Chỉ yêu mình em Chương 40 | Đêm say 2 năm trước
Quán ba WAIT ban ngày không quá tập nập như ban đêm. Đây có thể gọi là trung tâm giải trí lớn nhất vùng nên không lúc nào ngớt người ra vào. Minh Hoàng đưa xe xuống tầng hầm rồi thong thả đi vào. Vừa thấy anh, quản lý đã vội nói:
– Ông Minh Hoàng, hôm nay ông đi sớm thế ạ ?
Minh Hoàng gật đầu:
– Ừ, tôi có chút việc cần giải quyết!
Trịnh Minh Hoàng đi thẳng tới phòng kĩ thuật, mở cửa bước vào:
– Tôi muốn mượn phòng kĩ thuật một chút, phiền các anh ra ngoài được không?
Mấy nhân viên kĩ thuật cười cười:
– Dạ tất nhiên là được thưa ông chủ. Chúng tôi xin phép ạ!
Minh Hoàng vốn rất nghiêm túc trong công việc nhưng cách anh đối xử với nhân viên cực hòa nhã và tôn trọng, lương thưởng luôn công bằng nên ai nấy đều một mực nể phục và trung thành. Hôm nay, khi nghe Lệ Thủy nói, Minh Hoàng khẳng định thêm một chút về nghi hoặc của mình tối hôm qua. Tối qua, khi Ái Chi nói con của Quỳnh Chi gần một tuổi, bất giác anh có một cảm xúc lạ lùng liên quan đến rắc rối mà Khang Viễn đã nói với anh hai năm về trước tại quán bar này – đúng vào hôm Kiến Khôi tổ chức sinh nhật cho Quỳnh Chi. Lệ Thủy vì không biết chuyện đó nên sáng nay đã đến tìm anh. Nhưng nếu cô ấy không đến tận Tập đoàn thì Minh Hoàng cũng sẽ tới quán bar sau một đêm suy nghĩ.
Anh nhớ ra rằng phòng VIP đặc biệt không lắp camera vì đó là căn phòng kỉ niệm của anh và Lệ Thủy khi xưa, nay chỉ tiếp những vị khách quan trọng cần không gian riêng tư. Đó là phòng duy nhất trong quán bar này không lắp camera. Vả lại, hai năm về trước, câu chuyện đó chẳng hay ho gì với một gia đình quyền thế như Trịnh Minh Hoàng nên Khang Viễn không muốn điều tra, chỉ chờ giải quyết hậu quả. Nay nghe Ái Chi và Lệ Thủy nói, Minh Hoàng nghĩ mình cần điều tra để xác minh sự thật, nếu không, có những con người phải chịu thiệt thòi suốt đời. Minh Hoàng vội đi lại bàn phím và kiểm tra camera bên ngoài các bàn của quán bar vào buổi tối các ngày cách đấy hai năm về trước. Vì không nhớ chính xác ngày nên anh phải mò mẫm một chút. Và cuối cùng anh cũng tìm ra sau khi nhớ tới ngày giỗ của Doãn Tuấn Khang, sau đó một ngày thì xảy ra chuyện. Trong ánh sáng lập lòe của đèn quán bar, Minh Hoàng thấy Khang Viễn ngồi một mình và liền tục uống rượu từ ly sang chai. Anh bồi bàn bê rượu chốc chốc lại nhắc nhở ,lay gọi nhưng Khang Viễn vẫn uống, ánh mắt nhìn vào phía đối diện có được che một bức mành. Bên kia xuất hiện sân khấu hoành tráng với dòng chữ: “HAPPY BIRTHDAY QUỲNH CHI”. Trên sân khấu, Kiến Khôi đang nói lời tỏ tình với Quỳnh Chi. Minh Hoàng phóng to hình ảnh người bồi bàn rồi bấm một dãy số:
– Thiếu An! Tôi muốn gặp cậu một chút!
Chưa đầy năm phút sau, Thiếu An – cậu bồi bàn trong camera vừa rồi đã xuất hiện trước mặt Minh Hoàng với đôi mắt tò mò:
– Dạ, ông chủ gọi tôi ạ!
Minh Hoàng gật đầu, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện:
– Cậu ngồi đi!
Thiếu An ngồi xuống, mắt vẫn không rời Minh Hoàng dò hỏi:
– Dạ, ông chủ cần gì cứ sai bảo ạ!
Minh Hoàng mỉm cười:
– Không có gì đâu, cậu đừng căng thẳng thế. Tôi chỉ muốn hồi cậu chút chuyện thôi!
Thiếu An gật đầu, cơ mặt có phần giãn ra:
– Dạ, ông cứ hỏi ạ!
Minh Hoàng chỉ vào màn hình camera đang dừng:
– Người trong hình là cậu?
Thiếu An bỗng toát mồ hôi hột. Sự việc đêm hôm đó dù xảy ra gần hai năm trời nhưng anh còn nhớ rất rõ vì chưa bao giờ anh thấy cậu Khang Viễn uống nhiều đến thế. Và anh đã không thể ngăn cậu để đến mức cậu ấy say bí tỉ, lại còn nhờ người khác đưa cậu Khang Viễn vào phòng chứ không đích thân làm. Nay ông chủ hỏi, phải chăng để trách phạt bởi ai cũng biết ông Minh Hoàng rất nghiêm khắc? Thiếu An đã làm việc không đến nơi đến chốn, giờ chỉ biết im lặng gật đầu, mãi mới nói nhỏ:
– Dạ vâng ạ. Xin ông chủ đừng trách tôi!
Minh Hoàng nhìn ra nỗi lo lắng của Thiếu An. Anh hỏi:
– Bệnh tình của mẹ cậu dạo này thế nào? Thiếu An thật thà nói:
– Dạ nhờ ông bà chủ quân tâm nên mẹ tôi có đỡ nhiều rồi. Mẹ tôi bị bệnh tiểu đường lại còn tai biến mạch máu não, nay đi lại được là nhờ ông bà chủ. Chúng tôi luôn biết ơn gia đình ông!
Minh Hoàng gật đầu:
– Lương của cậu ở đây có đủ sống không? Đã tính lập gia đình chưa?
Nghe những câu Minh Hoàng hỏi, Thiếu An run rẩy như bị đuổi việc đến nơi, cậu lắp bắp:
– Dạ… đủ ….đủ…ạ. Ông chủ, tối hôm đó khách khứa quá đông, tôi có nhắc mãi mà cậu Khang Viễn cứ uống, hình như cậu ấy buồn chuyện gì đó. Tôi nghĩ nếu cậu ấy lái xe về nhà sẽ gặp nguy hiểm nên mới đưa cậu ấy vào phòng VIP nghỉ ngơi!
Minh Hoàng nhíu mày:
– Chính tay cậu đưa Khang Viễn vào phòng VIP?
Lúc này, nhìn khuôn mặt của Minh Hoàng, Thiếu An run tới mức không ngồi vững nữa. Cậu bồi bàn vội quỳ xuống sàn. Cậu hiểu hơn ai hết những quy tắc làm việc ” đến nơi đến chốn” trong quán bar. Chính nhờ những nội quy đó mà WAIT trở nên lớn mạnh như bây giờ:
– Ông chủ…. tôi xin lỗi..tôi…. đã không trực tiếp đưa cậu Khang Viễn vào phòng VIP.
Minh Hoàng đưa bàn tay về phía Thiếu An:
– Đứng lên! Chỉ cần cậu biết giữ miệng và nói hết sự thật, tôi sẽ không trách cậu một câu!
Thiếu An níu bàn tay Minh Hoàng đứng dậy, tuần tự kể lại sự việc tối hôm đó:
– Lúc đó, khách quá đông, nhân viên không đủ nên tôi đành nhờ một cô gái dìu cậu Khang Viễn vào phòng VIP vì cô ấy nói có quen cậu Khang Viễn ạ.
Minh Hoàng tua đi tua lại camera rồi hỏi:
– Cậu có nhớ tên cô bé ấy không? Sao tôi không thấy cảnh ấy trên camera?
Thiếu An lắc đầu:
– Dạ vì lúc đó đã gần đến phòng VIP rồi nên góc đó khuất, camera không tới được ạ. Tôi không hỏi tên cô ấy. Nhưng tôi nhớ cô gái đó là chủ nhân bữa tiệc sinh nhật do cậu Kiến Khôi tổ chức. Cậu Kiến Khôi còn tỏ tình với cô ấy nữa ạ! Còn tên cô ấy… tôi không rõ ạ…
Minh Hoàng vội hỏi:
– Có phải cô bé tên là Quỳnh Chi không? Cậu cố nhớ xem?
Thiếu An sáng mắt lên:
– Dạ đúng rồi ạ. Tôi nhớ là tên cô ây được in trên sân khâu, nãy ông tua camera tôi nhìn không rõ ạ. Cô gái ấy trông rất xinh đẹp và lê phép. Cô ây nói là bạn học của cậu Kiến Khôi và bạn của cậu Khang Viễn. Khoảng mười hai giờ đêm, tôi định vào chỉnh nhiệt độ phòng VIP vì sợ cậu Khang Viễn say và dễ ốm. Nhưng tôi gõ cửa mãi mà không nghe tiếng ai cả ,tôi đành đẩy cửa vào thì chỉ thấy cậu Khang Viễn đang ngủ say và nhiệt độ phòng cũng đã được điều chỉnh phù hợp. Minh Hoàng hỏi lại:
– Ý của cậu là ngoài Quỳnh Chi thì tối hôm đó không có ai ở cùng Khang Viễn trong phòng VIP?
Thiếu An gật đầu:
– Dạ gần như chắc chắn ạ. Tôi biết rất nhiều cô gái muốn ve vãn cậu Khang Viễn nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy ngồi cùng cô nào chứ nói gì chuyện đưa vào phòng ạ! Nhưng không hiểu sao tôi lại tin cô Quỳnh Chi là người tốt, sẽ không nhân cơ hội cậu ấy say mà…
Minh Hoàng gật đầu. Anh vỗ vỗ vào vai Thiếu An tỏ vẻ hài lòng và đặt vào tay cậu bồi bàn một phong bì dày:
– Mua thêm thuốc bổ cho mẹ cậu. Coi như quà tôi đi Pháp về biếu bác gái!
Thiếu An lắc đầu nguầy nguậy:
– Dạ, tôi không dám nhận đâu ạ! Ông bà giúp đỡ tôi quá nhiều rồi!
Minh Hoàng cười nhẹ:
– Cầm đi! Chuẩn bị mà lấy vợ nữa. Tôi không tới quán bar thường xuyên không có nghĩa là không biết gì về đời sống của các anh em.
Thiếu An nhìn Minh Hoàng bằng ánh mắt chất chứa sự hàm ơn:
– Cảm ơn, cảm ơn ông Minh Hoàng!
Minh Hoàng gật đầu, huýt sáo ra khỏi quán bar và lái xe về nhà. Anh vừa chạy lên phòng vừa gọi:
– Lệ Thủy, Lệ Thủy, vợ ơi!
Chưa bao giờ thấy chồng gọi mình như thế trong khi nhà đang rất nhiều người giúp việc, Lệ Thủy vội nói vọng ra:
– Em ở trong này, anh làm gì mà gọi toáng lên thế?
Minh Hoàng đi vào phòng, đóng cửa cẩn thận và cười tươi:
– Đi thôi em!
Vừa nói, anh vừa kéo tay vợ. Lệ Thủy ngạc nhiên nhìn chồng:
– Anh làm sao thế? Đi đâu mà lôi lôi kéo kéo em vậy?
Minh Hoàng cong khóe môi cười:
– Đi nhận cháu đích tôn!
Lệ Thủy tròn mắt:
– Hả? Anh nói sao cơ?
Rồi cô đặt tay lên trán chồng, miệng lẩm bẩm:
– Trán có nóng đâu nhỉ?
Minh Hoàng hôn chụt lên trán vợ:
– Anh hoàn toàn bình thường. Anh trịnh trọng thông báo với em là chúng mình đã lên chức ông bà nội. Con trai của Quỳnh Chi đích thực là con của Khang Viễn.
Lệ Thủy há hốc miệng:
– Anh nói gì thế? Em không hiểu…
Minh Hoàng kéo tay cô:
– Đi, đi đến nhà Quỳnh Chi nhận cháu đã. Trên đường anh sẽ kể em nghe…