Chồng xấu dễ xài chương 13 | Người chồng quốc dân

08/11/2023 Tác giả: Hà Phong 32

Thục bắt đầu tăng cân từ tháng thứ tư của thai kỳ. Cô không còn bị nghén nữa, thay vào đó là cứ ăn nhiều hơn để bù đắp cho lượng dinh dưỡng đã mất đi trong những tháng đầu bị nghén. Nhưng Thục lại thèm ăn vào những thời điểm oái oăm nhất như ban đêm hoặc giữa trưa khi mọi người đã đi nghỉ. Thế mà cứ đúng thời điểm đó, cô lại thèm dù trước đó đã ăn rồi. Một lần nửa đêm, thèm ăn đến nỗi không thể chịu nổi, Thục không muốn làm phiền chồng nên cô ngồi dậy lục tủ lạnh kiếm thức ăn. Nhưng càng ăn, mùi phở bò lại quấy phá trong đầu cô, làm cô không thể kiềm chế và tưởng tượng rồi chép miệng thèm thuồng.

Trong khi đó, Khôi thức giấc nửa đêm không thấy vợ bên cạnh, anh lo lắng và đi tìm. Anh phát hiện Thục ngồi bên cánh cửa tủ lạnh, khi được hỏi, Thục mới thú nhận rằng cô thèm phở bò.

Không cần phải vợ phải ra ngoài mua, Khôi ngay lập tức đạp xe đi trong đêm, đi cả chục cây số mới tới cửa hàng phở bò duy nhất còn mở cửa trên phố để mua về cho vợ.

Thục thấy Khôi mang phở bò về, cô vội vàng ăn hết như một con hổ đói. Việc vợ thấy anh ăn ngon lành khiến Khôi quên mất mệt mỏi vừa rồi.

Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Một buổi tối, khi đang xem chương trình thời sự, Thục thấy một đoạn phỏng vấn về mấy người trồng sầu riêng. Cô lại nổi cơn thèm. Nhưng ở miền Bắc không có sầu riêng. Cô âm thầm thể hiện thèm thuồng.

Cơn thèm khiến Thục mơ thấy sầu riêng. Trong giấc mơ, cô ăn một quả sầu riêng to bằng quả mít non, với bốn múi lớn. Cô háo hức ăn, nhưng bất ngờ Khôi la lên do bị ngoạm vào tay.

Tiếng la ó của Khôi khiến Thục giật mình tỉnh dậy. Anh đau đến mức gì?

Thục hoảng hốt xin lỗi, nhưng không cần dầu gió. Cô nhớ giấc mơ, vì thèm sầu riêng nên đã ngoạm vào tay chồng. Nhưng lúc này, Khôi không cảm thấy hài lòng khi nghe Thục kể chuyện. Anh nhớ đến thời kỳ Thục nghén, cô ấy trông quá gầy, không còn là chính bản thân. Bây giờ cô ấy thèm ăn, anh cảm thấy mừng vì điều đó. Anh cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu ăn uống của vợ để bù đắp cho thời kỳ khó khăn trước đó. Bất kể vợ muốn ăn gì, anh đều tìm cách có được món đó cho cô. Nay thấy vợ mơ về sầu riêng, có lẽ cô ấy thèm đến mức quá. Anh cảm thấy thương vợ quá. Anh cầm lấy tay vợ:

“Em thèm sao không nói với anh?”

“Nhưng nói với anh có ích gì đâu? Anh có mua được sầu riêng cho em không?”

“Nếu em muốn, anh sẽ tìm cách.”

Một cách thức làm thế nào? Trong khi miền Bắc không có sầu riêng.
“Thì mình mua từ miền Nam.” Khôi nói: “Anh có một người bạn sống ở Đà Lạt. Mai anh gọi nó, nhờ nó mua sầu riêng ngon. Cứ yên tâm, chắc chắn sẽ có.”
Thục ôm chồng, hôn anh một cái: “Cảm ơn anh đã quan tâm em!”
“Ồ, nếu anh không quan tâm em thì quan tâm ai nữa chứ?” Khôi nhéo má vợ, rồi hôn vợ trên má, sau đó cẩn thận đặt vợ xuống giường, đắp chăn cho cô trước khi lên giường ngủ tiếp.
Không biết Khôi đã thương lượng như thế nào, mà chỉ sau một tuần, nhà xe đã gọi Khôi đến lấy sầu riêng. Một thùng sầu riêng, một cái thùng nặng hơn mười ký, có quả chín, quả còn chưa chín mà vợ chồng người bạn cẩn thận lựa chọn, dành riêng cho Thục ăn dần.
Nhưng vấn đề là Khôi không thể chịu được mùi sầu riêng. Trên đường vận chuyển thùng sầu riêng, anh đã phải nôn mửa mấy lần, mặc dù đã cẩn thận che kín hai cái khẩu trang và thậm chí còn bôi dầu gió.
Khi về nhà, anh đeo khẩu trang, đeo bao tay, rồi mở thùng sầu và để sẵn sàng cho vợ khi cô về.
Khi Thục thức dậy, đã nghe thấy mùi sầu riêng, cô ngay lập tức bước vào bếp theo dấu vết của hương thơm đặc biệt này.
Khay sầu riêng vàng ươm đã được bóc sẵn đặt trên bàn. Thục sung sướng cầm một quả sầu, hít thở sâu và sau đó cắn một miếng. Vị ngọt của sầu riêng hòa quyện với vị béo bùi, thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời! Thục đã ăn hai múi sầu to tướng nhưng vẫn còn thèm. Có lẽ đúng là, chưa từng thưởng thức vị ngon của sầu riêng là một sự thiếu sót lớn! Thục vuốt nhẹ bụng thỏa mãn.
“Anh dậy rồi phải không?” Khôi từ trong nhà vệ sinh đi ra, mặt anh trắng bệch.
“Anh sao vậy? Anh bị cảm không? Sao mặt anh tái đi thế?” Thục lo lắng chạy lại.
“Sao trán anh lạnh thế?” Thục hỏi.
Khôi kéo tay vợ để kiểm tra trán mình: “Anh không sao. Chỉ là anh không ngửi được mùi sầu riêng. Anh đã nôn váng khi khui cho em, cái mùi nồng đặc trưng làm anh không thể chịu nổi, anh phải chui vào nhà vệ sinh nôn một hồi. Giờ thì đã hơn rồi.”
“Chúa ơi, sao anh phản ứng mạnh vậy?”
Thục thất vọng.
Khôi vẫn còn hồi hộp sau cơn nôn, nhưng chậm rãi kể lại cho vợ.
“Trên đường về, anh buồn nôn nhiều lần. Anh không thể chịu được mùi sầu riêng. Kinh! Khi khui sầu cho em, anh phải che kín hai cái khẩu trang nhưng mà mùi sầu riêng vẫn xâm nhập, không thể chịu được!”
Khôi nói, ánh mắt còn sợ hãi vì ám ảnh mùi sầu riêng.
“Nếu anh không chịu được mùi nó, thì để em tự khui. Anh không cần phải làm.”
“Nhưng quả sầu riêng lớn thế. Hơn nữa, vỏ cứng nữa, anh sợ tay em yếu không khui được.”
“Ôi trời ơi! Anh có nghĩ em yếu đuối như vậy à? Nhìn đây, tay em cơ mà. Có chuyện gì mà không làm được, anh nhìn đi. Lần sau để em tự làm đi.” Thục vừa nói vừa giơ tay để chồng xem.

“Ồi! Ồi!” Khôi bất ngờ lại nôn ọe hệt như cái cảnh tháng đầu vợ nghén rồi bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn tiếp.

Thục nhìn cách hành động của chồng, vừa thương lại vừa buồn cười. Mùi sầu riêng chín lan tỏa khắp căn nhà Thục và Khôi. Từ phòng ngủ đến bếp, thậm chí cả phòng tắm. Khôi đến nhà là phải nôn ọe mật xanh mật vàng vì không chịu nổi cái mùi đặc trưng đó. May mắn là chỉ trong một tuần, Thục đã xử lý hết sầu riêng mà chồng mua, ăn một phần và chia cho bạn bè, hàng xóm để không phải chịu đựng lâu.

Ở những tháng cuối thai kỳ, Thục đã duy trì chế độ ăn uống, tham gia yoga dành cho bà bầu nên cả mẹ lẫn con đều tăng cân ổn định. Với lối sống khoa học về dinh dưỡng và vận động, cả hai đều rất khỏe mạnh.

Khôi đưa Thục đi kiểm tra thai kỳ định kỳ. Bác sĩ bảo chuẩn bị đồ dùng sinh nở là vừa. Hai tuần nữa Thục sẽ sinh. Khôi lo lắng. Anh nghe các câu chuyện về việc sinh thường hoặc sinh mổ từ các mẹ bỉm sữa trên diễn đàn và anh cũng đã giả danh là một bà mẹ bỉm sữa để hỏi xem việc sinh thường hay sinh mổ sẽ tốt hơn. Đương nhiên họ khuyên sinh thường là tốt hơn, anh cũng tin vậy. Nhưng có một số người trẻ hỗ trợ việc sinh mổ vì “cô bé” sẽ được bảo toàn hơn và chồng sẽ không phải chịu quá nhiều.

Từ những diễn đàn mẹ và bé đó, Khôi đã hiểu hơn về tâm lý và cách chăm sóc phụ nữ mang thai. Từ khi Thục mang thai, anh cũng nghe mẹ truyền tai nhau rằng ăn nghệ ngâm mật ong sau sinh sẽ tốt cho sức khỏe của sản phụ. Vì thế, anh mua mật ong và nghệ, gội rửa và ngâm cho vợ. Khi về, Thục nhìn thấy cả hai bàn tay vàng chót mà chồng không ngần ngại chào đón. Dù bị vợ phản bác là việc này không có căn cứ khoa học, nhưng anh vẫn cứ làm.

Các vật dụng sơ sinh đã được chuẩn bị từ mấy tháng trước. Bây giờ chỉ việc mang ra giặt sạch để sẵn sàng cho ngày hôm nay.

Khôi học được nhiều kiêng kỵ của phụ nữ mang thai từ đâu không biết. Quần áo sơ sinh anh giặt hết, không để Thục phơi lên cao vì nghe lời bà con “đứng đầu” nói. Mặc dù vợ bảo việc này không có căn cứ khoa học, nhưng anh vẫn quyết tâm làm. Đâu có lẽ có kiêng có lành. Khôi chỉ quyết định như vậy và yêu cầu vợ nghỉ ngơi.

Đến ngày sinh, hai vợ chồng sắp xếp và đưa nhau vào bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra xong, Thục nhập viện. Chờ khoảng một, hai ngày nữa, cô sẽ sinh.

Khôi xin nghỉ việc để chăm vợ sinh. Đêm đó, Thục bắt đầu cơn đau, được đưa lên bàn đẻ. Khôi theo sát vợ. Phòng khám tư, dành riêng, Thục nhận được sự chăm sóc tận tình của bác sĩ.

Nhìn vợ đau đớn trên bàn đẻ, Khôi căng lên lo lắng. Thục vẻ quằn quại, cơn đau vô cùng. Khôi cũng bồn chồn muốn đỡ vợ, đến mức muốn nát hết bàn đẻ kế bên vợ. Dường như trong từng hơi thở đau đớn của vợ, Khôi cảm nhận hết được nỗi đau ấy.

“Con đã ra đời rồi!” – Bác sĩ báo tin vui.

Thục thoải mái thở dài. Khôi cũng như là đã gạt bỏ gánh nặng nặng nề từng giọt mồ hôi trong suốt khoảnh khắc vừa qua.

Anh không hề quan tâm đến việc nhìn thấy con với một ánh nhìn đầu tiên, thay vào đó, anh ôm mặt vợ mồ hôi nhẹ nhàng và hôn lên trán cô.

Thục, vừa trải qua cảm giác thoát ra khỏi cảm giác giam cầm của cửa tử, nhìn thấy chồng hôn lên trán mình, trán anh cũng đầm nước. Cô hỏi:

“Anh đang khóc à?”

Thục vuốt nhẹ lên mặt chồng, biểu lộ xúc động.

“Em không sao cả. Con của chúng ta đâu rồi?”

“Lúc này, Khôi mới nhận ra rằng anh đã quên vị khách mời quan trọng nhất trong ngày hôm nay.”

Bài viết liên quan