Chuyện của Nhài chương 34 | Bà Tâm biết sự thật
Nhài nhìn chăm chú vào tờ giấy mà cô cầm trong tay, cảm thấy những từ **”KHÔNG CÓ QUAN HỆ CHA CON”** như một cú sốc đập vào tâm trí cô. Câu chuyện mà cô tưởng đã được giấu kín mãi mãi bỗng dưng bị phơi bày trước mắt cô, tình huống này vượt quá sức tưởng tượng của Nhài. Tập giấy rơi từ tay cô xuống nền nhà lạnh lẽo, cô kìm nén cảm xúc, ôm chặt lấy đứa con Sóc, nhưng những từ đủ đau lòng chỉ còn lại là những cố gắng cất tiếng trong cổ họng:
– Bố mẹ, hãy cho con giải thích…
Bà Tâm gào lên:
– Cô giữ im lặng! Mọi thứ rõ ràng đến đâu còn gì để giải thích nữa?
Việt xen vào:
– Mẹ!
Bà Tâm la lên:
– Con ngốc lắm, sao con có thể vẫn giữ được tinh thần khi bị đâm một cái sừng to lên đầu mà?
Việt đứng dậy:
– Mẹ! Đó không phải là lỗi của cô ấy!
Bà Tâm nhìn Việt:
– Vậy là lỗi của con hay là lỗi của tao hay là lỗi của cha con mày?
Bà quay sang Nhài và đánh mạnh một cái vào má cô, khiến cô lảo đảo:
– Con đĩ! Loại đàn bà lạc lõng, không có đạo đức. Loại mèo mổ gà. Đã yêu thương, đã quan tâm chăm sóc mẹ con mày. Thật là vô ích! Mẹ con mày phải rời nhà tao ngay! Rời!
Nhài sốc trước cú đánh của mẹ chồng, nước mắt rơi không ngừng. Bỗng đứa con Sóc hỏi:
– Bà nội, tại sao bà lại đánh mẹ?
Bà Tâm quát lại:
– Ai là bà nội của mày? Loại con hoang tựa mày không có chỗ nào trong nhà tao. Mày cút khỏi đây!
Sóc khóc to. Chưa bao giờ cậu thấy bà nội giận dữ như vậy, mặt cậu tái mét, ôm mẹ chặt hơn. Nhài nói:
– Mẹ… con xin mẹ… Sóc còn nhỏ mà. Mẹ đừng làm tổn thương nó.
Bà Tâm nói to hơn:
– Thôi kệ mẹ các người. Mày không phải dòng dõi của nhà tao, tao không cần quan tâm.
Cảm xúc trong Nhài bắt đầu trào dâng. Cô không thể chịu đựng được nữa. Cô lau nước mắt, nhìn thẳng vào bà Tâm:
– Mẹ! Tại sao mẹ không hỏi con trai mẹ, Sóc, xuất phát từ đâu? Mẹ cũng là phụ nữ, liệu có thể người đàn ông nào đó có liên quan không?
Bà Tâm nổi giận muốn đánh vào mặt Nhài. Cô quay mặt nhưng bất ngờ Việt giữ tay mẹ lại:
– Mẹ! Đó không phải là lỗi của cô ấy. Mà là do con vô sinh, không thể sinh con. Chính con đã cho cô ấy uống thuốc kích dục, sau đó khóa cô ấy lại với người khác để có Sóc.
Bà Tâm chết lặng. Mặt bà tái nhợt. Bà hạ tay xuống, lảo đảo suýt ngã. Còn Nhài, cô đứng đó, nỗi đau tưởng chừng đã qua nhưng giờ như bị một lưỡi dao nhọn đâm vào lòng. Việt đỡ bà Tâm, anh tiếp tục:
– Điều này không liên quan đến Nhài. Và về phần việc nuôi dưỡng, Sóc là con của Hùng, liệu có gì quan trọng hơn gia đình mình sống hạnh phúc không, mẹ?
Bà Tâm bất ngờ:
– Ôi trời ạ, mày đang viết truyện ngôn tình à con? Mày không để ý đến việc này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến danh dự của gia đình không à? Sao mày nghĩ con người như thế là có thể làm theo mọi lời nói? Nó không phải là một cái máy đâu! Nó với Hùng có tình cảm, mày hiểu không?
Việt giữ bình tĩnh:
– Cô ấy không chịu. Là con cho thuốc kích dục vào nước lừa cả hai người uống rồi khóa họ lại.
Bà Tâm lắng người một chút, nhưng sau đó, bà lại nói nhẹ nhàng:
– Mày bị mê lú nó à, nên mới lừa mẹ phải không? Thuốc kích dục là cái gì thế?
Việt vẫn giữ bình tĩnh:
– Đó là loại thuốc kích thích ham muốn tình dục của con người. Mẹ đừng trách Nhài, không phải lỗi của cô ấy.
Mặc dù gia đình anh đang đối diện với nguy cơ, nhưng sĩ diện không còn là vấn đề ở thời điểm này. Tuy nhiên, bà Tâm vẫn không tha thứ cho Nhài:
– Mày không biết tự kiềm chế à? Căn bản là chúng mày yêu nhau đúng không? Loại đàn bà không ra gì cả. Ra khỏi nhà tôi ngay!
Việt la to:
– Mẹ ơi, đủ rồi! Không phải lỗi của cô ấy. Nếu mẹ đuổi cô ấy, con cũng sẽ đi theo.
Bà Tâm gào lên:
– Ôi trời ơi! Sao tôi lại phải gánh vác những điều này. Nuôi con lớn, đưa nó lấy vợ, vợ nó lại bỏ rơi tôi vì một tên trai…
Bà vừa nói, vừa đấm ngực một cách đau đớn. Bố Việt từ lúc im lặng bỗng nói lên:
– Bà im đi! Bà thích làm ồn à? Bà nghĩ tôi không biết thằng Việt cũng là con tôi sao?