Chuyến đò tình năm ấy chương 53 | Hạnh phúc nghẹn ngào
Không gian trong căn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy những tiếng thút thít, nấc nghẹn đau đớn. Bà Thục Đoan ôm chặt lấy lồng ngực, cảm nhận rõ sự co rút dữ dội bên trong. Đứa con gái bé bỏng của bà, đã phải sống xa bà hơn hai mươi năm, với một thân phận khác biệt và tình cảm chỉ được đọng lại trong ký ức, không phải trong vòng tay mẹ.
Bà vẫn khắc sâu trong trí não buổi chiều mà Cẩm Đan biến mất. Vợ chồng bà đã tìm kiếm khắp nơi, nhờ đến sự giúp đỡ của nhiều người. Mấy tháng trời thất thường, không ngủ, không thấy con, niềm lo lắng đã khiến bà suy sụp. Qua những năm tháng, nỗi sợ hãi vẫn hiện hữu, lo lắng về việc mất mát một lần nữa khiến bà bao lần mất ngủ. Bà luôn cảm thấy lo sợ rằng ai đó sẽ lấy đi cả đứa con gái còn lại của mình, vì vậy bà luôn bao bọc và yêu thương Cẩm Ly nhưng không thể nào quên đi nỗi đau của sự mất mát.
Lời tiễn biệt với quê hương để bắt đầu cuộc sống mới đã làm cho bà để lại một phần tâm hồn tại Việt Nam, một mảnh đất gắn liền với đứa con gái nhỏ dễ thương của bà. Bà nghĩ rằng mảnh linh hồn đó đã mất đi mãi mãi khi Cẩm Đan lên hai tuổi. Nhưng giờ đây, đau đớn và xót xa tràn ngập bà khi nhớ về cô bé phải trải qua một cuộc sống cô độc trên dòng nước, lớn lên ở một vùng quê xa lạ, trong khi cô bé nên được sống như một tiểu thư, học trong những trường đại học hàng đầu thay vì chọn học cao đẳng chỉ để nhanh chóng tốt nghiệp và lấy chồng.
Bà thương xót cho những đau thương và khó khăn mà Cẩm Đan phải đối mặt, và càng đau đớn khi biết rằng chính con gái lớn của bà lại là người hỗ trợ cho kẻ ác, chỉ vì sự ích kỉ của bản thân. Khi Thiên Vũ gọi đến cách đây một tuần, bà và chồng liền quay về Việt Nam. Tuy nhiên, Thiên Vũ cảnh báo rằng chưa đến lúc gặp Cẩm Đan, vì anh nghĩ rằng Cẩm Ly vẫn giữ nhiều bí mật. Đến ngày hôm nay, bà lại phải chứng kiến Cẩm Ly hành động độc ác, tấn công chồng của em gái, thậm chí muốn hạ bệ cả Thiên Vũ để chiếm đoạt vị trí Chủ tịch Tập đoàn Trịnh Gia. Nỗi đau không thể diễn đạt của một người mẹ khi thấy hai đứa con của mình đối mặt với nhau, khiến bà không thể nói lên điều gì, chỉ biết đấm ngực thùm thụp trong tiếng nấc.
Sau khoảnh khắc nghẹn ngào, một cổ đông lên tiếng rụt rè:
– Chúng tôi xin lỗi vì đã đánh giá chưa đúng vấn đề khi bán cổ phần cho cô Ly…
Cẩm Ly cười nhẹ và phản đối:
– Không cần nói nhiều, việc bán đã thành quá khứ, bây giờ cơ hội của tôi và Thiên Vũ là bình đẳng, không cần phải giải thích thêm!
Cô nhìn bố mình và thách thức:
– Bố mẹ, liệu hai người có ảo tưởng không? Cẩm Đan đã mất hơn hai mươi năm rồi, liệu có thể tin rằng một đứa con gái quê mùa như tôi đến đây làm con? Chinh chiến trên thương trường càng lớn, kiến thức cuộc sống của bố mẹ càng trở nên ngờ nghệch!
Bố Cẩm Ly rút ra một tờ giấy từ chiếc cặp và giơ lên:
– Chúng tôi không phải không có căn cứ. Chúng tôi đã ở đây một tuần lễ, và đây là chứng nhận quan hệ huyết thống giữa tôi và Thục Trinh, hay còn gọi là Cẩm Đan. Anh Vũ từng nghi ngờ vợ mình là em gái tôi từ khi còn nhỏ, và điều này xuất phát từ việc anh thường xuyên qua thăm Cẩm Đan, khiến anh nghi ngờ về vết bớt đỏ và nhan sắc của em. Anh đã điều tra và chắc chắn rồi mới thông báo cho chúng tôi. Bố đã theo dõi con suốt ngày hôm qua, chứng kiến con mua cổ phần và thách thức Thiên Vũ, với ý định lật đổ anh ta. Vì thế, bố đã liên hệ luật sư để rút toàn bộ cổ phần của con tại Trịnh Gia. Cổ phần của bố có thể tặng con, nhưng cũng có quyền rút lại. Vậy nên, tính đến thời điểm này, con không thể sánh kịp với Vũ. Kết quả bỏ phiếu có thể thay đổi!
Cẩm Ly giữ môi kín chặt, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự tức giận. Cô gào lên:
– Cẩm Đan, tại sao mọi thứ lại thuộc về cô? Tình yêu của bố mẹ, tình yêu của anh Vũ, cô là cáo thành tinh hóa người à? Tôi không tin, tôi không bao giờ tin mọi thứ tốt đẹp lại thuộc về cô!
Mẹ Cẩm Ly đã nghẹn ngào suốt thời gian qua, nhưng bây giờ bà lấy lại bình tĩnh và nói:
– Ly, con đã sai. Con sai từ trong suy nghĩ. Bố mẹ yêu thương hai chị em con như nhau, chỉ là lúc đó Cẩm Đan nhỏ hơn, em ấy sinh thiếu tháng nên sức khỏe không tốt như con. Bố mẹ phải chăm sóc em Đan hơn vì em ấy bị tim bẩm sinh và sau đó đã phải phẫu thuật, nhưng may mắn em ấy đã qua khỏi. Con nghĩ xem, con phát triển bình thường, không giống như em Cẩm Đan, nhưng bố mẹ luôn công bằng, từ váy vóc, đồ chơi không bao giờ thiên vị ai. Tại sao con lại có suy nghĩ như vậy hả Ly? Vì con nghĩ mình bị lãng quên, con tự cho rằng mình không được quan tâm. Con còn nhớ sinh nhật ba tuổi của mình, trời mưa to, bố vẫn lái xe đi mua bánh kem và quà cho con, tặng con một sinh nhật trọn vẹn dù lo lắng cho cuộc phẫu thuật của em gái con sau đó. Cẩm Ly, mẹ không nghĩ con có thể làm những việc như vậy.
Cẩm Ly buông thõng hai tay, ký ức về lễ sinh nhật ba tuổi vẫn in sâu trong tâm trí cô. Hình ảnh bố mẹ ôm chặt Cẩm Đan với những cử chỉ thân thiết hơn càng làm nhen lên ngọn lửa căm ghét trong tâm hồn Cẩm Ly. Đứa bé ba tuổi ấy không hề biết rằng mình đã bị lạc lõng, cô chỉ cảm thấy bị bỏ rơi, chẳng hề hay biết em gái đang đối diện với cảnh tử thần. Nhưng giờ đây, mọi cố gắng đều trễ hẹn, không có đường lùi và những kế hoạch của Cẩm Ly đã thành công. Cẩm Đan giữ được tất cả, trong khi cô lại không.
Không khí căng thẳng, Cẩm Ly nhanh chóng rút khẩu súng từ chiếc túi hàng hiệu và lên tiếng:
– Cẩm Đan, những thứ tao không có thì mày đừng hòng có được. Mày chết đi!
Mọi người đều kinh ngạc trước sự nhanh nhẹn của Cẩm Ly. Viên đạn bắn vút lên trời, cả Thiên Vũ và bố Cẩm Ly đều lao xuống để che chắn Thục Trinh. Nhưng chỉ sau một giây, một tiếng nổ khác vang lên. Viên đạn của Cẩm Ly không chạm trúng Cẩm Đan mà đâm vào viên đạn khác từ súng của Vũ Phong. Anh ta nói lên:
– Trương Cẩm Ly, vở kịch đã kết thúc! Cô bị bắt về với cáo buộc âm mưu bắt cóc em gái từ sáng nay, đồng thời vận chuyển một lượng lớn ma túy từ Mỹ về Việt Nam và có hành vi trốn thuế trong kinh doanh của Trương Thị!
Khẩu súng trong tay Cẩm Ly rơi xuống đất. Âm thanh “cạch” kèm theo âm thanh lạnh lẽo của còng số tám chạm vào cổ tay của cô ta. Vũ Phong tiếp tục:
– Các đồng chí làm nhiệm vụ, dẫn cô ta về trụ sở để lấy lời khai. Còn ở Tập đoàn Trịnh Gia, mọi thứ xin tiếp tục.
Cẩm Ly thất thần:
– Bố mẹ, cứu con!
Bố cô ta hạ cặp kính xuống và nói:
– Sai lầm của con, mọi người đều biết rồi. Còn lỗi của bố mẹ là không thể giáo dục con tốt. Bây giờ, chúng ta để pháp luật giáo dục con.
Vũ Phong tiếp tục:
– Phan Dũng, anh bị bắt vì tội tàng trữ ma túy và biển thủ công quỹ, gây thiệt hại cho Tập đoàn Trịnh Gia. Mời anh đi cùng chúng tôi để điều tra!
Mẹ Dũng nhìn con trai duy nhất:
– Dũng, hãy chấp hành đi, hãy sám hối. Bố mẹ đã trông mong con sẽ trở thành người tốt, nhưng đã làm sai khi giúp đỡ con. Phận làm cha mẹ không trọn vẹn, bây giờ bố mẹ chỉ chờ đợi con hoàn lương trở về.
Dũng đưa tay để một chiến sĩ cảnh sát đeo còng số tám. Trước khi rời đi, anh ta quay sang Thiên Vũ:
– Anh hãy xin lỗi giúp tôi, mong cô ấy vẫn đợi tôi trở về!
Nhận được sự gật đầu yên bình từ Vũ, Dũng bước đi theo cảnh sát. Vũ Phong vỗ nhẹ vai Thiên Vũ:
– Tiếp tục nhiệm vụ nhé!
Vũ gật đầu:
– Cảm ơn bạn!
Đến lúc này, mọi sự quay trở lại quỹ đạo bình yên. Bà Thục Đoan nghẹn ngào bước tới trước mặt Thục Trinh:
– Cẩm Đan, mẹ có thể ôm con được không?
Thục Trinh nghẹn ngào gật đầu, gọi lên tiếng “mẹ” – một từ ngữ thân thiết mà cô đã dành cho người phụ nữ nuôi dưỡng mình suốt hơn hai mươi năm, từ người mà bà Thục Đoan coi như đứa con gái mà bà cho rằng đã mất. Tiếng “mẹ” như là một thước phim đậm đà cảm xúc, làm rơi nước mắt từ mọi người có mặt – có nỗi hối tiếc, sự đau lòng và cả niềm hạnh phúc. Cảm giác được ở trong lòng mẹ, sự bình an khi sà vào vòng tay mẹ, dù trưởng thành nhưng vẫn làm cho con người cảm thấy nhỏ bé. Mùi sữa thơm, mùi da thịt của mẹ, một cảm giác trân quý và xúc động khó diễn đạt!
Bà Thục Đoan nghẹn ngào:
– Con muốn lấy lại tên Cẩm Đan không? Mẹ xin lỗi vì đã không tìm thấy con sớm hơn!
Thục Trinh cúi đầu:
– Dạ không sao ạ! Giờ con có tận ba bố mẹ – bố mẹ sinh ra, bố mẹ nuôi dưỡng và ba mẹ chồng. Có ai hạnh phúc như con đâu ạ. Còn tên thì sao cũng được ạ. Gọi thế nào thì con vẫn là con của các bố mẹ, là vợ của anh Vũ mà.
Bà Thục Đoan chỉ biết ôm chặt lấy cô con gái ngoan hiền mà khóc…
Một năm sau…
– Anh Vũ, chín giờ rồi sao anh chưa đưa bé Bon đi ngủ ạ?
Thiên Vũ mới tắm xong, mấy giọt nước vẫn còn lấp lánh trên tóc, trông thật quyến rũ. Anh ấy vừa sấy tóc xong thì trả lời:
– Bé Bon ngủ với mẹ Đoan rồi!
Thục Trinh ngơ ngác:
– Ơ, nếu bé Bon dậy giữa đêm thì sao ạ?
Thiên Vũ liếc vợ:
– À, chiều nay anh đã đồng ý với bé rồi. Nếu không bé Bon dậy giữa đêm, chúng ta sẽ có thêm em bé để đi chơi công viên vào cuối tuần.
Thục Trinh còn chưa kịp hiểu rõ, Thiên Vũ đã bế bé Bon lên giường. Chủ tịch chỉ nói không nói, cởi chiếc váy ngủ của cô và đặt môi lên môi cô. Giọng nói của anh khàn khàn đầy gợi cảm:
– Em để anh “ăn chay” đã lâu rồi đấy!
Thục Trinh thoải mái ôm chặt cổ chồng thủ thỉ:
– Không phải vì em đâu!
Thiên Vũ đan mười ngón tay vào tay cô, làn môi mang hương vị bạc hà thanh mát nhẹ nhàng nhấm nháp môi cô như cách thưởng thức một ly rượu vang tinh tế. Cảm giác này, dù trải qua hàng ngàn lần, vẫn khiến cô như lần đầu tiên. Môi anh thăm dò, mút mát, rồi cuốn chiếc lưỡi mềm mại của cô chu du trong khoang miệng. Bàn tay không an phận của anh nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể nõn nà khiến Thục Trinh run lên vì kích thích. Cảm nhận thân hình của cô đang nóng lên, sự run rẩy khiến Thiên Vũ càng thêm ham muốn. Anh nhá nhẹ lên làn môi đã sưng đỏ sau cuộc tàn sát của chiếc lưỡi phong tình. Thiên Vũ phả hơi thở ấm nóng lên vành tai nhỏ xinh của cô, lướt nhẹ lên tai cô rồi hôn xuống xương quai xanh. Cả thân hình Thục Trinh như bị rút cạn sức lực, trở nên căng cứng. Chiếc lưỡi của anh lướt đến đâu, bàn tay của anh chạm tới đâu, cả người cô như có luồng điện chạy qua tới đó. Cảm giác đê mê ấy khiến cô không thể diễn đạt, chỉ biết bấu chặt lấy tấm lưng rộng che chở cho mẹ con cô. Thục Trinh không kìm được cảm xúc mà bật lên âm thanh đầy sắc dục:
– Ưm…m..m…Vũ…
Thiên Vũ dừng lại trên hai đỉnh đồi kiêu hãnh. Đôi mắt anh như thẳm sâu hơn khi nhìn nụ hoa đỏ hồng đang mời gọi. Làn môi anh khẽ chạm vào rồi mút mát, nhấm nháp, bàn tay ấm lại nhào nặn đỉnh đồi bên kia khiến mọi dây thần kinh của Trinh như muốn vỡ tung ra. Cô ôm chặt lấy lưng anh, cảm nhận phần thân dưới không còn khô ráo. Thiên Vũ nhá hết bầu ngực này sang bầu ngực khác y như một đứa trẻ đang trêu đùa. Rồi anh trượt làn môi xuống vòng bụng của Trinh rồi dừng lại ở vùng đang ẩm ướt nhất. Anh hôn lên đó một cách trân trọng khiến Trinh phải thốt lên:
– Vũ, đừng…chỗ đó…
Cô đã qua một lần sinh đẻ, nhưng với Vũ, cô không bao giờ cũ. Mọi cảm giác anh đem đến cho cô vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Thiên Vũ quét lưỡi một vòng rồi dùng ngón trỏ thăm dò. Mỗi lần anh đẩy ngón tay vào đều khiến Thục Trinh có cảm giác mình đang rơi xuống vực thẳm lại được kéo lên. Sự căng chùng cảm xúc tạo nên một khoảng trống muốn được lấp đầy:
– Vũ…em muốn…
Thiên Vũ mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi vào trong cô, nhẹ nhàng như lời nói, như hơi thở, như cái cách anh yêu thương cô vậy. Thục Trinh như người sắp đuối nước vớ được cọc, cảm xúc vỡ òa ôm lấy anh mà hòa quyện. Anh và cô đang ở trong nhau, hòa vào nhau làm một. Sự thăng hoa của cảm xúc sau bao bão giông cách trở được bộc lộ bằng tiếng thở gấp gáp, những cú thúc hông mạnh mẽ, những lần lên xuống nhịp nhàng, những giọt mồ hôi đong đưa đầy nam tính của Vũ rơi xuống ngực cô. Thục Trinh hòa quyện cùng anh, đón lấy những đợt sóng tình của chồng. Những cú thúc ngày càng bạo liệt hơn, để đến khi dòng nước ấm nóng chảy vào cơ thể cô, khi người đàn ông cô yêu gục đầu lên ngực cô, Thục Trinh cảm nhận rõ hơn ai hết sự thỏa mãn đam mê, sự quyện hòa của một tình yêu trọn vẹn, có cả tình và dục, da thịt và tâm hồn.Cô và anh mãi mãi không rời xa, dù có bất kì sự ngáng trở nào, đến cả âm mưu chết chóc hay sự ích kỉ chiếm đoạt của bất kì thế lực nào cũng không bao giờ xóa nhòa đi tình yêu thánh thiện của họ. Dù cô có là Cẩm Đan bé nhỏ hay Thục Trinh đoan trang thì trong lòng Trịnh Thiên Vũ, cô chỉ là một, cô là vợ của anh.. đời này, kiếp này và vạn kiếp sau….