Chị em song sinh chương 14 | Không có huyết thống cha con

29/01/2024 Tác giả: Hà Phong 609

Nhân viên trong trung tâm phân tích ADN đọc thông báo một cách rõ ràng và to lớn. Kết quả cho thấy Hồ Đức Nhân và Hồ Minh Đức không có quan hệ huyết thống cha con. Quỳnh, lúc này, nghe thấy những từ ngữ này và nhìn thấy chúng trên tài liệu. Khi nhân viên đọc lại lần thứ hai, cảm giác thoải mái bắt đầu lan tỏa trong cơ thể cô. Một cảm xúc nhẹ nhàng của sự hồi hộp kèm theo nụ cười thoải mái xuất hiện trên khuôn mặt của Quỳnh. Cô hiểu rằng đây là sự trả thù, một quả báo xứng đáng. Nếu gia đình Hồ biết được rằng đứa cháu đích tôn mà họ đã chăm sóc như trứng nước, không cùng huyết thống, họ sẽ phản ứng ra sao? Có thể họ sẽ hành động đến mức đe dọa tính mạng đứa bé thật sự để đổi lấy một đứa cháu giả mạo. Những suy nghĩ này khiến Quỳnh vừa hả hê vừa cảm thấy chua xót, đồng thời thương cảm với đứa bé chưa chào đời trong bụng Diệp, bị đặt vào hoàn cảnh khó khăn như vậy. Điều này thực sự là quả báo cho nhóm người kia.

Quỳnh không nhớ rõ cô đã rời khỏi trung tâm ADN như thế nào. Thay vào đó, cô không vội về biệt phủ, mà ghé qua công ty một chút. Khi cô đến, mặc dù giờ là cuối ngày làm việc, nhưng chú Đông vẫn còn ở lại và chưa về nhà. Ban đầu, cô muốn gặp chú một lát, nhưng bất ngờ khi vào phòng, cô phát hiện có một khách nữa. Một khách mà Quỳnh không bao giờ muốn đối mặt. Chú Đông, khi thấy Quỳnh ngạc nhiên, giải thích:

Cô Lan đã thực hiện thủ tục chuyển biệt thự sang tên cho cháu một cách bí mật. Vì lo sợ nhóm người kia chú ý, sau đợt này, cô ấy lại sẽ đi nước ngoài một thời gian. Giấy tờ ở đây, cháu hãy giữ nó.
Quỳnh nhìn bà Lan, một người mà cô không muốn gặp. Chú Đông và bà Lan đã từng là bạn thân từ thời chú Đông còn làm việc tại công ty. Ngay cả sau cái chết của chồng bà Lan, mối quan hệ giữa bà và chú vẫn duy trì mạnh mẽ. Khi Quỳnh nghe tin, cô xin phép rời khỏi phòng. Trời đã tối khi cô đến cổng công ty. Bà Lan, từ phía sau, nói nhẹ:

Sao cháu lại đi vội thế? Mỗi lần gặp, cô đều né tránh như thể có điều gì đó không ổn. Cháu có tức giận với cô ấy à?
Quỳnh hít một hơi, cười và trả lời:

Cháu không có gì để tức giận cả. Giờ đã muộn rồi, cháu phải về cho kịp giờ ăn cơm với chồng.
Quỳnh nhấn mạnh chữ “chồng”, làm cho bà Lan hiểu rằng cuộc sống của cô đã có những thay đổi tích cực. Bà Lan cười và nói:

Đi một vòng rồi vẫn quay về bên nhau. Chúc mừng cháu đã có được những gì mình mong muốn. Chúc mừng cháu đã có thể trả thù bằng cách sống hạnh phúc bên người mình yêu.

Cảm ơn cô. Cháu phải về rồi, cháu chào cô.

Ừ, chào cháu.

Quỳnh lên xe và bà Lan nhìn theo cô cho đến khi chiếc xe khuất tầm nhìn. Khi xe cô rời đi, bà Lan thở dài và xuống hầm để gửi xe. Quỳnh thực sự không muốn gặp bà Lan, vì mỗi lần gặp, những ký ức buồn, những mảnh ghép khó khăn lại hiện về. Bà Lan, không hiểu rằng vào năm đó, bà đã làm cho cô và Vũ trở nên như thế nào không? Tình yêu của họ đã bị hận thù xé rách, chỉ mới hôm qua, Quỳnh còn phải trải qua sự tra tấn từ anh như chết đi sống lại. Bà không hiểu sao, không hiểu rằng năm đó, tình cảm giữa cô và anh đã kết thúc, giống như một chiếc bình pha lê bị vỡ, không thể lấy lại như trước, vết thương không bao giờ lành.

!
Quỳnh về đến biệt phủ khi mặt trời đã khuất tối. Trong nhà, con Giang vẫn lượn qua lượn lại mặt dày trên phủ, có vẻ như đang cố tình thách thức bà Hà. Cô Bích, mặc dù có vẻ điên đảo, nhưng mợ Hiền đã yêu cầu mọi người nhịn. Với con Giang, người như vậy, tốt nhất là không làm căng, mợ Hiền sẽ xử lý nó. Đây là những điều mà con Thanh chia sẻ với anh Phan. Con Thanh còn nói rằng vào sáng mai, mợ Hiền sẽ chính thức chuyển đến ở trong phủ, bà Hà đồng ý để mợ Hiền giúp đỡ vấn đề con Giang. Nhưng tất nhiên, mọi thứ phải được giữ bí mật, đến khi ba năm sau mợ Diệp tổ chức đám cưới cho cậu Nhân và mợ Hiền, thì mọi chuyện mới được công khai. Ba năm cũng không lâu, đã hơn một năm rưỡi, còn hơn một năm nữa thôi. Bà Hà đã khóc suốt từ sáng đến giờ trên vai mợ Hiền, có vẻ như bà chỉ còn mỗi cô con dâu này để dựa dẫm. Con Hiền, mặc dù chỉ biết thét lác và bà Hà không tin nó đã làm gì, nhưng mợ Hiền hi vọng rằng cô có thể giúp triệt hạ con Giang, chỉ khi đó bà mới có thể sống tiếp một cách an ổn.

Quỳnh đi qua phủ lớn, nhìn vào bức ảnh của em gái. Cho đến nay, cô vẫn chưa có thông tin mới về Diệp, nhưng cô không tin Diệp đã chết. Cô tin rằng để Diệp chết, cô nhất định phải thấy xác em. Diệp phải sống, phải sống để nhìn thấy những người này, từng người, từng người trong đám đều bị kết án sống không bằng chết. Bà Hà có thể dựa dẫm vào con Hiền, để bà tin tưởng, yêu thương nó nhiều hơn, đến khi cuối cùng nó gây áp lực với bà, thì mới phát hiện mình đã bị một con dâu lừa dối. Bà Hi vọng mợ Hiền sẽ giúp bà xử lý con Giang, chỉ có như vậy bà mới có thể tiếp tục sống mà không bị áp đặt.

Khi Quỳnh về nhà, con Thanh đã nấu xong ăn và đã sắp đặt lên bàn. Tối muộn như vậy, cô nghĩ rằng Vũ đã ăn cơm sớm, nhưng ngạc nhiên, anh vẫn ngồi trong phòng làm việc. Bàn ăn đã lạnh, con Thanh nhìn Quỳnh và nói:

Mợ đi tắm rồi ra ăn cơm. Cậu về lâu rồi nhưng đợi mợ, nên chưa ăn, con đi hâm lại thức ăn cho ấm.
Quỳnh nghe con Thanh nói, tim cô nhói lên một chút. Cô cũng không biết phải làm gì với cảm xúc của mình, khi đi qua phòng và thấy anh vẫn ngồi trước máy tính, gõ lách cả ngày. Trước đây, cô thích nhất là nhìn thấy anh ngồi học bài, mặc dù thời gian cô và anh ở bên nhau không dài, nhưng đầy ắp kỷ niệm. Tiếng Vũ lên làm cô hơi giật mình. Cô mới hiểu rằng đứng trước mọi thứ, cô có đủ bản lĩnh và tình thần để giải quyết, chỉ trước Vũ, cô không biết làm thế nào để đối mặt. Quỳnh hiểu rằng với tính cách của Vũ, anh sẽ không bao giờ đánh đập cô để trả thù. Dù sao, anh cũng giữ vững lòng tự trọng của một người đàn ông. Cách duy nhất để trả thù có lẽ là giày vò thân xác cô, đưa ra những cảm xúc của anh về mối quan hệ tình dục của họ. Tuy nhiên, làm như vậy… như hôm qua… cô cũng không cảm nhận được sự hả hê, thoải mái trong ánh mắt của anh. Dường như làm đau cô… anh cũng không vui vẻ gì.

Quỳnh sau khi tắm xong, nghe nói về ngôi nhà này. Cha mẹ anh đã sống cùng anh ở đây, sau khi họ mất, anh sống một mình và sau khi anh trở về từ du học, anh tự tay sửa lại ngôi nhà này. Phong cách của nó rất đẹp, mang đậm chất cổ điển, nhưng cũng mang một chút u ám, trầm mặc như tình yêu đã chết của hai người. Quỳnh ra khỏi nhà tắm và thấy Vũ đã ngồi ở bàn ăn, cô ngồi xuống ngay lập tức. Con Thanh, trong lúc múc cơm, bày tỏ:

Mà công nhận cậu mợ đẹp đôi thật đấy. Hôm đám cưới ai cũng khen là cặp đôi hoàn hảo, thật là ước ao con cũng có vẻ ngoài đẹp như mợ rồi, sau này cưới được chồng xinh trai như cậu mợ thì thôi không còn gì bằng.
Quỳnh không đáp lại, lời của con Thanh chỉ là nhận xét bình thường, cô cũng không để tâm. Tuy nhiên, khi Vũ bày tỏ sự khó chịu và yêu cầu con Thanh rời khỏi, bất ngờ, ánh mắt anh chợt trở nên mặt đen và anh nói:

Cút!
Con Thanh không hiểu vì sao anh lại nổi giận, nhưng thái độ của Vũ khiến nó sợ hãi, nhanh chóng rời khỏi bàn ăn. Khi chỉ còn hai người, Vũ thở hổn hển một cái. Anh cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng sáu năm trôi qua, anh nghĩ mình đã bình tĩnh với mọi chuyện. Nhưng sự xuất hiện của Quỳnh lại làm xao lạc mọi cảm xúc của anh. Anh không muốn nhìn cô, chỉ cảm nhận sự hối hận, anh cảm thấy rằng anh nên cắt đứt mối quan hệ này ngay từ khi biết đó là cô. Anh không nên đồng ý với cuộc hôn nhân này. Anh không hiểu mình đã nghĩ gì, tại sao anh lại nghĩ rằng anh phải lấy cô, làm sao anh mới có thể trừng phạt cô? Vũ tự trách mình, tự nguyền rủa bản thân, anh đáng chết. Vì sao anh lại thua cuộc trước cô? Vì sao anh để cô nắm giữ toàn bộ tình cảm, tinh thần của anh? Vì sao anh nhớ về quá khứ ngu ngốc ấy?

Quỳnh nhìn vào bát cơm trên bàn, cô không nói gì mà chỉ ăn một cách lặng lẽ. Nhưng trong lòng cô, cảm giác như tim cô đã vỡ thành từng mảnh. Cả hai người đều giữ im lặng, mỗi người mang trong mình một tâm trạng tồi tệ. Ăn xong, con Thanh vào dọn bàn, Vũ có lẽ không thoải mái với nó nên đưa cho nó một ít tiền và đứng lâu ngoài vườn hoa. Bóng lưng cao to của anh, dường như đơn độc và cô đơn. Nhìn thấy Vũ như vậy, trái tim của Quỳnh cũng như coi lại, đột ngột cô nghĩ rằng cô có chút hối hận. Cô không nên lấy anh, không phải vì anh đối xử lạnh nhạt, càng không phải vì anh giày vò cô. Nhưng dường như trong cuộc hôn nhân này, cô đang là người giày vò tinh thần của anh.

Buổi tối đó, cơn bão giống như ngày hôm trước, cuồng phong gió mạnh nhưng Quỳnh có vẻ không cảm nhận đau đớn xác thịt nhiều như trước. Sau khi xong việc, Vũ ném cho cô một số viên thuốc tránh thai và nói:

Tôi không muốn dùng bao, cô tự tránh thai.
Quỳnh nhìn các viên thuốc tránh thai trên bàn và đáp lại:

Tôi có dị ứng với thuốc tránh thai. Mai tôi sẽ đến viện đặt que.

Cô muốn làm thế nào thì làm, nhưng đừng để có thai. Cô không xứng làm mẹ, đặc biệt là làm mẹ của con tôi. Vì vậy, hãy đảm bảo rằng không có thai.

Câu nói của Vũ rõ ràng là một đòn đau vào điểm yếu của Quỳnh. Tuy nhiên, cô vẫn mỉm cười và đáp:

Anh yên tâm, tôi biết cách giữ gìn bản thân.
Vũ nhìn cô một thời gian dài, như muốn xác minh xem người phụ nữ trước mắt có phải là người làm anh đau khổ, đau lòng trong thời gian dài hay không. Sau đó, anh nằm xuống, cả hai quay lưng, không nói gì thêm, chỉ còn lại tiếng thở đều đều như một âm nhạc xa xăm.

Sáng hôm sau, khi Quỳnh thức dậy, Vũ đã đi làm từ lâu. Con Thanh đã nấu sẵn bữa sáng, và cô nhanh chóng ăn xong, sẵn sàng chuẩn bị cho ngày làm việc. Khi đến sân, cô thấy con Hiền đang đẩy xe cho cu Thóc tắm nắng. Mợ Linh đưa bé Min đi học, và cô bé vẫy tay chào:

Chào thím Quỳnh, con đi học đây.
Cu Thóc cũng vẫy tay rồi leo lên xe, khiến mợ Linh phải thúc giục. Quỳnh rất thích bé Min, mỗi lần nhìn thấy cô bé, cô cảm thấy lòng trở nên dễ chịu. Khi hai mẹ con mợ Linh khuất đi, Quỳnh ra sân và gặp con Hiền. Cô giả vờ nói:

Chào chị, em nhìn chị quen lắm, nhưng em không nhớ ra chị là ai. Có lẽ hôm đám cưới chị có đến đấy, giờ phải xưng hô thế nào chị nhỉ?
Con Hiền liếc nhìn Quỳnh, từ đầu đã không ưa cô vì cô giống hệt Diệp – người nó vẫn căm ghét. Tuy nhiên, con này rất giỏi đóng kịch, nên nó trả lời:

Chị là vợ của anh Nhân. Nếu xét về vai vế, em gọi chị là đúng rồi.

Vợ của anh Nhân? Ủa, không phải vợ anh ấy mất cách đây hơn một năm sao chị? – Quỳnh giả vờ ngạc nhiên hỏi.

Câu hỏi của Quỳnh khiến con Hiền như đứng hình. Mặc dù Diệp đã chết hơn một năm, nhưng trong tâm trí mọi người, cô vẫn chỉ là vợ của Nhân, còn con Hiền vẫn là cái gì đó vô danh. Con này cười méo mó và đáp:

Đó là trước kia, giờ chị mới là vợ anh ấy. Em hãy nhớ rõ.

À dạ! Bé nhà chị khá khau khỉnh đấy, nhìn giống anh Nhân quá chị ạ.

Quỳnh nói đến đây, bà Hà trong nhà cũng cười nhẹ. Thực tế, từ hôm qua đến giờ, chỉ có cu Thóc mang lại cho bà một chút niềm vui nhỏ. Cháu nói chung của bà phải giống cha nó. Bà Hà bế thốc cu Thóc lên, cậu bé ôm chặt bà và cười tươi. Nhìn thấy cảnh hai mẹ con yêu thương nhau, Quỳnh cảm thấy vui mừng. Khi lên xe, cô gọi điện cho anh Phan để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của mình rồi tự tin bước vào một ngày làm việc mới.

Chú đã điều tra rồi. Theo giấy tờ, cô ta là Thanh Trúc, em gái thất lạc của cậu Vương, được tìm thấy cách đây ba bốn năm. Cô ta hiện đang phụ trách các công việc ngoài Hà Nội cho công ty Lung Linh, và sắp tới, cô ta sẽ chịu trách nhiệm về các dự án hợp tác với Viễn Đông.
Chú Đông đưa ảnh của cô gái mà chú gặp ở đám cưới cho Quỳnh. “Em gái thất lạc” mới tìm thấy? Quỳnh cảm thấy có vẻ lạ lẫm khi nghe về thông tin này.

Mối quan hệ giữa cô ấy và Hoàng Hà thì sao chú?
Hiện tại, họ đang hợp tác rất tốt. Tôi thấy cô ta và Nhân thân thiết với nhau, thậm chí tối qua, Nhân còn trốn vợ để đưa cô ta thăm quan nhiều địa điểm. Cô ta không chỉ xinh đẹp mà còn gia thế khủng, có vẻ Nhân rất thích thú với cô gái này.
Nghe xong, Quỳnh cười nhẹ. Một người đàn ông có thể bỏ vợ vì con Hiền, cũng có thể dễ dàng bỏ con Hiền vì người khác. Nhưng với tính cách của con Hiền, nó chắc chắn sẽ không để yên. Quỳnh tò mò về cô gái tên Thanh Trúc này và muốn biết liệu cô có thách thức được con Hiền hay không.

Các ngày sau đó, bất kể có chuyện gì xảy ra, Quỳnh vẫn tiếp tục công việc của mình. Bên cạnh những vấn đề gia đình như sự thách thức từ con Giang, mọi thứ ở biệt phủ cũng ổn định. Anh Phan thông báo rằng ngoài chuyện con Giang ngày càng khó chịu, thách thức bà Hà, không có vấn đề đáng kể nào khác. Ông Hoàng chuyển giao toàn bộ công việc kinh doanh cho Nhân, với mong muốn tập trung giải quyết vấn đề gia đình. Bà Hà thì mệt mỏi với mọi thứ, từ chuyện con Giang đến việc bị con trai “phản bội”. Cô tự hỏi liệu tương lai của gia đình Hồ có nhiều niềm vui hay không.

Quỳnh từng rất tò mò về em gái thất lạc của Vương, tổng giám đốc công ty Linh Lung. Nhưng chưa kịp điều tra, chưa đầy một tháng sau, cô gặp Thanh Trúc ngay tại biệt phủ. Một chiều, khi Quỳnh về nhà từ công ty, cô thấy một chiếc xe Maybach mới đỗ ở sân. Thanh Trúc xuất hiện trước mặt cô, còn Nhân ở trên chiếc xe G63. Khi thấy Quỳnh, Thanh Trúc nhoẻn miệng cười và nói:

Chào chị! Chị là vợ của anh Vũ phải không? Tại đám cưới em có thấy chị, nhưng có lẽ đám đông quá chị không nhớ em là ai.
Quỳnh nhìn Thanh Trúc, không hiểu sao cô có cảm giác quen thuộc. Nhưng cảm giác này không thể nào diễn đạt được. Quỳnh lịch sự trả lời:

Thực sự là ấn tượng, vì cô xinh đẹp và nổi bật trong đám cưới của tôi. Khi biết cô là em gái của anh Vương, tôi thật sự ngưỡng mộ. Em không chỉ xinh đẹp mà còn tài năng và gia giáo.

Nhân nhìn Thúc không rời mắt, thốt lên rằng cô ta thật xinh đẹp và tài năng. Hôm nay, Hiền về nhà vài ngày nên Nhân không ngần ngại mà quay sang nói với Trúc:

Em vào nhà đi, đừng đứng mãi ở đây. Nghe đâu Viễn Đông cũng hợp tác với Linh Lung, nên Quỳnh và em sau này cũng có thể gặp nhau nhiều đấy nhỉ? Lên nhà uống nước chút thôi em.
Dù Quỳnh thường ít khi lên phủ lớn, nhưng hôm nay cô vừa lên ngay theo lời Nhân. Bà Hà, khi thấy Nhân dẫn một cô gái xinh đẹp về, tỏ ra tò mò. Trúc thấy bà Hà nhìn mình, liền cúi đầu lễ phép và nói:

Cháu chào bác ạ.
Nhìn bà Hà đặt ánh mắt tò mò, Nhân nhanh chóng giới thiệu:

Mẹ, đây là Thanh Trúc, đối tác làm ăn của Hoàng Hà, đại diện cho công ty Lung Linh, cũng là bạn của con.
Bà Hà, nghe nói là đối tác làm ăn, liền tỏ ra thân thiện và hỏi Trúc về tuổi tác và tình trạng hôn nhân. Trúc thân thiết giới thiệu túi quà đã chuẩn bị trước đặt lên bàn và nói:

Lần đầu thăm bác, cháu có một số quà biếu. Đây là quà của cô Bích, chị Quỳnh và một số quà khác. Quà của bác trai cháu đặt ở đây.
Bà Hà, nhìn những món quà hiệu xa xỉ trên bàn, không giấu được sự ngạc nhiên. Trúc có vẻ hào phóng và chu đáo, những món quà đều là hàng hiệu. Bà Hà ngay lập tức thể hiện sự thân thiện và thích thú với Trúc. Quỳnh nhận ra điều này và nghĩ về phản ứng của bà Hà nếu con Hiền xuất hiện. Tuy nhiên, trước khi Quỳnh kịp về, chiếc xe KIA của con Hiền đã đến cổng. Khi bà Hà và Nhân nhìn thấy chiếc xe, cả hai tỏ ra hơi bất ngờ. Nhân có vẻ không hài lòng, còn bà Hà tỏ ra tò mò. Trúc, thấy con Hiền, liền muốn nhanh chóng rời khỏi để tránh xung đột. Nhưng con Hiền không chịu rời, bảo Nhân:

Sao em lại về rồi? Anh đâu phải bảo em sang chung cư vài ngày sao? Anh đang tiếp khách, em tạm thời về đi?
Con Hiền nhìn vào trong nhà và thấy Trúc, cả bà Hà lẫn Nhân đều có vẻ sững lại. Nhân hơi cau mày, thái độ không vui. Quỳnh nhận ra sự khó chịu này. Con Hiền nói:

Em không về, sao em phải về? Đây mới là nhà em và con Thóc.
Nhân dần mất kiên nhẫn và gằn giọng:

Anh đã bảo em về rồi. Khó khăn lắm mới hợp tác được với người ta, em đừng để mọi chuyện bung bét ra. Giờ ai cũng nghĩ vợ anh chết hơn một năm rồi, sao có thể để lộ chuyện của mình được? Người ta lại dị nghị rồi không hợp tác nữa.

Liên quan gì mà dị nghị, hợp tác công việc liên quan gì đến đời tư? Hay anh định hợp tác trên giường với cô ta?

Con Hiền không kiềm chế được cơn ghen tuông, đặc biệt khi nhìn thấy cô gái đẹp trai kia đứng bên Nhân. Cô cảm thấy như thiên nga và vịt, với sự xinh đẹp và lợi thế mà cô gái đó sở hữu. Nhân, nghe con Hiền nói, muốn vung tay tát cho cô ta ngay lập tức, nhưng hắn vẫn phải kiềm chế cơn giận, từng tiếng một:

Tôi bảo cô về chung cư đi, cô điếc à? Nếu cô làm thất bại dự án của tôi, đừng mơ có cơ hội bước chân vào nhà Hồ.
Con Hiền nghe Nhân nói như vậy, lần đầu tiên hắn ta nổi giận với cô. Nó bất ngờ và không ngờ rằng Nhân lại có thể nói những lời như vậy với nó. Từ khi hắn ta đi công tác Đà Nẵng, nó đã cảm nhận được sự lạnh lùng của hắn ta. Nó đã cố gắng mọi cách để được vào biệt thự này, nghĩ rằng sẽ chính thức làm vợ Nhân. Nhưng dường như mọi người ở đây chỉ coi nó như người tạ temporary, tạm trú. Bà Hà liên tục giải thích về tình cảnh khó khăn của con Hiền và Nhân giúp đỡ cô ta một chút. Tuy nhiên, trong lòng bà Hà, cô lo sợ con Hiền sẽ làm hỏng mọi chuyện cho con trai.

Trúc không nghe được những gì diễn ra bên trong, nhưng cô cũng hiểu rằng có điều gì đó không ổn. Bà Hà vẫn còn sốt ruột với việc con Hiền có thể làm hại đến con trai mình. Trúc nhìn bà Hà và cười đáp:

Cảm ơn bác, nhưng cháu có công việc cần làm nên không thể ở lại. Bác chúc cháu một ngày tốt lành nhé. Hẹn gặp lại bác lần khác.
Sau đó, Trúc rời đi, quay lại chào tạm biệt Quỳnh, và sau đó, tiến về phía Nhân, nói nhẹ:

Nếu anh bận thì em sẽ về trước. Tối nay, Linh Lung mời anh ăn tại nhà hàng Lam Hồng nhé.
Trong khi Trúc nói chuyện, con Hiền bế con đứng nhìn Nhân lái xe đưa Trúc đi, bỏ qua mẹ con nó giữa sân. Mắt Quỳnh nhếch lên khi thấy cảnh này. Nó có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng Nhân sẽ nói những lời như vậy với nó. Trong khi điều này diễn ra, Trúc, khi băng qua Quỳnh, cảm thấy ánh mắt của Trúc dừng lại chút ít ở hình ảnh của em gái nó. Dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng Trúc cảm thấy như cô đã nhìn thấy điều gì đó. Khi chiếc xe Maybach của Trúc rời sân, con Hiền không kìm chế được, bế con vào trong nhà và gào lên khóc. Quỳnh không quan tâm, cô trở về nhà với trong đầu chỉ còn ánh mắt của Trúc trước khi rời đi. Cảm giác linh cảm quen thuộc kia, liệu có thật hay cô đang tự tưởng tượng?

Buổi tối, trời mưa nhẹ, Viễn Đông có cuộc hẹn kinh doanh dưới đây, nhưng chú Đông bận rộn nên chỉ có Quỳnh tham gia. Cô liên lạc với con Thanh để thông báo rằng cô sẽ không ăn tối ở nhà, nhưng con Thanh thông báo lại rằng Vũ cũng sẽ không ở nhà tối nay, có vẻ anh ấy cũng có kế hoạch khác. Vũ Quy, doanh nhân đầy triển vọng, thường phải đi gặp đối tác và Quỳnh đã quen với thực tế này.

Khi đến nhà hàng, mưa bắt đầu rơi to. Đây là một nhà hàng cao cấp, thường phục vụ quan chức và doanh nhân. Đối tác đã đặt bàn 203 ở tầng hai, và Quỳnh đã lên bằng cầu thang. Khi Quỳnh bước qua cánh cửa, cô ngừng lại khi thấy bàn ăn của Vũ. Anh ngồi đối diện một người phụ nữ, chỉ có hai người. Quỳnh không nhìn rõ người phụ nữ từ phía sau, nhưng cảm nhận được một sự quen thuộc. Cô nhanh chóng hít một hơi và chuẩn bị đi tiếp, nhưng lúc này Vũ cũng nhìn lên. Anh hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng che đi bằng vẻ lạnh lùng. Sự nhíu mày của anh đã thu hút sự chú ý của người phụ nữ, cô quay lại và chạm mắt với Quỳnh.

Cô gái ấy là Lam, người bạn cùng học đại học ở Úc và cũng là đối thủ cạnh tranh của Quỳnh trong tình cảm với Vũ. Quỳnh cảm thấy một chút nhói lòng, nhưng cô không có lý do để ghen tỵ. Cô cười và nói:

Chắc là lâu rồi không gặp nhau. Hai bạn ăn uống thoải mái nhé. Tôi có cuộc hẹn với đối tác ở đây, nên tôi sẽ đi trước. Chúc mừng gặp lại sau nhiều năm.
Quỳnh nói xong, không đợi câu trả lời, cô vội vàng đi về phòng 203. Cô không tránh né Vũ và Lam, nhưng vì đã đến giờ cuộc hẹn, và cô không muốn đối tác chờ đợi. Quỳnh luôn giữ thái độ chuyên nghiệp, dù tình hình có khó khăn thế nào.

Hợp tác kinh doanh thường kèm theo tiệc rượu. Mặc dù chỉ có một phụ nữ trong đoàn, nhưng Quỳnh vẫn phải uống một lượng rượu đáng kể. Khi tiễn đối tác về, cô vội vàng ra xe, lúc này cô mới để ý thấy chiếc xe của Vũ vẫn đỗ ở trước cửa nhà hàng. Mưa vẫn rơi, và cô ngồi trong xe, nhìn những giọt mưa cuộn tròn trên kính xe.

Năm xưa, cô và Lam là đối thủ trong tình cảm với Vũ. Khi đó, cô chiến thắng và cảm thấy Lam đã phải chấp nhận thất bại trước mình. Nhưng bây giờ, khi Lam và Vũ cùng ăn uống vui vẻ, cô chỉ muốn nhìn mặt anh ta và nói:

Xe tôi hỏng máy. Anh có thể đưa tôi về được không?

Vũ không đáp, Quỳnh hiểu như thế có nghĩa là anh không từ chối. Cô chào xã giao Lam vài câu rồi bước ra khỏi nhà hàng. Mưa rơi lộp độp trên mái tôn, cô có chút run lên, bước vào xe mới cảm nhận chút hơi ấm. Cả hai vẫn im lặng, chiếc xe di chuyển từ từ, sự yên bình khiến cô liên tục tự nhủ rằng sắp về đến nhà rồi, chỉ cần kiên nhẫn thêm chút nữa thôi. Mùi rượu nồng nàn tỏa ra từ anh, cô không dám nhìn anh, chỉ nhìn ra đèn đường. Đột ngột khi xe đi xuống dốc, Vũ dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu, không rõ do rượu hay vì lý do gì. Anh vẫn nắm chặt vô lăng, giọng nói bỗng khàn đặc, như đang chứa đựng một nỗi đau vô hạn:

Vì sao?
Quỳnh nhìn Vũ, vì sao? Anh hỏi vì sao cái gì? Vì sao cô đi nhờ xe anh? Vì sao cô tiếp đối tác ở đây? Cô nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại:

Vì sao cái gì?
Vì sao cô lại làm thế với tôi?
Giọng nói của Vũ rất thê lương, dường như đây là lần đầu tiên sau đám cưới anh nói với cô nhiều như vậy. Quỳnh không đáp, anh buông tay khỏi vô lăng, quay lại phía cô, rồi đột ngột anh túm lấy vai cô, như anh uống quá nhiều rượu, như anh không kiểm soát được cảm xúc, anh nhìn cô, đau thương gào lên:

Vì sao năm ấy cô lại làm thế với tôi? Vì sao cô lại bỏ con của chúng ta? Vì sao cô lại làm như vậy? Nói cho tôi biết, vì sao cô lại làm như vậy?
Quỳnh sững sờ khi nghe Vũ hỏi, cô nhẹ nhàng gạt tay anh ra khỏi vai, nhưng anh giữ chặt, sức mạnh cô không thể đối phó. Mạch máu trên cơ thể cô như muốn vỡ ra, anh hận cô, anh muốn buông bỏ quá khứ, vì sao anh lại ôm lấy những ký ức đau buồn ấy, vì sao đến giờ anh vẫn hỏi cô câu ấy, cô không thể chịu đựng nổi. Cô không dám nhìn lên, chỉ trả lời:

Chuyện qua rồi, năm ấy tôi và anh nông nổi nên mới xảy ra chuyện có thai ngoài ý muốn… lý do tôi nói với anh rồi. Khi ấy chúng ta còn quá trẻ, tôi không thể giữ đứa bé lại được.
Nói thật cho tôi biết được không, có phải cô chưa từng bỏ đứa bé, có phải con của tôi và cô giờ vẫn sống không? Cô giấu nó ở đâu thôi đúng không?
Câu hỏi của Vũ khiến Quỳnh cuối cùng không kìm nén được nước mắt, giọt nước lăn xuống. Cô cũng ước mong rằng câu hỏi của anh là thật, rằng con cô vẫn còn sống, nhưng không, con của cô đã chết rồi. Cô cố gắng kiềm chế nước mắt và trả lời:

Tôi thật sự bỏ nó rồi. Chính anh cũng thấy bệnh án phá thai rồi sao còn hỏi lại làm gì? Đứa bé ấy xuất hiện không đúng lúc… anh đừng nghĩ về nó nữa.
Câu trả lời này như một chiếc dao sắc đâm thẳng vào tâm hồn Vũ, làm anh tỉnh dậy khỏi giấc mộng ảo mà anh tự tưởng tượng ra, có lẽ vì anh uống quá nhiều rượu nên mới mơ ra điều đó. Anh buông cô ra và hét to:

Cô im đi!
Hóa ra cô đã không kiềm chế được, cô hít thở sâu để đỡ đau và nước mắt cứ tràn dâng. Quỳnh cố gắng giải phóng bản thân khỏi sự nắm chặt của Vũ, nhưng anh vẫn giữ cô lại, tay anh vẫn níu chặt vai cô. Vũ đang chìm đắm trong những ký ức đau buồn, những vết thương tâm hồn chưa bao giờ lành lặn.

Quỳnh bất ngờ đánh anh một cái tát mạnh, âm thanh vang lên trong khoang xe tạo nên một khoảnh khắc im lặng. Cô tức giận, bức xúc, và đau đớn cùng lúc. Vũ giữ chặt cô, mắt anh chứa đầy nỗi đau. Cô gào lên:

Buông tôi ra! Anh đang làm gì vậy?

Sau khi nói xong, cô nhanh chóng mở cửa và lao thẳng ra ngoài. Mưa rơi như trút xuống, nhưng Vũ, bị cô tát, không cảm nhận được sự lạnh lẽo vì nỗi đau tê liệt tâm can. Bên ngoài, Quỳnh mặc cho cơn mưa làm ướt đẫm gương mặt, và cả lớp áo cô. Qua cửa kính, cô nhìn thấy Vũ ngồi yên như một tượng. Cô bất ngờ có chút hối hận, đang đắn đo xem có nên quay lại xe không. Nhưng chưa kịp làm gì, cửa xe đã mở vút lên, và chiếc xe nhanh chóng lao đi. Quỳnh không kịp phản ứng, bỗng nghe tiếng phanh kêu kịt, cùng với tiếng rầm lớn. Toàn bộ cô đơ ra, sau đó như bừng tỉnh, cô lao về phía trước dưới cơn mưa lạnh buốt.

Bài viết liên quan