Chuyến đò tình năm ấy chương 17 | Vì sao anh lại yêu em
Sáng hôm sau, Thục Trinh tỉnh dậy sau một giấc ngủ ấm áp. Cô cảm nhận ngay sự mệt mỏi trên toàn bộ cơ thể, cảm giác như mình đã trải qua một trận chiến. Lục đục hoạt động đầu óc, cô nhìn xung quanh và nhận ra mình đang nằm trên giường của Thiên Vũ. Cảm giác đau nhức từ hạ thân khiến cô nhớ lại trận “kích tình” tối qua. Cô tự hỏi liệu mọi thứ đó có phải là thực tế hay chỉ là một giấc mơ.
Quét ánh mắt một lượt, cô không thấy Thiên Vũ đâu, và không có dấu hiệu của anh tại bàn làm việc. Thục Trinh vội vàng bật dậy, lấy chiếc điện thoại. Đã là sáu giờ kém rồi, cô đau đầu:
Chết rồi! Làm sao bây giờ? Chưa kịp chuẩn bị bữa sáng!
Trong lúc đau đầu và lo lắng, cô nghe thấy một giọng nói trầm ấm:
Bữa sáng đã có giúp việc lo, em mệt cứ nghỉ thêm. Hay hôm nay ở nhà một hôm cũng được. Mai hãy đến Tập đoàn!
Cô ngạc nhiên khi anh gọi cô là “em”. Liệu cô nghe nhầm hay anh có vấn đề về tâm lý không? Cả một loạt suy nghĩ hỗn loạn làm mặt Thục Trinh trở nên trơ trơ. Cho đến khi một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện gần tai cô, cô mới tỉnh táo:
Chưa tỉnh sao?
Cô quay sang và nhận ra là Thiên Vũ:
Anh Thiên Vũ, tối qua chúng ta…
Anh cười cong môi:
Chúng ta động phòng, đó là điều rất bình thường, chỉ là với chúng ta, nó xảy ra hơi muộn thôi!
Thục Trinh cảm thấy ngần ngại và liên tục xin lỗi:
Nhưng… họ là hôn nhân bắt nguồn từ tình yêu. Có lẽ tối qua tôi ngủ quên ở đây nên… xin lỗi anh. Đừng nghĩ lạ nhé… Tôi… tôi không cố ý…
Thiên Vũ nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt anh:
Tối qua em không ngủ quên, chúng ta hoàn toàn tỉnh táo và tự nguyện. Và dù sao, ai bảo vợ chồng mình không có tình yêu?
Thục Trinh ngạc nhiên:
Ơ… yêu á? Bao giờ?
Anh hôn nhẹ lên môi cô:
Kiếp trước, kiếp này và cả kiếp sau, được không?
Cô cảm thấy khó tin vì Thiên Vũ, người lạnh lùng như băng giá, lại nói những lời ngọt ngào như thế. Cô vô thức đưa tay lên sờ trán anh. Trán không nóng, nhưng tay cô lại ấm bởi có bàn tay mạnh mẽ nắm giữ và đan chặt những ngón tay vào nhau:
Anh hoàn toàn bình thường. Còn em, đừng có “tôi”, “tôi” nữa được không? Khó nghe lắm!
Thục Trinh mở to mắt nhìn anh, cô cảm thấy mình đang nằm mơ vì mọi thứ diễn ra quá nhanh. Mặc dù họ đã kết hôn hơn bốn tháng, dù anh đã là người tốt với cô, bảo vệ cô và giúp cô có công việc, nhưng Thục Trinh chưa bao giờ nghĩ rằng anh yêu cô. Cô nói ngập ngừng:
Anh Thiên Vũ, tôi…
Anh nhíu mày:
Tiếng “em” khó nói thế sao? Nào, một, hai, ba… EM!
Thục Trinh bất ngờ cười trước sự quyết đoán của Thiên Vũ. Anh ôm cô vào lòng:
Em vất vả rồi. Từ giờ, mọi thứ để anh lo!
Trong vòng tay ấm áp, Thục Trinh cảm thấy lòng mình trở nên bình yên. Dù cuộc sống có khó khăn, dù bên ngoài có nhiều thách thức, nhưng ít nhất lúc này, cô cảm thấy trái tim mình ấm áp. Cô gật đầu:
Em biết rồi!
Khi cô kết thúc lời nói, Thiên Vũ vội lật tấm chăn để cô lo lắng trước cơ thể trần trụi của mình, những vết đỏ xanh nổi bật. Thục Trinh ngần ngừ co chân và che ngực bằng hai tay:
Á! Anh đang làm gì thế?
Thiên Vũ vội bế cô vào nhà tắm:
Em nghĩ anh làm gì mà đỏ mặt vậy? Anh đã chuẩn bị sẵn tinh dầu, giờ em tắm cho sảng khoái tinh thần. Còn điều em đang nghĩ, không phải lúc này!
Thục Trinh chỉ biết cười và muốn độn thổ. Sống với người luôn đọc được suy nghĩ của mình có những lúc thú vị, nhưng cũng có những lúc muốn trốn đi một cách nhanh chóng.
Trong bồn tắm, cô thấy sự thoải mái từ mùi tinh dầu. Thục Trinh tắm sạch sẽ, nhưng không thể loại bỏ hết những vết đỏ xanh dù cô cọ rửa cỡ nào. Cô lau khô cơ thể và bất ngờ nhận ra rằng cô đã quên mang theo quần áo. Cô hít một hơi rồi đánh răng. Khi xong, cô đứng đó, ngần ngừ.
Thiên Vũ đã ăn mặc xong nhưng không thấy Thục Trinh ra khỏi phòng tắm, anh bắt đầu lo lắng. Anh gõ cửa phòng tắm:
Trinh, em đã xong chưa?
Tiếng Thục Trinh vang lên ái ngại:
Dạ…em…em…quên mang theo quần áo!
Thiên Vũ cười:
Quên đâu! Nhìn về phía cửa, có chiếc áo choàng tắm anh treo ở đó, khoác vào rồi ra ngoài!
Trước đây Thục Trinh thường tắm ở phòng bên kia, nên đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng tắm này. Đến nay cô mới nhìn xung quanh và nghe Thiên Vũ nói mà cười nhạo mình.
Bước ra từ phòng tắm, Thục Trinh vẫn che ngực và che dưới làm Thiên Vũ cười:
Em làm sao thế? Áo hở đâu đây? Và em che làm gì? Đằng nào…
Thục Trinh đỏ mặt cúi đầu:
Thôi, đừng trêu em nữa! Vì… những vết đỏ… em cọ mãi không được…
Thiên Vũ cười quyến rũ:
Mấy vết đó là anh đóng dấu lên người em. Chúng nó như in vào máu em, không xóa được đâu! Em cứ cố xóa, tối nay nó sẽ xuất hiện với mật độ dày đặc hơn đấy!
Thục Trinh há hốc miệng:
Làm sao thế?
Thiên Vũ mặt nghiêm túc:
Tất nhiên rồi!
Thục Trinh nguýt một cái rồi nói:
Để em vào chọn quần áo đã. Phải tìm bộ nào cao cổ một chút!
Thiên Vũ gật đầu:
Ừ, em mặc tạm đi, trưa nay chúng ta nghỉ một chút đi shopping!
Thục Trinh dừng bước, ngoảnh đầu nhìn anh:
Ai cho Chủ tịch nghỉ trước giờ? Một người mê công việc hơn cả bản thân còn nghỉ sớm ư? Em không tin!
Thiên Vũ bước lại phòng làm việc, vừa chọn đồ vừa nói:
Trưa nay em sẽ tin!
Thục Trinh lườm chồng:
Anh hư hỏng từ khi nào thế?
Thiên Vũ quay lại nhìn cô:
Từ khi em biết đuôi anh mọc ở đâu!
Thục Trinh xấu hổ đấm anh vào lưng:
Thôi nha, đừng nhắc lại nha!
Thiên Vũ nhíu mày nghiêm túc:
Anh đâu có ý nhắc lại, chỉ là vì có người tò mò thôi!
Anh lấy một chiếc áo sơ mi có thắt nơ ở cổ và một chiếc chân váy xòe đưa cho cô:
Bộ này đi!
Thục Trinh vui vẻ nhận đồ và nói:
Bộ đẹp nhất của em đây! Trưa nay anh phải giúp em lựa đồ nha, các nơi anh thường đi quá sang trọng, em ngại mất!
Thiên Vũ nhăn mày:
Anh nhớ không lầm thì có người chê anh không biết thẩm mĩ mà!
Thục Trinh cười tươi, lần đầu sau hơn bốn tháng cô thấy mình cười tự nhiên:
Từ khi có đôi giày cao gót và bộ váy mấy thì em tin. Hôm qua em muốn mặc bộ này nhưng chưa có giày phù hợp!
Thiên Vũ nói:
Từ giờ những việc đó em không cần lo một mình nữa! Thay đồ đi!
Anh nói xong rồi ra ngoài phòng đợi. Thục Trinh vào nhà tắm nhỏ trong phòng làm việc để thay đồ. Cô cảm thấy như mọi thứ đang diễn ra như trong một giấc mơ đẹp. Cô hy vọng điều tốt đẹp ấy sẽ không bao giờ mất đi. Bước ra với niềm vui, cô nghe Thiên Vũ hỏi:
Em đã sẵn sàng chưa? Còn đau không?
Thục Trinh e ngại khi nhớ đến tối qua. Cô nhìn lên chiếc giường. Chăn gối đã được dọn gọn, nhưng vẫn còn vệt máu đỏ thẫm trên đó. Cô lo lắng hỏi Thiên Vũ:
Anh Vũ, nếu mẹ biết… vì trước đây…
Cô lo sợ nếu bà Lam An biết hai người mới động phòng tối qua thì sẽ nghĩ vệt máu sau đêm tân hôn là giả tạo. Không biết bà sẽ làm gì nếu biết anh và cô đã lừa dối bà suốt hơn bốn tháng.
Thiên Vũ vỗ nhẹ lên trán cô:
Em đúng là… thông minh, không thể nghĩ ra. Nếu mẹ hỏi, em chỉ cần nói quan hệ đúng lúc kỳ rồi không nhớ!
Thục Trinh đỏ mặt:
Anh chắc có rất nhiều chiêu trò trong chuyện này nhỉ? Có lẽ anh đã có nhiều mối quan hệ trước đấy đúng không?
Thiên Vũ thơm lên trán cô:
Chỉ có một mình em thôi mà anh mệt gần chết, nhiều mối quan hệ sẽ khiến anh không sống nổi đâu!
Thục Trinh cười rạng rỡ rồi cùng anh xuống nhà dùng bữa sáng. Vì cô sẽ đến Tập đoàn ngay sau đó, bà Lam An cũng không có cơ hội nói gì về việc nhà nữa. Cô chính thức sống cuộc sống của phu nhân Chủ tịch Tập đoàn Trịnh Gia.
Khi đã yên vị trong xe, Thục Trinh quay sang Thiên Vũ:
Vũ…tại sao anh lại…yêu em?
Thiên Vũ vừa lái xe vừa nhìn con đường đông đúc người qua lại:
Trong cuộc sống, có những thứ chúng ta không thể lường trước, có những điều đến hay đi ta đều nên đón nhận vì đó là duyên. Điều quan trọng là thái độ của chúng ta với những sự việc đó. Đời ngắn lắm, khi trái tim còn đập thì cứ yêu thương đi, em đừng thắc mắc vì sao. Bởi vì trong thời gian tò mò đặt câu hỏi sẽ khiến ta bỏ qua mất một vài khoảnh khắc yêu thương rồi.