Chuyến đò tình năm ấy chương 15 | Bữa tiệc Trịnh Gia

03/01/2024 Tác giả: Hà Phong 710

Gì đây? Lần đầu tiên Thục Trinh thấy việc mê truyện ngôn tình của mình là đúng đắn, vì nó giúp cô dễ dàng nhận ra kiểu người như cô gái kia. Loại người này người ta gọi là con giáp thứ mười ba, là tiểu tam đấy. Mà cái kiểu õng ẹo lắc lắc cánh tay kia của Thiên Vũ, mắt ả ta lại cứ nhìn chằm chằm vào vòm ngực săn chắc của chồng cô tận mấy chục giây thế kia, thì cô này chắc chắn không phải tiểu tam nữa mà phải là ngũ tam, lục tam gì đó mới đúng. Nếu như đang đứng ở ngoài đường, chắc cô sẽ lao vào đẩy ả ta ra, làm cho ra môn ra khoai luôn nhé. Nhưng họ lại đang ở sảnh chính của Tập đoàn Trịnh Gia, là bữa tiệc lớn của Trịnh Gia và cô đang đóng vai trò là con dâu của Trịnh Gia. Vì thế, cô nén cơn tức giận để chờ xem Thiên Vũ sẽ giải quyết như thế nào.

Thiên Vũ sau một giây bất ngờ thì cong môi cười:

Cẩm Ly, đây là Việt Nam chứ không phải Mỹ.
À, hóa ra cô ta tên là Cẩm Ly. Nghe giọng Thiên Vũ, cô gái kia nhõng nhẽo:

Trước kia ở Mỹ, em và anh chả phải được lên mặt báo vì nghi vấn tình ái suốt đó sao? Ở đâu có quan trọng gì chứ?
Thiên Vũ nhíu mày, vội buông tay Thục Trinh. Lúc đó cô cứ nghĩ anh ta sẽ ôm lấy cô gái kia mà chào hỏi. Nhưng không, anh dùng cánh tay vừa buông gỡ bàn tay trắng muốt đang bám chặt của Cẩm Ly:

Đây là Trịnh Gia và anh đang đi với vợ của mình. Giới thiệu với em, đây là phu nhân của anh – Thục Trinh.
Đấy, thấy chưa, vẫn là Thiên Vũ rất bình tĩnh giải quyết. Chị mày đây là chính thất nhé, đang đứng ngay trước mặt mà tiểu tam dám lân la õng ẹo thế hả cưng? Thục Trinh đưa ánh mắt tràn ngập sự tự đắc nhìn Cẩm Ly. Cô gái kia lúc này mới nhìn sang Thục Trinh:

Chà, gu thẩm mỹ của anh không tệ nhỉ? Trông quê quê nhưng mà xinh phết!
À, nó dám nói cô nhà quê sao? Quê thì đã sao chứ? Không có quê thì những người ở thành phố ăn gì hả? Sao có loại người có vẻ đẹp đẽ mà óc và miệng lại xấu thế nhỉ? Hỗn xược quá! Cô đang cố mím môi để đỡ phải nghiến răng thì Thiên Vũ lên tiếng:

Quê hay thành phố chả quan trọng, điều anh cần là nhân cách sống. Chứ như em, đi học ở Mĩ về, đến một bữa tiệc trang trọng mà ăn mặc cứ như tới quán bar thế kia thì nên xem lại. Em có cần anh gọi người tư vấn thời trang không?
Cẩm Ly dẫm dẫm gót giày:

Anh nói gì đấy? Em tốt nghiệp ngành thời trang, anh quên à?
Thiên Vũ giọng mỉa mai:

Vậy thì em nên về học lại bài giảng về sự phù hợp giữa thời trang và hoàn cảnh đi nhé!
Nói rồi, anh quay sang khoác tay Thục Trinh:

Đi thôi, bà xã!
Thục Trinh thấy vui vẻ hẳn trước màn đối đáp nãy giờ. Giữ phép lịch sự, cô gật đầu nhìn cô gái kia và chào:

Tạm biệt! ( các bạn đang đọc tại fb An Yên)
Cô cùng anh bước vào phía trong sân khấu, để lại những tia hằn học trong đôi mắt của Cẩm Ly. Đi được mấy bước, Thiên Vũ ghé tai cô:

Lần sau có ghen quá cũng đừng nổi gân xanh kéo nặng cả tay tôi như thế!
Thục Trinh ném cho anh một cái nguýt dài rồi nói:

Ai thèm ghen với anh! Nhìn người to cao mà tay yếu nhỉ? Hay gặp được nhân tình nên giả vờ yếu?
Thiên Vũ cười:

Sao cô biết tôi yếu? Muốn thử à?
Câu nói đầy ẩn ý của Thiên Vũ khiến Thục Trinh đỏ bừng mặt. Nếu không phải đang ở bữa tiệc thì cô đã lao vào hơn thua với anh ta rồi. Cô lại ghé tai Thiên Vũ:

Này, anh cưới vợ cô ta không biết sao?

Thiên Vũ lắc đầu:

Lúc đó Cẩm Ly ở Mỹ. Tôi đã nói và báo chí cũng đưa tin, nhưng chắc cô ta nghĩ tôi đùa. Trước đây ở Mỹ, mấy tờ báo ở Việt Nam cũng thường đưa tin đồn tôi với nhiều người khác, nên khi tôi thực sự lấy vợ, Cẩm Ly không tin.
Thục Trinh mỉm cười:

Người như anh cũng bị đồn tình ái à? Khó tin quá!
Màn đấu khẩu cao trào đang diễn ra khi nhiều quan khách đến chào hỏi Thiên Vũ. Anh nhiệt tình giới thiệu cô với mọi người và nhấn mạnh về việc tạo mối quan hệ có lợi trong giới kinh doanh. Thiên Vũ nói với Thục Trinh:

Cô cần tham gia những bữa tiệc như thế này để mở rộng mối quan hệ với những người nổi tiếng trong ngành.
Thục Trinh gật đầu đồng ý, thấy anh nói rất đúng. Sau khi quan khách ngồi đều, MC bước lên và giới thiệu các vị khách quý, sau đó mời Chủ tịch Tập đoàn phát biểu. Thiên Vũ, trong bộ vest đỏ đô, nổi bật với dáng vẻ lịch lãm và phát biểu chân thành:

Kính thưa quý vị! Trước hết, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sự hiện diện của mọi người trong buổi tiệc thường niên của Tập đoàn Trịnh Gia. Tôi cũng rất biết ơn đến những người đã đóng góp vào sự thành công của chúng ta trong năm vừa qua.
Anh tỏ ra tinh tế khi cảm ơn những người phục vụ và nhấn mạnh vai trò của họ. Thục Trinh cảm thấy hãnh diện với sự chân thành của chồng. Khi Thiên Vũ giới thiệu về việc tuyển dụng Thục Trinh làm thư ký, cô cảm nhận được sự tự hào và hỗ trợ từ anh. Câu nói của anh về việc cô sẽ được đánh giá bằng năng lực làm việc, không phụ thuộc vào mối quan hệ, khiến cô cảm thấy an tâm.

Cuối bài phát biểu, Thiên Vũ thông báo về việc tuyển dụng Thục Trinh và khen ngợi về sự đóng góp của nhân viên. Cô cảm nhận sự hỗ trợ và bảo vệ từ chồng. Cô và Thiên Vũ xuống ngồi cùng bàn, trở thành tâm điểm của sự chú ý và ống kính của các phóng viên. Cô chú ý đến sự hạnh phúc của bố mẹ chồng, trong khi Thiên Anh giữ vẻ thản nhiên. Câm Ly, từ bàn kế bên, tỏ ra không hài lòng và thách thức:

Để xem anh có thoát khỏi tôi không!

Trong bữa tiệc, Thiên Vũ luôn dành sự chăm sóc tận tình cho Thục Trinh, đúng với hình ảnh của một người chồng yêu chiều vợ. Mọi người đều không khỏi cảm kích vì anh ta diễn xuất rất tự nhiên. Cảm giác được quan tâm và chăm sóc khiến Thục Trinh bất ngờ và hạnh phúc. Dù Thiên Vũ uống khá nhiều rượu, nhưng gương mặt lạnh lùng của anh vẫn giữ được tính kiểm soát, không hề bộc lộ mệt mỏi. Cô chỉ ngửi mùi rượu vang thoang thoảng phát ra từ anh, nhưng lại cảm thấy nó tạo nên sự quyến rũ.

Khi tiệc kết thúc, mọi người chuẩn bị rời đi. Thục Trinh hỏi Thiên Vũ về khả năng lái xe, nhưng anh ta lại tỏ ra mỉm cười và khẳng định không say.

Cẩm Ly bất ngờ xuất hiện và đề nghị đưa Thiên Vũ về nhà, nhưng Thục Trinh từ chối lịch sự và tỏ ra tự tin rằng cô có thể tự đưa anh ta. Trước ánh mắt giận dữ của Cẩm Ly, Thục Trinh vẫy tạm biệt và dìu Thiên Vũ ra cổng. Tại đây, anh ta không đòi lái xe nữa và cùng cô chọn phương tiện taxi để về.

Trên đường về, Thiên Vũ ngả đầu vào vai Thục Trinh, mắt nhắm nghiền. Thục Trinh tự hỏi liệu có phải anh ta đã mệt mỏi hay không, và liệu trước đây, ai đã dìu anh ta mỗi khi anh say rượu. Suy nghĩ miên man, cô nhận ra rằng taxi đã đến nhà. Cùng với bác tài, họ giúp Thiên Vũ lên phòng nghỉ. Tận lòng, Thục Trinh đứng nhìn anh ta, muốn cởi bỏ bộ vest để anh ta thoải mái nhưng không dám chạm vào anh.

Quay đầu để rời khỏi phòng, Thục Trinh bất ngờ bị một lực mạnh kéo xuống giường. Một giọng nam khàn khàn với hương vị rượu vang truyền đến:

Đừng rời đi!

Bài viết liên quan