Chỉ yêu mình em Chương 44 | Thiếu máu

21/02/2024 Tác giả: Hà Phong 283

Máy bay hạ cánh cũng đã nửa đêm. Nước Pháp đón Quỳnh Chi bằng cái lạnh đầu đông với những bông tuyết trắng xóa. Lần đầu tiên đi máy bay, lại đúng lúc tuyết rơi nên cô nhất thời chưa thích nghi kịp, cứ hắt xì liên tục. Vội khoác áo ấm đã chuẩn bị sẵn, cô cùng mọi người bước xuống sân bay. Minh Hoàng vuốt mấy bông tuyết trên vai Lệ Thủy, vội nói:

– Lệ Thủy, khuya rồi, em và các con về khách sạn nghỉ ngơi đã, để anh vào bệnh viện xem sao!

Lệ Thủy lắc đầu:

– Minh Hoàng, Khang Viễn đang ở trong đó chưa biết thế nào, em về khách sạn sao được hả anh?

Quỳnh Chi cũng nói:

– Dạ đúng rồi ạ, con cũng vào bệnh viện với anh Khang Viễn ạ!

Đúng lúc ấy, Đặng Vũ Nam vừa kịp chạy tới:

– May quá, cháu cứ lo máy bay chậm đến sáng mai!

Cả bốn người đổ dồn ánh mắt về phía Vũ Nam :

– Khang Viễn có chuyện gì sao?

Vũ Nam cúi mặt đáp:

– Dạ, Kháng Viễn vẫn chưa tỉnh, lại còn mất máu, mọi người vào bệnh viện hay về khách sạn ạ?

Minh Hoàng vội nói:

– Thôi, chúng tạ vào bệnh viện đã, tất cả mọi người đều sốt ruột, không ai chịu về khách sạn nghỉ ngơi.

Nói rồi, Minh Hoàng, Vũ Nam và Kiến Khôi kéo hành lý cùng hai người phụ nữ lên xe của Vũ Nam đến bệnh viện. Đã một ngày trôi qua, Khang Viễn vẫn chưa có dấu hiệu hồi tỉnh, anh đã được chuyển sang phòng cấp cứu đặc biệt của bệnh viện. Đây là phòng vô trùng nên không được vào nhiều người một lúc, chỉ một người được vào và bắt buộc phải mặc bộ đồ khử trùng của bệnh viện. Qua tấm kính dày, mọi người nhìn thấy Khang Viễn nằm trên giường bệnh hiện đại nhất của bệnh viện, xung quanh anh là đủ loại máy móc, dây dựa chằng chịt. Quỳnh Chi ôm miệng nấc lên:

– Không thể thế… .. anh ấy sao có thể nằm như vậy được.

Lệ Thủy xót xa nhìn đứa con trai duy nhất, là trái ngọt duy nhất còn lại của cô trong mối tình đầu đẹp như mơ nhưng cũng đẫm nước mắt với Doãn Tuấn Khang. Lòng người mẹ quặn lên từng đợt sóng đau đớn. Giá mà cô có thể thay con gánh chịu nỗi đau thể xác kia, thay con nằm ở kia thì cô sẽ không thấy lòng mình trống trải và đau xót như ai cầm cả vựa muối xát vào thế này. Nghe tin Trịnh Minh Hoàng đến, bác sĩ nổi dành Nicolas vội đi ra:

-Trịnh!

Minh Hoàng mệt mỏi sau một chuyến bay dài mười hai tiếng, gật đầu chào:

– Nicolas, con trai tôi…

Bác sĩ Nicolas cởi khẩu trang, vội lau mồ hôi trên trán, thở dài một tiếng rồi nói:

– Con trai cậu bị va chạm mạnh, hộp sọ có một vết nứt, gãy mấy cái xương sườn, tổn thương lá lách, bã chè và một số vết thương ngoài da khác.

Minh Hoàng nghe thế, run run hỏi:

– Vậy thằng bé.

Nicolas gật đầu:

– Cũng may Khang Viễn được đưa đến kịp thời nhưng nhiều vết thương nặng. Vì thế, tôi và các đồng nghiệp đang cô gắng hết sức để giữ mạng sống cho cậu lấy. Tuy nhiên, tôi nghĩ ngờ trước khi bị nạn, Khang Viễn có vấn đề sang chấn tâm lý nên nếu có cơ hội tỉnh lại thì việc phục hồi cũng khá mất thời gian. Vả lại, việc cấp bách bây giờ là Khang Viễn mất máu quá nhiều mà mười tiếng đồng hồ trôi qua, chúng tôi chưa kiếm đủ máu cho cậu ấy.

Minh Hoàng ngạc nhiên:

– Bệnh viện này mà thiếu máu sao?

Nicolas lắc đầu:

– Không phải. Lí do là con trai cậu thuộc nhóm máu O Rh, chỉ nhận từ người có cùng nhóm máu. Bệnh viện chúng tôi hôm qua đến giờ vẫn còn máu dự trữ nhưng không đủ. Giờ thì may rồi, mọi người trong gia đình có mặt ở đây cả, có thể truyền máu cho Khang Viễn.

Tất cả mọi người không quản mệt mỏi đều vao xét nghiệm máu. Tuy nhiên, không ai cùng nhóm máu với Khang Viễn. Nicolas ngạc nhiên:

– Trịnh, sao cậu lại không cùng nhóm máu với con trai nhỉ?

Minh Hoàng vỗ vai anh bạn bác sĩ:

– Vì… Khang Viễn không phải con ruột của tôi. Bố đẻ của thằng bé đã mất khi Khang Viễn còn ở trong bụng mẹ!

Nicolas gật đầu thông cảm, khẽ thở dài lo lắng:

– Thật sự rất rối…

Lúc này, Quỳnh Chi lên tiếng:

– Vậy nếu là con trai anh ấy, có thể…

Ánh mắt Nicolas vụt sáng lên:

– Cậu ấy còn có con trai sao? Tôi cứ tưởng Khang Viễn chưa kết hôn!

Minh Hoàng nhìn Nicolas chia sẻ:

– Ừ, đây là con dâu tôi, vì hai đứa đang bận lo sự nghiệp nên chưa tổ chức đám cưới được dù đã có con. Lần này, chúng tôi định tổ chức ở Pháp thì Khang Viễn lại thế này. Nhưng… để tôi tính đã…vì cháu nội tôi mới hơn một tuổi… nếu cho máu sẽ ảnh hưởng tới đứa bé…

Quỳnh Chi nức nở:

– Nhưng…anh Khang Viễn.. cần phải sống…

Đúng lúc ấy, Pierre bước ra từ phòng vô trùng, cúi chào Minh Hoàng:

– Ông chủ!

Đặng Vũ Nam ngạc nhiên:

– Anh quen chú Minh Hoàng sao?

Minh Hoàng gật đầu:

– Ừ, Pierre là bạn của chú lâu năm rồi. Chú muốn có người đáng tin cậy giúp đỡ các con!

Vũ Nam lúc này mới hiểu vì sao Pierre nhiều tuổi vậy mà lại xin ứng cử chức trợ lý Tổng giám đốc của một công ty non trẻ như Benazir, tại sao lại kịp thời có mặt khi Khang Viễn gặp nạn và không rời cậu ấy nửa bước. Chú Minh Hoàng, quả là đáng phục! Minh Hoàng quay sang Pierre:

– Cảm ơn cậu!

Pierre lắc đầu:

– Không có gì ạ! Đó là việc của tôi mà. Tôi đã cố…nhưng cậu chủ… vẫn chưa tỉnh…

Minh Hoàng vỗ vai Pierre:

– Không sao, cậu đã làm rất tốt!

Mọi người rơi vào trầm mặc. Đến tận năm giờ sáng, lượng máu của bệnh viện sắp hết, Quỳnh Chi tái mét mặt, vai run rẩy:

– Không ….Khang Viễn….anh tỉnh dậy đi…

Lệ Thủy không còn nước mắt mà khóc nữa. Cô ngồi rã rời trên băng ghế bệnh viện, hai tay đan chặt vào nhau cầu nguyện. Đặng Vũ Nam vừa đi ra ngoài mua chút đồ ăn cho mọi người vừa nghe điện thoại. Vào đến nơi, anh buột miệng chửi thề:

– Chết tiệt! Lũ chó săn!

Minh Hoàng thắc mắc:

– Vũ Nam, có chuyện gì sao?

Đặng Vũ Nam thở dài:

– Hai ngày qua, cháu và chú Pierre bận lo cho Khang Viễn, hôm nay lên mục tin tức thấy một loạt báo đưa tin về vụ tai nạn của Khang Viễn. Một số nhân viên trong công ty đang muốn làm loạn chú ạ!

Minh Hoàng vội vàng mở điện thoại ra xem tin. Hàng loạt tờ báo đưa tin

-” Tổng giám đốc Benazir bị tai nạn ô tô nguy kịch”, “Công ty Benazir trên đà phá sản ngay những ngày đầu hoạt động khi Doãn Khang Viễn bị tai nạn thương tâm”, ” Bebazit có nguy cơ sụp đổ – hi vọng tan tành”.

Minh Hoàng mặt đanh lại, hai mắt đỏ ngầu một phần vì thức suốt đêm, một phần vì mệt mỏi và tức giận trước thông tin vừa đọc. Anh quay sang Pierre:

– Pierre cậu đi giải quyết việc này. Đến toà soạn Le Monde, gặp tổng biên tập và bảo ông ấy giải quyết mấy tờ báo lá cải. Còn Vũ Nam, cháu xử lý vụ báo mạng nhé!

Cả hai người cùng đồng thanh:

– Dạ, chủ yên tâm ạ!

Kiến Khôi thức trắng đêm ở bệnh viện, mắt trũng sâu quay sang Minh Hoàng:

– Ba nuôi, còn con…

Minh Hoàng gật đầu:

– Lát con đưa Quỳnh Chi về kí túc xá giúp ba. Con bé mệt lắm rồi!.

Trong phòng vô trùng, Quỳnh Chi cầm bàn tay bất động của Khang Viễn. Vẫn khuôn mặt ấy, vầng trán ấy, đôi mày ấy, làn môi cong cong ấy mà sao giờ đây khiến cô đau đớn thế này. Cô đã nghĩ tới vô vàn hình ảnh trong lần gặp gỡ anh trên đất Pháp xinh đẹp này. Nhưng không bao giờ cô ngờ tới việc người đàn ông cô yêu hơn cả bản thân mình lại nằm đây với dây dựa chẳng chịt xung quanh như vậy. Tự dặn lòng mình không được khóc, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, nhưng không hiểu sao Quỳnh Chi vẫn chẳng thể cầm lòng được :

– Khang Viễn, anh tỉnh dậy đi, anh nhìn em đi. Quỳnh Chi đã thực hiện được ước mơ du học rồi. Quỳnh Chi sang Pháp gặp anh rồi đây. Sao anh ngủ lâu thế? Anh giận em sang muộn sao? Khang Viễn…con trai chúng ta đã hơn một tuổi rồi, con giống anh như đúc. Con đang chờ anh về dắt nó đi chơi, đi mua kem đấy…anh dậy đi anh.

– Khang Viễn, anh nói chả sai tẹo nào, khi không có anh, em cắm hoa chẳng ra hồn gì cả. Không có anh, hàng hoa ế suốt cơ. Vì thế, anh dậy đi, dậy mùa hoa cho Quỳnh Chi đi anh!

– Khang Viễn, em không cần danh phận nữa đâu, em chỉ cần anh bình an mà sống thôi, không cần gì hết.

Nhưng dù cô có khóc cạn khô nước mắt, tái tê cõi lòng thì người đàn ông cô yêu vẫn nằm yên bất động. Còn gì đau đớn hơn khi yêu nhau mà phải xa cách, dù không cách lòng mà lại chẳng nắm bắt được tình cảm đối phương. Khi hiểu rõ nhau thì lại không thể đối thoại trực tiếp – một người cứ nói, còn một người cứ lặng thinh bất động. Những lời yêu thương rơi vào khoảng không im lặng….Ngồi phía ngoài, Minh Hoàng ôm Lệ Thủy xót xạ. Cố gắng bản lĩnh, cố gắng bình tĩnh, cố gắng cứng rắn nhưng lòng anh thực sự đau đớn đến mệt mỏi. Nhìn Khang Viễn nằm kia mà lòng người cha bất lực không làm được gì…đau như có hằng ngàn con dao đâm vào trái tim anh.. Đúng lúc đó, anh nghe một giọng nói hốt hoảng vang lên:

– Doãn, Doãn, anh sao rồi?

Amabella vừa đi vào vừa dáo dác nhìn xung quanh, gào tên Doãn Khang Viễn. Chợt bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Minh Hoàng, cô ta im bặt. Minh Hoàng buông Lệ Thủy, bước tới trước mặt Amabella:

– Đến đây làm gì?

Amabella nhất thời sững người trước thái độ của ba Khang Viễn rồi lắp bắp:

– Chú Trịnh…cháu.. ..cháu đến thăm Doãn…cháu đọc báo thấy..

Minh Hoàng nhấn mạnh từng chữ:

– Nếu chú điều tra ra việc Khang Viễn bị nạn có bàn tay của cháu nhúng vào, bố cháu có đến mười cái đầu cũng không thể cứu nổi cháu đâu!