Chỉ yêu mình em Chương 15 | Lời khuyên của bác sĩ
Quỳnh Chi biết, bố mẹ không dễ dàng tha thứ ngay cho cô dù rất yêu thương cô. Và họ cũng chưa thể chấp nhận ngay sự việc này. Tuy nhiên, gia đình Khang Viễn không hề tầm thường. Nếu lúc này cô nói với anh, rằng người cùng anh triền miên suốt đêm ấy là cô, và giờ đây giọt màu của anh đang lớn lên trong cô, liệu gia đình ấy có khinh rẻ cô? Một gia đình với gia thế khủng như thế, liệu họ có xem đây là hành động bẩn thỉu của một kẻ muốn leo cao? Họ có cho rằng vì muốn đường hoàng bước chận vào ngôi biệt thự ấy với một danh phận nên cô đã bất chấp lên giường với anh khi Khang Viễn đang say bí tỉ?
Và rồi đến cả anh, chắc chắn anh cũng sẽ xem thường cô. Quỳnh Chi đã từng nói sẽ đi du học trên đất Pháp, sẽ nỗ lực để xứng đáng với anh bằng tri thức, bằng trí tuệ. Vậy mà giờ đây, cô lấy cái thai để ràng buộc anh, chả phải là quá tầm thường hay sao? Không thể nào, thà rằng cô chịu đựng một mình, thà rằng cô làm mẹ đơn thân chứ không chứ không bao giờ tự biến mình thánh một kẻ ràng buộc bước chân của anh khi anh không muốn. Một cuộc sống như thế khắc nào là chịu đựng nhau, khác gì là địa ngục chứ? Tình yêu, suy cho cùng là cả hai cùng nhìn về một hướng, là cùng nhau thỏa mãn trong niềm hạnh phúc. Với Quỳnh Chi, cô vui vì được yêu anh, được trầm luân cùng anh, và giờ đang được giữ giọt máu của anh. Ai bảo cô ngu dại cũng được, cố chấp cũng được, bởi cô lỡ gắn hình bóng anh vào tim rồi, không thể xoa nhòa. Cô còn quá trẻ để làm mẹ, để đôi mặt với mọi chuyện nhưng không còn quá non nớt để nhận định tình cảm trong trái tim mình. Thế nên, Khang Viễn, hạnh phúc này, tình yêu này, hãy để em giữ cho riêng em, cho mình em, được không?
Ra khỏi phòng bệnh, bước chân của bố Quỳnh Chi dừng lại trước cánh cửa đề ba chữ ” bác sĩ trực”. Đứng lặng lẽ một lát, người đàn ông tóc đã cổ nhiều sợi bạc nhẹ nhàng gõ cửa. Nghe hai tiếng ” mời vào” từ bên trong vọng ra, ông xoay nắm cửa bước vào:
– Chào bác sĩ! Tôi là bố của bệnh nhân Quách Quỳnh Chi mới vào viện chiều nay!
Vị bác sĩ gật đầu:
– Tôi biết, mời anh ngồi!
Bố cô kéo nhẹ chiếc ghế và ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn:
– Thưa bắc sĩ, tôi muốn hỏi thăm về tình trạng của con gái tôi!
Vị bác sĩ sửa lại cặp kính, nhìn người đàn ông trước mặt. Bà hiểu những lo lắng của các bậc phụ huynh như ông:
– Bệnh nhân Quỳnh Chi có thai hơn bốn tuần tuổi, hiện tại thai nhi đã vào tử cung và phát triển bình thường. Còn mẹ thì hơi yếu do thiếu sắt anh ạ.
Bố cô im lặng. Ông thực sự không hiểu chuyện đang xảy ra với đứa con gái bé bỏng của mình. Nó chưa hình dung nối việc sinh ra và nuôi nấng một đứa bé sẽ vất vả cực nhọc như thế nào, chưa hiểu nổi việc đối mặt với sự giềm pha của miệng lưỡi người đời ra sao. Nó chỉ nghĩ sẽ học và kiếm tiền nuôi con mà không hề,nghĩ tương lai hoàn toàn có thể bị đánh mất chỉ vì sự dại dột ấy. Vợ chồng ông vốn xuất thân nghèo khô, trước đây toàn gánh hoa ra chợ bán, mãi mới có thể thuê một cửa hàng nhỏ trên phố để đỡ chạy đi chạy lại. Vì vậy, khi hai đứa con lần lượt ra đời ông đã tự hứa sẽ cố gắng, vất vả bao nhiêu cũng phải cho con được học tập, được mở mang đầu óc, được tiếp cận với tri thức nhân loại để thay đổi cuộc sống, để tạo dựng một tương lai xáng lạn hơn. Và giờ đây, Quỳnh Chi đã và đang thực hiện những ước mơ của vợ chồng ông thì lại để xảy ra cớ sự này. Trách con, giận con liệu có thay đổi được gì? Ông thở dài:
– Bác sĩ… thực ra tôi không biết….con bé đã gặp phải chuyện gì. Nếu nó bỏ đứa bé…
Vị bác sĩ nhìn ông bằng một ánh mắt phức tạp – có một chút ngạc nhiên, một chút thấu hiểu, một chút cảm thông….rồi bà, nói:
– Tôi hiểu những gì một người cha như anh đang nghĩ. Sự việc xảy ra với cháu, không phải lần đầu tiên tôi bắt gặp . Nhiều gia đình vì muốn giữ danh dự cũng chọn cách cho con gái bỏ đi đứa bé, thậm chí không nghĩ đến hậu quả sau này. Với Quỳnh Chi, dù mới tiếp xúc nhưng theo cảm nhận của tôi, hình như việc mang thai này với cô bé không phải do chơi bời gì…
Nghe những lời vị bác sĩ vừa nói, bố Quỳnh Chi cũng mở lòng:
– Thú thực với cô, gia đình tôi không giàu có gì nhưng rất nghiêm khắc với con cái. Quỳnh Chi từ bé luôn là học sinh giỏi toàn diện, cháu nó tự thi vào trường chuyên và đạt điểm tối đa, hiện nay còn là một lớp trưởng gương mẫu. Con bé không chịu nói rõ sự việc với bố mẹ nên tôi cũng không hiểu nồi tai sao nó lại để chuyện như vậy xảy ra và không biêt phải giải quyềt như thể nào trong khi năm nay nó định thi để lấy học bổng du học.
Vị bác sĩ gật đầu vẻ thấu hiểu:
– Vậy ý của anh là muốn bỏ đứa bé để Quỳnh Chi tiếp tục xây dựng sự nghiệp?
Bố Quỳnh Chi đan xiết hai tay vào nhau đến mức từng đường gân xanh nổi lên, ông thở dài:
– Tôi thật sự rất rối, con bé còn cả một tương lai nhưng đứa trẻ cũng chẳng có lỗi gì…
Vị bác sĩ gật đầu:
– Tôi hiểu tâm trạng của một người cha như anh. Ở cương vị một bác sĩ, tôi chí có thể nói rằng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Có rất nhiều cặp vợ chồng khó khăn lắm mới có nổi một mụn con sau khi chạy chữa khắp nơi, thậm chí tốn bao nhiêu tiền vẫn không thể. Nhiều nữ sinh cứ nghĩ bỏ con là xong nhưng rồi về sau mất luôn thiên chức làm mẹ. Những lúc đó họ lại ân hận thà lúc trước đừng suy nghĩ đến miệng lưỡi thiên hạ mà để lại hậu quả khôn lường. Quyết định vẫn là ở gia đình anh, tôi không thể can thiệp được. Nhưng tôi nghĩ, anh đã tìm đến gặp tôi, nói mọi chuyện với tôi thì đó là ý kiến của riêng tôi. Cuộc sống chỉ có một lần và không ai sống thay chúng tạ được cả.
Bố Quỳnh Chi gật gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu. Phải rồi, miệng lưỡi thế gian nói lắm rồi cũng im bởi họ luôn có chuyện để đào bởi. Nhưng Quỳnh Chi của ông thì chỉ có một, con bé không thể nói ra, nghĩa là nó có lí do chính đáng. Nếu bỏ đứa bé mà để ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần của con thì chi bằng chịu cúi mặt trước thiên hạ một thời gian để bảo vệ con mình. Quỳnh Chi là đứa ngoan ngoãn, vả lại, nó phụ giúp bố mẹ buôn bán từ nhỏ, không dại dột đến nỗi mà không suy nghĩ. Con bé đã nhất quyết im lặng, ông sẽ đợi đến lúc nó tự mở lòng. Người đàn ông thấm thía những lời nói của vị bác sĩ. Thực ra, vợ chồng ông cũng không dễ dàng gì trong việc có con. Cưới nhau đến ba năm, gia đình hai bên thúc giục, thậm chí có người ác miệng đòi đổi vợ cho ông thì tin vui lại đến. Sự xuất hiện của Quỳnh Chi và Quỳnh Hoa là món quà vô giá đối với vợ chồng ông.
Dù bà không sinh con trai cho ông nhưng với ông, “hai cô con gái là niềm hạnh phúc vô bờ bên rồi – xinh đẹp, ngoan ngoãn lại giỏi giang”. Vì thế, bố Quỳnh Chi hiểu hơn ai hết cái cảnh hiếm muộn. Nếu việc bỏ đi đứa bé để cứu danh dự gia đình mà bị đánh đổi cho việc sức khỏe của Quỳnh Chi bị ảnh hưởng, kéo theo cả một bi kịch về sau thì thà gia đình ông vui vẻ đón chào một thành viên mới còn tốt đẹp hơn gấp vạn lần Suy nghĩ thấu đáo, bố Quỳnh Chi cảm ơn bác sĩ rồi chào cô ấy, đi nhanh về phía phòng bệnh con gái.