Chỉ yêu mình em Chương 34 | Ý đồ của Amabella

20/02/2024 Tác giả: Hà Phong 263

Những giọt nước mắt đua nhau rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Quỳnh Chi. Anh đã có người con gái khác, là một cô gái thật xinh đẹp giỏi giang, xuất thân trong một gia đình trâm anh thế phiệt, cô gái ấy mới xứng đáng với anh, môn đăng hộ đối với anh. Lúc này, Quỳnh Chi thấy mình thật ngốc, đã bao giờ Khang Viễn nói lời yêu cô đầu cơ chứ. Chỉ có một mình cô tự ảo tưởng với tình yêu đơn phương của chính cô mà thôi. Không thể trách Khang Viễn được. Dù Quỳnh Chi đã chị bao cơ cực, bao điều tiếng để sinh ra Viễn Thanh nhưng bố nó có biết gì về sự tồn tại của thằng bé đâu. Vả lại, nếu Khang Viễn có biết đi chăng nữa, Quỳnh Chi cũng không vui vẻ gì khi giữ thân xác Khang Viễn bên mình với cái trách nhiệm là bố của con cô, trong khi trái tim anh đang ở bên cạnh người phụ nữ khác. ” Benazir là đứa con chung của chúng tôi” – những lời ấy văng vằng bên tại rồi dội xuống trái tim khao khát yêu anh, mong mỏi được gặp anh của cô. Đau! Cô không lo lắng nữa mà là đau. Trái tim mong ngồng bấy lâu nay giờ tan nát rồi. Cô đã nỗ lực học tập, quên đi tất cả sự dèm pha để thực hiện giấc mơ trên đất Pháp. Tất nhiên, trong giấc mơ đó có hình bóng anh. Vậy mà, khi cái điều tưởng là mộng ấy thành hiện thực thì cô không thể nắm bắt được trái tim anh nữa. Hóa ra, cô đã tự huyễn hoặc vẽ ra một tình yêu cho mình và anh, thế nhưng khi cô gần chạm tay đến nó thì con đường ấy không còn anh nữa. Trái tim Quỳnh Chí giờ không phải bị thắt nghẹn nữa mà vỡ vụn, những mảnh vỡ tan vào gió cả rồi. Gió cuốn cái tình yêu non dại ấy đi rồi, chỉ còn một mình cô bơ vơ với nỗi đau ở lại, với một lồng ngực mà trái tim đã bị đục khoét đến rỉ máu. Thế nên, Khang Viễn, hãy để em giữ Viễn Thanh cùng tình yêu này cho riêng mình em thôi…

Khóc chán chê, Quỳnh Chi lau vội những giọt nước mắt khi nghe tiếng xe của Quỳnh Hoa về ngoài cổng. Cô vội tắt tivi và cúi xuống cắm hoa, giấu đi đôi mắt hoe đỏ giấu đi cả nỗi đau vào đáy trái tim mình. Cũng chính vì thế nên Quỳnh Chi đã không thể nghe được câu trả lời của Khang Viễn với các phóng viên săn tin. Tại Pháp, sau khi nghe ba Minh Hoàng trả lời phỏng vấn, Khang Viễn mỉm cười huýt sáo đi vào trong. Vừa đến cửa, anh khựng người lại khi thấy một cô gái trong tà áo dài trắng đang chỉnh sửa lại những sản phẩm được đặt trên bàn tiệc chuẩn bị cho lễ khai trương. Trong một giây phút, anh mê đắm tà áo dài ấy. Nhưng khi cô gái ấy quay lại – là Amabella, lòng Khang Viễn bỗng hụt hẫng đến khó tả. Anh ngay lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng, khóe môi hơi cong lên:

– Amabella, hôm nay cậu mặc áo dài trắng đẹp quá!

Amabella nhoẻn cười:

– Đẹp thật không Doãn?

Khang Viễn gật đầu:

– Đẹp, với mình, cô gái nào mặc áo dài trắng cũng đẹp cả!

Vì sợ Amabella hiểu nhầm nên Khang Viễn đã trả lời như thế. Anh không muốn gieo hi vọng cho cô. Cô ây xứng đáng có một tình yêu đích thực, còn trái tim anh chỉ có thể chứa duy nhất một hình bóng, một bông hoa thuần khiết, một tà áo dài trắng tinh khôi – Quách Quỳnh Chi Lúc nãy, thấy tà áo đó xuất hiện ở thủ đô hoa lệ này, Khang Viễn cứ ngỡ mình đang mơ. Nhưng Doãn Khang Viễn không hề biết rằng, vì một lần tình cờ ngó vào màn hình điện thoại của anh, thấy hình ảnh một cô gái Việt Nam đẹp một cách thánh thiện, đôi mắt trong như nước, nụ cười rạng rỡ như nắng, cô ấy mặc một tà áo dài trắng tinh, điều đó khiến Amabella vừa có một chút khó chịu, vừa một chút buồn phiền, một chút ghen ty. Đó chính là lí do cô chọn áo dài trắng và xõa mái tóc ngang lưng trong buổi lễ trang trọng này trong khi có hàng trăm mẫu thiết kế trong tủ. Amabella hi vọng Khang Viễn sẽ đặt mình vào đôi mắt, vào trái tim anh… Nhìn Khang Viễn đứng trên sân khấu say sưa nói về ý tưởng, Amabella mê đắm:

– Kính chào tất cả các quý vị! Hôm nay chúng tôi rất vui mừng trước sự có mặt của quý vị trong lễ thành lập công ty Benazir. Chúng tôi đều là những bạn trẻ đam mê kinh doanh, mong muốn đem đến cho thị trường Pháp những sản phẩm tuyệt vời từ đất nước Việt Nam thân yêu của chúng tôi. Tất cả các sản phẩm mây tre đan mà quý vị thấy ở đây đa dạng về kiểu dáng, sắc sảo từng đường đan và nhiều kích thước phù hợp với sở thích và nhu cầu sử dụng của tất cả mọi người. Đối tượng mà chúng tôi hướng đến không chỉ các cá nhân mà mở rộng thị trường ra các nhà hàng, khách sạn, khu chung cư với sự kết hợp giữa truyền thông và hiện đại cùng mục đích bảo vệ môi trường sống. Rất mong được sự ủng hộ của quý vị và các bạn!

Công ty được thành lập bởi tôi và những người bạn chứ không phải công ty gia đình. Tôi và Amabella mãi là những ngưòi bạn tốt. Câu trả lời thẳng thắn khiến Amabella hẫng hụt. Nhưng trong đầu cô, khao khát có được người đàn ông xuất sắc này khiến cô nghĩ ra một kế hoạch. Sau lễ thành lập, Doãn Khang Viễn, Đặng Vũ Nam cùng Amabella mời các bậc bố mẹ cùng những thành viên trong công ty dự một buổi tiệc nhỏ đề chào mừng cho buổi lễ thành công ngoài sức tưởng tượng.

Bữa tiệc diễn ra trong không khí đầm ấm, xung quanh những những câu chuyện kinh doanh được Minh Hoàng và Peter chia sẻ. Các bạc phụ huynh đứng lên về trước sau khi Vũ Nam đề xuất các bạn trẻ đi hát Karaoke. Minh Hoàng dặn dò Khang Viễn không nên uống quá nhiều rồi cùng Lệ Thủy ra xe về. Mười một giờ đêm, trời Pa- ri se lạnh… Amabella hai tay xoa xoa lên bờ vai gầy của mình:

– Doãn, cậu cho tớ đi nhờ xe được không?

Khang Viễn ngạc nhiên :

– Xe của cậu bị làm sao vậy?

Amabella lại lấy tay xoa thái dương:

– Nãy tớ uống có mấy ly rượu vang thôi mà chẳng hiểu sao chẳng hiểu sao thấy choáng nên không dám lái xe. Cậu yên tâm, tớ sống riêng lâu rồi nên bố mẹ không biết đâu.

Đúng lúc ấy, Vũ Nam cởi áo vest của mình khoác lên người Amabella:

– Để tớ đưa cậu về!

Amabella vội cởi trả áo lại cho Vũ Nam và cười:

– Tớ không sao! Doãn tiện đường hơn, cậu cứ về đi!

Vũ Nam nhìn bộ dạng của Amabella và xem chừng không thể thay đổi được quyết định gạ Khang Viễn đưa về đến cùng của cô nên vỗ vai Khang Viễn, ghé sát tai nói khế:

– Thôi, anh bạn chịu khó đưa người đẹp về nhé. Bảo trọng nha, tao không giúp được mày.

Khang Viễn trừng mắt nhìn bạn như một lời cảnh cáo rồi quay sang Amabella:

– Đi thôi!

Khang Viễn chở Amabella về một căn hộ khá rộng rãi ngay tại trung tâm thành phố Pa – ri. Ngồi trên xe, hầu như không ai nói câu gì. Amabella liếc mắt nhìn Khang Viễn, dường như cô còn nghe được cả tiếng thở cùng hơi rượu thơm phả ra từ miệng anh. Khang Viễn vẫn chuyên tâm lái xe…Xe dừng trước cổng căn hộ. Amabella tháo dây thắt an toàn và quay sang Khang Viễn:

– Doãn, cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhà. Cậu vào uống nước đi, nãy uống hơi nhiều rượu rồi.

Khang Viễn từ chối:

– Thôi, khá khuya rồi, cậu vào nhà cẩn thận, tớ về luôn đây!

Amabella nhíu mày:

– Phiền cậu mở cửa giúp tớ, tớ chóng mặt quá!

Khang Viễn miễn cưỡng mở cửa xe, dìu Amabella xuống và bấm khóa cửa. Đưa cô bạn vào phòng khách, Khang Viễn nói:

– Nước nhà cậu để ở đâu? Để tớ lấy cho cậu uống?

Amabella nhoen miệng cười:

– Tớ không sao đâu! Người Việt Nam có cầu gì nhỉ” khách đến nhà không gà thì vịt”. Lần đầu tiên đến đây, ai lại để cậu lấy nước.

Rồi cô ấn người Khang Viễn ngồi xuống sofa và đi vào bếp:

– Chờ một lát, tớ lấy nước cho cậu!

Một lát sau, Amabella cầm hai cốc nước lọc đưa cho Khang viễn một li và nói:

– Cậu uống tạm, vì lâu nay tớ bận việc công ty nên không mua được trái cây.

Khang Viễn vội đưa li nước lên miệng và uống một hơi hết nửa ly. Đặt cốc nước xuống bàn, anh vội đứng lên:

-Khuya rồi, cậu nghỉ đi. Tớ về nhà kẻo muộn rồi ba mẹ mong.

Amabella cũng đứng lên:

– Doãn, cậu ngồi chơi chút đã.

Khang Viễn lắc đầu nhưng không hiểu sao thấy choáng váng kì lạ. Kể từ cái đêm say ở quán bar WAIT, chưa bao giờ anh để mình uống say, bởi anh sợ xãy ra việc tương tự. Nhưng không hiểu sao, lúc nãy anh vẫn bình thường mà giờ lại thấy đầu óc choáng choáng. Máu nóng hừng hực cuộn lên trong người Khang Viễn. Anh ra sức lắc đầu nhưng chỉ thấy cổ họng bỏng rát, từng mạch máu cứ rân rân như có côn trùng bò khắp người. Tắm. Anh cần tắm. Nỗi khao khát khiến hai mắt Khang Viễn đỏ ngầu. Anh quay sang nhìn Amabella, tà áo dài bó sát tôn lên những đường cong gợi cảm của người phụ nữ khiến khát khao trong anh càng cuộn lện từng đợt như sóng triều cần khỏa lấp. Chỉ có điều, cơ thể ấy có đẹp đến mấy vẫn không khiến chút tỉnh táo cuối cùng của Khang Viễn bị mê muội, tâm trí anh hiện lên dòng chữ ” đây không phải Quỳnh Chi” . Giọng khàn khàn, Khang Viễn nói: Amabella, nhà tắm…ở đâu..tớ hơi khó chịu… tớ cần rửa mặt.. Amabella nhìn Khang Viễn, đôi tay mềm mại mần mê từng chiếc cúc áo. Cô cởi áo vest, bàn tay khẽ chạm đến chiếc áo sơ mi trắng, nhẹ nhàng vuốt lên vòm ngực săn chắc có thể cảm nhận được qua lớp vải mỏng:

– Doãn, để em giúp anh.

 

Bài viết liên quan