Chỉ yêu mình em Chương 23 | Hàn huyên
Tại phòng tập boxing, Khang Viễn và Vũ Nam đeo găng tay, mặc đồ thể thao và bắt đầu giao đấu. Mọi người ở đây đã quá quen với hai anh chàng điển trai người Việt Nam ngày nào cũng đúng sáu giờ chiều sẽ tới phòng tập này. Một Doãn Khang Viên với gương mặt khá lạnh lùng, cơ thể màu đồng rắn chắc do được tập Taekwondo từ nhỏ, lại thường xuyên tập gym nền cơ bụng sáu múi rắn rỏi, khuôn mặt không góc chết. Giao đấu cũng anh là Đặng Vũ Nam với làn đa trắng trẻo, hay cười cùng chiếc răng khểnh cuốn hút. Hai chàng trai cao trên mét tám này khiến nhiều cô gái Pháp cũng phải trộm nhìn.
Chiều hôm nay cũng không ngoại lệ, bên ngoài là bạn thân nhưng trong phòng tập dường như cả hai không kiêng nể gì nhau. Vừa vào vị trí, Khang Viễn đã dùng một cú móc ngang giáng vào Vũ Nam. Cậu bạn nhanh nhẹn dùng chiêu đè đòn rồi ngay lập tức phản đòn bằng một cú móc ngược lên. Khang Viễn không hề nao núng dùng tay đỡ đòn rồi đấm thẳng vào Vũ Nam. Khá nhiều bạn trẻ đứng lại xem hai anh chàng người Việt tập luyện mà như những cuộc giao đầu thực thụ. Những cú móc đòn mạnh mẽ, những cú lặn đòn và phản công được tung ra dứt khoát. Và tất nhiên, trận đầu thường bất phân thắng bại, hai đối thủ luôn chọn một cái đập tay để kết thúc nó. Sau mấy hiệp đấu, mồ hôi nhễ nhại, Vũ Nam ngồi bệt xuống sàn nói:
– Cậu gọi điện thoại cho mẹ chưa?
Khang Viễn gật đầu:
– Rồi. Hi vọng một tháng có thể xúc tiến xong.
Vũ Nam nhìn Khang Viễn:
– Cậu tự tin chứ?
Kháng Viễn cười:
– Tất nhiên. Tự tin nhưng không hiếu thắng. Kinh doanh cũng như boxing, cần nắm rõ đối phương.
Vũ Nam bật cười:
– Tại sao trong tình yêu cậu lại không nắm rõ đối phương?
Khang Viễn lắc đầu:
– Không phải không nắm rõ, mà. là chưa có cơ hội.
Chuyện của anh và Quỳnh Chi, ngoài ba Minh Hoàng thì chỉ có Vũ Nam là rõ nhất. Cậu bạn này thân thiết với Khang Viên từ hồi học cấp ba. Kể cả cái đêm đáng xây hổ ấy, Khang Viễn cũng chỉ nói cho ba Minh Hoàng và Vũ Nam. Và họ đã cho anh lời khuyên giống nhau – bình tĩnh và chờ đợi. Đã gần chín tháng trôi qua, không có cô gái nào đến nhà anh ” bắt vạ”, có thể nói mọi chuyện đã đi vào quên lãng. Có lẽ cô gái nào đó cũng say như anh mà thôi…Với Khang Viễn, chỉ có Quỳnh Chi luôn là một dấu son không bao giờ phai mờ trong trái tim. Trải qua thời gian, trải qua bao công việc, nhưng rồi mỗi tối trở về ngôi nhà ở ngoại ô, nỗi nhớ cô đến cồn cào tràn ngập trái tim anh. Khang Viễn chỉ biết lượm nhặt những mảnh kí ức, cố gán ghép lại thành một mảng tình yêu lớn và đặt nó vào trái tim mình. Anh biết lúc này đang là thời điểm cô ôn thi căng thẳng, anh không quên ước mơ du học Pháp của cô nên không muốn xáo trộn con đường cô đang đi. Anh sẽ chờ cô ở Pháp vào năm sau. Cái cảm giác yêu xa, yêu mà không nắm bắt rõ tình cảm đối phương dày vò Khang Viễn mỗi đêm nhưng vì cô, anh chấp nhận.
Sáng hôm ấy, tại phòng của Chủ tịch tập đoàn Hoàng’s, Kiến Văn thong thả ngồi đợi Minh Hoàng. Vừa thấy ông bạn thân mở cửa bước vào, Kiến Văn liền nói:
– Cậu làm gì mà tám giờ rồi mới tới hả? Đêm qua lao động vất vả quá à?
Minh Hoàng cong khóe môi: – Lắm chuyện. Ông tha cho Ái Chi chắc?
Kiến Văn tủm tỉm:
– Đâu ai nghĩ Hoàng ” gỗ” có ngày lụy tình đến thế…
Minh Hoàng cười phá lên:
– Cũng chẳng ai ngờ ông bạn Kiến Văn lạnh lùng cũng mắc phải lưới tình.
Hai người đàn ông trung niên nhưng vẫn giữ phòng độ xuất sắc cùng cười cho hạnh phúc của nhau. Họ quả là những người bạn mà như người ta nói là “sống chết có nhau”. Từ những ngày đầu tiên lập nghiệp cho đến những khó khăn trong cuộc sổng, trong tình cảm, họ đều sẻ chia cho nhau. Kiến Văn hỏi Minh Hoàng:
– Sáng ra ông gọi tôi đến đây làm gì? Còn chứa kịp đưa Ái Chi đi ăn sáng!
Minh Hoàng cười:
– Không ăn lúc này thì ăn lúc khác, lo gì. Khang Viễn sắp thành lập công tý!
Kiến Văn có vẻ hào hứng:
– Ồ, đúng là hổ phụ sinh hổ tử nhỉ? Bàn tay đào tạo tài năng của ông khá đẩy!
Minh Hoàng cười:
– Ừ, tôi muốn để nó cọ xát thực tế trước khi giao cơ ngơi này cho nó, già rồi, tôi về điền viên với bà xã thôi, chinh chiến vậy đủ rồi. Tôi kêu ông đến để bàn một số việc và khi nào Khang Viễn khai trương thì vợ chồng tôi sẽ sang Pháp một chuyến, nhân tiện đi du lịch luôn. Ông ở nhà sắp xếp mọi việc nhé
! Kiến Văn gật đầu:
– Tôi biết rồi, ông yên tâm đi! Chúc mừng ông bạn nhé!
Chiều hôm đó, Lệ Thủy vui vẻ đón tiếp cô bạn thân Ái Chi – người đã đừa cô vào Đà Nẵng để rồi tạo bước ngoặt cho cô gặp được tình yêu lớn của đời mình. Cũng vì bận rộn công việc bởi Ái Chi là chủ một Spa khá lớn, còn Lệ Thủy là Tổng giám đốc công ty nội thất Viễn An nên hai người bạn thân không thường xuyên hàn huyên tâm sự. Vừa vào đến nhà, giọng Ái Chi đã oang oang:
– Lệ Thủy, nghe ông xã tao bảo Khang Viễn sắp mở công ty à. Thằng nhóc tuyệt thật!
Lệ Thủy lườm bạn:
– Này, mày không cất được cái cụm từ ” ông xã tao” ra khỏi miệng hả? Dính nhau như sam mà xa tý đã nhắc sao?
Ái Chi vẫn xinh đẹp như thế. Cô cũng không nghĩ một cô gái phục vụ quán bar như mình lại được ở bên một ông chồng tuyệt vời như Kiến Văn. Bước sang tuổi tứ tuần nhưng nhan sắc của Ái Chi cũng như Lệ Thủy ngày càng mặn mà xinh đẹp. Ái Chi cười:
– Thế mày không dính lẩy anh Minh Hoàng đấy hả? Sao, bao giờ sang Pháp?
Lệ Thủy vẫn không giấu nổi lo âu:
– Chắc khoảng một tháng nữa, nhưng tao lo lắm, không biết thằng bé có điều hành được không?
Ái Chi vỗ vai bạn:
– Mày phải tin con chứ? Anh Minh Hoàng nói đúng đấy, cứ để nó cọ xát thương trường. Tao hiểu, mình là phụ nữ nên hay lo nhưng mày thấy đấy, đời của chúng ta làm mọi thứ là vì con. Muốn an tâm hưởng già, tao nghĩ nên đặt vào tay con kinh nghiệm và kiến thức hơn là tiền bạc!
Lệ Thủy gật đầu:
– Ừ, tạo cũng hiểu thế, nhưng là một người mẹ, lại va vấp quá nhiều nên tao cứ lo!
Ái Chi lắc đầu:
– Không sao đâu, đời mày chẳng phải nhiều va vấp mới có ngày hôm nạy sào? Khang Viễn như vậy là làm rạng rỡ cha mẹ, chả bù cho thắng Kiến Khôi nhà tao toàn đi gây rắc rối.
Lệ Thủy ngạc nhiên:
– Chả phải Kiến Khôi học giỏi và rất ngoan sao? Nó gây ra chuyện gì sao mày không nói?
Ái Chi thở dài:
– Dạo này Spa nhiều việc nên tao không có thời gian, vả lại chuyện cũng đã qua cả tháng trời rồi, mọi chuyện cũng rõ ràng rồi nên không có gì nghiêm trọng nữa.
Lệ Thủy nôn nóng:
– Nhưng là chuyện gì?
Ái Chi não nề kể lại:
– Con bé lớp trưởng, của Kiến Khôi có bầu, mà lại không chịu nói ra bố của đứa bé. Tự dưng thằng con trời đánh của tao lại tự đứng ra nhận là cha đứa bé. Nhà trường họp Hội đồng kỉ luật, nhưng con bé đó bản lĩnh ghê, nó khẳng định không phải con của Kiến Khôi, thậm chí đòi chọc ối xét nghiệm để chứng thực.
Lệ Thủy há hốc miệng:
– Lớp trưởng lớp Kiến Khôi chả phải là con bé Quỳnh Chi bán hoa đầu phố sao?
Ái Chỉ gật đầu:
– Đúng rồi. Mày quen hó hả? Con bé xinh xắn thật, tiếc là…
Lệ Thủy ngỡ ngàng đến mức lắp bắp:
– Mày nói gì? Quỳnh Chi… có thai…sao?