Chị em song sinh chương 17 | Trúc bị đánh ngất
Quỳnh không kịp phản ứng, chỉ là kịp bẻ lái trước khi chiếc xe ô tô khác lao tới với tốc độ kinh hoàng. Cô thấy chiếc xe trắng từ phía sau vụt lên, vượt qua xe của mình rồi bất ngờ quay lái giữa đường. Trong giây lát, cô nghe tiếng động rất lớn, cảm giác toàn thân cô như bị làm đứt đứt, và cô nhanh chóng đạp phanh. Xe cô vẫn tiếp tục di chuyển một đoạn trước khi dần dần dừng lại. Dưới ánh đèn đường, cô nhìn thấy chiếc xe trắng quen thuộc trước mặt, và tim cô như dừng lại. Cô không giữ được bình tĩnh, tháo dây an toàn và lao ra khỏi xe, gọi tên Vũ:
Vũ! Vũ!
Không có câu trả lời, chỉ có tiếng động cơ của xe vẫn còn. Chiếc xe trắng mà cô đã nhìn thấy từ phía sau giờ nằm chắn trước xe của Vũ, và sau đó chiếc xe đen phóng với tốc độ kinh hoàng đã đâm ngang vào xe của Vũ. Trong cảnh tưởng sinh tử đó, anh đã cứu cô thoát khỏi nguy cơ tử thần. Cô gọi tên Vũ, nhưng không có câu trả lời. Sự im lặng kinh hoàng khiến cô sợ hãi. Cô lo lắng cho Vũ, nếu anh bị tổn thương, cô sẽ không tha thứ được cho bản thân mình. Cô không muốn anh phải chết, không muốn mất đi người duy nhất còn lại trong cuộc sống này.
Khi Quỳnh tiến gần cửa xe của Vũ, đôi chân cô run đến mức như muốn ngã. Cánh cửa xe bất ngờ mở ra, và từ bên trong, Vũ từ từ đứng dậy, vẫn mặc bộ đồ ngủ. Cô nhìn thấy anh, và trong giây lát, cô quên mọi thứ, ôm chặt anh và bắt đầu khóc nức nở. Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, cô không còn nghĩ suy gì thêm. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô đã khóc trước mặt anh, khóc vì cô nghĩ rằng suýt nữa thì anh sẽ ra đi mãi mãi. Mặc dù tình yêu giữa họ đã bị những thù hận làm mòn nát, dù cô đã hủy hoại mọi thứ tốt đẹp, nhưng trong khoảnh khắc nguy cấp đó, cô chỉ muốn đánh đổi mọi thứ để giữ anh sống.
Vũ không đẩy cô ra, không ôm cô, chỉ để cô ôm chặt anh. Nước mắt cô ướt đẫm áo anh, và anh nghe thấy tiếng trái tim cô đập rất mạnh. Hai tay cô níu chặt lấy anh không buông. Cả hai đều không nói lên lời, chỉ để yên cho cô ôm lấy anh. Nếu trước đây cô là người tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo, thì bây giờ cô đã trở nên yếu đuối và cần sự che chở.
Quỳnh khóc một thời gian dài, cô ôm chặt lấy Vũ như muốn giữ anh lại. Khi nhìn lên, cô phát hiện trán anh có máu, máu chảy thành dòng. Quỳnh nhanh chóng đưa tay lên và lo lắng hỏi:
Vũ, anh không sao chứ?
Với mọi biện pháp an toàn mà Vũ đã thực hiện khi lái xe, anh vẫn không thể tránh khỏi những vết thương. Cô thậm chí nhận ra áo anh có vài vết máu. Quỳnh cầm điện thoại và gọi điện cho đội cứu thương. Trong khi chờ cứu thương, cô đưa Vũ vào viện. Anh vẫn im lặng, không nói lời nào. Sự hoảng loạn khi tai nạn xảy ra khiến anh mất khả năng nghĩ suy.
Khi Vũ được đưa vào viện, cảnh sát đến để điều tra vụ tai nạn. Người đàn ông trên chiếc xe đen đã tử vong tại chỗ. Qua camera hành trình, họ thấy rằng người này đã đi sai đường và quá tốc độ. Ngoài ra, nồng độ cồn trong cơ thể của người này cũng rất cao. Quỳnh mới biết Vũ đã theo dõi cô trong một đoạn đường dài, và khi thấy xe đen tiếp cận, anh đã lao thẳng lên mà không suy nghĩ. Vũ không bị thương nặng nhưng cần nghỉ ngơi và theo dõi thêm một hai ngày.
Trời đã sáng dần, Quỳnh làm thủ tục nhập viện cho Vũ. Khi lên, cô bất ngờ khi thấy mợ Linh và bé Min xuất hiện. Mặt họ bày tỏ sự lo lắng. Mợ Linh hỏi vội:
Vũ sao rồi? Anh ấy không sao chứ? Chị nghe nói anh ấy gặp tai nạn.
Quỳnh giải thích rằng Vũ chỉ bị thương nhẹ và cần nghỉ ngơi một thời gian. Mợ Linh kể rằng họ đã đi từ nửa đêm và khi đi qua hiện trường tai nạn, họ nhận ra Vũ. Quỳnh cảm thấy nhẹ nhõm khi biết mọi thứ ổn. Tuy nhiên, mợ Linh đặt một câu hỏi làm Quỳnh nghi ngờ:
Tai nạn? Có phải đó là tai nạn không?
Sự nghi ngờ của mợ Linh khiến Quỳnh tò mò và cô hỏi lại. Mợ Linh giải thích rằng trong biệt phủ có nhiều người không hài lòng với Vũ, và cái chết của thầy mẹ Vũ năm xưa cũng có thể không phải là do tự nhiên. Mợ Linh nhấn mạnh không nên biết nhiều, nhưng Quỳnh không thể không tò mò:
Bé Min sao phải đi khám?
À chị cho bé Min đi khám định kỳ thôi, khám dinh dưỡng, với dạo này học nhiều quá khám xem có cận thị không?
Quỳnh liếc nhìn bé Min, gương mặt tròn đáng yêu. Cô đưa tay lên và nhẹ nhàng chạm vào má bé, khen ngợi:
Min xinh quá, lúc nào rảnh xuống nhà thím Quỳnh chơi nhé.
Mợ Linh bất giác kéo con bé lại phía sau khi Quỳnh chạm vào, có vẻ như mợ Linh cảm thấy có điều gì đó khó chịu. Cô chỉ muốn khen bé Min một cách đơn thuần, nhưng mợ Linh đã đưa ra sự đề phòng. Thực tế, trong thời đại nguy hiểm này, mọi người thường cẩn trọng với việc bảo vệ trẻ em khỏi nguy cơ bắt cóc và lạm dụng. Quỳnh cảm thấy hơi lúng túng và nhanh chóng buông tay, cười nhẹ để làm dịu bớt tình hình. Mợ Linh nhận ra rằng mình có thể đã quá đề phòng và giải thích:
Con bé trước đây đã bị cô Bích đưa đi chơi và bỏ bê, phải tìm suốt cả ngày mới tìm thấy. Bé còn bị vài người đàn ông xấu xa làm phiền phức, dù may mắn không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Chị hơi ám ảnh nên cẩn trọng với việc bé tiếp xúc với người lạ. Xin lỗi em nhé, chị không có ý gì khác.
Quỳnh ngạc nhiên với thông tin này. Ngày càng nhiều dấu hiệu cho thấy sự thận trọng và rụt rè của mợ Linh có lý do đằng sau. Cô đáp lại:
Không sao chị, thôi chị đưa Min đi khám đi, em đưa anh Vũ về phòng.
Ừ, thì chị đi trước đây.
Vũ đã được bác sĩ kiểm tra và đưa ra ngoài. Anh không muốn ở lại viện vì công việc còn nhiều. Tuy nhiên, bác sĩ yêu cầu anh phải nghỉ ngơi ít nhất hết ngày hôm nay, và nếu tình hình ổn định, anh mới được về nhà. Trong phòng, chỉ còn mình anh và Quỳnh. Cô lau chùi cho anh, mặc dù cả hai vẫn giữ sự im lặng như bình thường, nhưng không còn sự căng thẳng như trước đây. Có lẽ… anh không còn muốn giữ bí mật đó nữa.
Sau khi lau chùi, chú Vỹ bất ngờ xuất hiện. Trông chú rất lo lắng, bộ quần áo đêm qua chưa kịp thay đổi. Anh nói lớn:
Trời ơi, con bé này, mày làm chú mày lo lắng từ rạng sáng tới giờ. Mày mà làm sao, chắc chú không còn mặt mũi gì mà gặp ba mày mất.
Quỳnh nhìn chú Vỹ, người này có vẻ hơi thô lỗ nhưng thật lòng quan tâm. Cô nhanh chóng giải thích:
Sao chú biết cháu ở đây?
Đang gọi cho mày nghe tiếng rầm, xong gọi mãi lại không thấy đâu nữa, sáng nay nghe tin đoạn đường gần biệt thự nhà mày tai nạn, còn đúng xe của mày, gọi cho ba mày thì nó chắc trên máy bay hay sao không được. Hỏi han bao nhiêu chỗ mới biết đưa hết vào viện này.
Chú Vỹ chỉ nhìn Vũ khi nói, hôm đám cưới cũng đã gặp Vũ một lần, và chú hỏi:
Thằng bé không sao chứ?
Vũ ngồi dậy, anh nhìn chú Vỹ lịch sự trả lời:
Cháu không sao, ban nãy định chào chú mà chưa có cơ hội chào.
Chú Vỹ nhìn Vũ và nói một cách thẳng thắn:
Không phải khách sáo vậy đâu. Con Quỳnh này phải biết trân trọng người đàn ông thế này nhé, lấy được thằng chồng đẹp trai còn tài giỏi, đã vậy còn thương mình nữa, nghe nói đêm qua xe nó đỡ nếu không chắc giờ chắc mày đang nằm trong phòng cấp cứu rồi hả cháu?
Chú Vỹ nói thẳng và hơi thô lỗ, nhưng những lời nói đó là sự thật. Quỳnh không phải là người ngốc, cô có thể nhận ra lý do tại sao Vũ lại liều mạng để cứu cô. Cảm giác của Quỳnh đã thay đổi, và ngày càng rõ ràng rằng sự rụt rè và thận trọng của mợ Linh không phải là ngẫu nhiên. Cô nhìn chú Vỹ và trả lời:
Chú sang gặp con bé Quỳnh có chút việc, anh Vũ nghỉ ngơi đi cho khoẻ, chú và con Quỳnh ra ngoài nói chuyện cho tiện.
Nói xong, Quỳnh và chú Vỹ rời khỏi phòng, cô đóng cửa sau đó cùng chú đi ra ngoài đến xe. Trong khi chỉ còn hai người, chú Vỹ nhanh chóng nói:
Chuyện gấp quá, chú biết em cần nên chú cũng không muốn giữ lâu. Đây là kết quả xét nghiệm ADN.
Từ khi chú Vỹ đến, Quỳnh đã đoán được lý do chú tới gặp mình. Đến lúc này, cô vẫn chưa biết kết quả xét nghiệm ADN giữa cô và Trúc là gì. Cô cảm thấy một chút lo lắng, khi mà chú Đông đã nhắc đến việc kiểm tra ADN. Cầm phong bì, cô mở nó nhưng không thể kiềm chế được cảm xúc. Chú Vỹ thấy cô căng thẳng, tự mở phong bì và nói:
Hai mẫu tóc này là của anh chị em, có quan hệ huyết thống với nhau.
Nghe đến đây, cô cảm thấy tai ù đi, đầu óc trở nên mờ mịt. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được sự nhẹ nhàng, nhưng cảm giác như cô không còn sức lực. Gương mặt cô trở nên nhợt nhạt, như thể không tin vào sự thật này. Chú Vỹ tiếp tục:
Vì cần phải làm gấp, nhưng độ tin cậy của kết quả là 99,9%. Chắc chắn, hai mẫu tóc này có quan hệ huyết thống với nhau.
Quỳnh, suốt một năm qua, đã tìm kiếm, đôi khi nghĩ rằng Diệp đã chết. Đôi khi, cô muốn từ bỏ, nhưng tất cả chỉ là con số không. Nếu không phải hôm qua, nếu cô không nghĩ ra cách, có thể bây giờ cô đang đợi chờ tin tức vô vọng về em gái. Ngay cả khi cầm kết quả trước mắt, cô vẫn không tin vào sự thật. Cô nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà cô chưa bao giờ tưởng tượng. Cô cảm thấy mình như không thể thở, vỡ òa trong niềm đau và hạnh phúc. Một năm qua, Diệp đã phải trải qua những khó khăn nào, ở đâu, và trạng thái tinh thần của em làm cô không kìm được sự xót xa. Cô ôm ngực trấn an bản thân, vui mừng vì Diệp đã sống sót. Dù tên đã thay đổi, khuôn mặt đã đổi, điều quan trọng là em gái vẫn sống và thuộc về cô. Hai mươi năm qua, chú Đông là người thân duy nhất, người cô lớn lên nghe kể về mẹ và em gái. Cô đã khao khát sự ấm áp của một gia đình đầy đủ. Đáng tiếc, mẹ cô đã rời bỏ họ. Cuối cùng, cô đã tìm thấy em gái mình, người thân duy nhất còn lại. Mũi cô cay xè, nhưng cô không khóc, cô không chia sẻ tin này với chú Đông ngay lập tức. Cô biết rằng em gái cô đã có kế hoạch riêng cho mình. Sau tất cả những biến cố đó, cô tin rằng Diệp sẽ đủ mạnh mẽ và thông minh để trả thù. Cô sẽ đồng hành với em gái để đòi lại công bằng từ những người đã gây ra tất cả những tội ác.
Ngày hôm sau, sau khi Vũ khám sức khỏe và không phát hiện vấn đề gì, anh được xuất viện. Xe của Vũ hỏng nặng, nên anh để xe ở Hà Nội để sửa chữa. Sau sự cố hôm trước, giữa Quỳnh và Vũ có sự tỏ ra xa cách hơn, nhưng vẫn chưa giải quyết được hiểu lầm. Quỳnh lái xe đưa Vũ về biệt thự. Ngay khi đến, Vũ vội vã rời xe và đến công ty ngay, mặc dù có tin đồn rằng công ty Vu Quy đang phát triển mạnh mẽ, nhưng Quỳnh không thể ngăn cản Vũ. Cô cảm thấy mình không đủ tư cách can thiệp vào cuộc sống của anh.
Sau khi Vũ rời đi, Quỳnh gọi con Thanh lên. Nhớ lại lời mợ Linh nói, cô cảm thấy vụ tai nạn không đơn giản. Cô nghi ngờ rằng sau sự cố đó có một âm mưu phức tạp. Con Thanh kể lại về cuộc ẩu đả giữa con Giang và bà Hà, và cô Bích đã đưa con Giang đến một khách sạn tạm thời. Tuy nhiên, cô nhận định rằng vụ tai nạn không liên quan đến đám người nhà này. Cô cũng kiểm tra ghi âm từ con Hiền, nhưng không phát hiện điều gì đáng ngờ. Cô loại trừ khả năng vụ án liên quan đến những người nhà họ Hồ. Câu hỏi là ai có thể gây thù chuốc oán với cô. Cô quyết định nhờ anh Phan thuê người điều tra về thân thế của người đàn ông đã chết.
Mệt mỏi sau cuộc điện thoại, Quỳnh nằm dựa vào ghế. Có tiếng gõ cửa, cô ra mở cửa và thấy con Hiền đứng ngoài. Sắc mặt nó tiều tuỵ, và cô đoán rằng nó có chuyện muốn nói. Ngày mai là ngày phải trả tiền cho người thuê để giết Diệp. Cô nghe con Hồng kể con Hiền đã tìm cô nhưng không dám nói vì Vũ bị thương. Quỳnh rót trà và mỉm cười:
Sao chị không đưa Thóc lên đây chơi.
Con Hiền nhìn cô, hai tay nó đặt chén trà xuống. Nó thường tỏ ra cao quý, nhưng giờ đây nó phải nhờ vả người khác, kể cả là người mà nó không ưa.
Hôm nay chị xuống đây có chuyện này muốn nhờ em. Công ty nhà chị có chút việc, cần một số vốn đầu tư lĩnh vực khác, nghe nói Viễn Đông đang tham khảo thị trường dưới này, có thể đầu tư vào Quyết Tâm không? Quyết Tâm muốn bán khoảng mười lăm % cổ phần để đổi lấy một khoản tiền.
Bán cổ phần công ty?
Viễn Đông đa ngành nghề, lại là tập đoàn lớn, thật sự Quyết Tâm rất muốn được hợp tác với Viễn Đông. Dù sao cũng là chị em trong nhà…
Cho em xem thêm một số tài liệu trong một năm gần đây của Quyết Tâm được không? Nếu mua lại mười lăm phần trăm đó Viễn Đông cần bỏ ra bao nhiêu tiền?
Bốn tỷ cho mười lăm phần trăm.
Sáu tháng gần đây công ty liên tục lỗ, 4 tỷ cho 15% là quá cao. Viễn Đông có thể mua lại, nhưng là 3 tỷ cho 25%.
Không được. Dù Quyết Tâm là công ty gia đình, sáu tháng gần đây lỗ nhưng tương lai thì vẫn là công ty có triển vọng.
Không có công ty nào có triển vọng mà lại thua lỗ liên tục như thế này cả, không riêng sáu tháng, mà em xem qua tài liệu cả một năm nay, chị xem Viễn Đông nếu muốn có thể đầu tư những công ty khác lớn hơn, 25% cho ba tỷ chỉ là con số, quan trọng là sau này nhờ có danh tiếng của Viễn Đông thì Quyết Tâm cũng sẽ được biết đến nhiều hơn.
Nhưng con số em đưa ra quá thấp.
Vậy thì chúng ta có thể không hợp tác! Đây là tập đoàn của ba em, làm việc trên thương trường không thể nói chỉ cần tình cảm là xong, em vẫn phải dựa trên các con số nữa.
Sau cuộc trao đổi, Quỳnh đề xuất giá mua cổ phần thấp hơn, và cuối cùng, Con Hiền đành phải chấp nhận con số đề xuất. Cô cảm thấy nó đang bị dồn vào đường cùng và không có lựa chọn khác.
Khi con Hiền quay về, nó phát hiện Nhân đang đưa Trúc vào. Cảm giác ghen tuông bắt đầu trỗi dậy trong con Hiền. Con đàn bà đó, mày dám chơi tao? Có lẽ mày đã đánh giá thấp tao quá rồi. Nó tỏ ra bức xúc và tự nhủ rằng mình không thể để Nhân thoát khỏi tay.
Con Hiền nhìn Trúc, ánh mắt căm hận như ngọn lửa bùng lên. Nó hận Nhân mười phần, nhưng hận Trúc đến bảy, tám phần. Trước đây, Diệp bị nó dắt mũi, chỉ cần đóng kịch nhẹ đã khiến Diệp bị Nhân đẩy sẩy thai. Bây giờ, con đàn bà này lại khiến nó bị Nhân ghét bỏ. Dù trong thâm tâm nó vẫn khao khát một tình yêu trọn vẹn giống như lúc trước Nhân dành cho nó, không chỉ là ở cạnh nhau trên danh nghĩa. Bà Hà đứng trong nhà, vui vẻ vì Trúc mang nhiều quà, nhưng liếc mắt thấy con Hiền nhìn về phủ lớn với ánh mắt căm phẫn. Bà nom ngứa hết mắt, nhưng lại sợ Trúc để ý nên bà nói:
Chị ơi, đừng về đây, làm gì ở đây? Chị đừng làm hại chuyện hợp tác của Hoàng Hà và Lung Linh chỉ vì ghen tuông. Lần này, nếu chị làm gì, tôi sẽ không bao giờ tha thứ.
Con Hiền nhìn bà Hà, trước kia bà ta đã đối xử với nó như thế nào, lúc nghe tin nó mang thai con trai đã không ngần ngại ra tay hại chết đứa bé trong bụng Diệp. Nhưng giờ đây, bà ta lại xem nó như trở ngại. Thế nhưng, giờ nó biết càng làm lớn chuyện, càng thiệt thòi, nên nó giả vờ nói to:
Mẹ! Mẹ yên tâm, lần này con sẽ không làm gì đâu. Dù sao, con cũng sắp là con dâu của mẹ rồi, mẹ nói gì con cũng nghe.
Bà Hà nghe con Hiền nói, lại thấy Trúc ngó ra từ trong nhà, bà rít lên:
Con dâu cái gì? Con dâu cái gì? Chắc chắn cô chưa từng là con dâu của tôi.
Con Hiền tức đến run người, nó nắm hai tay lại và cúi xuống, đáp:
Con dâu hay không, mẹ tự rõ nhất. Mẹ đừng quên chúng ta cùng trên một chiếc thuyền, chuyện mẹ hại con Diệp sẩy thai, chuyện mẹ và dì Xuân tạo dựng hiện trường cho con Diệp và bác sĩ Luân để bức chết bà Quyết con đều có chứng cứ. Vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, sống cùng sống, mà chết con sẽ kéo cả đám chết cùng.
Con Hiền không bao giờ nói những lời này trước đây, dù có giận đến đâu, nhưng giờ nó đã nói lên sự tức giận trong lòng. Mắt bà Hà trợn lên, cơn đau tim quặn lại, hôm qua vừa cãi lộn với con Giang, ông Hoàng đã thuê khách sạn cho nó, ông ta giờ còn ở bên nó chứ không về nhà. Sáng nay gặp Trúc, mới có ít niềm vui, nhưng con Hiền lại khiến bà tức điên lên. Bà túm lấy con Hiền và rít lên:
Con khốn này, mày nói cái gì?
Con nói về việc mẹ và con vinh cùng vinh, nhục cùng nhục mẹ nhỉ.
Con ranh này, mày… mày… tôi sẽ không bao giờ chấp nhận mày làm con dâu.
Con Hiền cũng không giữ được bình tĩnh, nó đẩy bà Hà ra, nhưng không ngờ vì quá sốc, bà ngã xuống đất. Nền sân trơn trượt, tiếng ngã của bà Hà làm cả Trúc và Nhân giật mình lao ra. Bà Hà nằm đó, tình trạng rất xấu, Trúc gọi cấp cứu và Nhân đưa bà Hà lên xe cứu thương. Trước xe cứu thương, con Hiền cố gắng đi theo, nhưng Nhân lại túm cổ nó, đẩy nó về phía vườn hoa rồi nghiến răng, nghiến lợi nói:
Cút!
Cô mà dám vào viện, tôi sẽ không chần chừ nữa đâu. Mẹ tôi có mệnh hệ gì, cô sẽ chết với tôi.
Nói xong, hắn ta vội vã lên xe và vào bệnh viện. Con Hiền đứng nhìn theo, khi chiếc xe biến mất, nó ngồi xuống, không phải vì sợ mà là vì căm hận. Căm hận những người mà nó từng xem như gia đình, những kẻ mà nó từng coi là đồng minh. Nó không chỉ nghĩ rằng họ đơn thuần là khốn nạn, mà còn là bọn lừa đảo. Nó căm hận đến tận xương tuỷ, không chỉ là gã đàn ông đen tối kia, mà là cả gia đình này. Nó quyết định phải khiến cho họ hiểu rằng nó không phải là đối thủ dễ bắt nạt như Diệp. Muốn loại bỏ nó? Đó là điều không dễ dàng. Nó sẽ ở đây, và nếu muốn nó ra đi, họ phải chuẩn bị sẵn sàng. Nó sẽ không rời khỏi, trừ khi chết!
Chiều, khi con Hiền trở về từ khách sạn của con Giang, xe của Nhân cũng đang dừng trước cổng. Hắn đang lên phủ lớn để lấy đồ. Cả ngày nay, Trúc và hắn ta đã ở trong viện. Bà Hà đã qua cơn nguy kịch nhưng phải ở viện thêm vài ngày. Thấy hắn, con Hiền tỏ ra bi lụy hỏi:
Mẹ sao rồi anh?
Hắn nhìn Hiền, không trả lời câu hỏi mà chỉ hừ lạnh:
Cô về nhà chuẩn bị đồ, tôi cho cô một tuần, sau đó cút khỏi đây! Đừng để mẹ tôi thấy cô nữa.
Anh nói cái gì vậy? Anh dám đuổi mẹ con tôi.
Cô gây chuyện mà còn chưa đáng để đuổi à? Tôi nói cho cô biết, nếu cô không đi, tôi sẽ tự tay đẩy cô ra khỏi đây.
Nói xong, không đợi con Hiền trả lời, hắn đã lên xe và phóng đi. Con Hiền đứng giữa biệt thự, ngước lên trời. Đuổi tôi đi! Chỉ khi nào tôi chết!
Trên bếp của phủ lớn, con Hồng đang nấu ăn. Từ khi con Giang rời đi, bà Hà không thuê giúp việc nên cô tự nấu ăn. Lát sau, ông Hoàng sẽ từ viện về và mang cơm vào cho Nhân và ông. Hắn được nuông chiều nên ít khi ăn cơm viện. Bà Hà vẫn chưa thể ăn gì nên cô Bích đang nấu cháo cho bà. Con Hiền trở về, lấy hộp cao trăn rồi thúc đẩy con Hồng về. Nó sẽ tự mình đóng cơm để ông Hoàng mang đi. Hai ngày nay, Nhân ăn cơm ở nhà, nhưng con Hiền không cho vào nhiều như trước. Nó nhìn thức ăn trước mặt, nhớ đến những lời nói thô bạo của Nhân, những hành động của hắn và chuyện con Giang kể rằng Trúc đã ở bên hắn cả ngày. Bà Hà tỉnh dậy muốn gặp Trúc ngay, dường như họ muốn cô trở thành con dâu của họ Hồ. Con Hiền nghĩ trong lòng: Để xem hắn không còn là đàn ông thì ai sẽ chấp nhận hắn, hay chỉ còn mình nó thôi?
Sáng hôm sau, chú Đông đưa hợp đồng ra để lão Thắng ký. Con Hiền đọc từng điều khoản, tất cả đều lợi ích cho Viễn Đông. Mọi điều khoản về pháp lý đều đảm bảo cho Viễn Đông, nếu Quyết Tâm phá sản, thì Viễn Đông cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Lão Thắng cảm thấy Viễn Đông họ ép người quá mạnh, nhưng anh ta không tìm được công ty nào mua nhanh chóng như vậy. Cuối cùng, anh ta đành ký vào. Sau khi giao dịch xong, con Hiền theo hẹn mang tiền cho gã xăm trổ. Lần này, nó đã làm nhiều giấy tờ hơn, bắt anh ta ký nhiều hơn, sau đó mới giao nhận tiền.
Vốn định quay về biệt thự, nhưng con Hiền lại nhận được tin từ đàn em nói rằng cả ngày hôm qua Nhân và Trúc ở cạnh nhau tại bệnh viện. Tối đó, Trúc đi ăn cơm với anh trai rồi về viện, hai người tỏ ra rất gần gũi trong hành lang, khiến con Hiền càng thêm tức giận. Nó đã yêu cầu người điều tra về Trúc, nhưng ngoài thông tin công khai, nó không tìm thấy thêm bất kỳ thông tin gì. Nó quyết định đến viện, định đợi Nhân ra ngoài để gặp Trúc, muốn cảnh báo cô ta lần nữa rằng đừng đụng vào người đàn ông của nó, nếu không hậu quả sẽ không ai lường trước được.
Tuy nhiên, khi đến viện, nó đã bắt gặp Nhân ngồi tựa vào Trúc, và họ bắt đầu trò chuyện. Nhân tỏ ra mệt mỏi và lo lắng về sức khỏe của mình, trong khi Trúc cố gắng an ủi. Con Hiền đứng ngoài nghe thấy mọi thứ rõ ràng. Nó không bước vào, mà thay vào đó, nó lấy túi và đi ra ngoài. Cái gì mà bệnh nặng vẫn ở cạnh nhau? Điên rồi, họ điên thật. Thực ra, con Hiền biết rằng nếu không phải Trúc, thì cũng sẽ có người khác. Nhưng nó căm ghét Trúc vì nó nhận ra cô ta không giống như những người phụ nữ khác, cô ta có tính toán và thủ đoạn, dường như đang thách thức nó xem ai sẽ giành được Nhân. Về biệt thự, con Hiền gọi điện cho đàn em. Để xem ai sẽ chiến thắng? Chị gái nuôi của nó đã dám giết, vậy Trúc, một con nhãi ranh, sẽ thách đấu với ai?
Buổi tối, sau một ngày dài ở viện, khi phải giả vờ vui vẻ với gia đình họ Hồ, Trúc xuống bãi đỗ xe và lái xe về khách sạn. Trong ngày, cô đã mang ba hợp đồng cuối cùng cho Nhân ký. Nhưng Nhân không quan tâm đến nội dung của chúng, chỉ cần nghe về lợi ích, anh ta tin tưởng hoàn toàn. Trở về khách sạn, cô không ngay lập tức đi tắm mà nằm trên giường, đeo tai nghe và nhìn ra ngoài cửa sổ, diện mạo lạnh lùng. Sau một lúc, Trúc đứng dậy, mở tủ lấy quần áo và bật nhạc trên điện thoại, sau đó vào tắm. Tiếng nước rơi khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, cô tắm lâu hơn bình thường, như muốn rửa sạch mọi thứ dơ bẩn trên cơ thể. Sau khi tắm, cô lau khô và mặc quần áo, rồi bước ra ngoài. Nhưng ngay khi mở cửa, cô bất ngờ bị một bóng đen đâm vào, Trúc chưa kịp phản ứng thì cảm thấy một lực mạnh đập vào cổ cô, cô lâm vào tình trạng ngất xỉu, chỉ nghe thấy một giọng nói nói lớn:
Đưa nó đi!