Chồng xấu dễ xài chương 27 | Đánh ghen cao tay

09/11/2023 Tác giả: Hà Phong 21

“Ôi! Quý hoá quá! Hoá ra cô là vợ của thầy giáo con bé Ánh nhà tôi. Thật là trái đất tròn mà,” bà Dung vui vẻ nói.

“Cháu cũng bất ngờ nữa. Không ngờ lại gặp bác gái ở đây chứ. Bác thế này hèn chi mà nuôi dạy Ngọc Ánh khéo thế. Cô ấy vừa xinh vừa học giỏi lại khéo léo nữa. Thỉnh thoảng cô ấy vẫn ghé qua nhà cháu chơi đấy. Chị em cũng thân với nhau,” nói Thục.

Bà Dung nghe Thục khen con gái thì lại càng sướng rơn trong bụng. Đứa con gái vốn là niềm tự hào của bà mà.

“Vâng! Nói thật với cô tôi hiếm muộn mãi hơn ba mươi tuổi mới lấy được chồng rồi sinh được nó. Trời thương con bé xinh đẹp lại học giỏi nữa. Tôi vừa xấu xí thô kệch vừa ít học nên cũng cố cho con theo con đường học hành để người ta không khinh cho. May mà con bé cũng học tốt, thi đậu Đại học năm đầu luôn. Tôi mất bao nhiêu tiền cũng không tiếc chỉ mong con cái học hành thành đạt. Giờ nó cũng học được đến năm cuối rồi. Cuối cùng thì nhà tôi cũng có đứa con gái học Đại học. Tôi mừng lắm cô ạ.”

Bà Dung vừa kể lại câu chuyện của mình một cách chân thật có phần phũ phàng về bản thân mình, ánh mắt rưng rưng. Thục tự dưng cũng cảm thấy nao nao trong dạ. Người đàn bà này sao lại có thể sinh ra một cô gái mưu mô như Ngọc Ánh nhỉ? Nếu bà ấy biết được Ngọc Ánh dám cả gan dụ dỗ thầy mình không biết bà ấy sẽ thất vọng đến mức nào! Một đứa con gái là hy vọng của cả cuộc đời người đàn bà ít học nhưng lại tôn trọng cái sự học. Thục cảm thấy đồng cảm với người đàn bà này quá!

“Cô biết không? Tôi sinh được có mỗi mình nó thì tịt luôn. Bác sĩ nói có thể do tôi béo quá, lại cao tuổi nữa nên khó sinh. Thôi thì cho bao nhiêu nhận bấy nhiêu. May là con bé cũng ngoan ngoãn, chịu khó học cô ạ.”

Mắt bà Dung rưng rưng vừa nói vừa như muốn khóc.

“Vâng! Cô cũng mừng cho bác nhiều lắm. Phận làm cha mẹ ai cũng mong con mình nên người tử tế. Cháu cũng mong Ngọc Ánh sau này di truyền được cái tử tế trong người bác. Cháu rất vui được gặp bác ở đây. Chúng ta coi như cũng có duyên bác ạ.”

Bà Dung nghe xong thì giãn cơ mặt cười nói:

“Vâng! Tôi cũng vui lắm.”

Vừa nói bà vừa gói chỗ thịt bò vừa xắt vào túi nilon trắng nhỏ và một cái túi to hơn đựng số thịt bò còn lại đưa cho Thục.

“Cháu gửi bác ạ.”

Thục móc túi lấy tiền trả cho bà Dung.

“Thôi! Có nhiều nhỏ gì đâu. Cô cứ cầm lấy. Coi như hôm nay là quà gặp mặt tôi biếu cô. Mong cô và thầy giúp đỡ em nó trong học tập.”

Một lần nữa, bà Dung nói với Thục:

“Chuyện giúp đỡ cô ấy thì là trách nhiệm của chồng cháu. Bác không cần lo đâu ạ. Chuyện nào ra chuyện đó. Bác cứ cầm đi.”

Thục phản ứng:

“Thôi mà. Cô cứ cầm đi cho tôi vui. Có bao nhiêu đâu. Cô khách sáo quá tôi lại ngại, không dám nói chuyện với cô.”

Sau đó, Thục đã tạm biệt bà Dung:

“Nếu bác nói vậy thì cháu xin ạ! Cháu cảm ơn bác nhiều! Muộn rồi cháu đi về đây kẻo trưa mất. Hẹn gặp lại bác sau nhé!”

Bà Dung đồng ý và Thục cúi đầu cảm ơn rồi tiến bước ra đi.

Ở nhà, Ngọc Ánh và bà Dung đã có một cuộc trò chuyện:

“Mẹ nhắc đến đề tài gì đó mới nhớ. Sáng nay mẹ mới gặp cái cô gì là vợ thầy Khôi đấy. Thầy ấy hướng dẫn cái đề tài gì đó của con phải không?”

Ngọc Ánh bỗng đưa ra một câu hỏi bất ngờ:

“Vợ thầy Khôi sao?”

Bà Dung giải thích:

“Đúng! Thầy Khôi là thầy giáo hướng dẫn con. Ý con là vợ thầy ấy. Cô ta nói là vợ thầy Khôi sao?”

Ngọc Ánh tiếp tục hỏi:

“Mà sao mẹ thấy lạ vậy nhỉ? Sao con không biết mặt cô ấy?”

Bà Dung cố gắng làm rõ:

“Nhưng mẹ thấy cô ấy không nói dối đâu. Với lại làm sao cô ấy biết mẹ là mẹ của con mà nó dối chứ.”

“Trông cô ta như thế nào hả mẹ?”

Ngọc Ánh hỏi rất quan tâm.

“Cô ấy đẹp lắm. Vóc người cao cân đối. Da trắng, tóc dài. Ăn nói lại có duyên nữa. Chắc là thầy Khôi cũng đẹp trai lắm hả?”

Ngọc Ánh đơ người ra. Nếu đúng như lời bà Dung nói thì chính xác là Thục rồi. Mình chưa hề đến nhà cô ta lần nào. Sao cô ta lại nói với mẹ mình như vậy nhỉ? Chẳng lẽ cô ta đã biết chuyện? Ngọc Ánh lo lắng nghĩ thầm.

Ngọc Ánh giả vờ cáo bệnh rồi chạy một mạch vào phòng. Bà Dung thắc mắc vài câu rồi lại tiếp tục xem phim.

Ba ngày sau, Thục đã quyết định dậy sớm đi chợ qua nhà bà Dung. Lần này cô cố tình mang thêm một cân ớt chuông biếu bà Dung.

Bà Dung được biếu cân ớt và được hướng dẫn cẩn thận để xào ớt chuông cho Ngọc Ánh ăn. Bà Dung rất cảm động:

“Cô tốt quá! Cảm ơn cô nhé! Tôi nhất định sẽ xào mỗi bữa để cho nó ăn. Chứ ngày nào thấy nó đi học về cũng chẳng ăn gì cả.”

Chiều hôm đó, bà Dung gọi Ngọc Ánh phải về nhà ăn cơm. Ban đầu, Ngọc Ánh không muốn về. Nhưng sau khi bị mẹ la mắng vì ăn hàng ăn quán không tốt cho sức khỏe, Ngọc Ánh buộc phải về ăn cùng gia đình.

Khi bà Dung nghe Thục hướng dẫn xào ớt chuông cho Ngọc Ánh, bà liên tục đưa ớt cho cô ăn suốt bữa cơm. Đến mức Ngọc Ánh cảm thấy ngán ngẩm.

“Con ăn nhiều ớt vào cho sáng mắt ra. Ớt nhiều vitamin A giúp sáng mắt đấy.”

Bà Dung vừa gắp ớt vừa giải thích. Ngọc Ánh thấy lạ lắm. Bình thường, bà Dung không có kiến thức dinh dưỡng như vậy. Ngọc Ánh nghi ngờ:

“Mẹ! Hôm nay mẹ có chuyện gì à?”

Bà Dung cười và giải thích:

“Cũng không có gì đâu. Chuyện là hôm nay cô Thục biếu mẹ ớt chuông nhà cô ấy trồng. Cô ấy nói ớt chuông nhiều vitamin A, ăn giúp sáng mắt ra, và còn thông minh nữa nên mẹ cho con ăn. Đúng là nói chuyện với người có ăn có học có khác.”

Ngọc Ánh bất ngờ và bực bội:

“Cô ta nói với mẹ như vậy sao?”

Sau đó, Ngọc Ánh quyết định không nên tiếp tục trò chuyện với Thục và từ chối nhận quà từ cô ấy.

“Từ nay mẹ đừng nói chuyện với cô ta. Càng không nên nhận quà của cô ta.”

Ngọc Ánh nói đầy giận dữ. Bà Dung rất bất ngờ:

“Ơ! Mày bị sao thế hả con? Người ta có lòng tốt mà mày lại chửi người ta là sao?”

Bà Dung ngạc nhiên và quát con gái. Ngọc Ánh sau đó thú nhận rằng mình cảm thấy bị Thục lừa dối.

“Đáng lẽ ra mẹ làm thân với người ta thì có lợi cho mày chứ! Sao mày cứ ngăn cấm mẹ là làm sao? Hay mày với cô ấy có chuyện gì rồi?”

Ngọc Ánh cố giữ bình tĩnh:

“Chả có chuyện gì cả. Mẹ đừng có nhìn bề ngoài rồi đánh giá. Đàn bà càng khéo miệng thì càng xấu bụng.”

“Mày ấy! Có xách dép lên mà học cũng không lại người ta ấy mà xấu bụng với chả tốt bụng. Người tốt thì không chịu học hỏi mà đi học cái đám bạn xấu ở đâu là về chế.t với tao nghe chưa!”

Bà Dung quở trách và tỏ ra bất ngờ về thái độ của con gái.

Bài viết liên quan