Chỉ yêu mình em Chương 22 | Khang Viễn lập công ty

20/02/2024 Tác giả: Hà Phong 172

Lãnh đạo cả một chuỗi cửa hàng mây tre đan mấy năm qua, Khang Viễn là nhân vật đáng nể trong giới sinh viên Pháp. Anh còn được nhiều doanh nghiệp của Pháp để mắt tới. Người ta nhắc tới một thanh niên Châu Á cao lớn, làn da màu đồng rắn rỏi, cặp mày cương nghị, đôi mắt sáng, sống mũi cao, làn môi mỏng đầy phong tình. Đặc biệt, Doãn Khang Viễn là người có ” cái đầu lạnh” trong kinh doanh. Dù chưa đến ba mươi tuổi nhưng chàng trai ấy có những chiến lược kinh doanh khiến nhiều người nề phục. Mặc dù đây là chuỗi cửa hàng được tạo nên bởi một nhóm bạn cùng Khang Viễn nhưng vì anh là người đưa ra ý tưởng nên luôn là người chỉ đạo trong mọi hoạt động kinh doanh. Hai trợ lý đắc lực của anh là cô bạn người Pháp Amabella và cậu bạn thân cũng là một du học sinh – Đặng Vũ Nam.

Trong cuộc họp hôm ấy, Khang Viễn nêu ý kiến của mình :

– Hôm nay tớ gọi mọi người đến đây để bàn về việc phát triển chuỗi cửa hàng của chúng ta thành công ty.

Amabella ngạc nhiên:

– Cậu mở công ty sao Doãn? Liệu đã đủ điều kiện chưa? Tính cạnh tranh sẽ rất cao đấy, cậu nghĩ kĩ chưa?

Khang Viễn gật đầu chắc nịch:

– Tớ nghĩ kĩ rồi. Chúng ta sẽ tập trung vào những mẫu mã độc đáo, mang màu sắc riêng kết hợp cổ điển và hiện đại. Bên cạnh đó, công ty sẽ không chỉ phục vụ nhu cầu nhỏ lẻ của gia đình mà mở rộng những thị trường trang trí cho hệ thống nhà hàng, khách sạn, các khu chung cư.

Vũ Nam nãy giờ trầm ngâm ngồi nghe bỗng lên tiếng:

– Khang Viễn, tớ thấy ý tưởng này tuyệt đấy.

Chúng ta sẽ giới thiệu bản sắc Việt rộng rãi hơn trên đất Pháp. Theo tớ, ta nên đánh vào tâm lý của mọi người về vấn đề thân thiện với môi trường. Chúng ta sẽ tạo ra những sản phẩm thân thiện và an toàn với môi trường như ống hút, thìa, dao, nĩa… thay cho đồ nhựa.

Khang Viễn gật đầu:

– Được. Hợp ý tớ. Tớ sẽ gọi ngay về công ty Viễn An bàn bạc về vấn đề này.

Sau đó anh quay sang Amabella:

– Amabella, nhiệm vụ của cậu là khảo sát thị trường và đưa ra chiến lược pr cho sản phẩm. Cậu quen bên thủ tục hành chính thì có thể kiêm luôn việc chuẩn bị giấy tờ thành lập công ty nhé!

Amabella nhoẻn cười: – OK Doãn, tớ sẽ làm ngay.

Khi hai người trợ lý đã ra khỏi phòng, Khang Viễn tựa lưng vào ghế và đưa tay lên bóp trán. Gần một năm trời nay, anh đã lao vào công việc, nhưng một cái đầu lạnh cũng không thể ngăn được trái tim luôn ẩm nóng nhớ về cái tên Quách Quỳnh Chi. Mở điện thoại, Khang Viễn khẽ cười nhìn hình nền – đó là hình ảnh Quỳnh Chi trong tà áo dài trắng đang cười rất tươi. Đây là bức ảnh anh lấy trên website của trường Chuyên trong cuộc thi ” nữ sinh thanh lịch” năm ngoái. Nụ cười của em trong veo, thánh thiện khiến bao lo toan, mệt mỏi trong lòng Kháng Viễn tan biến hết. Quỳnh Chi, em còn nhớ tôi không?

Sau khi gọi video cho ba mẹ nói về ý tưởng của mình, mẹ anh có vẻ lo lắng:

– Pháp là một thị trường lớn, con đã xem xét kĩ chưa?

Trái với sự lo lắng của mẹ Lệ Thủy, ba Minh Hoàng lại rất hứng thú với kế hoạch của Khang Viễn:

– Ồ, tuyệt vời con trai ạ! Chắc con đã chuẩn bị tất cả rồi, có cần ba hỗ trợ gì không? Ba rất tò mò về tên của công ty!

Ba Minh Hoàng luôn như thế – không bao giờ áp đặt rất tâm lý và luôn truyền cho con cái niềm tin vào mọi thứ. Khang Viễn cảm thấy không gì có thể lầm khó người đàn ông ấy. Anh luôn thấy thoải mái khi nói chuyện với ba.

Tuy nhiên bà mẹ xinh đẹp của anh lại trách móc chồng:

– Minh Hoàng, thằng bé còn quá trẻ để xông pha thương trường. Pháp là một nước tư bản lớn, nó ngựa non háu đá, em nghĩ con cần học hỏi thêm anh ạ.

Ba Minh Hoàng cong khóe môi:

– Ngày trước anh cũng lập nghiệp lúc bằng tuổi Khang Viễn bây giờ. Em phải tin ở con chúng ta chứ. Trong kinh doanh, chẳng có bài học nào tốt hơn cọ xát thực tế cả

Rồi ba nhìn vào màn hình điện thoại, thấy Khang Viễn đang tủm tỉm cười:

– Con trai, ba ủng hộ con. Nếu cần hỗ trợ, ba luôn sẵn sàng. Khi ấn định được ngày khai trương, nhớ báo nhé, ba mẹ sẽ sang chào đón đứa con tinh thần của con. Nhân tiện ba muốn đưa mẹ con đi du lịch luôn.

Khang Viễn nở một nụ cười mãn nguyện:

– Con cảm ơn ba. Khi có những mẫu sản phẩm như con vừa nói, thủ tục hoàn tất, con sẽ báo ngày khai trương cho ba mẹ!

Minh Hoàng gật đầu, lấy tay ra dấu OK :

– Giỏi lắm con trai! Ba tin con sẽ thành công!

Khang Viễn cười:

– Tên công ty là BENAZIR, ba thấy được không.

Minh Hoàng gật đầu:

– Hay đấy con trai! BENAZIR, độc đáo!

Kết thúc cuộc trò chuyện, trong khi Khang Viễn chuẩn bị lái xe tới phòng tập boxing cùng cậu bạn thân Vũ Nam thì trong phòng ngủ của vợ chồng Minh Hoàng xảy ra một cuộc cãi vã nho nhỏ. Lệ Thủy nguýt chồng:

– Anh cứ chiều theo ý Khang Viễn, đang trẻ mà lỡ xảy ra việc gì nó lại tự ti!

Minh Hoàng cười:

– Em hay thật đấy! Đó không phải là chiều chuộng mà là khích lệ, động viên. Muốn thành công phải trải nghiệm, anh ngày trước cũng vậy, nếu không sao có được ngày hôm nay. Khang Viễn là một chàng trai có bản lĩnh, có ý chí, em không cần quá lo.

Lệ Thủy lườm chồng:

– Đâu phải ai cũng như anh chứ. Khang Viễn học hành còn chưa xong đã thành lập công ty, em thấy con chưa đủ sức điều hành.

Minh Hoàng nhíu mày:

– Vậy sao em lại muốn con về tiếp quản công

Lệ Thủy nhăn mặt:

– Ở Việt Nam, chúng ta dễ dàng hỗ trợ cho con, không như ở Pháp, chúng ta chưa hiểu thị trường bên đó!

Minh Hoàng vẫn nhỏ nhẹ:

– Sao không? Anh từng kinh doanh ở Pháp nên anh hiểu tâm lý người Pháp. Vả lại, tính ra Khang Viễn cũng đã sống ở Pháp gần bốn năm từ khi học thạc sĩ, bạn bè nó cũng nhiều người Phap, sao em dám chắc con không hiểu thị trường đã mở công ty?

Lệ Thủy hết nói nổi với chồng nên gắt lên:

– Minh Hoàng, vì không phải con của anh nên anh không biết xót chứ gì?

Lần này thì Minh Hoàng im lặng. Một sự tổn thương len lỏi trong lòng người đàn ông ấy. Vậy ra, vẫn có lúc Lệ Thủy phân biệt còn cô và con anh sao? Mười mấy năm nay, cô vẫn chưa đủ tin? Không gian trong phòng rơi vào sự im ắng lạ thường. Minh Hoàng khẽ thở dài và nói:

– Em nghỉ sớm đi! Anh ra ngoài một lát!

Lệ Thủy bắt đầu lớn tiếng:

– Anh đi đâu giờ này?

Minh Hoàng chân vẫn bước về phía cửa phòng:

– Anh đến kiểm tra sổ sách quán bar.

Lệ Thủy thắc mắc:

– Chả phải quán đã có kế toán sao?

Minh Hoàng quay lại nhìn cô:

– Đúng! Nhưng ngoài Kiến Văn và những người trong gia đình, anh không tin ai cả.

Minh Hoàng quả là một bộ óc nhạy bén và tinh anh trong kinh doanh. Anh luôn cần trọng như vậy nên mới có được vị thế ngày hôm nay. Tuy nhiên, có bà vợ vừa bực dọc vừa khó chịu vì đang ghen lồng lộn khi nghĩ tới những cô gái ở quán bar nên gắt gỏng:

– Sao ban ngày không đi, đến đêm rồi anh đi làm gì?

Lúc này Minh Hoàng mới khẽ thở dài nói với Lệ Thủy:

– Lệ Thủy, mười mấy năm nay, chưa bao giờ anh xem Khang Viễn và An An không phải là con của mình, em hiểu không? Nhưng nếu chúng ta không để cho con cọ xát trên thương trường thì con không thê trưởng thành được. Em nghĩ xem, cơ nghiệp này sẽ ra sao khi đặt vào một bộ óc non nớt kinh nghiệm thực tế? Đó là trường học tốt nhất. Với anh, tin con, ủng hộ những sáng tạo của con, là điểm tựa cho con tỏa sáng, đó là THƯƠNG!

Dù câu trả lời không ăn nhập với câu hỏi nhưng Lệ Thủy hiểu rằng vì quá lo lắng cho Khang Viễn mà cô đã làm tổn thương đến chồng mình. Vì không muốn căng thẳng với cô nên anh chọn cách đi ra ngoài cho đỡ bí bách. Nhưng cứ nghĩ ông chồng soái ca của mình đi đến đâu là đám con gái đủ mọi lứa tuổi lại cứ xắn vào là Lệ Thủy không chịu nổi. Có bà vợ hối lỗi lắm rồi ý, những vẫn cố làm màu:

– Người già lẩm cầm, hỏi một đường trả lời một nẻo. Vậy anh cứ đi đi, bao lâu cũng được, vợ anh chờ được!

Có ông chồng tinh tế nhận ra trong giọng nói vừa có chút ghen tuông lại vừa có chút hối lỗi nhưng vẫn cố tỏ ra chảnh chọe của vợ nên  quay ngoắt lại ôm cô từ phía sau:

– Anh nghĩ lại rồi, để em chờ suốt đêm tổn hại đến sức khỏe và nhan sắc thì anh cũng khá xót đấy. Chi bằng sồ sách để đến sáng mai, giờ anh bận kiểm tra cái khác.

Những nụ hôn nồng nàn, những hơi thở gấp gáp, lửa tình lại được nhóm lên hừng hực trong căn phòng ấy. Hơn mười năm nay, ngọn lửa ây chưa bạo giờ nguội lạnh…

Bài viết liên quan