Chị em song sinh chương 6 | Sảy thai

29/01/2024 Tác giả: Hà Phong 173

Diệp không bao giờ nghĩ rằng cảnh trước mắt là thật. Nhưng đắng cay thay, sự thật rõ ràng hiện diện ngay trước mắt. Chồng mợ và em gái mợ kết đôi trên chiếc giường, bộ dạng tự tin, chỉ cần nhìn là đã biết đây không phải là một sự kiện đột ngột, mà đã diễn ra từ lâu. Mợ là người duy nhất không biết gì! Tiếng thở hoan lạc dường như muốn làm mợ chết ngất. Tay mợ chạm vào công tắc điện, nước mắt rơi lã chã, ấn vào nút bật. Trong một khoảnh khắc căn phòng trở nên sáng bừng, hai cơ thể trần truồng tựa như đóng băng, không còn chuyển động. Mợ không thể đứng lên, cố gắng dựa vào tường để nhìn cậu Nhân và Hiền. Cả hai kẻ phản bội nhìn mợ như đá lạnh. Có lẽ mợ đã uống hết bát thuốc đấy rồi chứ? Hiền nhìn chăm chú vào cậu Nhân, và ngược lại. Rồi đột nhiên, cô chạy về phía mợ, túm chặt chân mợ lắp bắp và nói:

Diệp! Tại sao… tại sao chị lại… ở đây?
Mợ nhìn chồng mình quỳ dưới chân mình, nỗi tức giận như lửa đốt cháy. Hắn ta phản bội mợ, có con riêng với chị Yến mợ chấp nhận được, ít ra là có thể chịu đựng được, nhưng hắn và em gái mợ lại ngoại tình với nhau, mợ không thể chấp nhận được. Mợ nhìn hắn và Hiền. Cả hai đã lên kế hoạch chi tiết, thậm chí còn cho mợ uống thuốc an thần để thoải mái ngoại tình, mặc kệ rủi ro đối với đứa bé trong bụng. Khinh bỉ! Đúng là khinh bỉ! Bốn năm hôn nhân, mợ không bao giờ nói một lời nặng mày, nhưng giờ đây mợ đã không kiểm soát được chính bản thân mình, vừa lao vào túm lấy hắn, vừa giữ lấy sự cuồng nộ, mợ hét to:

Tôi không muốn nghe, anh nghĩ tôi mù sao? Tôi đã thấy hết rồi, anh nghĩ tôi mù sao?
Hiền nhìn chị mình đánh cậu Nhân, cô van xin và giữ tay Diệp:

Chị đừng đánh anh Nhân, em xin chị, là lỗi do em… chị đừng đánh anh ấy.
Diệp không lắng nghe, cuồng nộ hơn, giữ chặt tay hắn và đánh mạnh, đồng thời hét lên:

Mày… làm sao mày có thể…? Cả anh nữa, sao hai mày có thể làm như vậy với tôi. Hiền là em gái ruột tôi, làm thế này là sao? Ngoài xã hội thiếu nơi còn thì ra đến mức này à? Hai người… làm như thế nào được?
Diệp à… hãy nghe anh giải thích đi, không phải như em nghĩ đâu…
Luôn là câu nói đó, lúc nào cũng thế. Lúc nào hắn cũng trước mặt mợ giữ vẻ văn vẻ, ngay cả khi đối mặt với sự thật khó chấp nhận. Diệp đưa tay lên trái tim, khóc và nói:

Mày… mày làm thế làm sao? Tại sao mày lại làm thế? Chỉ làm em còn sống. Tại sao hai mày lại làm thế?
Hiền thấy Diệp điên đảo, cô quay ra mình, nắm chặt tay Diệp và nói:

Chị đừng đánh nữa, buông anh ấy ra, chị đừng đánh nữa.
Nhưng cơn cuồng nộ của Diệp đã lên tới đỉnh điểm. Mợ không giữ được sự tỉnh táo, điên dại lao vào túm lấy hắn và đánh, vừa đánh vừa hét lên:

Tôi không muốn nghe, anh tưởng tôi mù hay sao? Tôi đã nhìn thấy cả rồi, anh tưởng tôi mù hay sao hả?
Hiền nhìn thấy chị mình đánh cậu Nhân, cô ta thấy chị quá đáng, một con người quá đáng, và chẳng có lý do gì cậu Nhân phải hối tiếc nữa. Cô ta cảm thấy chị mình đau đớn, và cảm xúc của chính mình cũng rất đau đớn. Cô ta không chịu nổi, nắm chặt tay Diệp, rồi lôi chị ra và quát lớn:

Chị hãy dừng ngay đi!

Diệp bị kéo ra, nghe thấy tiếng quát của Hiền, cô ta thậm chí không ngần ngại quát mợ. Mợ nhìn Hiền, đứa em gái thường được mợ chiều chuộng, thế mà giờ đây lại quát tháo mợ vì một người đàn ông. Hiền bình thản đề nghị:

Chị muốn để mẹ biết à? Chị muốn mẹ chứng kiến tình huống này sao? Chị không cảm thấy mình quá đáng sao?
Diệp cảm thấy uất hận. Tại sao người bị phản bội lại trở thành người đáng trách? Diệp nắm chặt đôi tay lại, gân trán nổi lên, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt. Ánh mắt của mợ đầy tức giận, so với chồng, mợ hận Hiền hơn, vì chồng có thể là người xa lạ, nhưng Hiền là em gái ruột của mợ, chung máu, và cô ta đã thực hiện hành động đáng kinh tởm như vậy. Mợ nhìn Hiền, nghĩ đến lời mợ Linh nói:

Trên đời này, không có mối quan hệ nào tin tưởng được 100%. Câu chuyện của chị Bích chắc chị sẽ tự tìm hiểu rõ hơn.
Hiền thậm chí còn dám đưa thuốc an thần cho mợ uống, một hành động tàn nhẫn. Vậy mà cô ta còn tìm cách gán tội cho mợ với chuyện làm tổn thương chị Bích. Mợ nhìn Hiền và nghĩ về lời mợ Linh nói:

Trên đời này không có bất cứ mối quan hệ nào là tin tưởng được 100%. Chuyện của chị Bích chắc chắn chị sẽ rõ hơn.
Hiền dường như không quan tâm và tiếp tục làm điều gì đó tàn nhẫn. Mợ đánh cô ta một cái, nhưng Hiền không thay đổi vẻ mặt. Mợ tự hỏi về lý do chị Hồng đã hại chị Bích và tại sao chị Hồng lại đổ tội cho mợ. Mợ nhìn Hiền và đánh cô ta một cái khác. Hiền cứng đầu đối mặt, và Diệp hiểu rằng cả gia đình chồng đều quay lưng và căm ghét mợ. Mợ hỏi Hiền:

Từ khi nào chuyện giữa anh và em xảy ra?
Cậu Nhân lên tiếng, nhắc nhở mợ về trạng thái thai nghén của Hiền. Cậu ta nói:

Em đang mang thai, hãy tích đức cho đứa bé.
Diệp ngạc nhiên và thất vọng, chẳng phải khi mang thai, người ta nên giữ gìn sức khỏe cho đứa bé sao? Tại sao lại nói về việc tích đức? Mợ quát cô ta và bảo cô ta rời khỏi nhà. Hiền nhìn chị mình, vẻ mặt không thể tin được, và cậu Nhân giữ lấy Hiền, bảo cô ta cút đi. Diệp tự hỏi, tại sao chuyện này lại xảy ra với mình. Hiền cười khinh bỉ và nói:

Chị muốn hỏi gì thì hỏi nhanh. Đừng hỏi tại sao anh và tôi lại làm thế này. Chúng tôi yêu nhau, và đã yêu nhau mấy năm. Chị chỉ là người thứ ba thôi, không phải tôi.

Con này nói chuyện kiểu gì thế? Diệp tự hỏi. Mợ và cậu Nhân lấy nhau, là vợ chồng chính thức, nhưng từ lời của Hiền, mọi thứ bỗng biến thành trắng đen. Trên đời này có công bằng không? Cô ta đã quên mình là em gái mợ à? Mợ hỏi Hiền, nhưng cô ta không đáp, chỉ nói:

Chị và anh Nhân ly hôn, con của chị anh ta sẽ chu cấp. Hãy tha cho anh ta, anh ta yêu tôi, không phải chị. Đừng giữ con để níu kéo nữa. Ly hôn không có gì lớn lao cả.
Diệp không thể tin Hiền nói những điều này. Lâu nay, cô ta đã giữ bí mật và diễn một kịch rất hoàn hảo. Nhưng giờ đây, Diệp nhận ra con người thật của cô ta. Làm sao có thể có người xem thường máu mủ ruột thịt mà coi tình yêu nam nữ quan trọng hơn? Mợ cảm thấy uất hận, thậm chí muốn lao vào đánh Hiền, nhưng mệt mỏi và suy sụp, mợ chỉ còn khả năng mở cửa rồi bật khóc.

Đêm đó, Diệp không ở lại căn nhà đó nữa. Mợ cảm thấy như mình đang sống trong địa ngục, tất cả mọi người, mọi thứ, ngoại trừ bà Quyết và đứa bé trong bụng, ai ai cũng phản bội mợ. Nếu đứa bé ra đời, nó sẽ làm thế nào khi biết cả câu chuyện này? Bà Quyết sẽ nghĩ gì khi biết mọi chuyện? Mợ không thể ngừng khóc như mưa. Mợ tự hỏi, liệu đã quay về biệt thự như thế nào. Cả đêm, mợ chỉ có thể nhìn lên trần nhà, không biết Diệp đã nói gì với cậu Nhân. Mợ không muốn nghe lời nói của hắn ta nữa.

Sáng hôm sau, mợ thức dậy với đôi mắt thâm quầng. Sau một đêm suy nghĩ, mợ nói với cậu Nhân:

Tôi muốn ly hôn.
Cậu Nhân ngạc nhiên và thất vọng. Hắn không thể tin nổi mợ lại nói những điều này. Hồi đêm, hắn nghĩ mợ chỉ làm khóc và sẽ quay về cuối cùng. Bây giờ, hắn đứng trước mặt Diệp với vẻ mặt lạnh lùng và hỏi:

Ly hôn? Bà chắc chưa?
Bà? Diệp nhìn hắn, chưa kịp nói, hắn đã nói tiếp:

Bà chỉ là giáo viên, lương ba cọc ba đồng, bà có thể nuôi đứa con và mẹ bà không? Cổ phần công ty ở tên ông Thắng, ông ấy lại không phải cha ruột của bà, mẹ bà giờ còn trắng tay, bà có tiền chữa bệnh cho mẹ không?
Diệp ngước mắt, bị đau lòng bởi sự thốt lên của cậu Nhân. Làm sao hắn biết ông Thắng không phải cha ruột mợ? Mọi chuyện bắt đầu từ lúc nhỏ, khi ông Thắng đã quan tâm đặc biệt đến mợ. Mợ nghe bà Quyết kể lại rằng, khi mợ mới ba tuổi, bà Quyết kết hôn với ông Thắng và sau đó có Hiền.

Trước năm bảy tuổi, Diệp không giữ ký ức nào về quá khứ, vì năm ấy mợ mất trí nhớ sau một tai nạn giao thông. Đến năm tám tuổi, bà Quyết tiết lộ rằng Hiền là em gái ruột của Diệp, nhưng ông Quyết không phải là cha ruột. Cha ruột và một người chị của Diệp đã mất trong một vụ truy sát ngay khi Diệp mới vài ngày tuổi. Bà Quyết vẫn giữ ảnh cha ruột mợ, và mặc dù ông Thắng đã đối xử tốt với mợ, bà muốn mợ biết về cha ruột của mình. Tuy nhiên, mợ chưa từng nghĩ đến điều này và không bao giờ nói với ai, kể cả Hiền.

Nhưng sau những lời của Nhân, Diệp bắt đầu nhận ra sự thật. Cổ phần công ty mợ chỉ còn 15%, vì ông Thắng đã bán gần hết và chuyển sang công ty mới của mình. Nghe những điều này, Diệp shock và tự hỏi làm thế nào ông Thắng lại có thể làm như vậy. Những ngày qua, mợ đã nghĩ về việc tại sao một người như ông Thắng lại ngoại tình, nhưng giờ mợ mới hiểu ông ta không phải người tốt như mợ từng nghĩ. Ông ta chỉ là diễn viên xuất sắc trong một vở kịch kéo dài hơn hai mươi năm.

Nhân tiếp tục chấm dứt thông tin sốc khi nói rằng mợ chỉ còn 15% cổ phần do ông ta đã chuyển nhượng. Mợ tức giận và quyết định báo công an, nhưng Nhân nhanh chóng bác bỏ bằng chứng với giấy tờ hợp pháp đã được ký tay của mợ và mẹ mợ. Mợ đau đớn, cầm gối ném điên đảo trong không khí. Người cha mà mợ trân trọng đã đánh cắp tài sản của mợ. Mợ không thể tin vào sự phản bội này và hét lên giữa không gian. Nhân nhìn mợ, đợi mợ bình tĩnh rồi nói:

Đừng đòi ly hôn, đừng làm mất mặt gia đình này. Hiểu chưa? Cô hãy chấp nhận, tôi sẽ chu cấp cho mẹ cô tiền chữa bệnh và để con chúng ta có đầy đủ cha mẹ. Ly hôn sẽ làm mất hình ảnh của gia đình, cô nên hiểu điều này.

Diệp không thể chấp nhận thực tế đau lòng này. Người đàn ông chỉ vài ngày trước còn quỳ xuống xin lỗi mợ, giờ lại lật mặt nhanh chóng. Không phải chỉ trong bốn năm gần đây, mà là suốt hai mươi mấy năm qua, mợ đã bị lừa dối mà không hề hay biết. Mợ tự trách mình, liệu có phải do lòng hiếu thảo hay do đám người xung quanh quá đỉnh? Nhưng cái đau thực sự là từ con em gái ruột của mợ, Hiền. Mợ không hiểu tại sao nó lại làm như vậy với ông Thắng, người mà mợ tin tưởng và kính trọng.

Khi mợ tỉnh dậy, không ai để ý hay quan tâm. Mới chỉ vài giấc ngủ, mợ thức dậy trong căn phòng quen thuộc, nhưng không có ai đến thăm hay hỏi thăm. Mợ cảm thấy như mình đang ở trong địa ngục. Tất cả những gì mợ tưởng hạnh phúc bỗng nhiên tan biến. Chồng mợ ngoại tình với em gái mợ, người cha mợ mặc kệ mẹ mợ ốm đau, cuỗm hết tài sản và nuôi bồ nhí có con riêng. Quả thực, không ai để ý đến mợ.

Sau đó, mợ tự nhận ra lý do tại sao trong suốt bốn năm qua mình không thể có con. Mợ nhớ đến đống thuốc ông Thắng và Hiền đã cắt giúp mình. Mặc dù không có bằng chứng chứng minh, nhưng mợ đã nắm bắt được một phần của sự thật. Mợ nhận ra mình không ngờ quá muộn, và tất cả những đau thương này không giúp mợ tìm ra giải pháp nào mới. Mợ đau khổ, nhưng đôi khi sự tàn nhẫn và độc ác của thế giới này vượt ra khỏi tưởng tượng.

Diệp ở trong phòng và tách biệt từ mọi người. Bà Hà thăm cô Bích, ông Hoàng đi làm, và mọi người không biết về cuộc khủng hoảng trong hôn nhân của vợ chồng Diệp. Nhân, trong khi đó, dường như đã trở lại cuộc sống bình thường. Mọi người tránh nhau và không ai muốn nói chuyện với ai, nhưng mối quan hệ hôn nhân này đã chấm dứt. Mợ, sau những ngày đau thương, cuối cùng đã nói với Nhân:

Tôi sẽ không đề nghị ly hôn, nhưng có điều kiện mà tôi muốn bạn đồng ý.
Nhưng thay vì một phản ứng phủ định như mợ nghĩ, Nhân ngồi bên cạnh mợ một cách dịu dàng và nói:

Em muốn đề nghị điều gì, hãy nói, anh sẽ lắng nghe em.
Lời nói nhẹ nhàng ấy khiến mợ cảm thấy kinh tởm, nhưng ít nhất nó làm mợ đỡ đau hơn so với sự phớt lờ lạnh lùng mấy ngày trước. Mợ chậm rãi đưa ra điều kiện:

Bây giờ tôi đang nghỉ hè, bụng cũng chưa to lắm, tôi muốn Hồng nghỉ việc. Các công việc như nấu ăn, tôi sẽ tự làm, sau đó tôi sẽ từ từ thuê người khác thay thế. Còn việc giải quyết này, anh không cần hỏi tại sao.

Được, anh đồng ý.

Một vấn đề khác nữa, tôi sẽ không đề cập đến cổ phần của công ty, nhưng tôi muốn bạn đặt tiền hàng tháng để thuê một người giúp việc cho mẹ tôi. Tôi sẽ tự mình tìm kiếm người giúp việc, bạn chỉ cần chi trả tiền. Tôi biết bạn được thầy tôi tôn trọng và nghe lời, và tôi muốn bạn nói chuyện với ông ấy. Việc ông ấy ngoại tình tôi không muốn can thiệp, nhưng tôi mong bạn sẽ cố gắng ngăn ông ấy không cho mẹ tôi uống thuốc ngủ nữa.

Sau khi nói xong, Diệp nhìn Nhân. Đề xuất này trước đây có thể được mợ tin tưởng dễ dàng, nhưng bây giờ mợ không chắc chắn. Nhưng Nhân đáp:

Được. Anh nghĩ có gì đâu, vấn đề này đơn giản. Còn điều gì nữa không?
Không!
Nhìn cách Diệp nói, Nhân kinh ngạc và tiếp tục:

Anh đã chấm dứt mọi liên lạc với Hiền rồi. Anh và nó đã sai, lúc em đề nghị ly hôn, anh cũng lo lắng nên nói mấy điều không hay. Em đừng quan tâm.
Diệp không trả lời, việc cắt đứt hay không không quan trọng. Nhân còn nói nhiều, nhưng mợ không lắng nghe, chỉ chú ý đến việc Nhân nói Hiền sẽ rời đi nước ngoài. Hắn sắp xếp cho Hiền rời xa để bắt đầu lại từ đầu.

Sau cuộc trò chuyện với chồng, Diệp tìm ông Thắng. Mợ nói nhẹ nhàng với ông về việc mợ biết ông có bồ và một số điều giống như khi nói với Nhân. Mợ không làm ầm động, chỉ hy vọng ông sẽ đối xử với bà Quyết một cách tốt hơn.

Các ngày tiếp theo, Diệp tự đi chợ và nấu ăn. Mợ Hồng không giữ được, dù mợ muốn biết em đã làm gì, nhưng với thai nghén, sức khỏe của mợ là quan trọng nhất. Mợ thuê một người giúp việc để chăm sóc bà Quyết. Nhân thường xuyên về sớm và chia sẻ công việc với mợ. Mặc dù hắn có vẻ thay đổi, nhưng mợ đã mất niềm tin. Mợ không quan tâm đến Hiền nữa, chỉ cảm thấy đau lòng. Mọi người ngoại trừ Diệp đều nghĩ gia đình họ hạnh phúc, nhưng thực tế chỉ là lớp vỏ bọc che giấu sự bất hạnh bên trong.

Khoảng mười ngày sau sự cố, mẹ con cô Bích trở về nhà. Thấy con Hồng bị đuổi đi, bà Hà thường xuyên giúp đỡ Diệp với công việc như dọn dẹp, bắt con Tú thực hiện các công việc nhà. Bà Hà còn đưa thêm tiền nong cho mợ Diệp, nhưng không kể rõ lý do vì mợ Diệp không muốn để chồng biết về tình trạng gia đình mình. Mặc dù cậu Nhân không hề thay đổi, nhưng mợ Diệp cảm thấy bà Hà là người rất tốt với mình. Điều này làm mợ Diệp cảm thấy an ủi và có động lực để tiếp tục sống trong môi trường hôn nhân khó khăn này.

Cô Bích trở về để chăm sóc ba đứa con và chú Long đang công tác nhiều, nên không có thời gian nhắc lại chuyện cũ. Mặc dù cậu Nhân và mợ Diệp có vẻ yên tâm sống, nhưng điều này chỉ tồn tại khi cô Bích về. Cô Bích thường xuyên mời thầy bói và yêu cầu bà Hà xem bói liên tục. Mợ Diệp không tin vào bói toán, nhưng cô Bích và bà Hà rất tin tưởng. Đặc biệt, với tình hình công ty không ổn định, cả hai người luôn lo lắng và tìm kiếm giải pháp, nhất là khi cháu trai của ông Hoàng, cậu Vũ, ngày càng thành công.

Khi mợ Diệp mang thai 9 tuần, bà Hà đề xuất đưa mợ đi khám thai. Mặc dù ban đầu dự định khám tại phòng của anh Luân, nhưng bà Hà khuyên mợ nên khám ở phòng của một bác sĩ chuyên về thai nhi. Khi khám, bác sĩ lấy máu để kiểm tra sức khỏe mợ và mợ thắc mắc về việc này. Bác sĩ giải thích rằng muốn kiểm tra nếu mợ có thiếu máu hoặc thiếu chất dinh dưỡng để bổ sung. Mợ không nghi ngờ gì vì bác sĩ là chuyên gia.

Sau khi quay về nhà, mợ Diệp thấy Nhân đã về và đang nấu ăn. Tuy nhiên, từ ngày sự cố xảy ra, mợ chỉ im lặng và không nói chuyện với Nhân. Mợ không muốn dành thêm cơ hội nào cho mối quan hệ với Nhân. Mợ chỉ xem Nhân là cha của đứa bé và không muốn gì hơn.

Ngày thứ sáu sau khi đi khám thai, sáng sớm Nhân mua bát bún cho mợ, nhưng mợ không ăn và tự đi ra chợ ăn sáng. Từ ngày đi khám, mợ Diệp ám ảnh và không tin tưởng ai, thậm chí là bản thân mình. Mợ chỉ ăn những gì mình nấu, không tin tưởng ai khác, kể cả bà Hà hay ông Hoàng.

Khi Diệp hoàn thành bữa sáng và đi dạo quanh chợ, mua ít đồ ăn trước khi quay về nhà, đã gần trưa. Bất ngờ, Diệp thấy xe của con Hiền đỗ ngay trước sân. Con Hiền đang ngồi cùng cô Bích trong phòng khách. Mợ Diệp có chút khựng lại, tự hỏi tại sao con Hiền lại đến đây. Trong suốt hai chục ngày qua, mợ không muốn nhìn thấy mặt nó, mợ tỏ ra căm ghét nó. Làm sao mà giờ nó lại xuất hiện ở đây? Cô Bích và bà Hà tiếp nó, nói chuyện với nó rất hào hứng. Mợ muốn la hét, đập nó nhưng rồi lại nén lại. Khi đi ngang qua, mợ nghe thấy tiếng bà Hà nói:

Khắc tinh… Khắc tinh cả cái nhà này mới ra nông nỗi thế này. Không giữ được, không giữ được lại.
Mợ dừng lại một lúc, không hiểu ba người đang nói gì. Cuối cùng, tại sao con Hiền lại đến đây? Con Hiền đang nói gì bí mật vào tai bà Hà, thấy Diệp nó liền đứng lên và hỏi mợ:

Chị. Đi mua đồ ăn về hả?
Diệp không muốn nói chuyện, nhưng trước mặt bà Hà, mợ không thể từ chối. Mợ chỉ ừ một câu, nhưng đột nhiên nó nắm lấy tay mợ và nói:

Em đến thăm chị, đi chị em mình về nhà chị em có chuyện muốn nói.
Diệp rút tay ra khỏi nắm của nó, nhưng nó vẫn cầm và kéo mợ đi. Phía sau cô Bích và bà Hà nói nhỏ, nhưng Diệp không nghe rõ. Khi về đến nhà, mợ nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng và nói:

Mày còn vác mặt sang đây được. Cút! Cút khỏi tầm mắt tao.
Dù nãy trước mặt bà Hà nó giả tạo ra sao, nhưng giờ nó đã lộ ra bản chất xấu xa. Hiền nhìn Diệp, đưa mắt liếc xuống bụng mợ và cười hềnh hệch:

Thật đáng thương. Cả IVF cũng không tạo ra đứa con tôn thất cho nhà Hồ. Nói gì nhỉ? Có lẽ từ đầu ông trời đã không muốn chị kết duyên với anh Nhân rồi. Anh ấy sẽ đá chị sớm thôi. Chị yên tâm, tất cả những gì chị có, tôi sẽ lấy hết.
Mợ không hiểu con này đang nói điều gì, mặc dù nãy trước mặt bà Hà nó nói năng bỗng bạo, nhưng bây giờ nó lại càng lên tiếng:

Em đến để thăm chị thôi, mọi chuyện đều chỉ là đùa cợt. Sao chị lại tức giận thế?
Mợ không chịu nổi, túm tóc nó và đẩy nó ra khỏi cửa, đóng cửa lại một cách cứng nhắc. Nhưng nó vẫn đứng ngoài, không phản kháng, khiến mợ tức giận đến mức không thể tả. Mợ tự hỏi mình đã làm gì sai trong kiếp trước mà kiếp này lại phải chịu đựng cùng loại người này. Em gái? Mợ kinh tởm hai chữ này. Làm sao bà Quyết có thể sinh ra một người như thế? Mợ mở chai nước lọc và uống hết một hơi để giảm cơn tức giận. Nó lại còn tới đây, nói chuyện với mẹ chồng, em chồng mợ. Bên ngoài có tiếng cô Bích đập cửa và nói:

Chị Diệp, mở cửa đi.
Diệp định không mở nhưng tiếng bà Hà nói vọng vào:

Diệp, mở cửa ra, mẹ bảo cái này. Không mở thì mẹ lấy chìa khóa dự phòng mở đấy nhé.
Diệp nghe thấy tiếng bà Hà, mặc dù không muốn nhìn mặt con Hiền nhưng không thể không mở cửa khi bà Hà lên tiếng. Bên ngoài, con Hiền vẫn đứng đằng sau cô Bích. Cô Bích mang theo một bát thuốc và tỏ ra rất hùng hổ bước vào và nói:

Thuốc mẹ đem cho chị, uống ngay đi.
Diệp nhìn bát thuốc, tự dưng thấy hơi ấm áp, ngạc nhiên vì lần này cô Bích lại tốt như vậy. Trước khi cô Bích chưa nói gì, Diệp đã đáp lại:

Cô để đó cho tôi, tôi sẽ uống sau. Tôi mới uống nước lọc, đang no.
Tuy nhiên, cô Bích ngay lập tức phản ứng:

Mẹ đem cho chị rồi thì phải uống luôn, sao còn để lát, hay chị coi thường mẹ, không muốn uống.
Diệp không muốn nói chuyện, nhưng bà Hà nói:

Diệp, uống đi, mẹ nói chắc chắn chị cần phải uống hết nó mới về.
Câu nói của bà Hà khiến Diệp cảm thấy có chút áp đặt. Thế nhưng, mợ vẫn đáp lại:

Cô và mẹ cứ về đi, tôi sẽ uống sau.

Nhìn vào cách cô Bích biểu lộ sự tức giận, Diệp cảm nhận được sự lạ lùng trong bát thuốc. Bất ngờ, một cảm giác kinh hoàng bao trùm mợ khi nhìn vào ánh mắt của bà Hà, mợ tự hỏi nhóm người này đang âm mưu gì. Đứa bé trong bụng là liên kết máu mủ ruột thịt của họ, liệu đám người này có ý định gì đối với nó không? Mợ lùi lui một bước, nhưng cô Bích đã nắm bát thuốc và ấn mạnh vào miệng mợ. Mợ hoảng sợ, vội vàng giơ tay để đẩy bát thuốc ra. Bát thuốc rơi xuống đất và vỡ nát, cô Bích quay đầu lên và quát:

Chị dám đổ thuốc của mẹ đi sao?
Diệp nhìn thấy cô Bích, hoảng sợ, cố kéo tay cô ra nhưng bà Hà và con Hiền đã kéo lại. Trên tay bà Hà là một chai thuốc đen giống như bát thuốc trước đó, dường như nhóm người này đã chuẩn bị sẵn. Diệp bàng hoàng, run rẩy không tin vào việc người phụ nữ mang tên là mẹ chồng, là bà nội của con mợ lại cầm chai thuốc để ép mợ uống. Con Hiền giữ mợ chặt, còn cô Bích bóp miệng mợ, giữ chân để bà Hà đổ thuốc vào. Hương vị đắng ngắt của thuốc pha chút hương vị Đông Tây lan tỏa trong miệng mợ. Không! Mợ không thể để ai hại đến đứa bé, mợ giãy giụa, phun thuốc ra ngoài. Khi bà Hà định đổ thêm, bên ngoài có tiếng bước chân, là tiếng của Nhân. Cả ba người vội buông mợ ra. Mợ nghĩ rằng mình được cứu, con mợ sẽ được bảo vệ, nhưng đột nhiên Hiền túm tay mợ, khóc nức nở van xin:

Xin chị đừng… Em có lỗi, nhưng đứa bé trong bụng không có lỗi gì.
Trước khi kịp phản ứng, nó đã đổ thuốc vào miệng mợ và túm tay mợ chặt không buông. Cô Bích cũng khóc lóc:

Cô ta có lỗi với chị, nhưng đứa bé trong bụng vẫn là máu mủ nhà Hồ, đừng tàn nhẫn như vậy, chị dâu.
Diệp tức giận rút tay ra và quát:

Buông ra, mày điên à? Buông ra!
Nhưng nó không buông khi thấy Nhân đang đến. Nó bám chặt vào mợ đến mức cả Diệp lảo đảo, mợ không thể rút tay ra, nó còn van xin:

Chị, xin chị đừng… Em cầu xin chị tha cho em và đứa bé.

Mụ đó kiếm chuyện gì thế này? Điên à, tụi nó muốn làm gì với đứa bé trong bụng tao vậy? Diệp sợ hãi và muốn thoát khỏi tình huống này ngay lập tức, nhưng nhóm người này dường như đã sẵn lòng cho mọi khả năng, quyết tâm giết chết đứa bé. Con Hiền và bà Hà ngăn mợ, một bên giữ tay, một bên giữ chân. Nhân vừa bước vào, con Hiền đột ngột ngã xuống đất, không ngừng khóc và van xin, ôm bụng vì đau. Bà Hà quỳ xuống một cách thảm thiết. Cảnh tượng trước đó khiến Diệp trông giống như mợ vừa đẩy con Hiền ngã vụng, khiến bà nó phải quỳ dưới chân mình. Mợ cố gắng bám vào bàn, nhưng chưa kịp di chuyển thì Nhân lao vào và la hét:

Cô… Cô làm cái trò gì vậy?
Diệp nhìn hắn, lùi lại, nhưng hắn đã đẩy một cú mạnh từ phía sau mợ, làm mợ mất thăng bằng và ngã xuống đất, đập mạnh vào bậc thềm trước cửa. Bụng mợ đau nhói, cảm giác quặn cảm mạch dữ dội như có thứ gì đó chuẩn bị rơi ra khỏi cơ thể mợ. Cuối cùng, một dòng máu đỏ từ từ chảy ra trên da thịt trắng muốt, thấm vào chiếc váy đang mặc.

Bài viết liên quan