Chuyến đò tình năm ấy chương 8 | Dây chuyền của em chồng

03/01/2024 Tác giả: Hà Phong 622

Sau một giấc ngủ sâu, Đặng Thục Trinh tỉnh giấc vào lúc năm giờ sáng như mọi ngày. Tay chân không còn mệt mỏi nhưng lưng lại đau nhức. Cô vận động bằng vài động tác thể dục trước khi chuẩn bị bữa sáng cùng thím Năm. Ban đầu, cô muốn cảm ơn thím về hai lọ thuốc, nhưng nghĩ nếu nói ra có thể thím sẽ hỏi vì sao vợ chồng cô ngủ riêng lại mệt mỏi. Vậy nên, Thục Trinh quyết định im lặng làm việc.

Như mọi ngày, sau khi thím Năm đi chợ, cô lau dọn vườn cây và nhà cửa. Hôm nay nắng nóng, Thục Trinh cảm thấy thực sự mệt mỏi. Khi đang lau dọn phòng làm việc của Thiên Vũ, cũng là phòng cô thường ngủ, cô bắt đầu cảm thấy đau nhức ở lưng và bụng dưới. Từ cơn đau, cô nhớ hôm nay là ngày “đèn đỏ” đến thăm. Kiểm tra sau đó, cô xác nhận như vậy. Thục Trinh cảm thấy chán nản vì mỗi khi đến kỳ, cô luôn gặp khó khăn. Bụng và lưng đau đớn, cô không còn thèm ăn, cảm thấy mệt mỏi, buồn nôn. Trước khi kết hôn, cô có thể nằm dài trên giường. Nhưng giờ cô là người phụ nữ có chồng, nhiều việc nhà như thế này, làm sao đây?

Rời phòng vệ sinh, Thục Trinh tự massage lưng, xoa bóp bụng rồi tiếp tục công việc. Hoàn thành tầng hai, cô nhanh chóng đi xuống bếp để uống một cốc nước gừng làm dịu bụng, sau đó tiếp tục công việc cho đến khi thím Năm trở về. Thấy cô mệt mỏi, thím Năm hỏi:

Cô Thục Trinh sao vậy?
Cô thật thà:
Hôm nay tôi quên mua cao dán rồi, không biết tủ thuốc nhà có không?
Thím Năm lắc đầu:
Cô là chủ nhà sao lại hỏi tôi? Tôi nghĩ tủ thuốc chỉ có những thứ cần thiết thôi, không có loại đó đâu cô!
Thục Trinh gật đầu rồi tiếp tục công việc. Dù đã ba tháng ở ngôi biệt thự này, cô không quan tâm đến việc tìm hiểu vị trí tủ thuốc gia đình. Nhưng cô thường xem phim và thấy những gia đình giàu có thường có tủ thuốc riêng, có sẵn những loại thường dùng. Cô nghĩ thím Năm đã nói thế là không có cao dán, vì thím biết rõ tủ thuốc. Lâu nay, cô chỉ sống trong ngôi biệt thự này, không quen đường phố thành phố. Thôi thì chịu khó vậy, hai tháng trước, mỗi khi cần, cô luôn có cao dán từ nhà, nhưng giờ hết rồi. Nếu đêm nay đau quá, cô sẽ nhờ thím Năm vào sáng mai.
Sau bữa tối và dọn dẹp xong, Thục Trinh xin phép bà Lam An đi nghỉ sớm. Trịnh Thiên Vũ đã đi làm từ trước. Cô vội vã chào anh và bước vào phòng. Lúc cô nhẹ nhàng vào giường, cô phát hiện một hộp cao dán nằm ngay gần gối. Cô vui mừng, cảm giác như tìm thấy vàng. Thục Trinh cảm ơn thím Năm trong lòng, rất biết ơn vì thím đã mua cho cô. Cô nghĩ thím phải đi khá lâu, vì chiều cô thấy thím ở nhà, ngồi với mẹ chồng cô trong vườn cây. Thục Trinh cũng không thấy mẹ chồng có hành động lạ với cô, nên cô tin rằng thím Năm không nói với ai về việc vợ chồng cô ngủ riêng. Có thể thím hiểu tình cũ, hoặc là vì cô là chủ nhà nên một người giúp việc như thím hiểu rõ bổn phận. Lý do gì thì cũng không quan trọng, miễn là có cao dán là ngủ ngon. Thục Trinh nhanh chóng đặt cao dán vào và đi ngủ. Cô không nói với Thiên Vũ về những việc tế nhị này. Thậm chí nếu có nói, cuối cùng anh ta cũng chỉ im lặng mà thôi…

Buổi sáng hôm sau, trong lúc cô và thím Năm chuẩn bị bữa sáng, tiếng la hét của Thiên Anh vang lên:

Bố mẹ ơi, sợi dây chuyền của con bị mất rồi!
Thiên Anh lao đến từ tầng trên, chạy và la lên, làm mọi người giật mình. Bà Lam An nhìn con gái và nói:
Con để đâu mà mất vậy? Hãy nhớ lại đi. Hay là con lỡ để quên đâu rồi? Trong nhà chúng ta chưa bao giờ mất mất cái gì cả!
Thiên Anh nhanh chóng trả lời:
Con quên thế nào được ạ? Sợi dây chuyền này bố mẹ tặng con khi con tròn 20 tuổi. Nó là món quà quý giá nhất mà mẹ dành tặng con.
Mọi người đang im lặng, ánh mắt Thiên Anh bất ngờ quay về phía Thục Trinh:
Chắc chị mới là thủ phạm!
Thục Trinh ngỡ ngàng:
Làm sao mà chị lại làm thế được? Thiên Anh, chị không bao giờ nghĩ đến việc đó!
Trịnh Thiên Anh nhếch môi mỉa mai:
Chị hãy bỏ cái mặt giả nai đó đi. Chị chăm sóc nhà cửa, dọn dẹp và giặt giũ hàng ngày. Nếu không có chị, ai sẽ làm việc này?
Thục Trinh phủ nhận:
Thiên Anh, em nghĩ em bị hiểu lầm về chị. Việc làm nhà chị đúng là đúng, nhưng chưa bao giờ chị lấy cắp sợi dây chuyền của em.
Thiên Anh liếc mắt:
Đủ rồi, loại nhà quê này thích mùi tiền lắm. Ban đầu giả nai to đùng, dần dần mới lộ diện.
Trịnh Thiên Vũ giữ im lặng, sau đó mới nói:
Thiên Anh, trước hết là trong nhà này có hai người từ quê lên, không chỉ chị dâu em, còn có thím Năm. Thứ hai, nếu có nghi ngờ, hãy kiểm tra camera những ngày gần đây, sẽ rõ ngay. Không cần phải làm lớn chuyện như vậy!
Thiên Anh cười giả tạo:
Anh hai, chị ta là vợ bất đắc dĩ của anh, sao anh còn bênh chằm chặp thế? Thím Năm ở quê lên nhưng ở nhà này từ khi em học cấp ba, gia đình ta lại đối xử với thím ấy không quá tệ. Thêm nữa, sống ở thành phố lâu rồi, thím ấy cũng bỏ được cái thói nhà quê. Chỉ có vợ anh, chân ướt chân ráo, chuột sa chĩnh gạo lại tưởng mình là chủ nhà, muốn thăng tiến mới đánh cắp đồ chứ!
Trịnh Thiên Vũ như không chú ý đến những gì em gái nói. Tay anh nắm chiếc laptop ở phòng khách và đưa xuống từ ban công. Khi màn hình hiển thị hàng loạt vị trí trong nhà, thì camera ở cửa phòng Thiên Anh đang hỏng, không thể lấy dữ liệu. Thiên Vũ nhìn Thiên Anh:

Khi nào camera ở phòng em hỏng vậy? Sao em không báo để anh sửa?
Thiên Anh cười to:
Anh ngây ngô thật. Nếu camera hỏng thì anh hỏi nó, làm gì phải hỏi em. Có vẻ chị vợ anh rất giỏi ăn cắp, tất cả đều diễn ra rất chuyên nghiệp – phá camera và sau đó mới thực hiện hành động.
Thục Trinh lên tiếng:
Thiên Anh, có lẽ em đã hiểu lầm về chị. Dù sao, chị cũng là chị dâu của em, là thành viên trong gia đình này. Em không nên tạo ra những hiểu lầm như vậy!
Trịnh Thiên Anh nhếch môi, chỉ vào cô:

Chị im lặng đi, chính chị đang làm mất đoàn kết trong gia đình. Dù anh hai tôi có ủng hộ chị, thì chị vẫn chỉ là một con cáo, chị hiểu không? Nếu chị muốn tôi tin, hãy để tôi kiểm tra đồ của chị!
Trịnh Thiên Vũ nhìn Thiên Anh:
Nếu lục đồ của chị dâu, thì hãy lục đồ của thím Năm nốt, để công bằng.
Thím Năm nói với giọng oan ức:
Cậu Thiên Vũ, tôi đã ở đây bao năm, chưa bao giờ tôi làm việc không minh bạch. Tôi biết ơn ông bà chủ, anh chủ, và cô chủ cao quý như núi, tôi không ngu dại đến mức làm những chuyện như vậy đâu!
Thiên Vũ mỉm cười nhẹ:
Để công bằng thôi, đừng nói nhiều. Thím nói thế cũng có lý đấy.
Anh chàng sau đó đưa ánh mắt về phía Thiên Anh:
Em hãy kiểm tra phòng thím Năm trước!
Mọi người chạy vội lên phòng thím Năm ở tầng một. Do phòng thím không có nhiều đồ, nên việc kiểm tra cũng nhanh chóng được hoàn thành mà không tìm thấy sợi dây chuyền nào. Sau đó, gia đình quay lại phòng của vợ chồng Thiên Vũ. Thiên Anh mở tủ quần áo. Chiếc tủ rộng lớn và được làm từ gỗ. Phía trên tủ chia thành hai ngăn để treo đồ đi làm, đi chơi. Phía dưới có một ngăn nhỏ để đựng đồ ở nhà. Thiên Anh kiểm tra kỹ từng ngăn trong phần đồ của Thục Trinh. Mọi người đều trầm mặc, chỉ có tiếng thở của họ là có thể nghe thấy. Trong sự chờ đợi, Thiên Anh tìm kiếm mọi ngóc ngách trong ngăn dưới cùng và bất ngờ bắt gặp một sợi dây chuyền bằng bạc Italia. Thiên Anh nhếch môi:
Chị dâu, chị còn muốn bào chữa thế nào không?
Đặng Thục Trinh nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên tay Thiên Anh. Chiếc dây chuyền rất đẹp, với những chi tiết khắc chạm tinh tế, nhưng cô chưa bao giờ thấy nó trước đây…

Bài viết liên quan