Chuyến đò tình năm ấy chương 48 | Triệt tiêu tận gốc

09/01/2024 Tác giả: Hà Phong 1061

Khi bác sĩ đưa máy siêu âm qua bụng phẳng của Thục Trinh, Thiên Vũ vẫn giữ chặt bàn tay cô, không mảy may nhìn màn hình. Điểm nhỏ trên màn hình khiến cảm xúc lan tỏa một cách tuyệt vời. Đó có thể là tình cảm bậc thầy, nhưng không cần từ ngữ để diễn tả. Tay anh ôm chặt tay cô hơn, cảm nhận rõ ràng sự đồng điệu giữa hai trái tim. Sự kết hợp giữa tình cha mẹ và tình con đang rơi vào nhau sau hơn một tháng xa cách, khiến cả hai đều xúc động không nói nên lời. Mọi thứ trở nên yên bình, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng làm đầy không gian. Bác sĩ siêu âm kỹ lưỡng mỉm cười và chia sẻ tin vui:

“Chúc mừng anh chị, thai đã vào tử cung, bé được hơn bốn tuần và chưa có tim thai. Điều này hoàn toàn bình thường, khoảng bảy tuần tới sẽ xuất hiện tim thai, vì thế ba tuần nữa, anh chị nên kiểm tra lại. Hiện tại mọi thứ đều ổn. Anh chị hãy tiếp tục chăm sóc và bổ sung dưỡng chất cho cả mẹ lẫn bé để đảm bảo sức khỏe.”

Thiên Vũ cảm ơn bác sĩ rồi cùng Thục Trinh ra ngoài. Vợ chồng Vũ Phong cùng Sơn và Huy đợi họ. Vũ cười:

“Phong, cảm ơn cậu!”

Thục Trinh cũng cúi đầu:

“Anh Phong, chúng tôi rất biết ơn anh! Một lần nữa, xin lỗi vì đã hiểu lầm anh ạ!”

Vũ quay sang vợ:

“Có gì hiểu lầm sao?”

Nguyệt Cát cười:

“Không có gì ạ, chồng em sáng nay có lẽ bước nhầm hoặc ăn nhầm một cái gì đó, nên đã nhận được hai cái tát, một từ vợ mình và một từ vợ anh!”

Thục Trinh đỏ mặt nhẹ:

“Vì… vì em tưởng anh ấy không tốt nên lỡ tay…”

Vũ cười:

“Mặt nó trông như soái ca, gần như đẹp như chồng em. Mình nghĩ nó xấu sao? Nhưng em dũng cảm đấy, dám tát cả cảnh sát! Nhưng anh hiểu tại sao em làm vậy.”

Sau đó, anh quay sang vỗ vai Vũ Phong:

“Ông cũng sung sướng đấy? Đến ăn tát cũng là hai người đẹp dành cho!”

Phong cười:

“Chuyện nhỏ! Thôi để tôi đưa hai người ra sân bay!”

Vũ vẫy tay:

“Không cần, ông đã làm việc vất vả mấy ngày rồi. Tôi còn có Huy đây, không sao đâu!”

Nguyệt Cát ngần ngừ:

“Khi chúng ta đến đây, em đi sau và thấy bác Lam An đang gọi điện, không biết có chuyện gì…”

Thiên Vũ cười:

“Anh biết rồi, cảm ơn em. Anh hiểu bà ấy nên mới kêu Huy đi cùng!”

Lúc đó, Minh Huy tiến lại:

“Anh Vũ, xe đã chuẩn bị xong, bà chủ vẫn ngồi dưới đấy ạ!”

Thiên Vũ nhăn mày:

“Cậu xuống bảo mẹ tôi có muốn về cùng không, nếu chưa đi thì cứ đưa bà lên xe của chúng tôi!”

Mọi người cùng đi ra cổng bệnh viện, Minh Huy lại tiến gần bà Lam An:

“Bà chủ, Chủ tịch hỏi bà có muốn về cùng chúng tôi không ạ?”

Bà Lam An lắc đầu với nụ cười trên môi:

– À, tôi có vài người bạn ở đây, lúc nãy gọi họ đi uống cà phê. Không thường xuyên quay lại thành phố C nên ngày mai tôi sẽ về sau. Các bạn cứ về trước đi!

Minh Huy cúi chào bà Lam An rồi trình bày lại cho Vũ. Họ chào tạm biệt vợ chồng Vũ Phong và Sơn rồi lên xe đến sân bay.

Chiếc xe hòa mình vào dòng người trên đường. Phong nhìn về phía vợ:

– Tý nữa anh quên, em đến đây thì con ở nhà với ai?

Nguyệt Cát tươi cười:

– Lúc trưa nghe anh nói ở bệnh viện nên em gọi mẹ về trông con giúp. Nãy em cũng kể mọi chuyện cho mẹ yên tâm rồi!

Vũ Phong nhẹ nhõm:

– May quá, anh nghĩ bé ở nhà một mình đấy!

Nguyệt Cát lườm chồng:

– Trời, anh nói thế à?

Phong cười:

– Không, anh mới nói thế. Nguyệt Cát, em cứ tự tin về một mình nhé. Anh lo lắng về Vũ lắm!

Nguyệt Cát quen với công việc và mối quan hệ của chồng, vui vẻ gật đầu:

– Dạ được ạ, anh cứ đi, cẩn thận đấy!

Phong làm dấu OK với vợ rồi nhìn Sơn:

– Chúng ta theo họ đến sân bay. Vũ lên máy bay tôi mới yên tâm một phần!

Sơn gật đầu:

– Được anh! Trưa nay anh làm em suýt thất vọng về idol!

Vũ Phong bật cười:

– Thậm chí vợ tôi còn nghi ngờ, cậu thất vọng là điều bình thường thôi!

Sơn cười:

– Giờ thì em khẳng định chắc chắn rằng anh mãi là soái ca.

Trong khi lắng nghe, chiếc xe của Vũ chầm chậm đi phía trước. Phong hỏi Sơn:

– Cậu muốn xem đánh nhau không?

Sơn háo hức:

– Có chứ ạ! Em mới nghe danh anh đấu võ, chưa được xem trực tiếp đâu! Ơ, mà làm sao anh biết có đánh nhau ạ?

Phong nhìn chiếc xe của Vũ và nhấn mạnh:

– Cậu nghĩ họ ở lại đây làm gì? Tôi nghĩ Vũ cũng hiểu nên mới đưa theo trợ lý. Một là cậu ấy nghĩ mình có thể xử lý, hai là cậu ấy sợ phiền tới tôi nên tự mình đối mặt. Nhưng bạn bè là gì nếu không đồng lòng đối diện khó khăn cùng nhau?

Sơn vừa lái xe vừa gật đầu:

– Em phục các anh thật đấy!

Vừa lúc đó, bộ đàm phát ra giọng Kiên:

– Anh Phong, có một chiếc xe đang bám theo xe anh Vũ, cũng là loại xe chống đạn. Em mới nhớ ra, tên Lý vốn là đàn em của lão Thạch, hắn sống sót sau vụ hỗn chiến năm đó. Hắn là sát thủ chuyên nghiệp và đang xây dựng lại phe cánh.

Phong gật đầu:

– Tôi đã nhận ra sáng nay, hắn cũng nhận ra tôi từ ánh nhìn kinh ngạc của hắn khi nhìn thấy tôi!

Sơn quay sang Phong:

– Anh nói với ai vậy?

Phong mỉm cười:

– Với một đồng đội, chẳng lâu cậu sẽ biết!

Lúc này, Sơn mới chú ý đến đồng hồ chấm đỏ trên ngực Phong và trái tim anh tràn đầy khâm phục và háo hức.

Phong lấy điện thoại và gọi số. Phía kia dây bấm, một giọng trầm ấm trả lời:

– Phong, cậu còn thời gian nghỉ mà lại có chuyện gì vậy?

Vũ Phong cười:

– Có chuyện mới gọi được Thủ trưởng à?

Vị thủ trưởng cười lớn:

– Hải Âu gọi cho Thuyền Mộc, chắc chắn có chuyện mới chứ không phải uống trà đâu mà gọi!

Vũ Phong gật đầu:

– Không có gì qua mắt được Thủ trưởng. Tôi mới phát hiện một đàn em của lão Thạch đang tái thiết lập vũ trụ của mình. Hắn vừa tham gia vào một vụ bắt cóc, tôi đang đuổi theo xe của hắn. Cho phép tôi sử dụng một số vũ khí và công cụ, đồng thời điều động thêm lực lượng!

Thủ trưởng, biệt danh Thuyền Mộc, ngạc nhiên:

– Có phải cậu nói về tên Lý không? Tôi đã theo dõi hắn một tháng nay và đang tự hỏi tại sao hắn lại làm văn thư cho một công ty nội thất tầm trung.

Phong thừa nhận:

– Đúng vậy, hắn đang theo dõi một cô gái là nạn nhân trong vụ bắt cóc mà tôi nói. Hiện giờ hắn đang theo đuổi cô ấy đến sân bay của thành phố C. Trên chiếc xe còn có chồng của cô ấy và một người nữa. Họ đều là doanh nhân thành đạt, có tư cách tốt. Họ đang chuẩn bị rời khỏi thành phố sau khi chồng tìm thấy vợ!

Thủ trưởng nhíu mày một chút rồi nói:

– Được, nhưng cậu nhớ giữ nguyên tắc hành động, không được gây ảnh hưởng đến dân dụ và chỉ sử dụng vũ khí khi thực sự cần thiết! Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên và ban lệnh!

Vũ Phong chắc chắn:

– Rõ!

Sơn hồ hởi:

– Các anh oai quá! Em hôm nay được mở mang tầm mắt rồi!

Phong cười:

– Cậu có sợ không?

Sơn lắc đầu:

– Không ạ!

Vũ Phong quay sang Sơn:

– Lát nữa dù có chuyện gì cậu cũng phải ngồi yên trong xe. Nếu cậu làm gì thì tôi sẽ không thể bảo bố tôi được nữa. Đây là xe chống đạn, nên cậu sẽ an toàn. Xe có thể mở bằng dấu vân tay của tôi, nên cậu đừng lo!

Sơn gật đầu:

– Rõ!

Khi đang trên đường đến sân bay, Phong nghĩ rằng sẽ có hành động xảy ra ở đó.

Quả như dự đoán, khi xe của Vũ rẽ vào đoạn đường cao tốc, khoảng ba giờ rưỡi chiều, đường khá vắng vẻ vì đang giờ hành chính. Ba chiếc xe chống đạn đi thành một đoàn thẳng. Vũ đã nhận ra chiếc xe theo mình từ bệnh viện, nên anh bảo vợ:

– Lát này em ở yên trong xe nhé, anh sẽ khóa cửa kỹ. Xe này chống đạn, em cứ yên tâm ở đây là được, nghe chưa?

Trinh lo lắng:

– Vũ, họ có võ, có súng đấy!

Vũ cười để an ủi cô:

– Bố của con cũng có, em đừng lo. Anh và Huy sẽ ổn!

Trinh mỉm cười:

– Anh có súng à? Ai cho anh tàng trữ vũ khí?

Vũ bật cười:

– Anh không sử dụng súng cho những việc ác độc, chỉ sử dụng để bảo vệ người dân thôi!

Lời của Vũ vừa kết thúc, chiếc xe phía sau vượt lên và đặt ngang chặn trước đầu xe của anh. Vẫn bình tĩnh, Vũ ra lệnh:

– Huy, quay đầu xe!

Huy vội vàng quay ngược xe cùng lúc chiếc xe của Phong vượt lên, khiến xe của Phong giữa hai chiếc xe khác. Lý cũng đổi hướng theo Vũ, tạo nên tình huống hai chiếc xe chống đạn xoay quanh xe của Vũ Phong. Đến vòng thứ hai, Vũ dừng lại và anh cùng Huy thoải mái bước xuống xe. Ở phía bên kia, Lý và ba tên đồng minh cũng xuống xe. Phong chỉ đạo Sơn lùi ra phía sau, khiến Lý không chú ý đến anh.

Vũ hỏi:

– Có chuyện gì?

Lý nhếch môi cười:

– Cô gái trên xe, đưa người đây, mọi thứ sẽ êm đẹp! Nếu không, súng tôi không có mắt đâu, Chủ tịch ạ!

Vũ mỉm cười, thoải mái tựa vào thành xe:

– Súng của tôi cũng rất “tình cờ” đấy!

Lý sững người, chưa biết rằng con trai của bà Lam An từ năm mười lăm tuổi đã đạt nhiều giải thưởng lớn trong võ thuật. Còn việc Vũ học bắn súng thì mẹ anh không biết.

Lý rút súng, chĩa vào Thiên Vũ:

– Xin lỗi, vĩnh biệt Chủ tịch!

Miệng nói, tay hắn bóp cò, viên đạn xé không khí bay đi. Thiên Vũ và Huy lùi ra, mỗi người rút súng của mình. Hai viên đạn va chạm tạo nên âm thanh khó chịu. Thiên Vũ thổi hơi vào đầu súng và nói:

– Bỏ cuộc đi!

Lý cười:

– Mày nói cho ai nghe đấy! Lên!

Sau khi hắn ra lệnh, ba tên sát thủ lập tức rút súng và bắn liên tục về phía Vũ và Huy. Con đường ra sân bay, vốn đã vắng lặng, giờ trở nên hỗn loạn khi mọi người bỏ chạy. Thiên Vũ và Huy bật cao người, nhắm tay bắn trả. Hai đánh bốn. Khi Vũ nhảy cao, Lý giơ tay cầm súng lên. Nhưng chỉ trong một giây, viên đạn của Vũ đã bắn thẳng vào cánh tay của Lý. Hắn thả súng, tay còn lại che chắn vết thương đang rò máu, lên tiếng chửi rủa:

– Mẹ kiếp!

Ba tên khác vừa bắn Huy, vừa tiếp cận chiếc xe mà Trinh đang ngồi. Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên:

– Tất cả bỏ súng xuống! Các anh đã bị bao vây!

Lý gào lên:

– Cả đám này rơi vào bẫy của Đinh Vũ Phong rồi! Rút!

Bài viết liên quan