Chị em song sinh chương 5 | Sự thật mười mươi

28/01/2024 Tác giả: Hà Phong 151

Diệp nghe rõ! Nghe rất rõ. Thuốc trị mụn của con Hồng mua nghe thì có vẻ chẳng có gì là to tát. Đâu phải nó mua thuốc phá thai, chỉ là thuốc trị mụn thôi mà, liên quan gì đến chuyện cô Bích chứ? Nếu không nghe anh Luân nói tác dụng phụ của thuốc có lẽ mợ đã gọi lại ngay cho cái số sim rác kia mà mắng, thật là làm mất thời gian của mợ. Thế nhưng mợ đã nghe từng câu, từng chữ anh Luân nói “gây quái thai, dị dạng thai nhi, thậm chí là khiến chết thai” mấy câu ấy thôi khiến mợ rùng mình sợ hãi. Mợ chạm tay xuống bụng như đang ý thức rằng đứa con trong bụng mợ hoàn toàn khoẻ mạnh.

Mợ rất muốn tin con Hồng, không phải chỉ vì thời gian nó ở cạnh mợ dài, không phải chỉ vì nó theo mợ từ khi mợ còn là cô nữ sinh trung học, mà còn bởi cả sự trung thành của nó đến giờ. Còn nhớ bao nhiêu lần nó cứu giúp mợ, năm mười tám tuổi có chiếc ô tô suýt đâm vào mợ, là nó nhanh trí đẩy mợ ra cuối cùng nó bị đâm phải nằm viện nửa tháng, khi về biệt phủ, người trong phủ cho mợ cái gì nó đều thử trước, thấy không có vấn đề gì nó mới để mợ ăn, trước kia có lần vì thử đồ thay mợ nó bị ngộ độc, biệt phủ mới tá hoả ra có con giúp việc định hại mợ nên đã bị đuổi việc luôn. Đối với Diệp, con Hồng không chỉ là người ở, mà mợ đã coi nó như người thân, như đứa em gái út của mợ và Hiền. Mợ không có cách nào tưởng tượng nổi nếu chuyện hại cô Bích là nó làm, mợ không thể hiểu nổi động cơ là gì? Mợ không muốn tin, nhưng mợ bắt đầu cảm thấy hoài nghi. Quả thực hôm cô Bích xảy ra chuyện chỉ có mợ và con Hồng ở nhà. Lúc cô Bích được đưa lên xe cứu thương mợ cũng chưa thấy con Giang ở đâu. Khi ấy hỗn loạn, mợ chỉ nghĩ có thể con này đang làm gì đó trong biệt phủ này chưa biết cô Bích bị doạ đẻ. Nhưng một chuyện lớn như vậy, còi xe ầm ĩ nó không biết mới là chuyện lạ. Còn nữa, với tính cách của con Giang, lúc ấy nó sẽ ra giường oai với mợ, thêm dầu vào lửa ngay chứ không thể trốn biền biệt như vậy. Nhưng mợ biết con Giang cũng không thể tính là vô can, không tự dưng nó lại tìm thấy thuốc phá thai trong gầm giường của mợ. Có điều tất cả đến giờ chỉ là suy đoán, không thể kết luận bất cứ điều gì cả, không thể chỉ vì con Hồng mua thuốc trị mụn mà có thể chắc chắn nó hại cô Bích.

Tâm trạng mợ rối bời, đầu óc như rơi vào một mớ bòng bong. Mợ không về nhà ông Thắng luôn mà bắt xe về biệt phủ. Lúc vào trong biệt phủ khá vắng vẻ, sáng nay ai ai cũng đi làm, bà Hà thì trong viện với cô Bích, trở về nhà mình mợ thấy con Hồng đang chạy củi dưới bếp. Thấy mợ nó liền ngạc nhiên hỏi:

Mợ về từ bao giờ sao không báo con? Con tưởng mợ vẫn bên nhà ông cơ nên không mua thức ăn về nấu rồi mợ ạ.
Nhìn nó vẫn bình thường, mợ Diệp cũng không muốn thể hiện sự nghi ngờ ra ngoài mà cười bảo:

Mợ nãy đi mua ít đồ tiện ghé về đây lấy thuốc dưỡng thai mang sang nhà ông sắc uống. Thuốc này dễ uống hơn cái thuốc sinh con mà trước ông cắt cho mợ.
Dạ! Thuốc này con thấy cô Hiền bảo mua tận trong làng, toàn đồ bổ thôi mợ ạ. Mợ mang về nhớ uống nha.
Diệp nhận lấy đống thuốc Đông y con Hồng đưa cho, quả thực là rất thơm. Con Hồng còn không quên dặn:

Uống nóng là ngon nhất, ngày sắc hai lần uống nhé mợ. Mợ về đó chắc vui nha, hôm nào mợ về xin bà Hà cho con về thăm ông với bà nhé.

Từ ngày con Hồng sang bên này, người trả lương cho nó là bà Hà, thế nên đối với việc về nhà ông Thắng nó cũng không phải tự do đi được. Mợ Diệp nghe nó nói bất giác nhớ lại khoảng thời gian mợ và nó còn ở nhà. Mợ rất mong, thâm tâm mợ rất mong tất cả hoài nghi kia đều không đúng, mợ vẫn mong con Hồng trong sạch. Mợ nhìn con Hồng gật đầu, vui vẻ nhận lấy túi thuốc đi ra ngoài còn dặn nó đợi lúc nào mợ sinh con, về nhà ông Thắng ở cữ mợ sẽ cho nó theo cùng.

Thế nhưng mợ không về nhà luôn mà đi ra bệnh viện gặp anh Luân. Anh Luân là bác sĩ, với thuốc đông y anh không hiểu nhiều nhưng anh có rất nhiều bạn học làm về Đông y, còn có cả bạn là thầy thuốc rất nổi tiếng. Diệp nhờ anh xem giúp mợ trong đống thuốc này có những gì. Anh Luân nhìn mợ gật đầu đồng ý, anh nhặt một thang thuốc còn bao nhiêu mợ mang về. Khi về đến nhà thấy cậu Nhân cũng đã về, dù là tha thứ rồi nhưng nhìn thấy cậu nỗi đau bị phản bội lại ầm ĩ. Cậu chạy ra cầm thuốc cho mợ, hỏi mợ đi đâu về. Mợ biết mình đã lựa chọn tha thứ cho cậu thì không nên nhiếc móc cậu nên cố vui vẻ nói rằng mợ về nhà lấy thuốc. Thế nhưng lúc cậu bảo cậu sắc cho mợ thì mợ từ chối để thuốc dưới bếp. Tạm thời mợ không thể uống thuốc này, nhưng mợ cũng không thể nói chuyện con Hồng ra với bất cứ ai vì giờ chẳng có bằng chứng gì để nói. Trong nhà bà Quyết vẫn đan áo, vừa đan áo bà vừa hỏi:

Sao hôm nay thằng Nhân về sớm thế? Không phải đi làm hả con?
Cậu Nhân nhìn mợ, đáp lại:

Dạ, việc ở công ty đợt này con làm xong cả rồi. Trước bận thôi nhưng vãn vãn việc con muốn dành thời gian cho vợ con hơn.
Diệp nghe cậu Nhân đáp, trong lòng cũng đỡ nặng nề hơn. Trước kia cậu là con người của công việc, đi sớm về khuya, còn mang cả việc về làm, giờ có lẽ cậu thấy có lỗi với mợ rất nhiều, muốn bù đắp cho mợ. Chính ra cậu cũng giỏi, tất nhiên với việc là con ông Hoàng thì điểm tựa của cậu rất vững chắc rồi. Có điều nhờ cậu mà công ty giờ cũng mới lớn mạnh hơn. Bà Quyết lâu lâu lại lơ đãng nhìn ra ngoài, ánh mắt đầy nuối tiếc. Năm ấy bà không bệnh có lẽ giờ công ty của bà làm ăn còn gấp năm, gấp bảy lần công ty Hoàng Hà. Một con người từng xông pha trận mạc trên thương trường giờ lại chẳng khác gì một người đàn bà bảy tám mươi tuổi. Hoá ra bệnh tật lại tàn phá con người khủng khiếp đến vậy.

Diệp cũng tiếc thay cho mẹ mình, tự dưng nghĩ đến chuyện hôm trước ở viện mợ nhìn thấy người giống ông Thắng trong lòng mợ lại thấy hoài nghi. Dù cho Hiền nói với mợ rằng hôm đó ông Thắng ở công ty nhưng mợ nhìn bà Quyết lại nghĩ, một người đàn ông vẫn còn phong độ như ông Thắng, còn có cả một công ty liệu có cám dỗ bên ngoài hay không? Không biết phải do chuyện con Hồng khiến mợ thành ra đa nghi hay không nhưng giờ nhìn đâu mợ cũng có cảm giác bất an. Cậu Nhân cho rằng mợ vì chuyện cậu lỡ phản bội mợ mà trầm tư nên ra sức xin lỗi, ngay cả khi mợ xuống bếp cậu cũng phụ mợ một bên. Khung cảnh trong bếp vợ vợ chồng chồng người ta nhìn vào sẽ thấy thật hạnh phúc. Lúc lên nhà lấy đồ bà Quyết gọi mợ lại rồi cười nói:

Thằng Nhân nó tốt với con, với cái gia đình này lắm, con phải biết trân trọng nó nghe chưa? Cấm được bắt nạt thằng bé đấy nhé.

Kể mà đây là lời nói của một tuần trước, có lẽ Diệp thấy vui vẻ, tự hào lắm, nhưng giờ mợ lại thấy nó giống như vết xước cào vào nỗi đau âm ỉ trong lòng. Mợ cố cười cho mẹ vui rồi vào phòng tắm qua người. Cậu Nhân lấy quần áo cho mợ, còn mượn máy là của bà Quyết là lượt cho phẳng. Diệp có chút không quen nhưng cũng không bài xích, ít ra thế này mợ cũng cảm thấy cậu Nhân thật sự hối cải.

Trưa ông Thắng đi ăn với đối tác nên không về ăn cơm, chỉ có chị em Diệp, bà Quyết và cậu Nhân ăn cùng nhau. Đến đầu giờ chiều cậu Nhân phải ra công ty làm nốt cái báo cáo, Hiền cũng đi làm nên chỉ còn bà Quyết với Diệp ở nhà. Bà Quyết đợt này có vẻ ăn được, ngủ được, ăn cơm xong uống thuốc lên giường bà đã lim dim ngủ. Không có ai nói chuyện Diệp đâm ra chán, lướt Facebook chán chê, ngủ mấy giấc dậy bà Quyết vẫn chưa dậy, chỉ thấy tiếng bà thở đều đều. Nghĩ một hồi cuối cùng mợ cũng ra ngoài bắt taxi đến trung tâm thương mại mua chút đồ về làm bánh để tối nay cả nhà quây quần bên nhau. Quả thực lâu rồi mợ mới thảnh thơi như đợt này, không phải đi làm, không phải tiêm chọc, không phải đến viện thường xuyên, cũng không phải nghe tiếng nhiếc móc của cô Bích nên mợ cũng thoải mái hơn. Mợ mua cho mình mấy bộ quần áo để chuẩn bị tháng nữa hết nghỉ hè có cái mặc đi làm rồi mới đi mua nguyên liệu làm bánh. Khi về đến đầu ngõ mợ đi bộ vào trong nhà, lúc này mợ cũng thấy xe của ông Thắng đỗ ngay ở sân. Hoá ra ông Thắng cũng đã về rồi. Bình thường đi gặp đối tác ông Thắng uống khá nhiều rượu, vốn định xuống bếp pha cho ông cốc nước chanh giải rượu đột nhiên Diệp nghe tiếng ông Thắng từ trong vọng ra:

Mười một giờ đêm anh mới qua được, tiền anh bắn vào tài khoản cứ lấy mà mua đồ ngon mà ăn, thích mua gì thì mua, nhất định đừng để con mình thèm cái gì.
Diệp nghe đến đây, bước chân đang bước cũng khựng lại. Ông Thắng đang nói chuyện với ai? Giọng ông ngọt như mía lùi, còn cái gì mà con trai, cái gì mà bắn tiền vào tài khoản. Mợ không cố ý nghe lén, nhưng tiếng ông Thắng lại cất lên:

Không phải như em nghĩ đâu, chẳng qua đợt này còn có cả con rể qua đây ở, anh làm sao mà đi được sớm? Em phải hiểu cho anh chứ, cục cưng muốn gì thì anh bù cho sau, đợi sau này mụ vợ già của anh chết đi, anh sẽ đón cục cưng về biệt thự này sống cho thoải mái, đã được chưa?

Anh đang ở nhà đây, mụ ấy ngủ say như chết làm gì nghe được, rồi rồi, đêm anh qua, anh hứa. Anh còn sang thăm con trai chứ, sau này sinh con ra anh nhất định sẽ không thể mẹ con em thiệt thòi như bây giờ nữa.
Mợ Diệp như chết sững, đến đoạn này mợ đã hiểu ông Thắng nói chuyện với ai. Hình tượng người cha tuyệt vời, người chồng lý tưởng mà mợ vẫn thần tượng bỗng như một lớp thuỷ tinh mỏng manh rơi xuống vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh. Bên trong có tiếng dép của ông Thắng, mợ như một phản xạ lùi vào cửa bếp. Ông Thắng đi ra ngoài, gương mặt đỏ au giữa nắng hè lên xe rồi vội vã phóng xe đi thẳng.

Diệp đứng trong cánh cửa, trân trân nhìn theo con xe ô tô khuất dần, đến khi định hình lại mợ vội lên nhà mở cửa phòng của bà Quyết. Bà Quyết vẫn đang say sưa ngủ, cả người bà thiêm thiếp trên giường, đắp tấm chăn mỏng nhưng gầy gò đến mức cảm tưởng như tấm chăn còn to hơn người. Diệp nhìn mẹ, đau lòng đến mức suýt bật khóc. Mợ không dám tin, không thể tin nổi những lời mợ vừa nghe là thật, người cha mợ thần tượng, mợ nghĩ rằng trên đời này dù ai bất nhân, lăng nhăng, phản bội cũng không thể là ông Quyết. Nếu hôm nay không phải chính tai mợ nghe được có lẽ ngàn vạn lần mợ cũng không tưởng tượng ra nổi. Ông còn nói đợi mụ vợ già chết đi… Diệp ôm đầu, câu nói như một cái chông xiên thẳng vào não mợ, đau nhói. Sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy? Nếu sau này bà Quyết chẳng may mất đi, ông Thắng có muốn lấy năm bảy vợ mợ không can. Nhưng giờ đây bà còn sống sờ sờ, tuy rằng bà bệnh, nhưng câu nói ấy ý là gì? Là ông mong bà mau chết quách đi để ông rước người khác về sao? Mợ như muốn gào lên, mấy ngày trước phát hiện ra chồng ngoại tình, đến hôm nay thì là ông Thắng, mợ thật sự không sao mà chấp nhận nổi. Vậy là ngày hôm qua ở viện người mợ nhìn thấy là ông Thắng thật? Chẳng phải theo câu chuyện ban nãy thì ông Thắng dường như có con riêng với người ta sao? Hôm qua ông thật sự đưa con đàn bà đó đi khám thai sao? Sao Hiền nói với mợ ông Thắng ở công ty cả buổi? Là Hiền cũng không biết hay đang giấu mợ giống như giấu chuyện cậu Nhân?

Diệp ngồi bên giường mẹ, kéo cánh tay đầy xương xẩu, nghĩ đến lời Hiền nói. Em gái mợ nó nói đời này chẳng muốn có chồng, không phải bị cắm cho vài cặp sừng thì cũng phải cung cúc hầu hạ gia đình chồng, tự do muôn năm vẫn là thoải mái nhất. Bà Quyết lúc này mới tỉnh, he hé mắt nhìn mợ Diệp cười hiền lành hỏi:

Sao không gọi mẹ dậy?
Mợ nghe đến đây, mắt cũng ngân ngấn nước. Thấy con gái như vậy bà Quyết lo lắng hỏi tiếp:

Làm sao đấy? Làm sao mà lại khóc rồi?
Mợ muốn oà lên khóc một trận, khóc cho mợ, cho mẹ nhưng mợ biết bà sẽ không chịu nổi cú sốc này nên cố nén lại đáp:

Mẹ cố gắng uống thuốc rồi tái khám, nhất định phải sống thật lâu với bọn con đấy.
Sư bố chị, làm tôi tưởng có chuyện gì. Yên tâm, tôi còn đợi cháu tôi ra đời, bế bồng, rồi đợi con Hiền lấy chồng sinh con nữa.
Nghe bà Quyết nói như vậy mà Diệp lại chẳng vui nổi, nụ cười cũng méo mó, lệch lạc. Đống nguyên liệu làm bánh vẫn vứt ngoài sập, Diệp ngồi xoa bóp cho bà Quyết, tâm trạng mợ giống như bị người ta bức cho không thở nổi. Đàn ông là thế sao? Dù ở độ tuổi nào cũng đều có thể phản bội người phụ nữ của mình sao? Sống ngần ấy năm với nhau, chẳng lẽ hết tình ông Thắng cũng hết nghĩa sao? Mợ thương mẹ, thương người đàn bà một thời xuân sắc thành công giờ đây lại chẳng còn gì trong tay. Ông trời quá tàn nhẫn với bà Quyết mà không, phải là chồng bà quá tàn nhẫn với bà mới đúng. Tối nay mợ sẽ nói chuyện với Hiền, mợ muốn nói chuyện em gái mình…

Nghĩ đến đây điện thoại của mợ khẽ rung lên, là anh Luân gọi đến. Mợ nhìn bà Quyết rồi ra ngoài nghe, anh Luân nói với mợ:

Tôi kiểm tra thuốc của cô rồi, không có Acnotin như cô nghĩ đâu.
Diệp nghe vậy thì thở phào, vốn định nghĩ bản thân nghi oan cho con Hồng rồi nhưng anh Luân lại nói tiếp:

Có điều nhờ thêm mấy người bạn học y của tôi kiểm tra thì phát hiện trong đống thuốc đông y ấy có vài vị thuốc mang tính chất an thần, rất không tốt cho sản phụ. Không biết thuốc này cô lấy ở đâu, không ai kê dưỡng thai thế này cả.

Vị thuốc an thần? Con Hồng nói với Diệp rằng đó là thuốc Hiền vào tận trong làng cắt cho mợ. Sao lại có vị thuốc an thần trong đống này? Mợ hơi hoang mang, không có Acnotin mà lại là thuốc an thần. Thật sự là con Hồng đã động tay động chân vào đống thuốc ấy? Thật sự là mợ và Hiền đã quá tin tưởng con Hồng? Vì sao? Nhưng là vì sao cơ chứ? Mợ nghĩ mãi lời mợ Linh nói… thật sự là con Hồng hại cô Bích đổ cho mợ? Con này ăn gan thuồng luồng sao? Thù hận gì mà nó làm thế? Hay vốn dĩ đống thuốc ấy có vấn đề mà Hiền không biết?

Khi anh Luân tắt máy, mợ cũng định đi xuống bếp xem lại đống thuốc ấy. Nhưng chưa kịp đi thì thấy xe của Hiền cũng về. Mợ day day trán, lùi lại, bên ngoài cậu Nhân cũng lái xe về. Tạm thời chuyện con Hồng mợ sẽ điều tra sau, biết được thuốc kia có vị an thần mà tránh, giờ mợ muốn tìm hiểu chuyện của ông Thắng trước. Giờ cậu Nhân ở đây cũng không tiện nói ra, chuyện đó chẳng tốt đẹp gì, dù cậu Nhân phản bội mợ nhưng mợ lại không muốn hình ảnh gia đình đẹp đẽ của mợ tan vỡ trong lòng cậu. Mợ định tối nay, khi cậu Nhân ngủ mợ sẽ sang tìm Hiền, mợ muốn biết rốt cuộc nó có biết chuyện ông Thắng không, nếu chưa biết mợ cần nói với em gái để hai chị em mợ tìm cách giải quyết.

Suốt buổi tối hôm ấy Diệp không làm được việc gì nên hồn. Ông Thắng về ăn cơm, vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, ông thấy Diệp rán cá thì cá cháy, cắt thịt thì cắt vào tay còn đuổi mợ lên để ông tự nấu. Diệp cũng không hiểu vì sao một người đàn ông tưởng chừng như tử tế nhất thế gian này lại ngoại tình một cách khốn nạn như ông. Mợ không muốn dùng từ ngữ vô phép ấy dành cho thầy mình, nhưng nếu mợ là bà Quyết thì mợ thấy nó còn hơn cả từ khốn nạn. Một người cha tốt… không chắc đã là một người chồng tốt.

Tối ăn cơm xong Hiền đi rửa bát, Diệp đi nhặt quần áo vào gấp. Quần áo rất nhiều, mợ vừa nhặt vừa ngẫm nghĩ. Mợ rất muốn biết rốt cuộc ông Thắng cặp với ai, đó là con hồ ly tinh nào? Ông nói rằng đêm nay mười một giờ sẽ đến gặp nó. Mợ Diệp nhắm nghiền mắt, nhất định đêm nay hai chị em mợ phải tìm ra ông Thắng cặp với ai, phải nói cho ông tỉnh ngộ, mợ không muốn mẹ mình phải chịu đựng bất cứ chuyện gì trong những tháng ngày về sau, bởi chính mợ cũng hiểu thời gian của bà chắc chắn chẳng còn dài. Tất nhiên mợ cũng mong mẹ sống thật lâu, nhưng nếu không thể thì quãng thời gian bà còn bên mợ thì bà hãy sống sao cho vui vẻ, an nhiên. Sau này… đợi sau này ông Thắng muốn làm gì thì làm. Gấp quần áo xong Diệp chưa tắm luôn mà sang phòng bà Quyết ngồi bổ cam cho bà ăn. Ông Thắng vẫn đối với bà rất tốt, còn đi lấy nước lá cho bà gội đầu để đỡ rụng tóc.

Mợ Diệp nhìn những hành động ấy của ông Thắng nén hơi thở dài trong lòng. Đúng là những người đàn ông tử tế sẽ ngoại tình một cách tử tế. Mợ để bà Quyết ăn mấy múi cam trở về phòng, lúc đi qua thấy Hiền rửa bát xong bắc nồi gì lên bếp mợ định xuống hỏi nhưng Hiền đã lên rồi kéo mợ vào phòng hỏi:

Từ hôm qua anh Nhân về hai người đã nói chuyện gì với nhau rồi? Tình hình sao rồi? Em nghe nói chiều qua chị Yến đã xin nghỉ việc ở ngân hàng, sáng nay chị ta đưa thầy mẹ chị ta vào Nam luôn rồi. Đấy, chị ta cuốn xéo sớm mình phải hả hê lên chị ạ, đừng cứ rầu rĩ mãi.
Hả hê? Mợ Diệp sao mà hả hê nổi? Chuyện ngoại tình đâu phải mình chị Yến muốn là được, chồng mợ không cho phép thì chị ta có thể làm gì được? Hiền thấy Diệp không nói thì vỗ vỗ vai an ủi:

Chị! Đừng thế nữa, vui vẻ lên đi chị. Nếu anh ấy đã nhận lỗi thì hãy xem xét thái độ và tha cho một lần. Tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến đứa bé của em đấy. Hãy vui lên, mai em nghỉ chúng ta cùng đi Gogi ăn bữa nướng, chỉ hai chị em thôi.
Diệp gật đầu, quyết định giữ lại những nghi ngờ về ông Thắng cho đến tối. Mặc dù lòng muốn hỏi thẳng, nhưng mợ Diệp nhận ra rằng việc vội vàng không phải là giải pháp tốt. Mợ quay lại phòng tắm để tạo dựng tâm trạng tốt hơn. Sau khi tắm xong, khiến cho tâm hồn mợ tỉnh táo hơn một chút. Khi rời khỏi phòng tắm, mợ thấy cậu Nhân mang lên một bát thuốc nâu nóng hổi.

Thuốc của Hiền, em uống đi. Ở đây không có con Hồng nên Hiền tự tay sắc, nó bảo sắc hơi đặc nhưng anh thấy cũng thơm lắm. Thuốc Tây nhiều nóng, Hiền nói thuốc này mát, tốt cho thai nhi.
Mợ Diệp nhìn bát thuốc trên tay cậu Nhân, khói thuốc bốc lên mạnh mẽ, mang theo mùi sâm thơm lừng. Mợ nhận ra rằng nếu không có sự giúp đỡ của anh Luân, mợ cũng không biết gì về loại thuốc này. Cậu Nhân nói:

Thuốc này của Hiền, anh mang lên cho em, đợi nguội em uống.
Mợ Diệp nhìn theo bóng của cậu Nhân khi anh ta rời đi, và ngồi lặng lẽ bên bát thuốc. Bất ngờ, mợ cảm thấy có sự nghi ngờ hiện lên trong tâm trí mình về cậu Nhân, nhưng mợ nhận ra rằng nghi ngờ này không có cơ sở và quyết định giữ cho mình tinh thần lạc quan hơn. Mợ cầm bát thuốc, đưa ra cửa sổ mở ra và đặt bát lên miệng.

Sau khi tắm xong, cậu Nhân quay lại và thấy bát thuốc đã trống rỗng, nên mang xuống dưới bếp. Lúc lên phòng, mợ Diệp đã nằm trên giường đọc sách. Cậu Nhân tiếp cận mợ, nằm xuống và ôm lấy đôi tay trắng nõn của mợ.

Anh biết em vẫn còn suy nghĩ về chuyện của anh và Yến. Anh không biết phải làm thế nào để bù đắp cho em, làm sao để em quên được. Diệp, nói cho anh biết anh phải làm gì đây? Làm thế nào để em quên được?
Mợ Diệp nghe cậu Nhân nói và quay đầu nhìn anh ta. Mợ nhận ra rằng mình có phần nghi ngờ quá mức về cậu Nhân, và mợ cảm thấy hối hận về điều này. Mợ đưa tay chạm nhẹ lên tóc cậu Nhân, nhận ra rằng mái tóc này đã có một số sợi bạc. Bốn năm cùng nhau, bốn năm chăm sóc, mợ hiểu rằng cậu Nhân đã phạm sai lầm, nhưng cũng nhận thức được mình đã quá khắt khe với cậu ta.

Mợ Diệp ôm cậu Nhân và nói:

Không cần đâu, em có thể tự lo khi em đang nghỉ hè. Anh cũng phải đi làm, kiếm tiền để chăm sóc cho đứa bé của chúng ta. Anh còn phải lo cho Sam và So của thầy Sam nữa đấy nhỉ.
Cậu Nhân chạm vào bụng mợ và gật đầu:

Ừ, thầy Sam và So cũng cần anh kiếm tiền để lo.
Thấy cậu Nhân nói như vậy, mợ mới nhớ rằng chưa kể cho cậu về kết quả chuyển phôi. Mợ nói:

Em cũng quên kể cho anh về kết quả chuyển phôi. Hiện tại, chưa biết phôi nào đã đậu, phôi nào đã thất bại. Em không phân biệt, bởi vì với em, con nào cũng là niềm vui, bởi suốt bốn năm qua, em mong chờ được có con như thế nào thì anh hiểu. Nhưng anh… anh có buồn không, nếu em mang thai và đó là một bé gái?

Mợ vừa nói đến đây, cậu Nhân đã đưa tay chạm lên miệng mợ và nói:

Đừng nói như vậy nữa, con thấy buồn. Trai hay gái, đều là con của anh, anh không phân biệt. Hãy để tự nhiên quyết định.
Mợ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe chồng nói như vậy. Cậu ôm mợ, vuốt nhẹ mái tóc mợ, tạo cảm giác như lúc mới yêu.

Anh đúng là người cha và chồng tuyệt vời. Em xin lỗi vì đã làm anh buồn. Em biết anh rất yêu quý em…
Mợ ôm cậu chặt và nhận ra rằng hôn nhân không phải là cắt đứt mà là sửa chữa và bao dung cho lỗi lầm của nhau. Hai vợ chồng ôm nhau như vậy, mợ cảm thấy buồn ngủ vì thiếu ngủ nhiều đêm qua. Mợ quyết định chờ cậu Nhân đi vệ sinh rồi sẽ nói chuyện với em Hiền để theo dõi ông Thắng. Nhưng khi nhớ đến công việc đó, cảm giác buồn ngủ lại tràn đến, mợ ngủ thiếp đi mà không biết từ lúc nào.

Trong giấc mơ, mợ bắt đầu nhớ về những kỷ niệm trong tuổi thơ, nhưng đột nhiên mất hết ký ức trước tuổi bảy. Khi tỉnh dậy, mợ nghe thấy tiếng cạch lớn ngoài cửa. Mợ vội vàng ngồi dậy và nhận ra máy điện thoại đã rung được gần mười phút. Lúc này là mười một giờ kém mười phút đêm. Ngoài cửa có tiếng của ông Thắng, nhưng mợ không nghe rõ. Mợ vội vàng đi ra cửa, lắng tai vào và nghe ông Thắng nói:

Rồi, anh đã làm xong…

Không sao, bà ấy uống thuốc ngủ rồi.

Mợ bất động khi nghe điều này. Ông Thắng đã cho bà Quyết uống thuốc ngủ để đi hẹn hò với người tình? Mợ không thể tin vào điều này. Mợ muốn gọi điện cho em Hiền ngay lập tức. Nhưng khi nhìn vào giường, mợ nhận ra cậu Nhân không còn ở đây. Mợ vào nhà vệ sinh, nhưng không thấy ai ở đó.

Bất ngờ, một cảm giác lo lắng tràn đến khi chị Yến đã rời đi miền Nam. Mợ đặt tay lên núm cửa, mở cửa ra và vội vã chạy ra ngoài, chồng chất bước ra cửa sổ phòng khách. Nhưng qua kính cửa, mợ nhận ra chiếc xe G63 của cậu Nhân vẫn đậu tại sân. Một cái nhìn qua chiếc xe, rồi quay trở lại phòng để kiểm tra đèn một lần nữa, nhưng vẫn không thấy cậu Nhân đâu. Một cảm giác nóng rực bất ngờ tràn đến toàn bộ cơ thể mợ. Mợ lao ra ngoài, hai chân nhanh chóng bước lên cầu thang dẫn lên phòng Hiền. Do biệt thự có quá nhiều bậc thang, đoạn đường dài, chân mợ trở nên run lên và mỗi bước đi đều là một sự lò dò, cảm giác giữa lạnh lẽo của đêm. Tuy nhiên, khi chưa đến cửa, mợ nghe thấy tiếng cậu Nhân nói:

Thầy cũng lạ thật, đi gì tận đêm thế này?
Mợ cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung. Trong cái lạnh của đêm, một dòng mồ hôi tỏa ra trên trán mợ, tiếng thở hổn hển như tiếng chảy rót mưa. Tiếng Hiền đáp lại:

Thì giống anh đó thôi, sang tìm người ta tận khuya lận. Người ta đã bảo thuốc ấy cho chị ta uống ngủ, vắt lưỡi đến mười giờ sáng mà chả chịu tin. Người ta nhớ anh sắp không chịu nổi rồi đây này. Anh Nhân, người ta yêu anh lắm.
Tiếng từ bên trong làm tai mợ nhức nhối, những từ ngữ mơ hồ bị nó đau buốt. Chẳng phải ông Thắng khốn nạn và đốn mạt sao? Hiền nói gì thế? Bát thuốc ấy là thuốc ngủ, nếu mợ uống vào thì giờ mợ sẽ giống bà Quyết đúng không? Mợ ngần ngại, toàn thân run lên như đang chịu đựng một lực lượng lớn từ bên trong. Có những sự thật đau lòng không lường trước được, và những điều mợ không bao giờ nghĩ tới cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Mợ đặt tay che miệng, lùi chân về phía sau và lặng lẽ xuống phòng khách, lấy chùm chìa khóa dự phòng. Những giọt nước mắt rơi xuống, hương vị đắng của đau khổ tràn ngập miệng mợ. Cuối cùng, khi mợ nhấn chìa khóa, mở cánh cửa ra, mợ ngã quỵ xuống!

Bài viết liên quan