Chỉ yêu mình em Chương 14 | Không thể nói

19/02/2024 Tác giả: Hà Phong 187

Quỳnh Chi ngước đôi mắt đẫm nước mắt nhìn bố:

– Bố… con… không thể!

Bố nhìn cô – một ánh mắt mà suốt đời Quỳnh Chi không bao giờ quên – có thương xót, có đau đớn, có trách móc:

– Vậy con định để như thế rồi như chị họ con ở quê phải không? Giờ bố hỏi con, bố đứa bé là ai?

Quỳnh Chi lắc đầu:

– Bố mẹ.. Con xin bố mẹ… con, không thể nói được… đây là con của con.

Bố cô ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt đờ dẫn nhìn ra ngoài sân. Ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều tà cùng những đường nét khắc khô hằn in trên khuôn mặt ông khiến không khí càng thêm nặng trĩu. Một sự căng thẳng đặc quánh lại khiến Quỳnh Chi cảm giác không thể thở nổi. Giọng bố cô vang lên:

– Vậy con định giữ lại đứa bé?

Quỳnh Chi cúi đầu nói rất khẽ:

– Bố… đó là cả một mạng sống…là lỗi của con.. đứa bé không có tội….vả lại đó cũng là cháu của bố mẹ mà….

Bố Quỳnh Chi nhìn con gái bằng ánh mắt nghiêm khắc:

– Nhưng nó xuất hiện không đúng lúc. Con xem, từ xưa đến nay, con là một đứa con, một học trò như thế nào, mà giờ con định vác cái bụng chềnh ềnh như thế đi ra ngoài đường hả?

Quỳnh Chi vẫn quỳ dưới đất:

– Bố…con xin bố..con sai rồi con sẽ học thật giỏi, sẽ kiêm tiền lo cho em bé. con sẽ…

Bố cô cắt ngang lời Quỳnh Chi:

– Con im ngay! Một đứa con gái không chồng mà chửa, đẹp mặt lắm hay sao mà còn đòi học với hành? Bố cho con lựa chọn – một là bỏ đứa bé khi nó mới chỉ là một giọt nước rồi tiếp tục làm con ngoan trò giới, xây dựng tương lai, hai là giữ lại đứa bé và đi ra khỏi nhà, không bô con gì nữa!

Quỳnh Chi khóc nấc lên. Sự lựa chọn này khó khăn hơn cả lên Trời. Nhưng cô hiểu, không phải bố cô vô tình mà bởi sai lầm của cô quá lớn. Có ai chịu đựng nổi cái cảnh một đứa con luôn là niềm tự hào của cả gia đình như cô giờ lại làm ra cái việc bại hoại gia phong thế này chứ?

Cô cứ quỳ như thể, đến khi cảm thấy đầu gôi tê dại, đầu óc quay cuồng, bụng dạ nôn nào rồi bất chợt ngã ra sàn nhà, rơi vào vô thức.. Quỳnh Chi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng sơn màu trắng xóa, mùi thuốc khử trùng lần khuất xung quanh cánh mũi. Chai chuyền dịch đang nhỏ từng giọt nước tong tong qua đường dây vào người cô. Chắc đây là bệnh viện… Quỳnh Chi khẽ liếc sang bên cạnh, mẹ cô đang ngồi đó với ánh mắt lo lắng, đôi mắt đỏ hoe. Bà không biết phải nói thế nào với đứa con gái ngoan hiền, giỏi giang này. Bà chỉ ngồi lặng lẽ nhìn con xanh xao trên chiếc giường sắt lạnh lẽo. Quỳnh Chi nói khẽ:

– Mẹ. con xin lỗi..

Cô sai rồi, quả là cô đã làm một việc mà không hề suy nghĩ đến danh dự gia đình và bản thân. Nhưng đây là con của cô và Khang Viễn, cô không thể bỏ nó đi được. Nghĩ đến Khang Viễn, lòng cô đau thắt, không biết ở nước Pháp xa xôi và hoa lệ, anh còn nhớ tới cô không? Rồi nghĩ tới đứa bé, Quỳnh Chi bất giác bật dậy:

– Mẹ…mẹ…đứa bé có ai đụng vào nó chưa ?

Mẹ cô vội vàng ôm lấy con gái:

– Quỳnh Chi..con nằm xuống đi. ..con bình tĩnh đi!

Quỳnh Chi lắc đầu:

– Không thể nào…có phải khi con ngất xỉu… người ra đã lấy đứa bé ra khỏi người con không? Phải không mẹ?

Nhìn thấy tâm trạng hoảng loạn của con gái, mẹ Quỳnh Chi giữ chặt vai cô:

– Quỳnh Chi, đứa bé vẫn ở trong bụng con, không đi đâu hết.

Rồi bà đỡ cô nằm xuống, cầm bàn tay đã nổi những đường gân xanh của con, bà nhẹ giọng – Quỳnh Chi, con bình tĩnh đi! Không phải bố còn độc ác mà thực sự chuyện này rất khó chấp nhận ngay được. Khi con ngất xỉu, bố đã hoảng hốt bế con chạy vào bệnh viện. Giờ ông ây đang vê nhà nấu cháo vì lo rằng khi con tỉnh dậy, thấy ông ấy, con sợ quá lại ngất xỉu đi… Quỳnh Chi thấy sống mũi cay xè. Cô không biết mình phải làm sao cả. Một cô bé mười sáu tuổi mang thai đã là chuyện không chấp nhận được, một học sinh gương mẫu của trường chuyên lại càng không. Bố cô nói đúng, nếu bỏ đứa bé, sẽ không ai ngoài cô và bố mẹ biết đến sự tồn tại của nó và tất nhiên cô sẽ lại là một nữ sinh toàn diện trong mặt mọi người. Và Khẳng Viên cũng chẳng biết đến đứa bế, thời gian trôi qua, có thể đến cả cô rồi anh cũng sẽ quên. Có sao cô lại cứ giữ mãi một tình yêu ảo tưởng? Nhưng không hiểu sao, nghĩ đến cảnh đứa bé phải rời xa mình, nghĩ đến cảnh giọt máu của Khang Viễn rời xa mình, lòng cô lại đau đớn đến thế? Là bản năng người mẹ đang lớn lên hay là bởi sự cố chấp không dễ gì buông bỏ???

Quỳnh Chi nói khẽ:

– Con sẽ suy nghĩ, bố mẹ đừng lo lắng ạ…

Cô nói vậy, nhưng chính bản thân cô cũng đang rối bời… Tối hôm ấy, bố Quỳnh Chi đưa cháo vào cho cô nhưng ông chỉ đứng ở cửa phòng, nhìn con giái bằng một ánh mắt rất phức tạp. Ông trao cặp lồng cháo cho mẹ cô rồi định quay lưng bước đi. Quỳnh Chi vội gọi:

– Bố… Bố cô dừng ánh mắt trên người con gái. Quỳnh Chi thấy trong ánh mắt ấy là cả một trời thương yêu và oán trách.

Cô nức nở:

– Bố vào đi ạ!

Ông chầm chậm bước vào, ngồi xuống cạnh cô. Bố cô nén tiếng thở dài và hỏi:

– Con thấy sao rồi? Đỡ mệt hơn chưa?

Quỳnh Chi nước mắt giàn giụa:

– Bố ơi….con xin lỗi bố!

Bố cô lắc đầu:

– Không cần xin lỗi nữa, giờ con bình tĩnh và nói cho bố mẹ biết, bố của đứa bé là ai, được không con?

Quỳnh Chi cúi gắm mặt:

– Bố…con không nói được… con có thể…. không nói… được không bố?

Bố Quỳnh Chi vuốt mái tóc cô con gái mà vốn dĩ ông vô cùng yêu thương và tự hào:

– Quỳnh Chi… bố mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra với con, nhưng con mới chỉ mười sáu tuổi, mọi thứ vân còn ở phía trước. Chuyện gì có thể giấu đi, nhưng cái thai không thể giấu, trừ khi….

Cô hiểu lời tiếp theo mà bố cô định nói ra, nhưng sao cô có thể nhẫn tâm như vậy được? Bỏ đứa bé, với cô, thật kinh khủng.

– Quỳnh Chi… con nói thật đi… ngoài tiệm hoa và trường lớp, con có chơi bời gì đâu. Tại sao có thể xảy ra chuyện này được? Hay là… con bị cưỡng bức?

Vậy là bố cô cũng có suy nghĩ như cô y tá ở trường. Cũng đúng, những việc như vậy chỉ có thể xảy ra ở những nữ sinh ham chơi, sa đà vào yêu đương quá sớm và không làm chủ được bản thân. Có suy nghĩ bằng đầu gối cũng không ai nghĩ nó lại xảy ra với một nữ sinh thuần khiết và chỉ biết đến học hành như Quỳnh Chi. Vậy nhưng, nó đang diễn ra, một sự thật trần trụi mà dù có muốn làng tránh cũng vẫn phải đối mặt. Quỳnh Ghi vẫn lắc đầu:

– Không….bố mẹ…con. không bị cưỡng bức, nhưng…

Bố cô xoa xoa bờ vai con gái như để cô trấn tĩnh lại mà mở lòng:

– Quỳnh Chi… vậy thì bô của đứa bé phải biết đến sự có mặt của hó. Chúng ta sẽ không bắt họ chịu trách nhiệm nếu cậu ấy không muốn, nhưng cậu ta cần biết con đang mang thai, con hiểu không?

Nói cho bố nghe, bố sẽ không bắt con bỏ đứa bé nữa! Quỳnh Chi đã bình tĩnh hơn, cô nhẹ nhàng:

– Bố, con xin bố đừng ép. Hiện giờ, con không thể nói được. Anh ấy là một người tốt, rất tốt, nhưng…

Bố cô lại càng tỏ ra khó hiểu:

– Tốt, là người tốt sáo không thể nói?

Quỳnh Chi không biết phải nói thế nào cho bố hiểu, cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, và nói:

– Bố mẹ, là con tự nguyện, là con sai trước. Anh ấy say không biết gì hết. Vì thế, con sẽ tự chịu trách nhiệm được không ạ? Xin bố mẹ đừng hỏi con về bổ đứa bé, cũng đừng bắt con từ bỏ đứa bé… con sẽ chết mất…

Cả bố và mẹ đều không hẹn mà cùng quay nhìn cô. Hai tay bố cô buông thống xuống rồi ông vội quay bước đì ra ngoài…

 

Bài viết liên quan