Chỉ yêu mình em Chương 27 | Minh Nguyệt gây sự
Đứa bé ngủ ngon lành trong vùng tay người mẹ trẻ. Miệng bé con chúm chím mút mút như đang thèm bú vậy. Nhưng Quỳnh Chi vẫn chưa có sữa ngay sau cơn vượt cạn. Cô y tá liền nói:
– Để chị gọi mẹ em vào pha sữa bột, chắc cu cậu đói rồi.
Quỳnh Chi gật đầu cảm ơn cô y tá. Cô cứ ngắm nghía bé con mãi không chán, từ vầng trán đến cặp lông mày, chiếc mũi cao đến cái miệng đều y chang Khang Viễn. Quỳnh Chi khẽ chạm lên đôi lông mày ấy. Cảm giác nhung nhớ giống như trong cái đêm triền miên ở quán bar, cô đã từng chạm lên cặp mày Khang Viễn. Mọi xúc cảm như ùa về, những tủi hờn, đau đớn, nhớ nhung như hòa làm một khiến Quỳnh Chi rơi những giọt nước mắt nóng hổi xuống đôi má bầu bình của con trai. Mẹ cô pha sữa xong vội bế em bé lên nựng và nói:
– Con gái, mới sinh không được khóc mọi việc ổn rồi, sẽ tốt cả thôi mà…
Quỳnh Chi vội lau nước mắt, mỉm cười:
– Dạ mẹ, con biết rồi ạ! Em bé chào đời nên con vui quá mà khóc thôi ạ!
Mẹ Quỳnh Chi xót xa nhìn con gái. Ở cái tuổi ăn tuổi học tuổi chơi mà con gái bà lại làm mẹ. Nó đã hình dung ra cuộc sống có con mọn vất vả như thế nào đâu? Cũng may vợ chồng bà còn khỏe, nếu không chả biết nó xoay xở thế nào nữa. Vì sinh thường nên ngày hôm sau Quỳnh Chi và con trai xuất viện về nhà. Cô bắt đầu làm quen với công việc của một bà mẹ bỉm sữa.
Trộm vía, cu cậu rất ngoan, cứ bú rồi ngủ nên Quỳnh Chi cũng không cực nhọc lắm. Cô chuẩn bị tinh thần cho việc vừa nuôi con vừa bước vào năm học mới và kì thi lấy học bổng du học Pháp. Khi Viễn Thanh được hơn hai tháng thì Quỳnh Chi bắt đầu bước vào lớp mười hai. năm học cuối cùng của quãng đời học trò. Với mỗi học sinh, đây là quãng thời gian đáng nhớ nhất – bận rộn với học hành thi cử, chia xa thầy cô, bạn bè để bước vào một chân trời mới, một chặng đường mới mà hành trang là tri thức, là bản lĩnh. Với học sinh trường Chuyên, sự ganh đua học tập càng quyết liệt hơn. Nhưng với Quỳnh Chi, ngoài học ngày học đêm, cô còn một thiên thân nhỏ cần chăm sóc. Viễn Thanh – âm thanh vang xa, cô mong con trai mình cũng sẽ thông minh, giỏi giang như bố của nó. Đến giờ phút này, gia đình cô không hề hỏi hạn đến bố đứa bé nữa. Có lẽ, mọi người vừa bận rộn ở tiệm hoa để kiểm sống, vừa bậnn rộn với Viễn Thanh nên không ai quan tâm tới người đàn ông bí ẩn ấy nữa.
Ban ngày cô đi học, bố mẹ Quỳnh Chi thay phiên nhau, một người trông tiệm hoa, một người trông Viễn Thanh. Cũng may tiệm hoa nhà cô tuy nhỏ nhưng lại luôn đông khách nhờ thái độ nhẹ nhàng và đặc biệt là có những kiểu dáng cắm hoa đẹp. Mỗi buổi trưa về, Quỳnh Chi lại tranh thủ cắm những giỏ hoa độc đáo và ý nghĩa để bố mẹ đưa ra tiệm trưng bày. Vì thế, nhiều vị khách sang trọng. bắt đầu để ý đến những kiểu dáng hoa từ tiệm nhà Quỳnh Chi. Có những hôm đi học, mới đến tiết thứ ba, sữa đã ướt đầm áo sơ mi, Quỳnh Chi phải xin phép giáo viên ra ngoài, chạy vào nhà vệ sinh nặn bớt sữa. Mặc dù sáng ngày ra cô đã hút rất nhiều sữa để sẵn trong tủ lạnh cho con ở nhà. Những lúc ấy, bầu ngực căng cứng, đến thở cũng cảm thấy khó khăn, nhiêu khi cô chỉ biết bật khóc nức nở.
Một hôm, Quỳnh Chi nặn xong sữa cũng vừa đến giờ ra chơi. Ra khỏi nhà vệ sinh với đôi mắt đỏ hoe, Quỳnh Chi bắt gặp Kiến Khôi đang đi đi lại lại. Lấy vẻ mặt tươi tắn nhất, cô nhoen cười:
– Kiến Khôi, cậu làm gì mà đứng trước khu vực nhà vệ sinh nữ thế hà? Chờ em nào.
Kiến Khôi nhìn Quỳnh Chi:
– Cậu còn đùa được à? Chuyện gì xả y ra mà mắt đỏ hoe thế kia?
Kiến Khôi đâu hiểu hoàn cảnh của Quỳnh Chi và cô cũng không thể nói cho anh hiểu. Cuối cùng, cô chỉ cười:
– Bụi bay vào mắt tớ đấy, hotboy ạ! Bớt nghĩ linh tinh đi, mau già lắm!
Rồi cô lặng lẽ lên lớp, Kiến Khôi lẽo đẽo theo sau. Anh chàng này vẫn vậy quan tâm và chăm sóc cô. Nhưng chính điều đó khiến Quỳnh Chi khó chịu đến mức áy náy. Cô đã có một đứa con với người đàn ông cô yêu. Dù không biết anh ấy có tình cảm với cô hay không nhưng dẫu sao trái tim của cô hoàn toàn gửi trao cho người đàn ông ấy – Doãn Khang Viễn.
Càng nhìn Viễn Thanh lớn lên, giống anh như đức , Quỳnh Chi lại không thể nào nguôi ngoai nỗi nhớ anh để nghĩ đến một người đàn ông nào khác. Cô quay lại gắt Kiến Khôi:
– Cậu đừng lẽo đẽo theo tớ nữa được không?
Kiến Khôi tủm tỉm:
– Đi theo người đẹp có, gì là sai?
Quả thật, Quỳnh Chi càng ngày càng xinh đẹp – một cái đẹp vừa mang vẻ thuần khiết của cô nữ sinh vừa mang nét mặn mà của người phụ nữ khiến Kiến Khôi càng si mê. Dù biết cô không yêu mình, vậy mà anh chàng hotboy kia vẫn ngày ngày lẽo đẽo theo sau cô. Quỳnh Chi trừng mắt:
– Cậu thôi đi! Đầy gái xinh ra đấy, cậu đừng tốn công về ích như thế được không?
Cô muốn nhắc cho anh nhớ rằng cô là hoa đã có chủ. Dù người chủ ẩy đang tít tắp ở một chân trời khác , nhưng trái tim cô chỉ có người ấy mà thôi. Hai người vừa vặn về đến lớp cũng đúng lúc trống đánh vào học. Quỳnh Chi vừa ngồi vào chỗ đã nghe giọng của Minh Nguyệt vang lên từ bàn phía sau:
– Đúng là ” gái một con trông mòn con mắt”. Lang chạ chán chê giờ vẫn đòi hốt cả trai tân!
Những câu như thế Quỳnh Chi nghe chán rồi nên cô không thèm quan tâm nữa nhưng có vẻ “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, cô càng im lặng thì Minh Nguyệt lại càng làm càn. Chả hiểu cô bạn lớp phó lấy đâu ra một lọ mực và căn đúng lúc giáo viên bước vào lớp bông la toáng lên:
– Ôi! Đổ cả mực ra vở tớ rồi! Cả lớp đang đứng dậy chào giáo viên bỗng đồng loạt quay mặt lại nhìn Minh Nguyệt. Cả lọ mực đổ lênh láng lên sách vở cô ấy, cả tà áo dài cũng dính mực. Mặt Minh Nguyệt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Nước mắt ở đâu như chực sẵn, cô lớp phó nói giọng rưng rưng:
– Quỳnh Chi… tớ có cố ý đâu…sao cậu nỡ …
Cô giáo cho cả lớp ngồi xuống rồi đi lại phía Quỳnh Chi và Minh Nguyệt:
– Có chuyện gì vậy Minh Nguyệt?
Minh Nguyệt tỏ vẻ lúng túng:
– Dạ…em… lỡ nói vài câu vu vơ…bạn Quỳnh Chi lại nghĩ em đang nhắc tới việc bạn ấy chơi bời có thai ngoài ý muốn nên lấy đâu ra lọ mực đồ cả lên sách vở em ạ!
Cô giáo nghiêm khắc nhìn Quỳnh Chi:
– Quỳnh Chi! Cô muốn nghe em giải thích!
Quỳnh Chi ngơ ngác hết nhìn Minh Nguyệt lại quay sang nhìn cô giáo. Thực sự, cô chỉ muốn yên ổn học tập, không muốn dây dưa dính dáng gì đến ai cả. Cô còn chưa kịp tiêu hóa hết sự việc vì nó diễn ra quá nhanh. Bộ mặt ngỡ ngàng đến mức không nói nổi nên lời của Quỳnh Chi khiến cô giáo càng tin vào lời của Minh Nguyệt:
– Quỳnh Chi, sao em lại im lặng? Cô không nghĩ một học sinh như em lại có lúc làm ra những việc như thế này Em chơi bời đến mức mang thai khi mới học lớp mười một. Em làm mất hết danh hiệu của trường của lớp. Thầy cô đã bao dung đề em tiếp tục học tập, giờ em lại đi gây sự với bạn bè. Về viết bản tự kiểm điểm cho cô.
Quỳnh Chi lúc này vội như sực tỉnh, cô lắp bắp:
– Dạ… thưa cô… em.. .em …không làm gì đâu ạ! Em không hề biết đến lọ mực đó!
Minh Nguyệt vội chen ngang lời cô:
– Ý cậu là tớ tự đổ mực lên đồ của mình? Cậu nói xem, có ai ngốc đến mức bao nhiều kiền thức tốt đẹp trong sách vở, tự nhiên đem đổ mực lên không?
Những người xung quanh có thể vẫn thấy hết mọi việc những tất cả đều hùa theo Minh Nguyệt. Từ khi Quỳnh Chi không còn là lớp trưởng, cô lại mang thai, bạn bè cũng không nhiều như trước nữa. Cô Chỉ biết làm bạn với sách vở và khép mình hơn. Đang suy nghĩ, tiếng cô giáo lại vang lên:
– Quỳnh Chị, em nên xem lại mình đi. Năm cuối cấp rồi, lo học hành như lời em hứa, không nên gây rắc rối nữa. Còn Minh Nguyệt đi thay đồ tạm đi đã, dọn sách vở lại, chỗ nào lem mực về chịu khó chép lại. Minh Nguyệt khẽ “dạ “, , cô giáo vừa quay lên, Quỳnh Chỉ cúi xuống cặp sách để lấy đồ dùng học tập ra, cũng là lúc Minh Nguyệt cúi xuống vờ dọn đồ, ghé sát tai Quỳnh Chi từ phía sau:
– Một con vịt thì cứ yên phận vịt đi, không làm được thiên nga đâu. Tốt nhất nên tránh xa Kiến Khôi ra!