Chỉ yêu mình em Chương 31 | Dành được học bổng du học
Trên đường trở lại lớp, Quỳnh Chi thở dài:
– Kiến Khôi, tớ thực sự cảm ơn vì những gì cậu đã làm. Nhưng mục tiêu của tớ là được đi du học. Tớ sẽ không bao giờ để người ta nhắc đến Viễn Thanh như một vết nhơ. Vì thế, mong cậu hãy tự trọng một chút, đừng để gây thêm hiểu lầm nữa.
Kiến Khôi gật đầu:
– Tớ biết rồi. Chắc chắn sẽ không có một rắc rối nào nữa xảy ra với cậu. Tớ hứa!
Quỳnh Chi cũng yên tâm phần nào vì cô hiểu và tin ở Kiến Khôi. Cậu ấy luôn bảo vệ cô. Chỉ tiếc là lòng cô không thể đáp lại tình cảm đó bằng tình yêu được. Sau đó một tuần, không hiểu vì lí do gì mà Minh Nguyệt đột nhiên xin chuyển lớp, Quỳnh Chi không quan tâm lắm dù nhiều người xì xào vì cô mà Kiến Khôi đã nhúng tay vào chuyện này. Cũng đúng, gia đình Kiến Khôi không chỉ là đại gia mà còn đóng góp rất nhiều cho nhà trường nên tiếng nói của họ có ảnh hưởng không hề nhỏ. Nhưng dẫu sao, Quỳnh Chi cũng không muốn đi quá sâu vào chuyện tình cảm với Kiến Khôi. Cô không muốn gieo hi vọng dù cậu ấy rất tốt nhưng chỉ nên là bạn tốt mà thôi, trái tim cô không thể rung động trước một người đàn ông nào khác ngoài Doãn Khang Viễn. Lúc này, Quỳnh Chi chỉ muốn tập trung học tập, không phải vì lời hứa trước bố mẹ, thầy cô mà để khẳng định mình, để Viễn Thanh có một tương lai tốt đẹp hơn và để được đặt chân lên đất nước xinh đẹp mà cô đã ao ước từ bé, cũng là mảnh đất anh đã học tập.
Thời gian chóng vánh trôi qua như bóng câu qua khung cửa sổ. Lại một mùa hè gõ cửa. Từng chùm phượng vĩ nở đỏ rực cả một góc sân trường. Học sinh náo nức cho một kì nghỉ hè sảng khoái. Khối mười hai luôn bận rộn nhất với những bài kiểm tra, những bài thi. Những giọt nước mắt đã lặng lẽ rơi trên khuôn mặt các cô cậu học trò khi nghĩ đến ngày chia xa mái trường đã gắn bó ba năm trời với biết bao kỉ niệm vui buồn. Xa thầy cô, bạn bè, mỗi người với một hành trang bước vào nấc thang mới trong quả trình chinh phục tri thức nhân loại. Học sinh trường Chuyên lúc này chẳng khác gì một lò luyện thi với không khí học tập cao độ nhất. Những giờ thảo luận sôi nổi, những bài giảng sâu sắc, những giờ truy bài… tất cả tạo nên một nhiệt huyết lớn. Quỳnh Chi và các bạn cũng không ngoại lệ. Cô đang cố gắng học tập để đạt thành tích xuất sắc nhất, quyết tâm lấy học bổng Excellence – Major dành cho học sinh trung học phổ thông.
Viễn Thanh đã gần một tuổi và ngày càng giống Khang Viễn. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời, chiếc mũi cao và làn môi mỏng của con, lòng Quỳnh Chi lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Khang Viễn, em sẽ sang Pháp, sẽ cố gắng gần anh hơn chút nữa, được không??? Lâu nay, vì bận rộn học tập và thi cử nên cô ít ra tiệm hoa. Buổi trưa, em gái thường ôm hoa về nhà cho Quỳnh Chi cắm. Cô có nghe Kiến Khôi nói vợ chồng cô Lệ Thủy đã sang Pháp để dự lễ khai trương công ty của anh Khang Viễn và nhân tiện đi du lịch một số nước châu Âu, chắc hết mùa thu mới về. Mọi công việc ở tập đoàn Hoàng’s giao cho chú Kiên Văn, còn công ty nội thất Viễn An do cậu ruột Khang Viễn là Triệu Đạt quản lý. Quả là thế giới của những người giàu thật sướng, họ có thể tự thưởng cho mình những giây phút thư giãn sau thời gian lao động mệt nhọc.
Những điều đó khiến Quỳnh Chi càng thêm quyết tâm hơn, hi vọng sẽ nhận được học bổng và có cơ hội học Đại học trên đất Pháp. Nếu cô đạt được mục tiêu đó thì sau này có thể bước vào thế giới cua anh, được đi đến những nơi mà trong ước nguyện tuổi thơ từng nhắc tới. Chỉ là không biết đến lúc đó, cô và anh có thể đi chung đường nữa hay không? Và nếu cô có được suất học bổng ấy, chắc là lúc lên đường, cô Lệ Thủy và chú Minh Hoàng vẫn chưa về, chắc cô sẽ không kịp chào họ – những người giàu tốt bụng nhất mà Quỳnh Chi từng biết, người đã truyền cảm hứng học tập cho cô và… là ông bà nội của con trai cô. Những ngày tháng ôn thi vất vả cũng vào thời điểm Viễn Thanh chập chững tập đi và mọc răng. Trộm vía cu cậu thương mẹ lắm ý, không sốt tẹo nào, vì thế Quỳnh Chi lẫn bố mẹ và em gái không cực cho lắm.
Mọi người đã dần quen với sự có mặt của một cu cậu dễ thương ngoan ngoãn nên chẳng ai nhắc đến chuyện cũ cùng bố của Viễn Thanh nữa. Một hôm, thầy Hiệu trưởng gọi Quỳnh Chi lên gặp. Cô vô cùng thắc mắc bởi từ ngày họp Hội đồng kỉ luật năm ngoái, cô chưa hề làm điều gì sai với nội quy nhà trường. Cô hồi hộp gõ cửa phòng thầy Hiệu trưởng. Tiếng thầy vang lên:
– Mời vào!
Quỳnh Chi mở cửa, cúi đầu chào thầy. Thầy mỉm cười nhìn cô và chỉ vào chiếc ghế đối diện:
– Em ngồi đi Quỳnh Chi!
Cô lễ phép ngồi xuống, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả không nói nên lời. Tiếng thầy Hiệu trưởng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
– Quỳnh Chi, thời gian qua vất vả cho em rồi. Thầy không ngờ vừa chăm con nhỏ, vừa học tập ôn thi mà kết quả của em lại xuất sắc vượt bậc như vậy. Em quả là một cô gái có nghị lực phi thường. Thầy rất xúc động khi nhìn thấy những bài kiểm tra, những bài thi của em.
Thật tiếc khi em không tham dự đội tuyển học sinh giỏi vì sự cố năm lớp mười một. Đó là thiệt thời cho em và cả Nhà trường. Nhưng thầy vẫn nhớ ước mơ du học của em nên sẽ viết thư giới thiệu em cho quỹ học bổng Excellence – Major. Với vốn tiếng Pháp của em cùng thành tích xuất sắc thế này, thầy tin em sẽ dành được suất học bổng đó. Quỳnh Chi trố mắt ngạc nhiên. Mãi một lúc sau, cô mới lắp bắp nói:
– Thầy… thầy…bảo sao ạ? Thầy sẽ giới thiệu em ư?
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Quỳnh Chi. Cô đã đi được một nửa chặng đường rồi, cô đã gần tới đích rồi. Tiếng thầy Hiệu trưởng lại vang lên:
– Thầy hi vọng đây sẽ là một món quà tặng cho mọi sự vất vả của em trong thời gian qua. Mong rằng trên con đường mới, em vẫn sẽ bản lĩnh như thế.
Có được lời chúc của thầy, có được niềm tin thầy đặt vào, Quỳnh Chi như được tiếp thêm sức mạnh, thêm động lực. Khi mọi bài thi đã kết thúc, cô hồi hộp chờ đợi kết quả. Cũng trong thời gian ấy, cô nhận được tin Kiến Khôi cũng quyết định sẽ đi du học ở Pháp. Vào một buổi sáng, Quỳnh Chi đang ôm Viễn Thanh ngủ nướng, bù đắp cho một chuỗi ngày miệt mài bên sách vở, bỗng nghe giọng mẹ vang lên từ dưới nhà:
– Quỳnh Chi ơi, con có bưu phẩm này! Vội ngồi dậy, dém gối cho con trai khỏi giật mình, Quỳnh Chi nhẹ nhàng đi xuống phòng khách. Cầm gói bưu phẩm được về từ nước Pháp, Quỳnh Chi hồi hộp mở ra.
Đó chính là hồ sơ trúng tuyển. Cô sung sướng đọc những dòng chữ mà mình ao ước bấy lâu. Quách Quỳnh Chi đã thực sự trở thành một du học sinh với suất học bổng Excellence – Major. Quỹ học bổng này sẽ chỉ trả cho các sinh viên trong khoảng thời gian năm năm học tập tại Pháp. Cô sẽ được cung cấp một phòng kí túc xá và một khoản trợ cấp đầu mỗi năm học tới sáu trăm tám mươi lăm Euro một tháng. Những dòng chữ như những giọt nắng ấm áp rọi vào trái tim Quỳnh Chi. Cô cười mà nước mắt lăn dài:
– Mẹ ơi, con trúng tuyển rồi. Con sẽ sang Pháp du học. Con làm được rồi mẹ ơi
! Cô ôm chầm lấy mẹ mà khóc. Sẽ cần có một chuỗi thời gian để cô tập làm quen với cuộc sống mới khi rời xa bố mẹ, em gái và đặc biệt là con trai yêu dấu. Một chân trời mới đã mở ra – Chân trời mà cô ao ước sẽ được cùng anh dạo bước. Doãn Khang Viễn, em sẽ sớm gặp lại anh. Chỉ mấy tháng nữa thôi, hãy chờ em ở Pháp nhé, được không???