Chỉ yêu mình em Chương 12 | Kiến Khôi đi cùng về nhà

19/02/2024 Tác giả: Hà Phong 275

Lời của cô y tá chẳng khác gì tiếng sét đánh ngang tai Quỳnh Chi. Cô là một lớp trưởng gương mẫu, là một học sinh giỏi toàn diện, một tấm gương cho mọi người noi theo, cái tên của cô luôn được các bậc phụ huynh nhắc cho con họ nhớ và noi gương. Vậy mà giờ đây, cô lại có thai ư? Bao nhiêu ước mơ còn dang dở, bao nhiêu dự định còn chưa thực hiện được mà cô đã làm mẹ ư? Và một điều nữa là cha đứa bé lại không hề biết đến sự tồn tại của nó…

Quỳnh Chi khẽ mấp máy môi:

– Không… không thể nào… cháu…chỉ đúng một lần…. cô nói với cháu… là nhầm đi cô..

Cô y tá giữ lấy vai Quỳnh Chi:

– Cháu bình tĩnh đi!, Cháu còn trẻ, chưa hiểu rõ mọi chuyện, trong quan hệ tình dục nam nữ, đôi khi chỉ cần một lần nhưng đúng vào kì rụng trứng thì sẽ dính bầu.

Nhưng cô khuyên cháu cứ nên đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn vì ở trường học, điều kiện cơ sở vật chất không đầy đủ như bệnh viện. Quỳnh Chi gật đầu:

– Dạo này có thể học hành căng thẳng nên cháu hay tụt huyết áp và mệt mỏi thôi.

Cô y tá nhìn Quỳnh Chi đầy lo lắng. Chỉ là một nhân viên y tế bình thường ở trường này mười năm nay nhưng Quỳnh Chi là một cô bé đặc biệt mà cô luôn, nhớ. Bởi cô bé đã thi vào trường Chuyên này với số điểm tối đa và gia cảnh lại bình thường chứ không giàu có như nhiều cậu ấm cô chiêu khác. Bằng kinh nghiệm của một người phụ nữ, lại làm nghề y, cô hiểu đến tám mươi phần trăm Quỳnh Chi đã mang thai. Nhưng một cô gái thuần khiết, giỏi giang, ngoan ngoãn như thế sao lại quan hệ tình dục ở tuổi này?

Nghe tiếng thở dài, cô y tá hỏi :

– Quỳnh Chi… cháu nói thật cho cô biết, hay là cháu bị cưỡng bức?

Quỳnh Chi giật mình, vội xua tay:

– Dạ không cô ạ.. cháu và anh ấy….

Cô phải nói sao đây? Là Khang Viễn không hề biết đã trầm luân cùng cô và anh giờ đang ở Pháp sao?

Là do cô không chống đỡ nỗi nhớ mong mà triền miên cùng anh và giờ có thể đang mang trong mình giọt máu của anh ư? Quỳnh Chi biết cô y tá có ý tốt nhưng việc này… cô không thể nói ra… Nghĩ vậy, cô đứng dậy chào cô y tá:

– Cháu cảm cô đã giúp cháu. Giờ cháu xin phép lên lớp học tiết cuối ạ!

Cô nhân viên y tế chỉ biết gận đầu:

– Cháu không sẵn sàng nói thì cô sẽ không ép, nhưng cô vẫn muốn cháu đến bệnh viện kiểm tra một lần.

Quỳnh Chi khoanh tay lễ phép:

– Dạ cháu sẽ kiểm tra. Cháu cảm ơn cô ạ!

Nói rồi cô nhanh chấn mở cửa ra ngoài, để lại cái lắc đầu cùng tiếng thở dài của cô y tá. Chính bản thân Quỳnh Chi cũng muốn kiểm tra thông tin mình có mang thai hay không. Vừa ra đến ngoài, cô thấy Kiến Khôi vẫn đang đi đi lại lại chờ mình, lòng Quỳnh Chi thấy trĩu nặng:

– Kiến Khôi, cậu chưa về lớp sao?

Cậu ấy ngẩng lên nhìn cô đầy lo lắng:

– Quỳnh Chi, cậu sao rồi? Cô ý tá đã nói gì với cậu?

Quỳnh Chi cố tỏ ra bình thường, cô mỉm cười:

– Không có gì cả, tớ chỉ bị tụt huyết áp thôi. Cậu làm gì mà hoảng lên thế?

Kiến Khôi tỏ vẻ không tin:

– Nếu chỉ tụt huyết áp thì cô ấy bảo tớ ra ngoài làm gì? Nếu cậu không nói thì để tớ vào hỏi cô ấy!

Quỳnh Chi níu áo Kiến Khôi:

– Chả phải tớ đã bình thường rồi sao?Cô ấy bảo cậu ra ngoài vì muốn dặn dò tớ một số thứ liên quan đến các bạn nữ, cậu nghe không tiện thôi.

Kiến Khôi vẫn nhìn cô với ánh mắt đồ xét, nhưng lại thấy thái độ khá bình tĩnh của Quỳnh Chi nên cùng cô đi lên lớp. Trong lòng cậu ấm ấy vẫn dấy lên những tia nghi hoặc.

Tiết học cuối cùng kết thúc, Quỳnh Chi uể oải đạp xe về nhà. Trời đã cuối thu mà mồ hôi cô cứ rịn ra trên trán. Kiến Khôi chạy xe đạp điện bên cạnh lo lắng:

– Tớ đã bảo cậu gửi xe lại tớ chở về mà không nghe!

Quỳnh Chi lắc đầu:

– Không sao đâu! Nhà tớ có xa xôi gì lắm đâu!

Thấy Kiến Khôi cứ lẽo đẽo theo mình mà không rẽ về phía nhà cậu ấy, Quỳnh Chi lại nói:

– Cậu cứ về đi, tớ có sao đâu mà cậu cứ phải đi theo thế?

Kiến Khôi lắc đầu:

– Không được, cậu vào nhà an toàn tớ mới về. Chạy xe điện một chút là đến nhà mà!

Quỳnh Chi hiểu Kiến Khôi vẫn chưa bỏ cuộc trong chuyện tình cảm với mình nhưng cổ không muốn lún sâu vào một thứ tình cảm mà mình không hề có cảm giác gì. Với Kiến Khôi, cô chỉ muốn làm bạn- một người bạn tốt mà thôi. Huồng hồ, giờ đây, cô có thể đang mang thai, tốt nhất nên dừng lại để rõ ràng mọi chuyện. Thấy Quỳnh Chi im lặng, Kiến Khôi lên tiếng:

– Quỳnh Chi, cậu đừng suy nghĩ gì cả. Tớ chỉ lo cho cậu như những người bạn thôi.

Có vẻ Kiến Khôi đang nhìn ra suy nghĩ của Quỳnh Chi nên cô cũng không giấu diếm ý kiến của mình:

– Kiến Khối, chúng ta còn quá trẻ, chặng đường phía trước không ai đoán định được. Tớ mong cậu hiểu, với tớ, cậu sẽ mãi là một người bạn tốt.

Cũng vừa lúc xe dừng ở cổng nhà Quýnh Chi, Kiến Khôi gật đầu:

– Được rồi, cậu vào nhà đi! Tớ về đây!

Nói rồi, cu cậu quay xe phóng thẳng. Kiến Khôi hiểu Quỳnh Chi chưa chấp nhận mình nhưng chẳng hiểu sao cậu lại không quên được cảm giác yêu đương với cô bạn cùng lớp. Kiến Khôi không thuộc tuýp người lỗ mãng, cậu được bố mẹ dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ. Kiến Khôi có vẻ ngoài khá lãng tử, lại là một đại thiếu gia nên trong trường không ít nữ sinh thầm thương trộm nhớ. Ở độ tuổi này, dáng về cao lớn, lối ăn mặc sành điệu của Kiến Khối làm xao xuyến không ít cô gái. Vậy nhưng, cậu ấy lại cứ hướng tình cảm của mình về Quỳnh Chi. Tình yêu học trò trong sáng, vô tư lắm nên với những học sinh trường Chuyên như Kiền Khôi và Quỳnh Chi, việc học tập vẫn luôn được đặt lên hàng đầu. Thể nên, Kiến Khôi cứ cổ chôn chặt tình cảm ấy trong lòng minh và chờ đợi Quỳnh Chi.

Vừa bước vào nhà, Quỳnh Chi bắt gặp ngay ánh mắt thăm dò của cô em gái Quỳnh Hoa:

– Chà chà, em thấy rồi nhé, anh Kiến Khôi đưa chị về nhé!

Dù đang mệt, nhưng Quỳnh Chi vẫn cố tỏ ra bình thường với em:

– Con ranh, lớp có việc nên anh chị cả đí cả bàn bạc, quên khấy mất đường ý!

Quỳnh Hoa nháy mắt:

– Thôi đi, việc lớp việc trường không bàn qua điện thoại hay đợi đến chiều học thêm được sao? Yêu nhau rồi phải không?

Quỳnh Chi còn chưa kịp bịt cái miệng lắm lời của em thì đã giật mình nghe giọng nói nghiêm khắc của bố:

– Quỳnh Chi, Quỳnh Hoa, hai đứa nói ai yêu đương cái gì đấy?

 

Bài viết liên quan