Chuyến đò tình năm ấy chương 4 | Loại rẻ mạt như cô
Từ bé tới giờ, chẳng ai dám lên tiếng với Trịnh Thiên Vũ, vì anh là người kế nghiệp nhà họ Trịnh, lại xuất chúng từ nhỏ. Nhưng giờ đây, một cô gái mới quen anh chưa đầy một giờ lại dám gọi anh là “đồ biếи ŧɦái.” Anh ta nhếch môi:
– Cô vừa nói gì vậy? Nhắc lại xem!
Tiếng đàn và nhạc dìu dặt giúp che đi âm thanh từ lời Thục Trinh. Bố mẹ hai bên đang ngồi trò chuyện nên chỉ nghĩ cô đang nói chuyện bình thường với anh, không nhìn thấy thái độ của cô. Thục Trinh nhìn xung quanh rồi ghé sát tai Thiên Vũ:
– Anh bị điếc à, tôi nói anh là đồ biếи ŧɦái!
Trịnh Thiên Vũ gật đầu:
– Được, nếu đã có tiếng biếи ŧɦái, thì cô hãy tiếp tục sử dụng nó đi.
Lần đầu tiên, Thục Trinh cảm thấy miệng mình nói điều không đúng. Nhận ra sai lầm lớn sẽ đưa đến hậu quả lớn, cô rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng đêm tân hôn của mình. Dù anh ta có thái độ khó chịu với phụ nữ, nhưng chỉ cần tưởng tượng anh ta đối xử biếи ŧɦái, cũng đủ khiến Thục Trinh cảm thấy rợn người. Cô quyết định đối xử nhẹ nhàng với người đang trở nên khó kiểm soát. Giọng cô trở nên nhẹ nhàng:
– Anh Thiên Vũ… tôi… tôi… xin lỗi…
Nói xong, cô lén nhìn anh chàng đẹp trai. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn xuống dòng sông, như không để tâm đến lời cô. Thục Trinh hít sâu một cái và tiếp tục:
– Là vì… vì tiếng ca tài ʇ⚡︎ử khiến tôi nhớ đến ông ngoại tôi. Ông rất yêu quý tôi… nhưng ông không thể chứng kiến ngày tôi về nhà chồng…
Thiên Vũ mới nhíu mày:
– Tại sao?
Thục Trinh cúi đầu, giọt nước mắt lăn tгêภ gò má xinh đẹp:
– Ông mất khi tôi mười tuổi. Ông từng là một nghệ sĩ cải lương…
Ánh mắt của Thiên Vũ lóe lên vài tia ngạc nhiên, rồi quay lại bình thản. Anh ta chỉ nhìn xuống dòng sông lặng lẽ chảy. Còn Thục Trinh nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó, im lặng không nói gì.
Đoàn thuyền đi qua quê hương Thục Trinh, khi xóm làng đã mờ dần, chỉ còn lại một chấm nhỏ sáng lòe. Tiếng MC tiếp tục giới thiệu về Tập đoàn Trịnh Gia và sự kiện đặc biệt này. Dàn nhạc dân tộc im dần, để nhường chỗ cho giai điệu trẻ trung.
Du thuyền lướt đi và rồi đậu ở bến. Lúc này, Thục Trinh mới chú ý rằng phía trước không phải là những chiếc xe hơi đưa cô đến khách sạn như cô tưởng, mà là một sân khấu ngoài trời được dựng trên một bãi đất trống. Mặc dù đã quá trưa, ánh nắng vẫn nhẹ nhàng, không gian trở nên dễ chịu. Khách mời đã ăn nhẹ từ thuyền nên ai nấy vui vẻ bước lên đất liền tham gia tiệc cưới.
Bước lên từ thuyền hoa, Thục Trinh như bước vào một thế giới cổ tích. Lối vào sân khấu được thiết kế theo hình đôi cάпh thiên nga với những bông hoa kết tỉ mỉ. Thiên Vũ dẫn cô đi và mọi nơi cô chạm đến, pháo bông bắn rực trời chúc mừng tân hôn. Khi tiếng violon dìu dặt vang lên, trái tιм Thục Trinh như được một cơn sóng hạnh phúc.
Mặc dù biết rằng cuộc hôn nhân của mình là kết quả của sự sắp đặt, nhưng những cảm xúc trong lòng Thục Trinh lại hiện lên khó tả khi bước vào một sân khấu lớn được thiết kế theo hình cάпh cung, như một bức tranh hoành tráng. Nếu đây là lễ cưới của cô và người đàn ông mà cô yêu thương, thì đây chắc chắn là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời Đặng Thục Trinh.
Tuy nhiên, dù trước mắt là bức tranh tuyệt vời, nhưng Thục Trinh lại tự nhắc nhở mình rằng cô chỉ là một diễn viên trong cuộc hôn nhân ép buộc. Dù mong muốn hạnh phúc nhưng cô không thể tránh khỏi suy nghĩ thực tế và hiện thực.
Lễ cưới kéo dài đến tận chiều tối, mọi người rời đi trên những chiếc siêu xe sang trọng, rước cô về biệt thự họ Trịnh. Bản thân cảm giác như đang bước vào một lâu đài tráng lệ, với cổng mạ vàng kiêu hãnh được trang trí xa hoa với chữ “TÂN HÔN”.
Kiến trúc xa xỉ và đẹp mắt khiến tất cả đều phải kinh ngạc. Sau một ngày dài, Thục Trinh chỉ muốn cởi bỏ bộ váy hàng hiệu và ngâm mình trong bồn tắm thư giãn, sau đó đi ngủ một giấc. Nhưng đây không phải là nhà quê của cô nên mọi kế hoạch trở nên khác xa. Một khoảng cách xa, Thục Trinh nghe tiếng mẹ mình nói về cuộc sống giàu có của nhà hàng xóm:
Đẹp quá ông ạ! Giá nhà mình được góc này nhỉ!
Sau một thời gian ngồi chơi, gia đình cô xin phép rời về. Cảm giác bơ vơ bắt đầu hiện hữu, một mình, tủi thân, cô đơn và trống rỗng. Tất cả gộp lại tạo nên một biển cảm xúc khó diễn đạt.
Buổi tối diễn ra suôn sẻ, nhưng không có không khí ấm áp dù có thêm nàng dâu mới. Thục Trinh cảm thấy phải quan sát thái độ mọi người để bữa ăn trở nên tự nhiên. Cô nhớ về những bữa cơm ở quê, không quá sang trọng nhưng vẫn đầy ắp niềm vui. Không biết khi nào cô mới có lại cảm giác ấy.
Ở biệt thự Trịnh Gia, bàn ăn lớn hơn gấp đôi so với nhà cô, nhưng chỉ có năm người ngồi ăn. Ngoài bố mẹ chồng và vợ chồng cô, còn có cô em chồng Thiên Anh. Mọi người ngồi ăn một cách trịnh trọng, tạo không khí trầm lắng. Tất cả đều được phục vụ tận tình, trong đó có thím Năm – người cô quen nhất trong lâu đài. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa họ giờ trở nên không tự nhiên do cô là chủ nhân và thím Năm là nhân viên.
Sau bữa tối, bà Lam An – mẹ chồng cô – gọi cô và Thiên Vũ vào trò chuyện:
Hai đứa mới cưới nên ở lại đây thoải mái, sau này có thể chuyển ra sống riêng nếu muốn. Giờ đã là người có gia đình, Thiên Vũ ngoài việc lo cho tập đoàn còn phải để ý đến việc sinh con nối dõi. Còn Thục Trinh, đó là trách nhiệm của con khi làm dâu.
Thục Trinh cúi đầu lễ phép:
Dạ, con sẽ cố gắng ạ!
Cô nhìn Thiên Vũ, người vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng:
Mẹ nói xong chưa ạ?
Bà Lam An chưng hửng:
Con có hiểu ý mẹ không?
Thiên Vũ nhếch môi và nói:
– Chuyện cỏn con đó có gì không hiểu ạ? Ý con hỏi mẹ nói xong chưa để con đi nghỉ, ngày mai Tập đoàn nhiều việc lắm ạ!
Bà Lam An biết tính con trai, khi anh ta không quan tâm tới điều gì thì không nên nói nặng lời:
– Ừ, hai đứa đi nghỉ đi!
Rồi bà nhìn Thục Trinh:
– À, con ở dưới quê chắc cũng ít ngồi không. Nếu thấy nhàn rỗi quá thì cùng mọi người làm việc cho khuây khỏa. Tất nhiên, mẹ không ép!
Thục Trinh hiểu ý mẹ chồng, bà nói không ép nhưng nếu không chấp thuận sẽ thành trái lệnh. Cô lại cúi đầu:
– Vâng ạ!
Lên đến phòng, Thục Trinh ngồi xuống chiếc giường tân hôn đẹp đẽ có rắc những cάпh hồng nhung xinh xắn. Cô liếc nhìn Thiên Vũ đứng bên cửa sổ, không biết đêm nay sẽ ra sao? Thục Trinh biết việc gì sẽ diễn ra là không thể tránh khỏi, chỉ là cô chưa chuẩn bị tâm lý. Cô biết nhiệm vụ của mình là sinh con nối dõi cho nhà họ Trịnh. Trịnh Thiên Vũ cũng chẳng hào hứng gì với cuộc hôn nhân này, phải chăng cô có thể thỏa hiệp với anh ta dời thời gian thực hiện nghĩa vụ? Nghĩ là làm, Thục Trinh ngập ngừng:
– Thiên Vũ, hôm nay…tôi…tôi….
Trịnh Thiên Vũ không ngoái đầu lại, mắt vẫn nhìn xoáy vào khoảng không sâu thẳm trước mặt, mấp máy môi:
– Tránh khỏi giường tôi!
Thục Trinh trố mắt:
– Ơ…tôi với anh là vợ chồng, không ngủ ở đây thì…
Nhưng cô nói chưa dứt câu, Trịnh Thiên Vũ đã cắt ngang:
– Tôi không ngủ với người lạ!
Thục Trinh vội đứng bật dậy như lò xo:
– Nhưng…
Thiên Vũ giọng nhàn nhạt:
– Góc phải phòng có cάпh cửa, bên đó là phòng làm việc của tôi, có giường nằm nghỉ!
Anh ta chưa ra lệnh nhưng Thục Trinh hiểu mệnh lệnh. Cô đưa mắt theo hướng Thiên Vũ nói và chầm chậm đi về phía đó. Cánh cửa mở ra, một căn phòng thông với phòng ngủ hiện ra, đồ đạc giấy tờ được sắp xếp ngăn nắp. Cô chưa kịp bước vào đã nghe tiếng Thiên Vũ:
– Đừng chạm vào đồ của tôi!
Thục Trinh gật đầu:
– Tôi biết rồi, nhưng nếu sáng mai…
Thiên Vũ lên tiếng:
– Cứ để tôi đối phó! Cái gia đình cô cần là tiền thì đã có rồi, giờ nên biết thân biết phận. Cái loại rẻ mạt như cô không có quyền lên tiếng thỏa hiệp với tôi!