Chuyến đò tình năm ấy chương 12 | Lấy lương trả phí
Đặng Thục Trinh cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc đến kinh ngạc. Trước đây, đối với nhiều cô gái xinh đẹp, Trịnh Thiên Vũ thường chỉ khen họ là “đẹp sẵn rồi” mà thôi. Dường như, lời khen này đã làm dịu dàng trái tim của cô thêm một chút. Nếu anh ta giữ thái độ ấm áp và lịch sự hơn, thì thật hoàn hảo. Thục Trinh ngượng ngùng ngồi vào ghế trang điểm, giả vờ trách mắng chồng với giọng điệu ngọt ngào:
Anh hay quá, để em mặc đồ ở nhà đến một cửa hàng sang trọng như này!
Cô muốn ánh mắt của những người phụ nữ kia không còn dành sự chú ý cho vẻ điển trai của Thiên Vũ mà tập trung vào việc trang điểm cho mình. Nhưng câu nói của Thiên Vũ lại khiến cô đỏ mặt:
Vì anh muốn mọi người biết rằng vợ của Trịnh Thiên Vũ không chỉ đẹp khi trang điểm mà mặt mộc cũng đã xinh đẹp!
Cảm giác ấm áp và vui mừng trong cô trỗi dậy khi nghe lời khen này. Một vài phút sau, sau khi vật lộn với son phấn và váy áo, Đặng Thục Trinh thực sự biến đổi với phong cách mới và hiện đại. Mái tóc xoăn nhẹ và trang điểm nhẹ nhàng làm cô trở nên quý phái. Cô khoác lên mình chiếc áo với tông màu nhẹ nhàng, kết hợp với chiếc nơ cổ phá cách và chân váy tôn lên vẻ đẹp của cơ thể một cách dịu dàng. Bên cạnh đó, chiếc áo khoác nhẹ giúp cô trở nên lịch thiệp mà vẫn quyến rũ.
Khi bước ra khỏi phòng trang điểm, Thục Trinh khiến Trịnh Thiên Vũ ngỡ ngàng một chút. Rồi anh chàng mỉm cười:
Không quá khó để làm đẹp cho người đã có đường nét đẹp tự nhiên như em chứ nhỉ?
Một nhân viên trang điểm mỉm cười:
Dạ, thưa chủ tịch, phu nhân thật sự xinh đẹp, chúng tôi chỉ cần làm nhẹ nhàng thôi. Chú chấp nhận thanh toán qua thẻ như trước đúng không ạ?
Trịnh Thiên Vũ mỉm cười:
Đúng rồi, các bạn đã làm rất tốt!
Anh ôm cô ra khỏi cửa hàng thời trang. Trên đường, Thục Trinh lên tiếng:
Cảm ơn anh nhiều nhé! Chắc anh thường xuyên đến đây mua quà cho bạn gái hoặc đưa họ đến đây làm đẹp, phải không? Bởi vì tôi thấy họ khá quen thuộc với anh!
Trịnh Thiên Vũ đáp:
Một lần, vào sinh nhật Thiên Anh. Cô ghen à?
Thục Trinh mặc dù đỏ mặt nhưng vẫn trả lời hùng dũng:
Tôi ghen sao được? Anh đàn ông như anh, chẳng lẽ không giữ được tôi thì thất bại lắm đấy. Nhưng anh lạnh lùng quá, đôi khi làm phụ nữ cảm thấy cô đơn, lạc lõng và xa cách. Đó là lúc họ sẽ chạy trốn đi.
Trịnh Thiên Vũ nghiêng đầu, hỏi tò mò:
Phụ nữ thích đàn ông kiểu như thế nào?
Thục Trinh giải thích:
Chúng tôi thích người đàn ông tâm lý, quan tâm và nhẹ nhàng. Anh nên hiểu cảm xúc của phụ nữ, không nên làm họ cảm thấy cô đơn hay lạc lõng, đặc biệt là khi anh bận rộn với công việc. Phụ nữ thích sự ấm áp và quan tâm.
Thị Vũ nhìn cô một lúc, sau đó nói:
Tôi lấy vợ rồi, có cần phải quan tâm đến người khác nữa không? Tôi không phải là người dễ thay đổi.
Thục Trinh trả lời:
Nhưng mẹ đã bảo sau này chúng ta sẽ li hôn, đúng không? Chỉ vì tôi và anh hợp tuổi. Mẹ không cần con dâu, chỉ cần cháu nội và đặc biệt là người hợp với anh.
Trịnh Thiên Vũ tiếp tục hỏi:
Cô có muốn li hôn không?
Cô có muốn không? Bốn tháng qua, dù chưa có sự chung sống giữa Thục Trinh và Thiên Vũ, nhưng thực sự, nếu nói là không có một chút tình cảm nào với người đàn ông ấy, đó là nói dối. Nghĩ đến việc li hôn sau này, cô cảm thấy một cái gì đó nói không rõ, có phần tiếc nuối. Mặc dù có một khoảng thời gian ngắn, họ chỉ nói chuyện qua loa, rồi cãi nhau, thách thức lẫn nhau, nhưng cô không thể phủ nhận rằng Trịnh Thiên Vũ là một người đàn ông tốt, rất tốt, chỉ là quá nghiện công việc và lạnh lùng. Thục Trinh đang suy nghĩ bần thần, nếu có một ngày phải bắt buộc duy trì mối quan hệ, và họ có con, thì việc phải sinh đau, đưa đứa con ra đời, rồi chia tay sau đó, cô không biết làm sao mà chịu đựng. Cô chưa từng trải qua mối quan hệ tình cảm nam nữ, nhưng nghĩ đến sự phức tạp của máu mủ tình thâm, cô thấy khó chịu. Không khí trong khoang xe duy trì một sự im lặng đến mức có thể nghe thấy cả hơi thở của hai người. Bất ngờ, cô liếc nhìn người đàn ông tuấn tú bên cạnh, định mở miệng nói từ “không” nhưng rồi lại nuốt hết vào trong. Trịnh Thiên Vũ lại phá vỡ bầu không khí yên bình:
Tôi nghe nói, những cặp vợ chồng hợp mệnh, hợp phong thủy thì có bỏ vào trong cối đâm cũng không bay ra được đâu. Nên tôi nghĩ cô và tôi cũng thế. Ai bảo cô hợp với tôi làm gì?
Hợp? Có phải là hợp mệnh, hợp phong thủy không? Thực sự, cô và Thiên Vũ bắt đầu một mối quan hệ hôn nhân không có tình yêu, không có nền tảng cơ bản, làm thế nào mà có thể đạt được hạnh phúc? Nhưng có lẽ, trong lúc này, cô chấp nhận như vậy, chỉ đến đâu tính tới đó, lo xa cũng chẳng giúp được gì. Đang bần thần suy nghĩ, Thục Trinh không để ý rằng chiếc siêu xe đã đến Tập đoàn Trịnh Gia và đang từ từ đi xuống đường hầm. Cô nhìn quanh, toàn bộ là những chiếc ô tô sang trọng, nhân viên của Tập đoàn này có vẻ giàu có đến đáng kinh ngạc. Trịnh Thiên Vũ lên tiếng:
Đây là xe của các thành viên Hội đồng quản trị, không phải của nhân viên đâu!
Trời, anh chàng này thật khác thường, luôn biết cô đang nghĩ gì. Nếu không làm thầy bói thì hơi phí đấy nhỉ? Cô đang lơ đãng suy nghĩ một cách tiếc nuối thì lại nghe người đàn ông kia nói:
Cô không định ngồi đây ngắm xe đến tận chiều chứ?
Thục Trinh giật mình, vội tháo dây an toàn và chờ Thiên Vũ mở cửa xe rồi cùng anh ta đi vào. Theo một cái thang máy hướng lên tầng mười, họ đến sảnh chính của Tập đoàn Trịnh Gia. Nơi đây rộng lớn và sang trọng không tưởng. Có một số chiếc xe mới nhất được trưng bày, mỗi chiếc đều rực rỡ. Khi Thục Trinh và Thiên Vũ bước tới, mọi người đều cúi đầu chào đón như khi chào đón một quan chức cấp cao của nhà nước. Cũng phải, anh ta là Chủ tịch của Tập đoàn này, ai chả phải kính trọng! Theo một lối hành lang, Thục Trinh và Thiên Vũ bước vào một chiếc thang máy có cánh cửa lấp lánh. Anh bấm lên tầng thứ ba mươi và nói:
Đi giày cao gót có quen không?
Thực sự, Thục Trinh khá cao nên cô thường xuyên đi giày bệt. Nhưng lần này, đôi giày cao gót mới phù hợp với bộ váy cô đang mặc. Cô không nghĩ Thiên Vũ để ý đến chi tiết này, cô vội vàng nói:
Không đâu, đôi giày này đế không nhọn, lại cao cả trước và sau nên tôi đi thoải mái lắm!
Trịnh Thiên Vũ nhìn lên số tầng nhảy trên thang máy và nói:
Tôi chọn đôi giày chỉ cao năm phân vì nghĩ cô quen đi giày bệt. Nếu sau này vào phòng không thích thì cứ tháo ra!
Thục Trinh há hốc miệng và hỏi:
Anh đã chọn á?
Thiên Vũ cong môi cười:
Cô đừng chê gu thẩm mĩ của tôi nhé!
Thục Trinh nhoẻn miệng:
Tôi chẳng có chê đâu!
Trịnh Thiên Vũ đáp lại cô:
Miệng không chê thì mắt cô cũng có!
Haizzz, thật sự Đặng Thục Trinh không hiểu nổi suy nghĩ của anh ta đang chứa đựng gì mà có thể nhìn ra mọi thứ. Đúng lúc đó, tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra. Đó là tầng cao nhất của tòa nhà, không gian thoải mái và rộng lớn. Một lối đi dẫn bước họ tới trước cửa phòng có bảng ghi “Chủ tịch Hội đồng quản trị – Trịnh Thiên Vũ”. Thì ra đây là phòng làm việc của anh ta. Thiên Vũ mở cửa bước vào, Thục Trinh vội vàng theo sau. Căn phòng rộng lớn được trang trí với hai gam màu đen và trắng, tạo nên không khí sang trọng và thoải mái. Bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, giống như phòng làm việc ở nhà anh ta. Bộ sofa phù hợp, ngay ngắn và sạch sẽ đặt trên bàn. Thiên Vũ tiến đến tủ lạnh trong phòng và hỏi cô:
Nước cam nhé!
Vừa nói, anh ta mở tủ lạnh và lấy lon nước cam đưa cho cô. Khát, Thục Trinh vội vàng nhận lấy và uống một hơi. Có mình anh ta ở đây mà, không cần phải ngại ngùng gì cả!
Uống xong, cô nói:
Cảm ơn anh! Nhưng tại sao anh không đưa tôi xuống phòng nhân sự hoặc một nơi khác để tôi có thể học thêm?
Trịnh Thiên Vũ rót một ly nước và uống rồi chỉ vào chiếc bàn kế bên bàn làm việc của anh:
Chỗ của cô ở đây!
Thục Trinh ngạc nhiên:
Anh sẽ dạy tôi sao?
Thiên Vũ gật đầu:
Đúng, tôi sẽ làm thư ký riêng cho tôi và cô sẽ nhận lương từ công ty để trả học phí! Tôi không dạy miễn phí đâu!
Thục Trinh ngỡ ngàng:
Tôi tưởng Tập đoàn có chuyên gia chủ nhiệm mảng này?
Thiên Vũ mỉm cười:
Có, có rất nhiều, nhưng tôi thích tự dạy! Nếu cô đi ra ngoài, có thể sẽ rắc rối. Tối nay, có một buổi tiệc của Tập đoàn, tôi sẽ giới thiệu nhân sự cho mọi người. Cô hãy làm tốt nhé!
Nói xong, Chủ tịch quay lại ghế của mình và ngồi với vẻ nghiêm túc… Còn người bên cạnh bàn kia, đang mỉm cười…