua con đường hoa, trong lòng Quỳnh bao trùm bởi những suy nghĩ rối bời. Cuộc hôn nhân này liệu sẽ dẫn đến đâu, cô không biết rõ. Nhớ lại những lời anh nói khi họ đi chụp ảnh cưới, cô cảm thấy như anh đã cảnh báo cô:
Tôi và cô không có bản hợp đồng hôn nhân nào cả. Đừng nghĩ rằng sau khi cưới nhau và cô trả thù xong, chúng ta sẽ kết thúc. Một ngày cô ở bên tôi, tôi sẽ dày vò cô một ngày; một đời cô ở bên tôi, tôi sẽ dày vò cô một đời.
Lúc đó, Quỳnh nhận ra rằng cô đã chấp nhận cuộc hôn nhân này là đồng nghĩa với việc đánh đổi hạnh phúc cả đời để trả thù. Dù vậy, cô không hối hận, dù cô không xứng đáng với anh, dù cô cảm thấy có lỗi với anh, cô không muốn gặp lại anh, nhưng nếu duyên số đã nối cô với anh, cô sẽ chấp nhận.
Sau lễ, Quỳnh được tháo khăn che mặt và đi ra ngoài chào quan khách. Nhưng khi nhìn qua số khách mời, cô phát hiện một cô gái xinh đẹp, lộng lẫy và sang trọng. Cô không chú ý nhiều đến khách mời, nhưng cô gái ấy lại thu hút ánh nhìn của Quỳnh. Cô hỏi chú Đông về cô gái đó:
Cô gái ấy là ai vậy chú Đông?
Là đối tác mới của Hoàng Hà. Nghe nói cô ta là em gái của tổng giám đốc công ty Linh Lung.
Nhưng Quỳnh nhớ chú Đông từng kể về gia đình tổng giám đốc Linh Lung, và cô gái này đã qua đời từ khi còn rất trẻ. Quỳnh hỏi lại chú Đông:
Chẳng phải chú từng nói rằng… em gái của anh Vương đã mất rồi sao?
Đúng vậy. Được chú nói, em gái của anh Vương đã qua đời từ khi mới 18 tuổi. Nhưng giờ sao lại có sự xuất hiện của cô ta?
Ở bàn đối diện, con Hiền cũng chú ý đến cô gái đó. Cô cảm thấy kỳ lạ khi con Hiền không nên được mời đến đám cưới này để tránh gây chú ý. Nhưng đêm trước, nó đã tỏ ra khó chịu với Nhân và cuối cùng hắn đã phải đồng ý để nó được tham gia với điều kiện nó tránh xa Nhân. Từ khi Nhân trở về từ Đà Nẵng, con Hiền đã cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của hắn. Nó nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia và trong tâm trí nó, sự đố kỵ bắt đầu nảy mình. Nó muốn gào lên, nhận thức được sự trơ trẽn của hắn.
!
Quỳnh nhận thức rõ những dấu hiệu của sự tức giận của con Hiền, cô đều lưu ý được. Cô quan sát cô gái kia và cảm thấy có một chút thú vị. Dù không chắc chắn cô gái đó sẽ là kẻ thù của con Hiền, nhưng Quỳnh quyết định nhờ chú Đông tìm hiểu thêm về lai lịch của cô ta. Quỳnh muốn con Hiền trải qua nỗi đau gấp trăm nghìn lần so với em gái cô.
Đám cưới kéo dài từ sáng đến chiều muộn, và quan khách chỉ rời đi khi đã kết thúc. Chú Đông rời đi và dặn dò vài lời cho Quỳnh rồi trở về Hà Nội. Khi chú Đông rời khỏi, Quỳnh không dám nhìn trực tiếp. Đó là lúc lâu lắm rồi cô không khóc, trừ khi nghe tin về em gái và mẹ cô. Nhưng khi chú Đông rời đi, những giọt lệ cay xè của Quỳnh trào ra. Với cô, chú Đông chính là người cha thứ hai, là người mang lại ân nghĩa mà cả đời cô không bao giờ có khả năng trả đủ. Sau khi chú Đông rời đi, Quỳnh được con Thanh đưa về nhà. Sau khi tắm rửa, tẩy trang, cô mệt mỏi và nằm xuống giường ngủ một giấc.
Có lẽ vì mệt nên Quỳnh ngủ không biết thời gian. Trong giấc ngủ sâu, cô bất ngờ nghe tiếng cửa kêu cạch. Dưới ánh đèn dầu, cô chậm rãi mở mắt. Tuy nhiên, trước khi cô kịp ngồi dậy, cô nhận ra âm thanh giày và biết đó là Vũ. Quỳnh không tỉnh táo, đầu óc vẫn hỗn loạn khi cô nghe tiếng cửa. Anh không say, nhưng cả cơ thể anh đều phát ra mùi rượu. Bàn tay của anh nắm chặt áo cô:
Cởi ra!
Cô chưa tỉnh táo, đầu óc vẫn lơ mơ:
Anh nói gì thế?
Vũ không thèm đáp lại, cũng không quan tâm đến thái độ của cô, anh đẩy mạnh áo cô ra và mệnh lệnh:
Cởi ra!
Cô còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, nhưng cảm nhận đây là một tình huống khó xử. Quần áo rơi xuống, anh không quan tâm đến sự không chịu hợp tác của cô, anh tiếp tục xé đứt đồ lót còn sót lại, cất giọng:
Có lẽ cô làm giàu nhiều kinh nghiệm không cần tôi phải giảng dạy, phải không?
Cô hiểu rõ anh đang muốn làm gì, cô ngước lên và cười:
Anh muốn làm theo kiểu nào, tôi đều có thể chiều.
Anh ngừng lại một chút khi nghe cô nói, sau đó anh giữ chặt vai cô, không nói gì thêm, anh đẩy cô xuống giường. Không có sự dịu dàng, mọi cử động đều thô bạo và đau đớn. Thậm chí không có cả những nụ hôn, anh ấn thẳng thân dưới vào bên trong khiến Quỳnh cảm thấy đau đớn. Vũ cực kỳ hung dữ, thậm chí cố ý tăng cường sức mạnh, làm cho đôi chân của Quỳnh không thể nhấc lên được. Toàn bộ cơ thể cô bị áp đặt, phải chịu đựng sự tấn công cuồng loạn từ Vũ. Anh tiếp tục tấn công mà không giảm nhẹ, khiến cô không thể thở, và thậm chí nếu cô muốn thoải mái, cô cũng không thể làm được. Sau khi hoàn tất, anh thậm chí không nhìn lại, không nói một lời nào khác, chỉ đơn giản là mặc quần áo và rời đi mà không nhìn cô, đóng cửa lại, bỏ mặc Quỳnh nằm trên chiếc giường tân hôn lạnh lẽo.
Quỳnh nằm trên giường, cơn đau từ từ giảm đi. Cô dựa vào tường để đứng dậy và bước vào nhà vệ sinh. Nhận ra rằng đây là một hình phạt tự gây ra bởi cô, cô tự mỉm cười một cách tự trọng. Cảm giác này đau đớn và nhục nhã hơn rất nhiều so với những lời mắng chửi và hành động thô bạo từ Vũ. Sau khi tẩy trang, cô quay trở lại giường và nằm nhìn lên trần nhà. Những ngôi sao tuyệt vời giữa hai người giờ đây đã bị cô làm tắt đi. Giữa cô và Vũ, chỉ còn lại sự chất chồng của hận thù. Cô nhận ra bản thân đã trở nên vô liêm sỉ và nên buông bỏ ngay khi biết đó là anh. Nhưng cô vẫn cố níu giữ như đang níu vào sợi dây thừng, biết rõ rằng nó đang siết chặt cổ cô và cô sẽ không thể thở. Cô nghĩ rằng đó là vì cô muốn trả thù cho em gái, nhưng thật sự, ngoài việc trả thù, trong tâm trí cô vẫn chưa bao giờ quên được anh.
Không biết Quỳnh đã nằm bao lâu trước khi có thể ngủ. Trước khi đi ngủ, cô đã nhắn tin cho anh Phan. Cả đêm đó, Vũ không về, cô không biết anh đi đâu, và cũng không tò mò vì cô quá mệt mỏi.
Buổi sáng, Quỳnh đang ngủ khi bất ngờ nghe tiếng ồn trên lầu. Biệt thự của cô và Vũ nằm gần nhau, cửa phòng không khoá nên tiếng ồn là khá lớn. Quỳnh vội vàng đứng dậy mà không kịp làm đẹp, chỉ khoác áo và bước ra phòng. Khi chạy ra hiên, cô thấy mợ Linh, con Tú, cô Bích, cậu Nhân… đang đứng trên lầu từ lâu. Phía bên trong, con Giang và ông Hoàng đều không che thân, có vẻ như họ mới bị bắt quả tang vài phút trước đó. Bà Hà lao vào và túm tóc con Giang, gào lên:
Con đĩ này… bà nuôi mày đối với mày thế nào mà mày dám ngủ với chồng bà… mày muốn chết thì bà cho mày chết luôn. Hôm nay bà phải giết chết mày…
Con Giang, vẫn cầm cái váy che thân, bị bà Hà túm tóc và lao thẳng vào lòng ông Hoàng, khóc nấc:
Anh ơi, anh Hoàng ơi… cứu em…
Anh ơi? Bà Hà trợn mắt nhìn con Giang… tim bà như ngừng đập… nó gọi chồng bà là gì thế? Anh? Anh ơi?