Chỉ yêu mình em Chương 52 | Hạnh phúc
Gã lưu manh cười nham nhở:
– Không cần khóc đâu em, anh sẽ làm em sung sướng!
– RẦM!!!
Đúng cái lúc gã định đè thân hình dơ bẩn lên người Quỳnh Chi thì cánh cửa nhà kho bị đạp tung, bay ra một đoạn. Người đàn ông to cao đứng ở cửa với khuôn mặt lạnh như đá, hai tay nắm chặt, đôi mắt anh lúc này như hai ngọn lửa lớn :
– Thả cô ấy ra!
Khang Viễn hét lớn. Gã lưu manh hậm hực kéo xéc quần, bực bội chửi thề:
– Mẹ kiếp! Mày là thằng chó nào?
Doãn Khang Viễn quét ánh mắt một lượt, thấy Amabella đang nhàn nhã ngồi trên ghế trong góc nhà kho xem kịch hay. Ánh mắt Khang Viễn dừng lại trên người Quỳnh Chi, cơ thể lõa lồ hiện ra vì áo quần bị xé nát. Anh lao lại, cởi áo vest bọc kín người cô, tháo miếng giẻ trong miệng cô, giọng nghẹn lại vì đau đớn:
– Quỳnh Chi.. xin lỗi em…
Quỳnh Chi hít lấy hít để từng ngụm không khí. Khang Viễn đang định tháo dây thừng thắt chặt tay chân Quỳnh Chi đến bật máu thì Amabella lên tiếng:
– Doãn, anh định tới đây diễn vở anh hùng cứu mĩ nhân sao?
Doãn Khang Viễn không thèm để ý đến lời của cô ta, tay vẫn cố cởi trói. Tuy nhiên, sau ba tiếng về tay của cô bạn người Pháp, một toán người khoảng hai mươi tên mặt mày bặm trợn từ cánh cửa phía sau nhà kho xuất hiện. Hóa ra, phía sau còn có những cánh cửa được Amabella ngụy trang để giấu một lũ lưu manh khác khi cần sẽ xuất hiện. Các bức tường nhà kho bề ngoài cũ kĩ nhưng thật ra nó không bình thường như các nhà kho cũ khác, nó có những cánh cửa thông ra sau như một đại bản doanh của lũ lưu manh. Doãn Khang Viễn còn chưa kịp định hình thì một tên cầm gậy lao lại. Quýnh Chi hét lớn:
– Khang Viễn, cẩn thận!
Khang Viễn nghiêng người một góc bốn mươi lăm độ rồi xoay gót chân đạp thẳng vào chiếc gậy trên tay gã kia. Vừa lúc ấy, Minh Hoàng, Pierre, Vũ Nam và Kiến Khôi lao vào. Pierre giận sôi máu:
– Mẹ kiếp! Chúng mày không biết đang động đến ai hả?
Tên cầm đầu khựng lại khi nghe giọng nói quen thuộc:
– Pierre! Lâu rồi không gặp!
Trước khi gặp Minh Hoàng, Pierre cũng là một tên lưu manh, thuộc kiều lưu manh có học vì đã tốt nghiệp đại học hẳn hoi. Vì thế, anh có sức ảnh hưởng không nhỏ đến những gã đầu đường xó chợ được các bang phái quy tạo lai. Pierre hất hàm:
– Gặp rồi thì thả người!
Kiến Khôi bực tức nói:
– Anh Khang Viễn! Thầy dạy võ dặn em không được đánh phụ nữ, nên hôm nay anh cho em tạm coi con mụ kia là đàn ông được không?
Khang Viễn lạnh tanh nhìn Kiến Khôi:
– Chú nói vậy chả phải mất mặt đàn ông sao?
Kiến Khôi nhíu mày:
– Thế nó là cái giống gì mà vừa xấu vừa ác thế anh?
Đặng Vũ Nam lườm lườm:
– Chú cứ coi nó là bò điên, bò động đực hay hồ ly mười tám đuôi cũng được!
Kiến Khôi nhìn Vũ Nam:
– Có loài đó hả anh Nam?
Pierre nhắc khẽ:
– Lạy mấy thánh, chúng ta đang đi cứu người, bớt buôn chuyện đi!
Tuy nhiên, màn khích tướng ấy khiến Amabella nổi điên:
– Chào hỏi đủ rồi! Lên đi!
Lời Amabella vừa dứt, mấy chục tên cầm gậy lao vào Khang Viễn. Từ phía cửa, Kiến Khôi sau khi bẻ tay bẻ chân răng rắc để khởi động cung tay không xong tới đấm đá túi bụi. Một khung cảnh hỗn loạn diễn ra. Khang Viễn đứng chắn trước mặt Quỳnh Chi, vừa nghiêng người tránh gậy vừa phản công, vừa bảo vệ cô. Quỳnh Chi mắt đảo điên nhìn khắp phía đề phòng. Một bên hai mươi tên bặm trợn cầm gậy sắt, một bên năm người đàn ông và một ngươi phụ nữ đang bị trói. Tuy nhiên, người Châu Âu dù to khỏe nhưng thân thể lại không linh hoạt như người của phe Khang Viễn. Đặc biệt, ba Minh Hoàng cùng những người bạn lại được luyện võ và boxing từ nhỏ nên rất nhạy bén và nhanh nhẹn. Pierre vừa đánh vừa chửi thề:
– Mẹ kiếp! Bọn này chán sống rồi!
Anh vừa đánh vừa hỗ trợ Khang Viễn vì biết cậu chủ chưa khỏe hẳn. Phía bên kia, Minh Hoàng, Vũ Nam và Kiến Khôi cũng đang một đánh hai bởi bọn chúng tập trung chủ yếu lực lượng vào Khang Viễn theo lệnh của Amabella. Trong lúc hỗn loạn, Khang Viễn hét lên:
– Kiến Khôi, đưa Quỳnh Chi ra ngoài!
Kiến Khôi vừa hạ xong hai tên lưu manh, vội quay lại:
– Khang Viễn, còn anh..
Khang Viễn khẽ ngước lên mái nhà ra hiệu. Kiến Khôi hiểu ý liếc theo, xà ngang của nhà kho đang rung lắc sắp rơi xuống đúng chỗ Quỳnh Chi bị trói. Thì ra, chỉ có mấy cánh cửa phía sau được Amabella ngụy trang, còn trần và mái sắp thành phế liệu cả rồi. Có lẽ cô ta nghĩ sau khi tiêu diệt Quỳnh Chi thì rút quân và nhà kho đổ sập, chôn vùi bí mật mãi mãi. Amabella không ngờ Khang Viễn tìm đến tận đây và đang xả thân cứu Quỳnh Chi. Kiến Khôi hoảng hốt lao lại ôm trọn cả Quỳnh Chi và chiếc ghế gỗ. Thế nhưng lúc này, cô không muốn để Khang Viễn và mọi người ở lại:
– Khang Viễn, em không đi khi không có anh và mọi người. Xin các người đừng đánh nữa!
Khang Viễn tung cú đá khiến gã lưu manh phía bên phải bay ra một đoạn, rồi nhún người lao tên lưng gã bên trái, hai chân quặp ngang tấm lưng rộng, hai tay bóp chặt đầu và bẻ rắc một cái. Thân xác to kềnh của gã đổ phịch xuống nền nhà, mắt trợn ngược trắng dã.
Quỳnh Chi nhắm mắt hét lên khi thấy cảnh tượng ấy. Cây xà ngang rung lắc dữ dội, bụi trút xuống mù mịt. Khang Viễn gào lên:
– Ra ngoài!
Đúng lúc Kiến Khôi đang ôm lấy Quỳnh Chi thì Amabella lẩm bẩm:
– Mày chết đi!
Một họng súng giảm thanh được giơ lên. Viên đạn xuyên qua không khí, lao rít về phía Quỳnh Chi và Kiến Khôi. Khang Viễn nhìn thấy một màn trước mắt thì lao lại xô cả hai ra phía sau. Một bóng người ngã xuống – nhưng không phải Khang Viễn mà là Pierre. Trịnh Minh Hoàng hét lên:
– Pierre!
Đúng lúc mặt Amabella đang tái ngắt thì tiếng còi của xe cảnh sát vang lên. Cô ta buông súng khi cảnh sát ập tới. Bọn lưu manh bị đánh chết phân nửa, còn lại bị còng đưa lên xe cảnh sát. Amabella bỗng ngã vật ra đất, giãy đành đạch, bọt mép sùi ra, mặt long sòng sọc rồi trắng dã như bị sốc thuốc phiện. Viên cảnh sát ra lệnh:
– Đưa cô ta đến bệnh viện, canh gác cẩn thận!
Trịnh Minh Hoàng lao lại ôm Pierre. Máu chảy từ ngực Pierre thấm cả vào áo Minh Hoàng:
– Ông….chủ…
Minh Hoàng vừa ôm Pierre vừa chạy ra ngoài:
– Đừng nói sẽ mất sức. Cậu sẽ ổn!
Pierre lắc đầu :
– Không…tôi ..không…hối hận…
Rồi hai tay buông thõng. Trịnh Minh Hoàng hét lên:
– Cứu người!
Khang Viễn và Kiến Khôi mở trói cho Quỳnh Chi. Khang Viễn ôm cô lao nhanh ra xe, nhưng anh bỗng hoảng hốt khi thấy người cô nóng ran và mềm nhũn. Anh lay gọi:
– Quỳnh Chi! Quỳnh Chi!
Nhưng đôi mắt xinh đẹp ấy vẫn nhắm nghiền. Khang Viền vừa chạy vừa lầm bầm:
– Anh xin em…đừng rời xa anh…xin em…
Trước cửa phòng cấp cứu, mấy dáng người đi đi lại lại. Lệ Thuỷ bịt miệng ngăn tiếng nấc Minh Hoàng ôm lấy vợ:
– Em bình tĩnh đi!
Anh nói thế nhưng chính lòng anh cũng đang run lên. Pierre không chỉ là một trợ thủ trung thành mà còn là một người bạn của anh, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, Minh Hoàng không những ân hận mà còn không biết giải thích thế nào với gia đình Pierre như thế nào. Lệ Thủy nấc lên:
– Nếu em không kịp báo cảnh sát thì… cảnh sát …họ phải dò rất lâu em rất sợ..
Doãn Khang Viễn ngồi im như tượng đá. Ánh mắt anh gắt gao nhìn vào phòng cấp cứu. Cô gái của anh và cả trợ lý đắc lực của anh đang ở trong đó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến anh không biết phải nghĩ thế nào nữa. Nếu Pierre không đỡ viên đạn ấy thì người nằm trong kia có thể là Kiến Khôi hoặc Quỳnh Chi hay chính là anh… Cuối cùng thì cánh cửa phòng cấp cứu cũng bật mở. Nicolas mệt mỏi bước ra. Mọi người lao lại:
– Nicolas!!
Vị bác sĩ tài ba tháo khẩu trang, thở phào một tiếng rồi nói:
– Trịnh, con dâu của cậu chỉ bị sốc thôi, không bị vết thương nào nghiêm trọng cả. Amabella có dấu hiệu bị động kinh và tâm thần phân liệt khá nặng, chúng tôi sẽ chuyển qua viện tâm thần, e rằng cô ấy phải suốt đời sống trong trại diên. Còn Pierre, viên đạn cách phổi một mi -li – mét, đã gắp đạn ra, may mắn là cậu ấy có sức khỏe tốt, chỉ cần viên đạn chệch một chút nữa thì tôi cũng bó tay. Lát nữa Quỳnh Chi và Pierre sẽ được đưa về phòng VIP để theo dõi.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.Một tiếng đồng hồ liền, Khang Viễn ngồi nắm chặt tay Quỳnh Chi không chịu buông. Vì anh mà cô đã chịu bao nhiêu khổ ải, người con gái của anh sao có thể mạnh mẽ và bản lĩnh đến vậy??? Đang trầm tư suy nghĩ, một giọng nói vang lên:
– Anh hai!
Khang Viễn quay ra cửa và ngạc nhiên khi thấy Trịnh An Nhiên nước mắt ngắn nước mắt dài:
– Em được nghỉ một tuần nên xin ba mẹ sang thăm anh, nào ngỡ nghe chuyện chị dâu bị…
Khang Viễn gật đầu:
– Quỳnh Chi sắp tỉnh rồi!
Đúng lúc đó, mi mắt Quỳnh Chi khẽ động đậy . Cô mở mắt rồi chợt hốt hoảng kêu lên:
– Khang Viễn! Anh Khang Viễn!
Khang Viễn vội ôm chặt lấy cô vỗ về:
– Anh ở đây!
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Quỳnh Chi. Lệ Thủy lay cô:
– Quỳnh Chi, con ổn không?
Trong vòng tay Khang Viễn, Quỳnh Chi thấy tâm tình đã thoải mái hơn, cô gật đầu:
– Dạ, con ổn rồi ạ!
Trịnh Minh Hoàng lên tiếng:
– Thôi, vậy là yên tâm rồi. Giờ Khang Viễn ngồi đây với Quỳnh Chi, chúng ta sang xem Pierre thế nào đã!
Không để mất giây phút trùng phùng nào của đôi trẻ, mọi người cùng đi ra ngoài. Quỳnh Chi nhìn Khang Viễn:
– Anh có sao không?
Chú Pierre… Khang Viễn vẫn cầm tay cô:
– Anh không sao hết. Chú ấy cũng vậy!
Quỳnh Chi thở phào vì trước khi ngât đi, cô nhìn thấy chú Pierre ngã xuống. Rồi như nhớ ra điều gì, cô cười:
– Khang Viễn, anh nhớ ra Quỳnh Chi rồi sao? Anh muốn nói bí mật gì với em ạ?
Khang Viễn đưa bàn tay Quỳnh chi lên môi mình, miết một đường trên bàn tay ấy rồi tủm tỉm:
– Thực ra… anh không hề quên em cũng như kí ức của chúng ta. Anh thấy em nhìn anh ngơ ngác đáng yêu quá nên mới nghĩ ra việc giả vờ quên em. Vả lại, chúng ta…chưa một ngày trải qua cảm giác yêu nên anh muốn thử tìm cảm giác…
Quỳnh Chi nghệt mặt ra rồi rút tay về, đấm vào tay anh:
– Doãn Khang Viễn, giỡn với em gần hai tháng trời như thế, anh có vui không?
Doãn Khang Viễn lại bắt lấy tay cô giữ chặt :
– Cũng vui. Nhưng rồi nghe em và Vũ Nam buôn chuyện, anh sợ nếu mình cứ tìm mãi một cảm giác khi mà biết rõ nó đã ở trong tim mình hàng năm trời thì ngốc nghếch quá, coi khéo mất vợ như chơi nên..
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên?
– Doãn Khang Viễn!
Cả hai quay ra phía cửa, Minh Hoàng và Lệ Thủy đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt nghiêm khắc đang xoáy vào anh. Khang Viễn cúi đầu:
– Ba mẹ, con sai rồi ạ!
Lệ Thủy đang định lao lại mắng cho thằng con trời đánh một trận thì Trịnh Minh Hoàng ra lệnh:
– Ba cho con bảy mươi hai giờ đồng hồ phải đổi họ cho cháu nội ba sang Trịnh Viễn Thanh hoặc Doãn Viễn Thanh tùy con, miễn không phải là Quách Viễn Thanh, nếu không đừng trách ba vô tình!
Khang Viễn bày ra bộ mặt khổ sở :
– Ba, con sao về Việt Nam làm thủ tục kịp được ạ. Với lại, con và Quỳnh Chi cần thời gian yêu đương một chút chứ phí mất mấy năm trời rồi ba?
Trịnh Minh Hoàng chỉ tay vào Khang Viễn:
– Thôi, cái kiểu tìm cảm giác yêu của con chỉ nên có trong ngôn tình thôi. Ba chỉ nói một lần, con muốn làm kiểu gì tùy con!
Nói rồi người ba soái ca lạnh lùng quay sang ôm eo vợ kéo đi. Trịnh An Nhiên cũng lên tiếng:
– Con xin phép ra mua mấy thứ cho chị dâu!
Cô vừa quay lưng thì Kiến Khôi gọi với:
– An Nhiên, đợi anh đã!
Vậy mà cô con gái rượu của Trịnh Minh Hoàng không thèm nghe, cứ cúi đầu bước. Kiến Khôi chạy theo kéo tay An Nhiên:
– Anh đáng ghét đến thế sao?
An Nhiên không nhìn Kiến Khôi, cười:
– Dạ không ạ, sao anh Kiến Khôi lại nói thế?
Kiến Khôi cúi xuống nhìn cô gái trước mặt, trong lòng dâng lên cảm xúc yêu thương khó tả:
– An Nhiên, lời hứa năm đó…
An Nhiên ngước nhìn anh, nở nụ cười trong veo:
– Dạ không sao đâu ạ, đó là trò con nít, em nhắc chơi vậy thôi. Anh Kiến Khôi để tâm làm gì!
Kiến Khôi nhìn cô chân thành:
– An Nhiên, anh thèm cơm Việt Nam quá!
An Nhiên ngạc nhiên:
– Anh không biết nấu cơm sao?
Kiến Khôi tủm tỉm:
– Anh muốn ăn cơm em nấu!
An Nhiên đơ mất mấy giây rồi nói:
– Anh Kiến Khôi vẫn thích đùa!
Kiến Khôi bất chợt nắm tay An Nhiên, đưa lên má mình:
– An Nhiên…lời hứa năm đó.. còn hiệu lực không?
Trịnh An Nhiên đỏ bừng mặt:
– Em…
Kiến Khôi cầm bàn tay đang run lên kia của cô:
– Anh muốn theo đuổi em, được không?
Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên:
– Lệ Thủy, em ngửi thấy mùi gì không?
Lệ Thủy ngơ ngác:
– Ở bệnh viện thì chỉ có mùi thuốc khử trùng chứ mùi gì hả chồng?
Minh Hoàng tủm tỉm:
– Mũi em chả thính tẹo nào, anh thấy ở đây nồng nàn mùi yêu!
Cả An Nhiên và Kiến Khôi đồng thanh:
– Ва!
Mặt ông bố đẹp trai kia tỉnh bơ:
– Ba có làm gì đâu! An Nhiên, con bảo đi mua đồ cho Quỳnh Chi, sao còn đứng đây?
Kiến Khôi nhăn mặt:
– Ba Minh Hoàng, ba muốn con ế vợ hay sao?
Minh Hoàng ghé sát tai Kiến Khôi:
– Đó là hình phạt cho anh chàng nào không giữ lời hứa với con gái của Trịnh Minh Hoàng. Con bảo trọng nhẹ!
Rồi ông bố kia ôm eo vợ rời đi, qua An Nhiên và Kiến Khôi còn không quên nháy mắt cười. Trên cánh đồng hoa oải hương, Khang Viễn lẽo đẽo đi theo Quỳnh Chi:
– Quỳnh Chi à, chúng ta đã có con rồi đấy, em còn suy nghĩ lời cầu hôn của anh đến bao giờ?
Quỳnh Chi dừng lại nhìn anh chàng đẹp trai:
– Tùy thái độ của anh thôi. Anh hành người ta mấy năm trời chưa chán, đến khi tỉnh lại còn giả vờ mất trí, kệ đời anh!
Khang Viễn bày ra bộ mặt đáng thương:
– Anh không nghĩ mọi việc nghiêm trọng như thế, chả phải ngày nào ở bệnh viện cũng trò chuyện cùng nhau sao?
Quỳnh Chi lắc đầu:
– Anh có biết, một người con gái mười sáu tuổi mang thai, chịu đủ điều tiếng, vì yêu anh mà chịu đựng, nỗ lực để được sang đây không? Em không ân hận về những năm tháng đó, nhưng gặp anh rồi, anh lại…
Cô chưa kịp nói hết câu, ai đó đã phủ môi mình lên môi cô. Quỳnh Chi bị bất ngờ nên cứ đơ ra, đến khi cảm nhận được thì đầu lưỡi của Khang Viễn đã tách môi cô luồn vào trong. Đây mới chính là nụ hôn đầu tiên đúng nghĩa. Nó không vội vã như cái đêm ở quán bar, cũng không lướt vội như cái đêm cô bị bắt cóc. Khang Viễn cẩn thận đỡ lấy gáy cô, luồn lưỡi anh vào khoang miệng cô, mút mát những gì ngọt ngào lẫn dỗi hờn của cô. Lưỡi anh quấn lẩy lưỡi cô. Gió thổi hương hoa oải hương nồng đượm cũng như tình yêu nồng nàn của hai người, dù có muốn với cách trở cũng không thể chia lìa. Hai người cứ hôn nhau đến quên trời quên đất, đến khi hơi thở của Quỳnh Chi trở nên khó khăn, Khang Viễn mới lưu luyến rời môi cô:
– Cảm giác yêu….không tệ chút nào!
Quỳnh Chi đỏ bừng mặt. Đúng lúc ấy, hai người nghe tiếng ba Minh Hoàng:
– Khang Viễn, Quỳnh Chi, lại đây!
Quỳnh Chi đấm nhẹ Khang Viễn:
– Anh này….không có chỗ nào hôn nữa hả? Mọi người thấy hết cả!
Khang Viễn mút môi cô, thì thầm vào tai:
– Tối nay anh sẽ thử cảm giác ở một nơi khác được chưa?
Mặt Quỳnh Chi lại nóng ran:
– Cảm giác gì cơ?
Khang Viễn vừa kéo tay cô vừa tủm tỉm:
– Cảm giác mà cách đây hai năm chưa kịp thưởng thức!
Vừa tới trước mặt mọi người, anh đã nghe giọng Kiến Khôi:
– An Nhiên à, em đừng dỗi nữa được không?
Trịnh Minh Hoàng tủm tỉm:
– Các con tự thu xếp chỗ ở nhé, ba mẹ có việc phải đi!
Cả bốn đứa con trố mắt:
– Ba mẹ đi đâu ạ?
Ông bố thản nhiên:
– Đi yêu!
Lệ Thủy lườm chồng:
– Minh Hoàng, anh không còn trẻ con nha!
Minh Hoàng quay sang Khang Viễn và Kiến Khôi:
– Con trai, con rể! Các con phải nhớ một điều rằng phụ nữ có quyền, phụ nữ đẹp lại càng có quyền. Lời của họ là chân lý. Vì thế, các con bảo trọng nhé, ba không giúp được gì đâu. Vì dù ba có đẹp trai và giỏi giang đến mấy cũng chỉ ở dưới trướng một người phụ nữ đẹp mà thôi.
Nói xong, hai con người kia quay lưng đi thẳng! Tối hôm đó, trong căn nhà nhỏ ở ngoại thành Pa-ri, Khang Viễn và Quỳnh Chi vừa ăn trái cây vừa ôn lại chuyện cũ. Quỳnh Chi gối đầu lên người Khang Viễn như một con mèo trên ghế sofa:
– Quỳnh Chi, sao em có bầu lại không nói với anh mà chịu đựng một mình?
Quỳnh Chi nuốt nốt miếng táo Khang Viễn vừa đút và nói:
– Gia đình anh có thế lực như vậy, em sợ mang tiếng trèo cao… .vì thế. …. em chọn cách học thật giỏi để sang Pháp, để xứng đáng với anh.
Khang Viễn cúi xuống mút môi cô rồi nói:
– Vợ anh quá giỏi nhưng cũng quá ngốc!
Quỳnh Chi ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai như tranh vẽ của anh, dẩu môi:
– Ai là vợ anh?
Khang Viễn cúi xuống thì thầm vào tai cô:
– Vậy…là mẹ của các con anh..
Rồi anh bế thốc cô lên giường. Quỳnh Chi khẽ kêu lên:
– Anh làm gì vậy?
Khang Viễn mỉm cười:
– Sinh em cho con trai!
Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã phủ môi mình lên mỗi cô. Môi anh rất mềm và thơm, lại dịu ngọt nữa. Lần thứ tư chạm vào môi anh nhưng cảm giác khát khao trong cô không giảm đi chút nào. Anh luồn lưỡi vào miệng cô, cuốn theo chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô, rút cạn những dư vị trong đó. Quỳnh Chi vòng tay ôm lấy cổ anh tận hưởng nụ hôn ngọt ngào. Khang Viễn hôn rất lâu, rất sâu, nhấn chìm Quỳnh Chi đê mê trong nụ hôn ấy. Quỳnh Chi cứ hé miệng mà nuốt trọn cái dư vị tình yêu ấy – một chút mê đắm, một chút bão giông, một chút dỗi hờn…trên tất cả là yêu thương. Bàn tay không an phận của Khang Viễn lần mò xé váy của Quỳnh Chi rồi kéo xuống. Nụ hôn vẫn dây dưa đến ngây ngất. Quỳnh Chi nhẹ nhàng cởi áo sơ mi của anh, để lộ vòm ngực rắn rỏi và cơ bụng săn chắc. Khi cả hai không còn một rào cản nào nữa, Khang Viễn rời bờ môi của mình trượt xuống xương quai xanh của cô rồi dừng lại ở hai ngọn đồi có nụ hoa vươn lên kiêu hãnh. Một bàn tay Khang Viễn nhẹ nhàng nhào nặn, một tay anh trượt qua vòng bụng phẳng lì của cô. Bờ môi bất chợt ngậm lấy nụ hoa nhỏ khiến Quỳnh Chi khẽ run lên:
– Ummm…
Khang Viễn như được kích thích, đôi mắt anh mê đắm nhìn xuống cơ thể hoàn hảo của cô khiến Quỳnh Chi đỏ mặt. Bàn tay Khang Viễn lướt qua eo rồi dừng lại ở khu rừng bí mật. Bờ môi anh ngậm nụ hoa bên này rồi trượt sang nhá nhẹ nụ hoa bên kia. Quỳnh Chi như ngây dại, các dây thần kinh như căng cứng. Cô vòng tạy ôm lấy tấm lưng của anh, tấm lưng rộng và vững chãi khiến cô chỉ muốn ôm thật chặt. Khang Viễn nhào nặn bầu ngực cô đến không ra hình thù gì rồi đặt những dấu hôn sâu lên khe ngực. Quỳnh Chi bật lên những tiếng rên rỉ không thể kìm nén… Những ngón tay đẹp đẽ của Khang Viễn trêu ghẹo khu rừng bí mật khiến Quỳnh Chi cong người lên vì kích thích, cô nói những tiếng đứt quãng:
– Khang…Viễn… Khang….Viễn.
Giọng anh khàn đục:
– Anh ở đây!
Quỳnh Chi run lên:
– Em… khó…chịu quá… Khang Viễn dùng ngón tay ấn nhẹ vào khu rừng ấy.
Quỳnh Chi uốn mình dưới thân anh. Giọng khàn khàn, Khang Viễn thốt ra những từ mà sự kiềm chế như đã bị ngưng đọng trong một thời gian dài:
– Quỳnh Chi, anh yêu em!
Quỳnh Chi bầu chặt lưng anh:
– Khang Viễn…em yêu anh…yêu anh…
Khang Viễn lại nhấn ngón tay vào khu rừng đã ẩm ướt khiến Quỳnh Chi không thể chịu đựng nổi. Anh thăm dò, dời bờ môi từ rãnh ngực, kéo xuống bụng và hôn lên khu rừng đó. Quỳnh Chi khẽ rên lên:
– Khang Viễn…đừng…em… không…chịu…nổi…nữa…
Thế mà khuôn mặt ai kia vẫn giả bộ thản nhiên dù vật đàn ông đã cương cứng:
– Em còn dám giấu anh chuyện gì nữa không?
Quỳnh Chi lắc đầu nguầy nguậy:
– Không….không…em sai rồi.
Khang Viễn hôn chụt vào môi cô rồi từ từ đi vào. Kể từ cái đêm ở quán bar thì đến nay Quỳnh Chi mới có sự va chạm ấy nên cô nhíu mày vì đau dù không phải lần đầu tiên. Khang Viễn hốt hoảng:
– Quỳnh Chi, anh làm em đau sao?
Quỳnh Chi lắc đầu:
– Không, em không sao!
Khang Viễn nhẹ nhàng nâng niu cô để Quỳnh Chi quen dần với sự có mặt của anh trong cơ thể mình. Những luân động nhịp nhàng được Quỳnh Chi đón nhận. Mỗi lần anh nhấn hông, cô lại như bị hút vào một hố sâu không đáy, mọi sợi dây thần kinh như căng chùng theo. Ánh đèn ngủ nhàn nhạt, bóng anh và bóng cô in trên tường. Bóng lưng anh nhấp nhô lên xuống, những giọt mồ hôi đong đưa trên trán anh rơi xuống người cô. Quỳnh Chi đã quen với sự có mặt của anh trong cô nên cùng anh phối hợp nhịp nhàng. Nhịp điệu ra vào tăng dần, những tiếng rên đứt quãng, tiếng va chạm da thịt… Khang Viễn ra vào như vũ bão rồi gầm lên một tiếng, phóng dòng nước ấm vào Quỳnh Chi. Mọi sự căng chùng đều như vỡ tan, thay vào đó là một khoái cảm đến đỉnh điểm. Khang Viễn đang ở trong cô, chân thật và bình yên. Quỳnh Chi hạnh phúc mỉm cười:
– Khang Viễn, anh định ngủ luôn trên người em sao?
Doãn Khang Viễn nói đúng một từ:
– Ừ!
Quỳnh Chi đẩy người anh:
– Anh xuống đi, nặng kìa!
Doãn Khang Viễn nằm xuống bên cạnh, từ từ rút ra khỏi người cô rồi ôm Quỳnh Chi vào lòng:
– Cảm giác yêu thật tuyệt!
Quỳnh Chi rúc vào vòm ngực của anh. Đêm hộm đó, căn nhà ở ngoại ô không ngủ. Có một chàng trai cứ đòi thăm dò cảm giác yêu hết lần này đến lượt khác, có một cô gái bị lăn qua lăn lại suốt đêm đến mệt lử, nằm ngoan ngoãn trong vòng tay ai đó ngủ ngon lành. Tám giờ sáng hôm sau… Quỳnh Chi cố xoay trở cơ thể đau nhức, giọng mè nheo:
– Khang Viễn…mấy giờ rồi, em còn đến lớp?
Khang Viễn hôn lên trán cô:
– Hôm nay chủ nhật, ở nhà học thực hành vợ ạ!
Quỳnh Chi tròn mắt :
– Thực hành gì?
Khang Viễn tủm tỉm :
– Thực hành yêu!
Quỳnh Chi bật dậy như lò xo:
– Doãn Khang Viễn ! Một đêm bốn lần chưa đủ sao?
Anh chàng ranh mãnh cười:
– Chưa!
Rồi anh lao vào đè cô xuống giường, lặp lại kịch bản tình yêu tối qua trước khi bê cô vào nhà tắm…tiếp tục điểm tâm sạch sành sanh… Mười giờ sáng, cả hai ra khỏi nhà, đón chào một ngày xuân mới ở Pa – ri tươi đẹp, ấm áp và ngập tràn hạnh phúc…