Chị em song sinh chương 7 | Chủ nhân của biệt thự
Bên trong nhà Nhân, hắn ta ngồi bên cạnh con Hiền, nắm lấy tay con Hiền và lo lắng hỏi:
Em ổn chứ? Con trai của chúng ta… có sao không?
Con Hiền nhìn ra cửa nhẹ nhàng đáp lại:
Em… em ổn.
Mẹ… còn mẹ có sao không?
Bà Hà vẫn khóc lóc, lắc đầu không đáp. Bên ngoài, Diệp ôm bụng, mợ đau không thể thở nổi. Mợ biết con mình không qua khỏi, cả cơ thể đau đớn đến tuyệt vọng. Nhưng không ai quan tâm, đoái hoài đến mợ, dòng máu vẫn chảy ra càng nhiều. Mợ túm lấy túi, móc điện thoại, cơn đau khiến mợ tái nhợt không còn giọt máu nào, gấp gáp gọi xe cấp cứu. Mợ hoảng loạn như thời điểm tai nạn giao thông xảy ra nhiều năm trước. Mợ biết, đứa bé này mợ đã mong chờ thế nào, bốn năm nay mợ đã khổ sở ra sao mới có được. Đứa bé không thể sống, mợ không thể khóc, không thể để con cảm thấy lo lắng. Bên trong, con Bích cũng ra, nhìn thấy vết máu trên chân Diệp, nó nở nụ cười lạnh lùng và nói:
Hại người là tự hại mình thôi.
Câu nói ấy nhỏ nhắn, nhưng Diệp nghe được, mợ không quan tâm, không để ý, chỉ cầu xin cho đứa bé trong bụng được bình yên, đánh đổi tất cả, mợ cũng chấp nhận. Mợ tự nhủ, đứa bé sẽ không sao, mợ không sống ác, đứa bé sẽ chỉ động thai, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe. Khi xe cứu thương đến, Nhân và bà Hà đồng lòng đỡ Diệp lên. Bà Hà giả nhân giả nghĩa khóc lóc nói:
Con ơi, con ơi, con có sao không? Các cô chú ơi, cứu con dâu tôi với.
Trong xe cứu thương, Diệp nhìn lên trần xe, nỗi đau thể xác hành hạ nhưng đến khi vào gần đến bệnh viện, mợ vẫn không nói một lời. Khi tỉnh dậy, Diệp thấy mình nằm trong giường trắng, bác sĩ và y tá đang thăm khám.
Con của tôi sao rồi?
Bác sĩ nhìn Diệp và thở dài:
Chúng tôi đã cố gắng nhưng không thể giữ được thai nhi. Con đừng buồn, sẽ có cơ hội khác, cô hãy nghỉ ngơi. Chúng tôi cũng đã phẫu thuật đưa thai nhi ra ngoài, cô nghỉ ngơi cho khoẻ.
Từng lời bác sĩ nói rất rõ ràng, Diệp nhìn bác sĩ với ánh mắt ngơ ngác:
Bác sĩ, sao lại nói những điều đó với tôi. Đây, con của tôi vẫn còn, siêu âm lại sẽ thấy.
Cả bác sĩ và y tá đều nhìn Diệp với ánh mắt thương xót. Người y tá nữ nắm lấy tay mợ an ủi:
Cô đừng như vậy. Cô mới hai lăm, hai sáu tuổi thôi, sau này sẽ có con khác mà. Đứa bé này không có duyên, cô đừng buồn nữa để con được ra đi thanh thản.
Cô nói đúng không? Con tôi không sao chứ, cô bảo bác sĩ xem lại đi.
Cô ơi, thực sự đứa bé không còn. Bác sĩ đã lấy nó ra khỏi tử cung rồi. Cô ạ, đợi thời gian nữa ổn định, cô sẽ lại có bé thôi, đừng lo nhé.
Cứ tưởng rằng lời an ủi sẽ giúp, nhưng nó lại giống như mũi kim đâm vào quả bóng cuối cùng, khiến nó vỡ tan. Diệp đưa tay xuống bụng, không thể chịu đựng nổi nữa, mợ biết không thể lừa dối bản thân, cuối cùng mợ oà lên khóc. Tiếng khóc thét giữa bệnh viện, ai oán, đau thương, mợ túm áo bác sĩ gào lên điên đảo:
Trả con lại cho tôi. Tôi xin các người, trả đứa bé cho tôi.
Cô đừng như vậy mà. Sau này nhất định con sẽ quay lại với cô thôi. Đừng như vậy, giữ gìn sức khỏe sau này mới nhanh có em bé được.
Sau này? Còn sau này nữa sao? Con của mợ, là phôi thai duy nhất đậu sau mấy năm ròng rã làm thụ tinh. Đứa bé này là niềm hi vọng để mợ sống tiếp, là ánh sáng duy nhất trong tháng ngày tối tăm của mợ, mợ đã giữ gìn ra sao, đã cẩn thận thế nào mà ông trời vẫn nhẫn tâm cướp nó đi. Một đứa bé của một người đàn bà hiếm muộn, còn quý giá hơn tất cả mọi thứ trên đời. Vì sao? Vì sao? Nước mắt chảy thành dòng, xuống cổ, xuống chiếc áo bệnh viện thấm đẫm từng vệt. Mợ điên dại đáp hết dây dợ trên người, mợ đã mạnh mẽ không khóc, hy vọng giữ được con… cuối cùng nó vẫn tuột khỏi cuộc đời mợ. Y tá thấy mợ như vậy thì vội chạy đi tìm người nhà, trong phòng bệnh ai ai cũng nhìn mợ xót xa. Mợ chẳng còn gì cả, chẳng còn gì, tuyệt vọng mà khóc. Khóc đến khản cổ, chưa bao giờ mợ khóc nhiều đến vậy, còn cảm nhận được cả gương mặt ướt đẫm. Có mấy người lên tiếng an ủi, nhưng căn bản nỗi đau quá lớn, mợ chẳng còn nghe thấy từ nào. Bên ngoài, Nhân cũng chạy vào, thấy Diệp khóc hắn ta cau mày nhưng vì ở đây có nhiều người nên hắn vẫn cố tỏ ra dịu dàng:
Diệp. Đừng khóc nữa. Từ từ mình sẽ có lại thôi em.
Nghe tiếng Nhân, Diệp khẽ nhìn lên, cả gương mặt nhạt nhoà nước mắt. Ánh mắt kia khiến hắn bất giác lùi lại. Diệp rút kim truyền, đáp mạnh xuống đất, lao thẳng về hắn ta gằn từng tiếng:
Khốn nạn! Đồ khốn nạn. Là anh khiến tôi sẩy thai, là anh giết con của tôi, tôi phải giết anh, tôi phải giết anh.
Cả phòng bệnh nhìn hai vợ chồng Diệp. Nhân không ngờ vợ mình lại dám to tiếng với mình ở đây. Hắn thật chỉ muốn vả cho Diệp vài phát, nhưng tất nhiên hắn không làm thế, cố giữ tay Diệp rồi giả vờ đau khổ đáp:
Em đừng thế này có được không? Con mất anh đã đau lòng lắm rồi, em đừng như vậy anh không chịu được mất.
Giỏi thật! Lẽ ra hắn ta và đám người kia phải được giải Oscar mới đúng. Diệp nhìn hắn, đứa bé mất đi là do hắn tự tay giết, là do đám người mang tên máu mủ ruột thịt kia bức chết nó. Mợ cười hềnh hệch nói:
Đến giờ anh còn diễn? Anh không đẩy tôi ngã con tôi là không chết. Đồ khốn nạn! Anh sẽ bị quả báo thôi. Cả nhà anh sẽ bị quả báo thôi.
Bà Hà bước vào phòng với một lồng cháo nóng hổi, tay còn cầm cạp. Bà khóc nức nở, van xin:
Con dâu ơi, mẹ biết con đau lòng, mẹ cũng đau lắm chứ. Bác sĩ ơi, xem giúp con dâu tôi, sao cháu lại thành ra thế này hả bác sĩ ơi?
Nhân tiếp tục ôm Diệp, cố gắng dịu dàng. Suốt từ sáng, họ đã lo lắng cho vợ và con, bà mẹ chồng ngồi lo lắng, và khi biết tin con dâu mất con, bà Hà đã khóc nức nở ngoài hành lang rồi lại về nấu cháo cho Diệp. Mọi người trong phòng đều tò mò, đặt ra câu hỏi liệu cô gái này có nói sự thật hay chỉ là một trò đùa. Diệp, mặc dù vẫn bị chửi rủa liên tục, nhưng bất ngờ với sự điềm đạm và lịch sự của Nhân, không nhấn mạnh sự căng thẳng trong phòng.
Diệp tiếp tục mỉm cười khinh bỉ, nhếch môi và đẩy Nhân ra xa. Bằng cử chỉ và lời nói, cô tố cáo họ làm nổi bật sự hung dữ và thâm độc của gia đình Nhân. Bà Hà rơi vào cảnh lo sợ và hoang mang, nhanh chóng tìm bác sĩ để xin tư vấn. Mọi người trong phòng tin tưởng Nhân và cảm thấy Diệp chỉ đang trong tình trạng sốc và thất thường.
Khi Diệp tỉnh lại, cô thấy mình ở nhà và mọi thứ xung quanh yên bình. Mợ đã ngủ suốt một ngày một đêm. Một bát cháo trắng và vài cọng cải chua trên bàn là thức ăn duy nhất mà họ để lại cho mợ sau khi mất con. Diệp cười cay đắng, nhận ra rằng ngày hôm đó mọi thứ đã thay đổi. Mợ chứng kiến sự tàn khốc và đau đớn, và tâm hồn cô ta đã bị làm nhục và bóp méo bởi những người mà cô tin tưởng. Nước mắt của cô rơi, nhớ lại sự mất mát của đứa con chưa kịp chào đời, nó lại là niềm đau khắc sâu trong trái tim cô.
Diệp thấy thiếu vắng điện thoại, nhưng cảm thấy vô lực trong việc phá cửa. Mới đây, cô còn muốn trả thù, nhưng giờ đây, sức lực của cô đã giảm sút. Mợ không biết làm thế nào để đối mặt với sự xấu xa và tàn ác của gia đình mình.
Khi có tiếng cạch cửa từ bên ngoài, Nhân và bác sĩ Luân bước vào. Nhân nói với bác sĩ Luân:
Vợ tôi không muốn ở viện vì đông đúc, chật chội, phòng tự chọn thì đều đầy. Anh xem có thể kê thuốc gì cho cô ấy không?
Bác sĩ Luân nhìn Diệp với sự tiếc nuối và đau lòng. Anh hiểu rằng Diệp đã chờ đợi một đứa con trong suốt bốn năm qua, và bây giờ lại mất nó. Anh không biết phải nói gì, chỉ có thể an ủi Diệp và kê ít thuốc bồi bổ. Khi Nhân đi ra ngoài để nghe điện thoại, Diệp nhìn anh Luân và hỏi:
Bác sĩ Luân, trước khi đi khám cho tôi, anh nói tôi không có vấn đề về sức khỏe sinh sản phải không?
Đúng vậy. Sau khi cô sẩy thai, tôi đã thăm khám và kiểm tra kỹ lưỡng. Tất cả các chỉ số đều bình thường, không có dấu hiệu bất thường. Tuy nhiên, có lẽ tâm lý của cô là nguyên nhân khiến cô không thể mang thai. Bây giờ, cô cần phải giữ gìn sức khỏe để chuẩn bị cho tương lai.
Diệp ngẫm nghĩ trong im lặng, nhớ lại những sự kiện gần đây. Cô đã nhận ra rằng mọi chuyện không phải chỉ là do tình cờ, mà có thể đã được lập kế hoạch từ trước. Mợ nhìn xuống đá lạnh, nhận ra rằng suốt bốn năm qua, cô đã bị lừa dối và mất đi đứa con mình vì hai kẻ tàn ác.
Diệp hỏi anh Luân về việc xác định giới tính của thai nhi sau chín tuần. Anh Luân giải thích rằng hiện nay, với công nghệ tiên tiến, có thể xác định giới tính của thai nhi từ máu của người mẹ bằng một loại xét nghiệm gọi là NIPT. Theo anh Luân, sau tám tuần thai kỳ, việc xác định giới tính có thể được thực hiện, đồng thời cũng có thể phát hiện các bệnh liên quan đến rối loạn nhiễm sắc thể.
Cuối cùng, Diệp hiểu ra vì sao bà Hà đã quyết định giết đứa bé trong bụng cô. Bằng cách xác định giới tính của thai nhi, bà Hà đã biết rằng đứa bé của cô là con gái, một điềm báo xấu đối với bà. Cô đã quyết định giết bỏ đứa bé để tránh tai họa tới gia đình.
Nhân đưa cho Diệp một cốc nước và nói:
Uống thuốc này rồi cái Bích sẽ mang cơm ra. Uống trước khi ăn.
Diệp nhìn Nhân với ánh mắt không tin tưởng, cảm thấy như hắn đang biểu hiện những dấu hiệu của một tâm thần phân liệt. Mợ cười và nói:
Ly hôn đi.
Đây là lần thứ hai mợ đề nghị ly hôn, hắn bất ngờ nở nụ cười:
Ly hôn à? Em đã quên tôi đã nói gì rồi à?
Tôi không quan tâm đến tài sản hay tiền bạc, cũng không cần một xu từ anh, tôi sẽ đưa cho nhà anh 20% cổ phần, và sau khi ly hôn, tôi và anh sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào nữa. Đây là cách tốt nhất cho cả hai, và anh cũng sẽ được tự do để sống với con Hiền.
Không, không thể!
Diệp không hiểu tại sao hắn ta không chấp nhận ly hôn. Ngoài việc sở hữu 15% cổ phần nhỏ bé, hắn còn lợi dụng được gì từ mợ? Tại sao hắn lại không đồng ý?
Nhìn hắn, mợ bất ngờ nảy ra một suy nghĩ:
Tại sao không được? Hay là tôi vẫn còn có giá trị gì để anh lợi dụng?
Khi những suy nghĩ đột ngột này xuất hiện, mợ nhận ra hắn ta đã sửng sốt một chút. Nhưng sau đó, hắn vung tay mạnh vào mặt mợ và nói:
Đừng mơ tưởng có thể ly hôn. Cô không cần giữ mặt, nhưng nhà họ Hồ cần. Đừng nghĩ rằng có thể phá hoại danh dự của gia đình Hồ. Đây là lần thứ hai, cái cú tát này là cảnh cáo, nếu cô còn đề cập đến việc ly hôn, tôi sẽ không tha thứ.
Sau khi phá thai và thức dậy, mợ bị hắn vả mạnh vào mặt. Mợ không kìm được và lao vào vả lại hắn. Hắn sốc trước hành động này và túm tóc mợ, liên tục đánh vào mặt mợ đến khi máu chảy ra. Mùi máu tanh bốc lên, và mợ gào lên. Gã đàn ông mà mợ yêu thương dường như đã biến mất, thay vào đó là một con thú độc ác. Mợ bàng hoàng, hắn ta nói:
Ly hôn! Cô nên mơ đi! Trừ khi cô chết.
Mợ lấy ly nước bên dưới và đập thẳng vào đầu hắn. Cốc vỡ và máu chảy ra từ đầu hắn. Mặc kệ máu, hắn túm cổ mợ như muốn bóp chết. Mợ nhìn hắn và gầm lên:
Anh giết tôi đi. Dù trở thành ma, tôi cũng sẽ báo thù. Giết đứa con của mình, anh là loại cầm thú.
Cầm thú? Cô dám đổ oan cho tôi à? Là cô tự làm tổn thương Hiền rồi trượt chân và ngã, tôi vẫn chưa trừng phạt cô từ lúc ở viện mà cô nói những lời khó nghe.
Trên đời này có loại người độc ác khó lường, nhưng Diệp không ngờ rằng loại người đó lại đang ở gần cô như vậy. Hắn đã làm mất con của mợ mà giờ lại đổ tội cho mợ. Không có một chút ân hận hay hối tiếc, hắn dửng dưng như thể đứa bé đó không phải là con của mình. Mợ túm lấy tay hắn và cắn mạnh, gầm lên:
Ngày nào đó, nghiệp sẽ đánh bại anh. Loại người như anh, ngay cả khi chết cũng không thể rửa sạch tội lỗi.
Ngoài cửa, ông Hoàng, bà Hà và con Bích lao vào phòng. Thấy Nhân đầy máu, họ lập tức lao tới và giữ tay Nhân. Ông Hoàng quát:
Bọn mày làm gì vậy? Còn coi trọng cái nhà này không?
Diệp gầm lên:
Nhà này sẽ bị quả báo! Giết người đền mạng, bọn mày giết con tôi, quả báo sẽ tới!
Không ai tin rằng người con dâu trước đây hiền lành giờ lại có thể thể hiện sự tức giận và loạn xạ như vậy. Ông Hoàng, mặc dù không dám phát ngôn to lớn, nhưng vẫn ngồi xuống và nói với vẻ dịu dàng:
Con dâu ơi, hãy ngồi xuống, hãy bình tĩnh và lắng nghe những điều mà thầy muốn nói.
Diệp không muốn lắng nghe bất kỳ lời nào, không muốn tin tưởng ai nữa. Tuy nhiên, ông Hoàng vẫn kiên nhẫn thuyết phục:
Thực sự, mẹ con chỉ muốn con từ bỏ đứa bé không phải vì ý đồ gì đó ác. Khi mẹ con làm xét nghiệm, bác sĩ nói rằng đứa bé trong bụng con bị dị tật và không thể sống sót, đó là lý do mẹ con đã làm như vậy.
Diệp chỉ biểu hiện sự khinh bỉ và cười mỉa mai. Thấy mợ cười, con Bích nói:
Thầy đang nói những điều lịch sự với chị, chị cười như vậy là ý gì? Chị đang coi thường bậc lớn hơn à?
Diệp khó chịu và đáp lại:
Thầy ấy mà! Mẹ không có bằng cấp y, nếu con của mẹ có dị tật, sao không đưa vào viện để phẫu thuật? – Diệp vẻn vẹn nhấn mạnh.
Mọi người đều trơ mặt, và bà Hà điều dịu dàng hơn nói:
Vì mẹ lo rằng con sẽ không chấp nhận sự thật. Dù đứa bé vẫn còn nhỏ, việc bỏ đi sớm sẽ giảm đi sự đau lòng cho con.
Con Bích gặp cơ hội và nói:
Thực ra, năm xưa bà nội cũng từng làm như vậy với mẹ, bỏ hai đứa con khuyết tật như anh Nhân và cô Bích, chắc là giờ xã hội cũng được nhẹ nhàng hơn rồi mẹ nhỉ?
Những lời của Diệp khiến bà Hà giận đến mức muốn vả mặt mợ, nhưng cuối cùng bà vẫn giữ được bình tĩnh và cười giả vờ:
Mẹ biết con còn đang đau lòng, thôi thì Nhân lên nhà đi, đừng giữ mẹ con với vợ con nữa để vợ con có thể thoải mái hơn. Bích, con hãy dọn phòng cho chị, mẹ sẽ nấu cơm.
Mợ, mặc dù kinh tởm cách giả tạo của những người xung quanh, vẫn không ngờ bà Hà và ông Hoàng không đánh mình như dự kiến. Bà Hà nói rằng sẽ đứng về phía mợ, nhưng Diệp vẫn cho rằng đằng sau mọi hành động này là một âm mưu nào đó.
Kể từ khi mất con, Diệp trở nên khác biệt hẳn. Dù gia đình chồng có bao dung nhưng mẹ chồng bưng cơm, nước rót, em chồng giúp đỡ việc nhà, mọi thứ đều không thu hút được sự chú ý của Diệp. Đặc biệt, với Nhân, Diệp không hề quan tâm, thậm chí không đưa ánh mắt nhìn hắn một lần. Gần đây, Nhân trở lại trạng thái ngoan ngoãn, nhưng Diệp chỉ phỉ nhổ khi nghe tin tức về sự ngoan ngoãn của hắn. Nếu Nhân không chấp nhận ly hôn, Diệp quyết định sống chung với hắn, nhưng chỉ như một xác không hồn trong ngôi nhà này. Điều quan trọng là mối quan tâm hàng đầu của Diệp là có một chiếc điện thoại. Với chiếc điện thoại này, cô sẽ thuê thám tử để theo dõi Nhân, và chỉ khi có bằng chứng về sự ngoại tình của hắn, Diệp mới có thể đạt được mục tiêu ly hôn. Ngày thứ sáu, một tuần sau khi Diệp ra viện, cô mang theo số tiền và rời khỏi nhà.
Diệp muốn mua đồ từ vài ngày trước, nhưng cả tuần qua, cô bị giam cầm trong nhà. Nhân khóa cửa, không cho Diệp rời khỏi nhà. Bà Hà luôn nói rằng sức khỏe của Diệp yếu, cô nên nghỉ ngơi, không nên ra khỏi nhà, vì “một lần sẩy thai, ba lần đẻ”. Mặc dù nhà Hồ tỏ ra tốt bụng, nhưng thực tế, họ đang giữ cô lại, không cho cô thoát khỏi. Diệp không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đến lúc thích hợp để rời đi.
Vào sáng hôm nay, khi Nhân đi làm sớm, Diệp lợi aprovechó la oportunidad cuando él todavía no cerraba bien la puerta y rápidamente salió. Por suerte, Bà Hà aún no había cerrado la puerta, y Diệp planeaba comprar un teléfono antes de regresar a casa. Sin embargo, cuando estaba a punto de llegar al mercado de flores, escuchó a Bích gritar desde la cocina:
Mẹ bảo con còn phải chịu đựng chị ta đến bao giờ? Con mệt lắm rồi, anh Nhân cũng mệt lắm rồi, không thì mẹ để anh ấy ly hôn đi cho xong. Ly hôn mà chẳng được chia một nửa cái biệt thự sao?
Con ngu này mày ngu lắm, ly hôn là ly hôn thế nào. Hai anh em mày chỉ giỏi cái chuyện đâu đâu. Cái biệt thự nhà nó mẹ nó lập di chúc đứng tên nó từ trước khi nó lấy thằng Nhân rồi ly hôn còn khướt mới được xu nào. Đợt ông Thắng bảo bán biệt thự đi để đầu tư làm ăn, cứ ngỡ bà ta đồng ý nhưng bà ta lại đổi ý chứ biệt thự đó đâu phải đứng tên ông Thắng đâu. Biệt thự ấy đáng giá cả chục tỷ chứ ít gì? Mày có biết công ty của nhà mình đợt này thua lỗ nặng không? Nếu có khoản tiền kia sẽ vực dậy được công ty. Mẹ nó cũng chẳng sống được lâu nữa đâu. Nhưng con mụ này rất kinh, dù ông Thắng làm cách nào cũng nhất định không sang tên mảnh đất cho ông ta và con Hiền mà để cho con Diệp. Nghe nói luật sư của mụ ta đã chuẩn bị sẵn sàng toàn bộ giấy tờ rồi chỉ cần chết đi thì sẽ thuộc về con Diệp.
Nhưng thuộc về chị Diệp rồi sao chứ? Chị ta còn mơ mới cho mình.
Mày khỏi phải lo, có cách hết.
Diệp nghe đến đây thì bất ngờ. Nếu không có mợ nghe được bản thân mình sẽ không tin rằng mình là người thừa kế căn biệt thự mà gia đình mợ đã sống từ nhỏ đến giờ. Bà Quyết không sang tên cho ông Thắng, mà dành cho mợ. Điều này làm Diệp ngạc nhiên vì cô từng nghĩ gia đình chồng không chấp nhận việc mình ly hôn. Cảnh này cho thấy họ vẫn đang sử dụng mợ vì lợi ích của họ. Bích tiếp tục phản ánh:
Nhưng mẹ xem chị ta không hề cảm thông. Lần này chị ta thực sự đã cắt đứt với gia đình mình. Làm sao có thể lấy được tiền từ chị ta? Và chờ đợi như vậy thì đến bao giờ? Mẹ của chị ta có chắc sẽ chết không?
Mày thật ngu ngốc, chờ mẹ mày chết thì mới sung sướng được, mụ Xuân nhân tình của ông Thắng vừa gọi tao…
Sau đó, Diệp không nghe thấy tiếp tục cuộc trò chuyện, chỉ nghe tiếng ồn ào nhỏ nhẹ. Lúc này, cô không còn suy nghĩ gì, cố gắng nhanh chóng rời khỏi đó. Cô không cần mua điện thoại ngay bây giờ, và cũng không cần phải ly hôn ngay lúc này. Quan trọng nhất là phải về nhà, phải tìm bà Quyết. Diệp cảm thấy như có một kế hoạch gì đó đang được bày ra để hại mẹ cô. Những người này định làm gì? Định làm gì thế? Mẹ kiếp! Diệp tức giận! Tuy nhiên, khi cô vừa chạy ra cổng, cô thấy xe của Nhân đậu trước mặt. Cô chưa kịp gọi taxi thì Nhân đã chạy ra hỏi:
Em định đi đâu thế?
Diệp nhìn hắn, cố gắng bình tĩnh trả lời:
Tôi đi mua ít đồ thôi.
Vào nhà tôi có vài chuyện muốn nói với em.
Với tình hình cấp bách, Diệp từ chối. Mợ cười gượng gạo nói:
Có chuyện gì thì về nói sau.
Tuy nhiên, Nhân không để ý và kéo cô vào trong nhà. Cô giãy giụa nhưng không hiệu quả, và Nhân thậm chí dùng sức đẩy cô lên giường. Mặc dù cô cố gắng chạy ra ngoài, Nhân vẫn giữ chặt tay cô lại. Một người phụ nữ mang thai cũng bước ra từ chiếc xe Kia của Nhân. Đó chắc chắn là người tình của ông Thắng phải không? Con Hiền cười nhẹ từ trong xe, và Bà Hà đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng chờ đợi không phải là con đường tốt nhất. Diệp sống với Hiền đã lâu, cô hiểu rằng cô không dễ dàng chịu đựng, sau khi mọi thứ xảy ra, không có ai có thể lấy tiền từ Diệp được. Mặc cho Diệp cố gắng, Nhân vẫn cưỡng ép và đẩy cô vào trong nhà.