Chỉ yêu mình em Chương 29 | Sự thật được tiết lộ

20/02/2024 Tác giả: Hà Phong 241

Mẹ Quỳnh Chi nói trong tiếng nấc:

– Tôi xin ông… ông đừng nói nữa.

Bác cả ngồi trân trân nhìn xuống bàn. Hình như bố cô đang nhắc đến một việc rất nghiêm trọng nên Quỳnh Chi cũng chỉ ngồi im không dám nói gì. Bố cô im lặng một lát như để suy tính có nên nói ra những điều mình đang nghĩ hay không, rồi ông thở hắt ra một tiếng và nói:

– Chắc anh cả nghĩ bà Hoa sẽ đưa cái bí mật ấy xuống mồ đúng không? Nhưng trước khi mất cách đây một tháng, bà ấy đã nói cho vợ chồng em toàn bộ sự thật rồi. Em không ngờ anh chị lại tàn nhẫn và ích kỉ như thế!

Gương mặt già nua của bác cả bông nhăn lại. Các nếp gấp trên khuôn mặt như bị một lực xô lại với nhau. Giọt nước mắt hiếm hoi mà Quỳnh Chi thấy được bỗng lăn ra từ hốc mắt đỏ hoe, chảy xuống gò má và rỉ vào kẽ miệng. Ở góc ghế, ngồi cạnh bố cô, mẹ cô cũng bịt chặt miệng để khỏi bật ra tiếng nấc. Bác cả nghẹn ngào:

– Là tôi sai! Tôi sai..

Bố Quỳnh Chi lặng cả người. Bà Hoa vốn là người giúp việc của gia đình bác gái. Nhà bác ấy khá giả lắm nên có đến mấy người làm. Khi bác gái về làm vợ bác ruột Quỳnh Chi, bà Hoa cũng, về theo. Bà ấy trở thành người phụ trách việc nấu nướng trong nhà ông bà nội của Quỳnh Chi. Ông bà chỉ có hai người con trai là bác và bố cô. Khi bác gái sinh con đầu lòng chính là chị họ của Quỳnh Chi, bà nội có vẻ không vui. Bà luôn muốn có cháu đích tôn. Có lần, bà chép miệng:

– Không biết vợ thằng hai có sinh được con trai hay không. Không khéo dòng họ này tuyệt tự mất.

Chính vì thế, từ nhỏ, chị họ của Quỳnh Chi đã không được nhà nội yêu thương cưng chiều. Chị ấy cũng biết thân biết phận nên luôn cố gắng ngoan ngoãn và giỏi giang. Chị ấy luôn là tấm gương sáng cho các bạn cùng lứa tuổi. Chị ấy hi vọng mình giỏi giang thì sẽ được bà nội tự hào mà thương yêu. Nhưng dù chị ấy có cố gắng cỡ nào thì bà nội vẫn mong một đứa cháu trai. Tất cả gánh nặng đè lên đôi vai của mẹ Quỳnh Chi khi về làm dâu. Nhưng bà nội đợi mãi, mẹ cô vẫn không có bầu. Bố mẹ Quỳnh Chi cưới nhau được hai năm thì bà nội mất. Mẹ cô đã day dứt, dằn vặt vì không giúp bà toại nguyện bởi bác cả cũng chỉ sinh được duy nhất một người con gái. Thế nhưng, cái ngày Quỳnh Chi sinh Viễn Thanh, bố cô tình cờ gặp con của bà Hoa trong bệnh viện, bà ấy bị bệnh nặng lắm và bệnh viện sắp trả về. Bố mẹ cô vội tới thăm bà nhưng không ngờ lại nghe được một bí mật động trời.

Tiếng bác cả vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của bố Quỳnh Chi:

– Là tôi sai! Mẹ muốn có cháu đích tôn. Khi chú thím cưới nhau, bà nhà tôi cứ sợ thím sinh được con trai rồi gia sản nhà họ Quách sẽ rơi vào tay chú thím.

Nói đến đây, bác cả lại lấy tay lau nước mắt. đau đớn đến thế. Cô vội rót một cóc nước đưa về phía bác. Trời nắng nóng mà Quỳnh Chi cảm nhận bờ vai bác run lên, giọng bác như lạc hẳn đi:

– Bà ấy trách cứ, chì chiết tôi nhu nhược rồi không khéo chú ngồi lên đầu. Bà ấy nói sẽ làm mọi việc kín kẽ, sẽ chẳng ai biết đâu, chỉ có tôi, bà ấy và bà Hoa biết. Bà Hoa lại người giúp việc cho nhà bà ấy thì làm sao mà lộ ra được.

Bác cô run run cầm cốc nước lên. Tay ông lập cập khiến nước trong cốc sóng sánh như muốn đổ ra ngoài. Bắc cả uống một ngụm nước rồi nói tiếp:

– Bà ấy và bà Hoa đi ra tiệm thuốc bắc quen, nói cần thuốc tránh thai vì chưa muốn sinh đứa nữa. Rồi cứ thế, bà Hoa ngày ngày sắc thuốc cho thím uống, lừa tằng đó là thuốc bổ để nhanh sinh em bé.

Quỳnh Chi lặng người. Hóa ra bố mẹ cô chậm con là vì bác gái cho mẹ cô uống thuốc để không thể mang thai. Cô rùng mình. Từ nhỏ, hai bác luôn ân cần với chị em cô, không ngờ tâm địa của họ lại, như vậy. Phải chăng vì mẹ cô cũng chẳng thể sinh con trai nên họ không còn bài xích bà? Hay nỗi ăn năn day dứt khiến họ đối xử tốt với chị em cô? Dù là lí do gì đi chăng nữa thì những điều họ làm trong quá khứ cũng không thể chấp nhận được. Mẹ Quỳnh Chi khóc nức nở. Nghĩ lại những tháng ngày bị khinh rẻ vì ba năm trời không sinh nổi một mụn con, bà đau như có ai bóp thắt trái tim mình. Bà không ngờ họ lại đối xử với mình như thế. Bà nói trong tiếng nấc:

– Thôi, đừng nói nữa… đừng ai nhắc tới nữa. Đó là nỗi đau dày vò bà cả tháng trời nay.

Bà chưa bao giờ nghĩ rằng những gì bà làm cho gia đình chồng cuối cùng lại bị đâm một nhát đau như thế. . Bà còn nhớ, khi bác gái sinh ra một cô công chúa, bà và ông chưa cưới nhau. Ông vẫn thường tâm sự với bác về mong muốn của mẹ ông. Sau này về làm vợ ông, bà còn thường xuyên an ủi bác gái mỗi khi bị mẹ chồng trách cứ, vậy mà…

Giọng bác cả lại vang lên:

– Uống thuốc được ba năm, hiệu thuốc bắc đó bảo bà nhà tôi uống nhiều quá sẽ không tốt, sau lại khó có thai. Vì vậy, bà ấy lại định tìm một hiệu thuốc khác nhưng tôi gạt đi. Tôi bảo con nào cũng là con, con bé cũng xinh xắn, ngoan ngoãn, giỏi giang. Mẹ cũng mất rồi, chẳng có ai tính toán so đo nữa đâu. Nói mãi bà ấy mới thôi. Một thời gian sau, thím sinh Quỳnh Chi và sau đó là Quỳnh Hoa, tôi cũng đỡ áy náy. Nếu chú thím không thể có con, chắc tôi sẽ ân hận đến chết mất…Chỉ là tôi không ngờ, bà Hoa lại nói ra sự thật…

Hóa ra, bà Hoa đã kể cho bố mẹ Quỳnh Chi nghe tất cả. Bố cô đã choáng váng khi nghe bà ấy tiết lộ điều đó. Người anh trai mà ông hết mực kính trọng, yêu thương không ngờ lại đâm sau lưng ông như vậy. Ba năm trời đằng đẵng, vợ ông sống trong sự chì chiết vì ” không biết đẻ”, ông cũng đau đầu khó xử vì một bên là người vợ hiền thục, một bên là lời dèm pha của gia đình mình. Khi bà có thai, vợ chồng ông còn sang cảm ơn bác cả vì cho rằng những chén thuốc ấy là vị cứu tinh giúp họ có hai cô con gái. Ông không bao giờ dám nghĩ mọi chuyện lại như thế. Lúc ở bệnh viện bà Hoa đã cầm tay vợ ông nói trong nước mắt:

– Mấy lần tôi tìm ông bà để nói ra nhưng không tìm được. Thành phố này rộng, tôi lại không biết địa chỉ. Cũng may ông trời thương tôi, cho tôi được gặp ông bà, nếu không tôi có nhắm mắt cũng không yên lòng. Tôi bị như thế này cũng là quả báo..quả báo…

Sau đó một thời gian thì bà Hoa mất. Bố mẹ cô cũng không muốn nhắc lại sự việc đó vì dẫu sao mọi thứ cũng qua lâu rồi. Tuy nhiên, hôm nay bác cả đến đây chơi, vừa nhìn thấy Viễn Thanh, bác đã hỏi và nổi trận lôi đình khi biết đó là con của Quỳnh Chi. Bắc còn bắt cô bỏ học và nhắc lại việc mẹ cô hiếm muộn. Tất cả những lời đó như giọt nước tràn li khiến bố cô không thể nhịn nổi nữa. Những cuối cùng, ông vẫn thở dài mà nói:

– Mọi chuyện qua cả rồi, đáng lẽ em sẽ không nhắc lại nữa. Nhưng em nghĩ dẫu sao hai con gái chúng ta có hai đứa cháu trai, đó cũng là cái phước. Anh cũng không nên gay gắt với con gái và cháu ngoại của mình. Nên để nó có một gia đình trọn vẹn dù thằng bé không có bố?

Bác cả gật đầu. Dường như ông đã hiểu hơn sự việc. Quỳnh Chi cũng hi vọng chị họ của cô sẽ được nhìn bằng một con mắt khác và sẽ có một tương lai khác chứ không phải loanh quanh xó bếp như bây giờ… Suy cho cùng, mọi việc đều có thể giải quyết nếu mỗi người biết đánh giá từ cái nhìn của người trong cuộc. Sáng hôm sau, Quỳnh Chi vừa đến lớp đã thấy các bạn xúm đen xúm đỏ quanh chỗ ngồi của Minh Nguyệt. Vì cô ấy ngồi ngay sau Quỳnh Chỉ nên cô cũng tiến lại phía đó. Không ngờ, vừa thấy cô, Minh Nguyệt đã gào lên:

– Tại mày, tất cả là tại mày…

Quỳnh Chi sững người…

Bài viết liên quan