Chỉ yêu mình em Chương 24 | Lệ Thủy đến gặp Quỳnh Chi
Ái Chi khẳng định lại:
– Ừ, tao thấy tiếc mày ạ. Con bé là học sinh giỏi toàn diện, lại mang một vẻ đẹp thánh thiện lắm, tao nhìn con ưng nữa mà. Nghe bảo gia cảnh nó cũng bình thường mà đỗ thủ khoa trường chuyên, lại hoạt động bề nổi rất tốt nữa. Tao không hiểu sao nó lại hành động như thế nữa. Bọn trẻ bây giờ nông nổi quá, không nghĩ gì đến hậu quả cả.
Nhưng hình như Ái Chi nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt Lệ Thủy, cô nhận ra mình như đang nhắc lại nỗi đau ngày trước cửa bạn nên vội nói:
– À mà thôi, giờ mọi việc cũng ổn rồi, chắc con bé cũng sắp sinh. Lệ Thủy, tao không có ý nhắc lại chuyện ngày xưa, mày đừng suy nghĩ…
Lệ Thủy không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Quỳnh Chi đang lặp lại cái việc mà hơn hai mươi năm về trước cô đã mắc phải. Nghĩ lại những tháng ngày ấy, Lệ Thủy khẽ rùng mình. Nhưng cô không buồn vì Ái Chi gợi nhắc lại chuyện cũ bởi dẫu sao Tuấn Khang cũng không còn nữa, hiện tại và tương lai của cô là Minh Hoàng. Doãn Tuấn Khang – cái tên ấy mãi là một kí ức đẹp nhưng quá đau thương. Lệ Thủy đã cẩn thận cất nó vào sâu trong đáy trái tim mình rồi. Điều Lệ Thủy ngỡ ngàng chính là cái tin Quỳnh Chi có thai. Tiếp xúc nhiều lần với Quỳnh Chi, Lệ Thủy biết cô bé ấy rất ngoan ngoãn, thật thà, chăm chỉ học tập một cách xuất sắc, không chơi bời yêu đương sao có thể mang thai? Nhưng trước mặt Ái Chi, Lệ Thủy chỉ cười:
– À không, tao hay mua hoa tươi ở đó, Quỳnh Chi cũng từng đến đây cắm hoa. Nó có quen với Khang Viễn vì mấy lần thăng bé mua hoa ở cửa hàng. Nghe mày nói, tao hơi ngạc nhiên thôi.
Ái Chi “à ” lên một tiếng tỏ vẻ hiểu chuyện. Còn trong lòng Lệ Thủy, bao cảm xúc phức tạp đang dấy lên, điều cô vừa nghe không chỉ khiến cô nhớ tới chuyện cũ mà cô thấy thương Quỳnh Chi. Cô không rõ bố đứa bé là ai nhưng một cô gái mở mười bảy tuổi, là một học sinh xuất sắc toàn diện như Quỳnh Chi mà mang bầu, chắc chắn cô bé sẽ đối mặt với vô vàn khó khăn, thử thách. Trước Hội đồng kỉ luật như Ái Chi kể, cô bé chỉ xin được tiếp tục được học, quả là bản lĩnh. Lệ Thủy không biết người đàn ông đó là ai, nhưng cô hiểu cảm giác của Quỳnh Chi khi bảo vệ giọt máu của người mình yêu. Chắc hẳn cô bé rất yêu người đàn ông ấy nên đã sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt của nhà trường, mọi điều tiếng của xã hội để bảo vệ bằng được đứa con của mình.
Suy nghĩ một lát, Lệ Thủy chợt nhớ tới tình cảm của Khang Viễn dành cho Quỳnh Chi. Cô không rõ con trai cô có yêu Quỳnh Chi hay không nhưng thằng bé có tình cảm với Quỳnh Chỉ là điều chắc chắn. Là một người mẹ nhạy cảm, dù Khang Viễn chưa bao giờ tâm sự chuyện yêu đương với mẹ nhưng Lệ Thủy vẫn lờ mờ nhận ra. Cái lần cô bé đến nhà cắm hoa, ánh mắt con trai cô nhìn Quỳnh Chi khiến Lệ Thủy hiểu Khang Viễn có một tình cảm đặc biệt với cô bé. Nếu Khang Viễn biết Quỳnh Chi có thai với người đàn ông khác, nó sẽ ra sao? Nếu con trai cô yêu cô bé ấy thực sự, thì đây sẽ là một cú sốc đối với nó. Vì Lệ Thủy hiểu, Khang Viễn dù có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại có một trái tim nóng bỏng trong tình cảm, cũng như Tuấn Khang trước kia, tính cách của Khang Viễn cũng nhẹ nhàng và sâu lắng như thế… Nghĩ đi nghĩ lại thì Quỳnh Chi còn khổ hơn cả Lệ Thủy ngày xưa. Ít ra, Lệ Thủy còn được Tuấn Khang đến gặp bố mẹ cô xin phép tìm hiểu đàng hoàng, đó là một tình yêu đẹp đẽ và công khai. Khang Viễn là đứa trẻ dù chỉ được nhìn hình ảnh bố ruột trên bia mộ nhưng lại được người cha đó biết đến và đón nhận bằng một tinh yêu thương khi chưa thành hình hài, được gia đình nhà nội chấp nhận và mang họ Doãn của bố. Còn Quỳnh Chi, như Ái Chi kể thì bạn bè không biết cô bé yêu ai, cũng không thể tiết lộ bố đứa bé là ai. Con bé thật đáng thương.
Lệ Thủy cứ ngồi ngơ ngẩn, khiến Ái Chi lay gọi mãi:
– Lệ Thủy, Lệ Thủy, mày làm sao thế? Ôm à? Tao xin lỗi, tao không cố ý nhắc lại chuyện cũ…
Lệ Thủy giật mình rồt vội lắc đầu:
– À không phải đâu, tao có buồn đâu.. Dẫu sao Minh Hoàng cũng đã thực hiện lời nắm xưa hứa với Tuấn Khang, đó là bảo vệ và yêu thương mẹ con tao. Bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ anh ấy khiến tao phải rơi nước mắt. Chắc anh Tuấn Khang ở thế giới ấy cũng yên tâm được rồi. Với tao, Tuấn Khang là một quá khứ đẹp, dù có lắm nước mắt thì tao cũng luôn biết ơn anh ấy đã trao cho tao một tình yêu đầu đời trọn vẹn. Tao và cả Minh Hoàng đều trân trọng quá khứ đó.
Ái Chi gật đầu thấu hiểu nhưng vẫn thắc mắc:
– Vậy sao mày ngơ ngẩn thế? Hay mày đau ở đâu?
Lệ Thủy lắc đầu:
– Không, tao bình thường mà. Chỉ là… nghe mày nói về Quỳnh Chi, tao thấy thương và đồng cảm với con bé. Mấy tháng nay tao bận, không ghé qua cửa hàng của Quỳnh Chi nên chẳng biết gì cả. Tao có gặp con bé dịp Tết vừa rồi, lúc đó có thể cái thai còn nhỏ nên tao không để ý.
Ái Chi gật đầu:
– Ừ, thương thật nó mới mười bảy tuổi, lại là một học sinh xuất sắc, một hình tượng đẹp trong giới học đường giờ mất hết danh hiệu. Không ai biết về bố đứa bé ngoài nó. Hôm họp Hội đồng kỉ luật, con bé ngất xỉu, anh Kiến Văn và Kiến Khôi cùng bố mẹ nó đưa vào viện. Kiến Khôi dù thân thiết đến mấy cũng không biết được thông tin về bố đứa bé. Mà con bé bản lĩnh thật, xin chày xin cối để tiếp tục được học. Nghe Kiến Khôi bảo, nó học ngày càng giỏi, chỉ tiếc là vì chuyện đó mà không được tham gia đội tuyển học sinh giỏi quốc gia nữa.
Lệ Thủy rơm rớm nước mắt:
– Ừ, tao tiếp xúc nhiều với Quỳnh Chi nên tao biết mà. Con bé rất trong sáng, ngoan ngoãn, khéo léo và giỏi giang. Từ bé nó đã như thế, tao cũng không ngờ mọi việc lại như thế. Nhưng tao tin con bé có lí do đặc biệt nào đó. Dẫu sao, từ góc nhìn của một người mẹ, một người phụ nữ, con bé đáng thương hơn đáng trách.
Ái Chi cũng gật đầu thấu hiểu. Nói chuyện một lát, Ái Chi cũng ra về và không quên dặn cô bạn thân nhớ mua nước hoa Pháp cho mình. Lệ Thủy tạm biệt bạn rồi ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Đây đang là giai đoạn rất quan trọng của Khang Viễn khi thằng bé chuẩn bị thành lập công ty, tốt nhất không nên cho Khang Viễn biết việc này. Nếu Khang Viễn thật tâm với Quỳnh Chi thì cái tin này chẳng khác gì tiếng sét ngang tai với con trai cô. Khang Viễn ở Pháp gần bốn năm trời, nhưng chưa bao giờ cô nghe thằng bé nhắc tới bạn gái. Cô cũng không nghe Minh Hoàng tâm sự gì cả dù Khang Viễn rất hay trò chuyện với anh. Vì thế, Lệ Thủy không thể nắm bắt được tình cảm của con trai mình có hướng về Quỳnh Chi hay không. Thôi, tốt nhất việc này nên im lặng với ba con nó. Lẹ Thủy đứng dậy, lên phòng thay quần áo và cầm túi xách, lái xe ra khỏi nhà. Cô dừng xe trước cửa hàng hoa của Quỳnh Chị. Đang là mùa hè, đã gần năm giờ chiều mà trời vẫn nóng bức lắm. Vừa xuống xe, đập vào mắt cô là hình ảnh Quỳnh Chi với cái bụng bầu to tướng đang lúi húi cắm hoa. Nhìn Quỳnh Chi, một cảm giác xót xa dâng lên trong lòng Lệ Thủy. Cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào :
– Quỳnh Chi! Quỳnh Chi đang say sưa cắm hoa bỗng giật mình ngẩng lên.
Cô ngạc nhiên khi thấy mẹ Khang Viễn đang đứng trước cửa hàng. Nếu không có việc gì thì Quỳnh Chi luôn chào đón cô Lệ Thủy bằng nụ cười trong trẻo và vài ba câu bông đùa. Nhưng từ khi mang bầu, hình như cô nhạy cảm hơn thì phải. Cô luôn lo sợ bí mật bị lộ ra, sợ gia đình Khang Viễn khinh thường mình. Vì thế, Quỳnh Chi chỉ biết cắm đầu vào học. Bởi chỉ có con đường học tập mới giúp cô thấy mình xứng đáng với anh. Đến lúc đó, dù mọi việc được lộ rõ, Quỳnh Chi cũng không tiếc nuối nữa. Dù lúc ấy, Khang Viễn có yêu cô hay không, cô và anh có đi chung một con đường hay không, nhất định cô cũng sẽ không tiếc nuối nữa. Giờ mẹ anh đến đây, bỗng nhiên Quỳnh Chi lại sợ. Những cô vẫn tỏ ra vui vẻ:
– Cháu chào cô, cô đến mua hoa ạ?
Lệ Thùy bước vào trong và hỏi:
– Cháu có bầu sao?