Chuyện của Nhài chương 31 | Xét nghiệm máu

17/02/2024 Tác giả: Hà Phong 519

Khi đến bệnh viện tỉnh, Cu Sóc ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Cuộc sống của cậu bé đang phụ thuộc vào các y bác sĩ, và Nhài chỉ hy vọng rằng con sẽ kiên cường như cái tên mà cô và chồng đã đặt cho bé. Khi thấy Việt ra ngoài để nghe điện thoại rồi lại vội vã quay vào, khuôn mặt của anh ta phản ánh sự lo lắng:

– Vợ à, hôm qua anh gọi cho Hùng, và cậu ấy đã bay về đây…anh lo lắng…

Nhài hiểu. Hùng có quyền biết về những diễn biến này. Dù sao thì Cu Sóc cũng là anh trai của Hùng. Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, Hùng cần phải có mặt. Mặc dù bí mật có thể được giữ mãi mãi, nhưng cũng có thể sẽ bị phanh phui sớm muộn, và Nhài đã sẵn lòng chấp nhận điều đó. Đối với cô, tính mạng của Cu Sóc là quan trọng nhất. Cô sẵn lòng chịu đựng sỉ nhục chỉ để không bao giờ mất đi con. Lúc này không còn lúc nào để quan tâm đến danh dự cá nhân nữa, khi con trai cô đang chiến đấu với cái chết. Cô cũng đã xem nhiều phim, đọc nhiều truyện và bây giờ cô cảm thấy cuộc sống của mình còn phức tạp hơn cả những câu chuyện đó. Những cảnh trong phim Hàn Quốc về cha con, mẹ con chia lìa và con đau ốm cần máu đã khiến cô nghẹn ngào nhiều lần. Những lúc đó, Nhài đã cảm thấy thương hại cho phụ nữ trong phim, nhưng bây giờ, khi con trai cô và một người đàn ông không phải là chồng của mình đang đối mặt với tình trạng “ngàn cân treo sợi tóc”, Nhài hiểu được nỗi đau của những người phụ nữ đó nhiều hơn. Do đó, hôm qua cô đã định gọi cho Hùng nhưng lo sợ Việt hiểu nhầm nên không dám. May mắn là Việt là người thông minh và hiểu biết, và cũng chính anh ta đã tạo ra bối cảnh để Cu Sóc được sống. Vậy nên, nếu cu Sóc có mệnh hệ gì thì Hùng cũng có quyền biết.

Âm thanh của những bước chân vội vã làm Nhài bừng tỉnh. Hùng đã vội vã bước đến gặp vợ chồng cô. Anh chỉ nhìn qua cô với một tia thương cảm rồi hỏi Việt:

– Việt, thằng bé sao rồi?

Bà Tâm bất ngờ trước sự xuất hiện của Hùng:

– Hùng, sao cháu lại ở đây? Chẳng phải cháu đang làm việc ở thành phố Hồ Chí Minh sao?

Hùng lúng túng một chút nhưng sau đó tỏ ra bình thản:

– Dạ, cháu có chuyện ở trong thành phố, gọi cho Việt định rủ đi nhậu nên mới biết việc của Cu Sóc. Sáng nay giải quyết xong công việc, cháu tranh thủ vào đây.

Dường như Hùng đã chuẩn bị sẵn tình huống này nên bà Tâm không có sự nghi ngờ nào, bà chỉ gật đầu nhẹ rồi lau nước mắt:

– Nó đã ở trong đó mấy tiếng rồi…

Hùng vỗ nhẹ sau lưng bà để an ủi:

– Không sao đâu bác, các bác sĩ ở đây giỏi hơn nhiều so với ở huyện mình, bác yên tâm đi, Cu Sóc sẽ được cứu.

Cánh cửa của phòng cấp cứu được mở ra. Hùng và Việt lao vào:

– Bác sĩ….

Vị bác sĩ đã trưởng thành chỉnh lại cặp kính, nhìn hai người đàn ông lo lắng trước mặt và nói một cách ôn hòa:

– Cháu bé bị thương khá nặng, có vết rạn trong não, gãy xương khuỷu tay trái. Những vấn đề này chúng tôi có thể xử lý. Vết rạn não không quá nghiêm trọng vì tôi nhận thấy khi cháu ngã, phần tay trái rơi xuống trước nên chỉ gãy xương, đầu không va đập mạnh xuống đất nên không gây tổn thương trí não nếu cháu sống sót. Nhưng vấn đề nghiêm trọng là cháu mất quá nhiều máu, vì vậy chúng tôi cần phải chuyền máu để giữ cho mạng sống của cháu.

Nhài cảm thấy hoang mang. Cảnh này trước đây chỉ xuất hiện trên màn ảnh, nhưng giờ đây lại trở thành sự thật đối với cô. Gia đình của Việt sẽ biết rằng Hùng mới là cha của đứa bé, và họ có thể sẽ chỉ trích mẹ con cô. Họ không cần biết lý do, họ sẽ đổ lỗi cho cô về việc ngoại tình. Dù đã sẵn lòng về mặt tâm lý, Nhài cảm thấy lo lắng và bất an hơn bao giờ hết. Tiếng của bác sĩ cắt ngang suy nghĩ lo lắng của Nhài:

– Cháu bé thuộc nhóm máu hiếm, bệnh viện chúng tôi đang cố gắng liên hệ để mua vì ngân hàng máu hiện đã hết nhóm máu này. Tuy nhiên, không chắc chắn rằng chúng tôi có thể mua được hay không, vì vậy nếu gia đình nào có thể hiến máu thì hãy làm xét nghiệm. Việc chuyền máu càng sớm càng tốt, nếu không có thể dẫn đến tình trạng chết não do thiếu máu lưu thông.

Nghe điều này, Nhài vội đứng dậy:

– Tôi là mẹ ruột của cháu, tôi có thể…

Việt và Hùng cùng chạy lại và nói:

– Tôi có thể.

Lúc này, mạng sống của Cu Sóc trở nên quan trọng nhất, vì vậy ba người đều không suy nghĩ gì nữa. Quan trọng là con sống, mọi thứ khác không còn ý nghĩa.

Bà Tâm cũng không quan tâm vì sao Hùng lại sốt sắng như vậy vì cháu, bà chỉ nói khẽ:

– Cứ xét nghiệm cả hai vợ chồng tôi nữa, quan trọng là cứu được cháu nó…

Bác sĩ nhẹ nhàng nói:

– Thôi, để bố mẹ và chú của cháu vào xét nghiệm trước. Vì hai vị đã lớn tuổi, nếu phù hợp thì chúng tôi sẽ gọi hai vị. Các vị cứ ngồi đây chờ đi ạ.

Bà Tâm gật đầu và ngồi xuống bên cạnh chồng. Vợ chồng của Nhài cùng với Hùng đi theo bác sĩ vào phòng xét nghiệm máu.

Bài viết liên quan