Chuyến đò tình năm ấy chương 49 | Hạnh phúc bình yên
Sau khi những lời hắn nói kết thúc, đám đồng minh còn lại nhanh chóng nhảy lên xe và lao về phía trước. Vũ Phong vươn đầu ra khỏi xe, bắn chỉ thiên cảnh cáo và tháo đàm bộ:
– Kiên, rải bàn chông!
Chiếc xe của Lý đang chạy tốc độ cao bỗng nhiên phát hiện trước mặt là những bàn chông sắt mà cảnh sát đã giăng ra. Phía sau là Vũ Phong, phía trước là chướng ngại vật, Lý quát lên:
– Lao qua!
Xe vượt qua nhiều bàn chông nhưng đột ngột dừng lại khi trước mắt xuất hiện hai chiếc xe tải đậu ngang đường. Xe của Lý khựng lại, lốp trước đâm vào bàn chông sắt. Tình hình trở nên khó khăn khi lốp bị thủng sau những trượt trên bàn chông của cảnh sát. Tên đàn em cầm lái nói nhanh:
– Anh Lý, lốp rồi! Hết đường rồi!
Lý tỏ ra tức giận, vẫn giữ súng trong tay, nói giọng rít qua răng:
– Một mất một còn!
Bốn người nhảy ra khỏi xe và mở bắn liên tục vào cảnh sát đang vây quanh. Trong tình thế hoảng loạn, Lý không quan tâm trúng hay không, chỉ muốn mở rộng vòng vây để thoát thân.
Vũ Phong xuống xe, vừa chạy vừa rút hai súng, bắn vào chân của Lý và người đứng bên cạnh. Hai người cao lớn ngã xuống, Lý và đồng bọn buông súng. Hai tên còn lại thấy bên này ngưng bắn thì ngoảnh đầu nhìn về phía kia. Nhân cơ hội này, Kiên và đội cảnh sát lao vào:
– Lý, anh đã bị bắt về tội bắt cóc, tàng trữ vũ khí và gây rối trật tự trị an!
Khi bốn người bị còng số tám khóa tay, Kiên nói:
– Lần này thì chạy đâu nhỉ? Cậu có ý định xây lũy thành mới à? Chúng ta về trụ sở đi!
Ngay sau lời nói đó, máu từ miệng Lý tuôn ra, mắt hắn trắng dã rồi cả thân hình đổ xuống đường. Một cảnh sát kêu lên:
– Hắn chết rồi!
Vũ Phong tiến lại và bảo đồng đội đưa tất cả về trụ sở. Anh quay lại với Kiên:
– Ba tên kia chắc chỉ là thuê mướn, do Lý thuê để giữ bí mật vụ ma túy và vũ khí. Hắn chết để bảo vệ bà Lam An không bị tiết lộ vụ bắt cóc.
Kiên gật đầu:
– Ừ, đường dây của hắn đã bị phanh rồi, từ ma túy và vũ khí cho đến tội giết người và chống người thi hành công vụ, đủ để hắn chết.
Vũ Phong vỗ vai Kiên:
– Cậu loại trừ phần còn lại nhé. Tôi qua đây nói chuyện với Vũ vài điều rồi chờ cậu ấy ra sân bay về. Lý bị liên quan đến vũ khí và ma túy, còn bắt cóc chỉ là vỏ bọc, bà Lam An đưa ra số tiền lớn nên hắn mới tham gia. Vũ tự vệ chính đáng, không có ý định giết người.
Kiên gật đầu và nói cười:
– Được, anh!
Kiên gọi các đồng đội còn lại để dọn dẹp bàn chông và các chướng ngại vật, sau đó yêu cầu cảnh sát giao thông phân luồng đi lại. Họ cùng lên xe áp giải ba tên tội phạm về trụ sở.
Phong nói xong với Kiên, quay lại gần xe của Vũ. Thục Trinh đã xuống xe và kiểm tra chồng xem có bị thương không. Vũ cười:
– Trời ơi, mấy chuyện này không đáng lo lắng đâu em. Anh vẫn nguyên vẹn, chỉ có điều em đã bóc tem anh một tí thôi!
Trinh nhẹ nhàng đấm ngực anh:
– Anh còn đùa được à? Em ngồi trong xe mà hoảng hốt!
Minh Huy cũng cười:
– Chị Trinh nói đúng đấy, anh sắp làm bố trẻ con rồi, giảm điều!
Vũ nhún vai:
– Phải tập giỡn để sau này còn đùa với con!
Cả ba đang trò chuyện vui vẻ khi Phong nói:
– Vũ, cậu ra sân bay đi!
Thiên Vũ ngạc nhiên:
– Ơ, tôi nghĩ tôi và Huy phải về trụ sở để làm báo cáo chứ?
Vũ Phong vỗ vai bạn:
– Không, camera hành trình đã ghi lại mọi sự kiện, không cần lo lắng. Nếu bây giờ báo cáo thì trước hết là chuyến bay sẽ bị trễ, và với việc Trinh mang thai, đi lại nhiều cũng mệt lắm đấy. Thứ hai, báo cáo này có thể ảnh hưởng đến Tập đoàn. Lý bị bắt vì liên quan đến vũ khí và ma túy, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên. Hành động bắn súng chỉ là một bước để cảnh sát chú ý ở một nơi và lơ là ở nơi khác. Camera cũng đã ghi lại Lý chặn xe của cậu, nổ súng trước, cậu tự vệ chính đáng mà! Hãy yên tâm, tôi sẽ giải quyết được!
Thiên Vũ gật đầu:
– Cảm ơn cậu!
Phong cười:
– Chưa kể tới món lẩu mắm đâu đấy!
Trinh ngạc nhiên:
– Anh Phong cũng thích lẩu mắm à? Khi nào có dịp nghỉ, mời anh đến nhà em, em sẽ nấu một bữa lẩu mắm cho anh thưởng thức. Đừng quên đưa cả chị và cháu tới nhé!
Vũ Phong gật đầu cười:
– Đồng ý!
Sau lời tạm biệt, Thiên Vũ lên xe và rời đi. Sơn thấy Phong bước vào xe liền nói:
– Anh ơi, em tưởng mình đang xem phim hành động trên màn ảnh rộng ấy. Quá đã! Lần sau anh đi bắt tội phạm, em muốn theo chứ!
Phong mỉm cười:
– Không được! Lần này may mắn, nhưng nếu có vụ án phức tạp hơn, tôi không thể đảm nhận một mình được.
Lý đã kết thúc, cảnh sát đã triệt phá hoàn toàn đường dây mà họ đã vất vả theo dõi suốt một tháng qua. Mọi người cảm thấy nhẹ nhõm và yên tâm vì mối đe dọa của cái chết đã bị loại bỏ. Tuy nhiên, có một người khác cũng đang nhẹ nhõm thở phào…
Trong căn hộ chung cư mà Thục Trinh từng sống ở thành phố C, bà Lam An và Cẩn đang theo dõi màn hình camera thông minh trên xe của Lý. Bà Lam An thở dài:
– Nó chết là hết tội! Ba tên kia chỉ là lợi dụng, chúng ta có thể yên tâm không bị rắc rối nữa!
Cẩn ngồi trầm ngâm. Làm việc cho bà Lam An nhiều năm, anh đã thực hiện nhiều nhiệm vụ bí mật, từ việc theo dõi xem ông Thiên có nhân tình hay không đến việc định vị Thiên Vũ. Nhưng công việc này là thách thức lớn nhất mà Cẩn phải đối mặt. Khi thấy xe của Thục Trinh bị truy đuổi, Cẩn mong rằng họ sẽ không bắt được cô. Cẩn dõi theo mọi diễn biến trên màn hình, trong khi bà Lam An hy vọng có thể đưa Thục Trinh về bên mình. Cùng theo dõi, nhưng trong khi bà Lam An lo lắng về Thục Trinh, Cẩn lại mong cô có thể thoát khỏi tay Lý. Cẩn hiểu rõ Thục Trinh, một cô gái hiền lành và thánh thiện, không xứng đáng phải trải qua những khổ đau này. Hơn một tháng bên cô, Cẩn nhận ra những giằng xé trong tâm trạng của cô, nhưng anh không thể làm gì ngoài việc đứng đó và đau đớn, vì anh biết không thể đối mặt với bà Lam An. Bà ta như một con rắn độc, có thể uốn lượn nhưng cũng có thể tung ra nọc độc bất kỳ lúc nào. Cẩn đứng giữa hai lựa chọn khó khăn, không muốn gia đình quê hương phải chịu tổn thương hay liên lụy.
Trong lúc trầm tư, Cẩn bất ngờ nghe tiếng bà Lam An:
– Cậu nghĩ gì đấy?
Cẩn lắc đầu:
– Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ về bước tiếp theo thôi ạ!
Bà Lam An vẫy tay:
– Không cần nghĩ gì cả, hãy để mọi thứ tự nhiên đi! Quan trọng nhất là Lý đã chết, Vũ Phong lại là bạn của Vũ, không có lý do gì nó sẽ theo đuổi và giết chết cậu! Một là nó sẽ không ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của Vũ, hai là nó sẽ không để tôi bóc lịch.
Bà Lam An vỗ vỗ vai Cẩn:
– Yên tâm đi, cậu sẽ không sao đâu. Nếu cậu lo lắng, về quê ít hôm, tôi đã chuyển thêm tiền để mua thuốc bổ cho bố mẹ cậu.
Cẩn cúi đầu:
– Cảm ơn bà đã quan tâm tôi!
Sau đó, bà Lam An cũng nhanh chóng làm thủ tục trả lại hai căn chung cư đã thuê và rời khỏi thành phố. Mặc dù bà Lam An vẫn ở nhà để nghe tin tức, nhưng không có sự liên lạc nào đặc biệt, bà tin rằng mọi chuyện đã êm đẹp.
Trong hạnh phúc vô bờ, Thiên Vũ đưa Thục Trinh trở về Biệt thự VŨ và chia sẻ niềm vui với cô:
– Trinh ơi, giờ em đã mang thai rồi, anh sẽ thuê người làm việc nhà để em nghỉ ngơi nhiều hơn. Em đừng cần phải đến Tập đoàn, anh lo em áp lực công việc mệt mỏi!
Thục Trinh tươi cười đáp:
– Một tháng nay em vẫn làm việc bình thường mà anh. Hôm nay anh cho em nghỉ thôi, mai em sẽ quay lại Tập đoàn làm, đừng lo đuổi việc em. Ở nhà chờ đợi thì em mới cảm thấy áp lực nè, anh nhớ nhé, nhớ chủ tịch!
Thiên Vũ nhìn vợ với đội mắt mềm mại:
– Được rồi, anh không bao giờ cãi lại em được. Nhưng phải hứa là chỉ làm việc nhẹ nhàng, mệt phải nghỉ và không được rời khỏi tầm mắt của anh, hiểu chưa?
Thục Trinh gật đầu với vẻ ngoan ngoãn:
– Em biết rồi, anh làm như em là đứa con nít ấy!
Thiên Vũ liếc nhẹ cô:
– Vâng, là mẹ con nít đấy. Nhưng mà nếu anh lơ là chút xíu, em lại chơi trò trốn tìm ngay đấy!
Nói xong, anh ôm cô vào lòng. Hồi tưởng về những ngày qua, cả hai cảm nhận một cảm giác lo lắng nổi lên. Anh lo sợ cô sẽ gặp phải những khó khăn, còn cô lo sợ không có ai chăm sóc cho anh. May mắn thay, ông trời lại một lần nữa mang cô trở lại bên anh, đồng thời đưa thêm một thiên thần nhỏ bé đến với cuộc sống của họ, làm cho tình yêu của họ trở nên trọn vẹn và quý giá hơn. Những lo lắng hỗn độn dần nhường chỗ cho hạnh phúc tràn đầy. Anh ôm cô thật chặt, ngửi hương thơm quen thuộc trên mái tóc dài, một cảm giác mà suốt hơn một tháng qua anh đã nỗ lực tìm kiếm. Thục Trinh, anh biết cuộc sống không đơn giản và không đặt ra quá nhiều điều kỳ diệu. Tuy nhiên, anh tin vào thiện lương. Có lẽ vì kiếp trước và cả kiếp này anh chỉ yêu duy nhất một người con gái nên ông trời đã tạo ra những phép màu kỳ diệu cho tình yêu của họ – phép màu đã đưa cô từ cõi chết trở về, đưa cô đến bên anh và mang đến hạnh phúc…