Chồng xấu dễ xài chương 18 | Thủ đoạn của Giao
Ngọc Ánh quyết tâm gọi Khôi, nhưng anh không nhận máy vì số điện thoại không quen thuộc. Thông thường, anh không lưu số điện thoại của sinh viên, chỉ lưu email để làm việc. Ngọc Ánh cảm thấy càng tức giận, quyết tâm tấn công anh.
Không gặp anh ở bên ngoài, mỗi ngày lên trường, cô tìm cách sắp xếp thời gian trống của Khôi để gặp. Cô biết Khôi chỉ nói về công việc nên sử dụng vấn đề đề tài làm lý do để hỏi. Ngay cả khi cô hiểu rồi, cô vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần.
Mọi sinh viên trong nhóm cảm nhận sự khác biệt này của Ngọc Ánh. Giao cũng theo dõi từng bước hành động của cô. Một lần, khi Ngọc Ánh đến khi anh và Khôi đang ngồi dưới phòng hội đồng, Giao rủ anh nói chuyện và tự rời đi để đứng nghe trộm ở ngoài, kèm theo việc chụp ảnh hai người đang ngồi cẩn thận và lưu trữ trên điện thoại.
Tuy nhiên, Khôi đã khiến Ngọc Ánh hoàn toàn thất vọng. Mặc dù anh không biết cô đang cố tình tiếp cận, anh luôn duy trì khoảng cách với tất cả sinh viên nữ, không chỉ riêng cô. Ngọc Ánh cảm thấy bơ vơ hơn và muốn lao vào nhưng không có cách nào khác nên cô lại nhờ Giao.
Như mọi lần, Giao và Ngọc Ánh hẹn gặp nhau ở quán cà phê quen. Lần này Ngọc Ánh đến sớm hơn. Giao cười trêu chọc, thể hiện sự khinh thường khi thấy cô.
“Em đến sớm nhỉ? Hôm nay chủ nhật không đi chơi với người yêu à?”
Giao cười như muốn nuốt chửng cô.
Ngọc Ánh tỏ ra không vui và muốn tránh những trò đùa, chỉ quan tâm đến chủ đề chính.
“Thầy có cách nào giúp em gặp thầy Khôi ngoài trường không?”
Giao bất ngờ với đề nghị của Ngọc Ánh, cô ta có vẻ táo bạo hơn anh nghĩ. Giao nhìn cô khiêu khích:
“Sao vậy? Em không chịu nổi nữa à?”
“Thầy không cần phải khiêu khích em như vậy. Em muốn thầy giúp em tiếp cận anh ấy. Em sẽ trả công thầy bằng cách nào cũng được.”
Ngọc Ánh nói một cách dứt khoát.
“Nếu tôi giúp em, em sẽ đền đáp như thế nào?”
“Em đã nói rồi, thầy muốn gì cũng được.”
Giao nghe cô nói như vậy thì hoan hô.
“Rất tốt! Tôi thích cái tính thẳng thắn này của em. Em khác biệt hoàn toàn so với những sinh viên khác.”
“Cảm ơn thầy. Thầy sẽ giúp em phải không?”
“Chắc chắn. Nhưng với điều kiện của tôi.”
Giao đưa ra điều kiện rồi nhìn Ngọc Ánh.
“Khi tôi giúp xong, em sẽ thực hiện lời hứa. Tôi tin rằng em không phải lo ngại về điều này.”
“Vâng, tôi không cần lo. Tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình. Kế hoạch của thầy là gì, tôi cần biết trước để chuẩn bị.”
“Chiều nay tôi sẽ hẹn anh ấy ở quán cà phê này, sau đó anh ấy rồi em xuất hiện. Anh ấy sẽ không thể tránh mặt em được.”
Ngọc Ánh suy nghĩ một lát và gật đầu.
“Được, tôi sẽ làm vậy.”
“Vậy chúng ta thống nhất như vậy. Em hãy chuẩn bị. Khoảng 5 giờ chiều tôi sẽ liên lạc với em.”
“Vâng, tôi sẽ sẵn sàng.”
Ngọc Ánh nói xong rồi lên tiếng rời đi.
Giao thấy Ngọc Ánh hốc hác và vội vã đành nhấc cô bé lên lòng:
“Đợi chút! Trước khi em thuộc về anh ấy, hãy để tôi ôm em một chút. Anh có lẽ không nên phải luôn chịu thiệt thòi phải không?”
Giao cảm thấy mệt mỏi khi suy nghĩ về việc Ngọc Ánh sẽ bị ‘thuộc về’ Khôi và đồng thời nhớ về Thục. Mọi cô gái đẹp trước đây đều ‘thuộc về’ Khôi. Cả Thục và sắp tới cả Ngọc Ánh. Thục không nói gì vì Giao không có cơ hội tiếp cận với cô. Nhưng nếu có cơ hội, anh ta cũng không thể làm gì cô được. Nhưng với Ngọc Ánh, cô ấy tự mình tiếp cận anh, yêu cầu anh giúp đỡ. Vì thế, Giao muốn đánh bại Khôi, bất kể cô ta là người như thế nào.
Ngọc Ánh nhận thức rõ ý định của Giao. Tuy nhiên, vì cô đang nhờ vả anh ta, cô cố gắng kiềm chế bản thân và ngồi yên trong lòng anh một lúc nữa.
Giao bắt đầu tay sờ soạng Ngọc Ánh, nhưng khi đến chỗ nhạy cảm, Ngọc Ánh đột ngột ngăn lại.
“Chờ chút! Chuyện này… chưa thể. Anh vẫn chưa giúp em.”
Giao thấy mất hứng, nhưng đã cam kết, anh không thể thay đổi quyết định. Dù anh cũng là người đàn ông, là thầy giáo của Ngọc Ánh, anh không thể nuốt lời được.
Giao buông Ngọc Ánh và chỉnh lại váy cho cô:
“Được rồi. Em về chuẩn bị đi. Chiều nay gặp nhé.”
“Vâng, em xin phép.”
Ngọc Ánh đứng dậy chỉnh váy và rời đi.
Giao ngồi một lúc nữa, nhớ lại cảm giác hối tiếc vì không thực hiện ý định ban đầu. Nhưng khi nghĩ về kế hoạch sắp tới để đánh bại Khôi, anh ta lại phấn chấn. Chỉ cần chiều nay, cuộc sống của Khôi sẽ không còn như hồng nữa.
Vào một chiều Chủ nhật, cả vợ và chồng Khôi đều nghỉ. Họ ghé nhà bố mẹ Thục để ăn cơm và thư giãn.
Vì họ đang ở nhà của bố mẹ vợ, Khôi ưu tiên nói chuyện với bố vợ và chơi với con. Việc nấu nướng đã được bà Nhiên và Thục lo.
Đang bận trò chuyện với bố vợ, Khôi nhận cuộc gọi từ Giao.
“Cháu có rảnh không?”
“Không bận lắm. Nhưng tôi đang ở nhà bố mẹ vợ. Có việc gì vậy?”
“Liệu cháu có thể ra ngoài uống một chén không?”
“Bây giờ thì chắc không được rồi. Đang ở nhà nhân nào, sao đi được?” Khôi từ chối, như mọi lần.
“Tôi hiểu mà. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy chán chường lắm rồi. Tôi không biết phải làm gì nữa.”
“Làm sao rồi?”
Giao không trả lời. Khôi lo lắng:
“Xin lỗi, Giao, nhưng mình không thể nghĩ quẩn được. Chúng ta phải vững vàng lên chứ!”
“Người đàn ông cũng là con người mà.” Giao trả lời rồi tắt máy.
Dọa đến tâm trạng của Khôi, anh thay đổi quyết định.
Anh đứng lên, đưa con cho bố vợ rồi nói:
“Bố bé chăm sóc con một lát nhé. Bố cần hỏi vợ một chút.”
“Ừ, đưa bé Nhím này cho ông.”
Ông Nhiên nhẹ nhàng lấy bé Nhím từ tay Khôi. Bé đã quen với ông nên cũng theo ông một cách dễ dàng.
“Hãy chơi với ông một lúc, để bố Khôi làm việc nào!”
Ông Nhiên bế bé Nhím vừa nói vừa ôm thật thích thú.
Khôi lao xuống bếp và tiếp mẹ vợ nhỏ nhẹ:
“Giao gọi anh đi uống bia với nó. Hình như có vấn đề gì đó, giọng nó nghe buồn thảm. Anh lo lắng chút. Anh đi đây và trở lại nhanh thôi!”
Thục nghe chồng nói về Giao và cảm thấy lo lắng. Cô biết về gia đình của Giao, có lẽ là về việc vợ chồng và con cái. Vợ Giao cũng là bạn của Thục nên cô hiểu một chút về tình hình. Giao muốn có con trong khi vợ anh ấy không muốn. Có vẻ như là vấn đề liên quan đến con cái.
“Được, anh đi xem Giao thế nào đi. Hãy về sớm nhé, cả nhà đang đợi ăn cơm.”
“Ừ, anh biết rồi. Cảm ơn vợ!”
Khôi cười hân hoan và nếu không có mẹ vợ ở đây, anh ta có lẽ đã ôm mặt vợ mình và hôn lên má cô rồi.
“Mẹ, con xin phép ra ngoài một lúc.”
Giao quay sang chào mẹ vợ.
“Ừ, con có việc thì đi đi. Nhớ về đúng giờ ăn cơm.”
“Vâng mẹ!”
Khôi lên nhà trên chào bố vợ, rồi nhanh chóng mặc áo khoác và gọi điện xin địa chỉ của Giao trước khi phi đến chỗ bạn đó.
Giao ngồi một mình với một số lon bia rỗng trước mặt. Anh ta cầm điếu thuốc lá, gương mặt u ám. Thực tế, anh ta đã nhìn thấy Khôi từ xa và đã bắt đầu diễn trước mặt Khôi.
“Uống từng cái này bia rồi sao?”
Khôi nhìn một tập lon bia rỗng trên bàn với vẻ mệt mỏi.
“Hãy ngồi xuống.”
Giao dắt Khôi ngồi và tự mở một lon bia đưa cho anh ta.
“Hãy uống.”
Khôi cầm lon bia của Giao, đặt sang một bên, bộ mặt lo lắng.
“Nói đi! Có chuyện gì không?”
“Chưa, hãy uống một lon rồi tôi sẽ nói.”
Giao nói và mở lon bia khác, uống một hơi cạn sạch.
“Đủ rồi! Mày uống quá nhiều rồi đấy!”
Khôi vơ lon bia từ tay Giao.
Giao nhìn anh ta, ánh mắt trầm ngâm.
“Khôi, mày là bạn tao phải không?”
“Phải, tất nhiên rồi.”
“Vậy mày phải uống lon này cùng tao. Đôi khi tao cần một người bạn chia sẻ chút để quên đi những phiền muộn trong cuộc sống.”
Giao nói, gương mặt u ám, cúi gập.
Khôi thấy Giao cần người bạn, cũng uống lon bia nhanh chóng.
“Đây, tao đã uống cùng mày rồi đấy!”
Khôi đặt bia xuống, cạn sạch.
Giao hài lòng với bạn và vỗ nhẹ vai Khôi.
“Rất tốt, mày là người bạn tốt nhất của tao!”
“Được rồi! Vậy mày cứ nói tao nghe vấn đề của mày. Nếu kể ra, sẽ nhẹ lòng hơn.”
Khôi vỗ nhẹ vai an ủi bạn:
“Tao nghĩ mình và Ngọc Liên có thể ly hôn.”
“Ly hôn sao? Tại sao lại vậy? Chúng ta cần ngồi lại nói chuyện cùng nhau. Vợ chồng không thể nói ly hôn một cách vội vã như vậy. Còn rất nhiều thứ cần xem xét. Tôi biết vợ chồng mày có nhiều quan điểm khác nhau. Hãy ngồi lại trò chuyện, một lúc mình phải chịu khó nhìn nhận từng góc nhìn của nhau. Rồi sau này, cô ấy cũng sẽ nghe lời mình thôi.”
Giao buồn rầu lắc đầu: “Không kịp nữa rồi.”