Cô dâu gán nợ chương 23 | Về quê ăn tết

20/12/2023 Tác giả: Hà Phong 346

Sau khi trở về phòng, tôi nằm trên giường mắt trừng ra xa. Tâm trạng u ám khi nghĩ về mối quan hệ giữa Thế Vũ và Ngọc Ánh. Cảm giác buồn bất chợt hiện lên khi tôi nhận ra rằng Ngọc Ánh đã có quãng thời gian dài bên Thế Vũ hơn tôi. Tôi cảm nhận rằng việc giữ lại bức ảnh chung của họ là điều không tốt. Mặc dù chúng tôi sống chung nhà, điều tôi không thể có là một tấm hình cùng Thế Vũ. Tôi lo lắng rằng một ngày nào đó, nếu Ngọc Ánh quay trở lại, Thế Vũ có thể chọn rời bỏ tôi để đi theo cô ta.

Tâm trạng rối bời, tôi vỗ nhẹ vào má để tỉnh táo và sau đó mở điện thoại nghe một bản nhạc buồn trước khi nhắm mắt ngủ.

Buổi tối, sau bữa cơm, ông Hoàng vì mệt nên đã đi lên phòng. Thế Vũ gợi ý chúng tôi đi dạo, bỏ lại cô Chín ngủ trước. Bà Kim khích lệ và chia sẻ niềm vui cho việc chúng tôi đi chơi. Trước khi rời nhà, tôi nhắc nhở Thế Vũ chờ một lát để tôi thay đồ rồi sẽ xuống ngay. Thế Vũ đồng ý và nói rằng anh sẽ đợi.

Khi Quỳnh Lam xuống, Bà Kim dành vài lời quan tâm và động viên. Tôi bảo Thế Vũ chờ một chút, và anh ý nói rằng sẽ đợi. Bà Kim sau đó thể hiện lo lắng về tâm trạng buồn của Quỳnh Lam và bày tỏ mong muốn cô bé vui vẻ khi đi chơi.

Quỳnh Lam thay đổi tâm trạng rồi quay lại bảo Thế Vũ chờ một lát, sau đó đưa điện thoại bấm chờ. Tôi thay đồ và xuống nhà, nhận thấy Thế Vũ đang sử dụng điện thoại một cách hứng thú. Tôi tiếp cận và nhẹ nhàng vỗ vào vai anh ấy, nói:

Em đã sẵn sàng, chúng ta đi thôi.
Thế Vũ đặt điện thoại vào túi và mỉm cười, sau đó nắm tay tôi để chúng tôi bắt đầu hành trình. Trên đường đi, không có một từ nào được nói, mọi thứ im lặng. Cho đến khi chúng tôi đến toà nhà, Thế Vũ nói:

Em đứng đây, anh gửi xe rồi vào nhé.

Dạ, anh đi đi.

Thế Vũ gật đầu và sau đó đi gửi xe. 5 phút sau, anh ta quay trở lại và nắm lấy tay tôi, dẫn tôi vào trong. Vì tôi có sợ độ cao, nên khi Thế Vũ nói muốn lên tầng 81, tôi từ chối ngay lập tức. Chúng tôi quyết định đi dạo xung quanh, và khi chán, tôi đề nghị về nhà. Thế Vũ đồng ý và dẫn tôi về.

Trên đường về, Thế Vũ lái xe một tay, tay còn lại nắm tay tôi. Tôi chia sẻ nhiều câu chuyện phiếm, khiến cả hai chúng tôi cười vui. Trong khoảnh khắc đó, tôi ước nguyện thời gian có thể trôi chậm lại để tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này. Bầu trời đêm đầy sao, tôi ước ao có thể ở bên Thế Vũ mãi mãi. Nhưng tôi không ngờ rằng, đằng sau là một trời giông bão chờ đợi.

Sau khi về nhà, tôi nhanh chóng đi lên phòng, và Thế Vũ cũng theo sau. Sáng hôm sau, trong lúc dạo chơi ở vườn, mẹ bảo tôi:

Lên xếp quần áo và Thế Vũ sẽ đưa con về quê chơi mấy hôm.
Vui mừng khi nghe về chuyến đi quê, tôi ôm chầm lấy mẹ và bày tỏ sự biết ơn:

Thật không ạ, con vui quá. Cám ơn mẹ nhiều ạ.
Bà Kim nhìn thấy tôi vui vẻ như vậy và cũng hạnh phúc trong lòng. Bà xoa đầu tôi và nói:

Thật đấy, con đi xếp quần áo đi.
Sau khi mẹ nói xong, bà Kim đưa một phong bao lì xì cho tôi và bảo tôi mua gì đó khi về quê. Tôi từ chối vì mình còn tiền mẹ đưa, nhưng bà Kim cứ bắt tôi nhận. Tôi phải nhận và sau đó, tôi vào nhà bếp lấy một số gói mì tôm để mang theo. Lấy mì xong, tôi đi lên phòng để xếp quần áo và nhét mì vào balo. Đang trong lúc bận rộn, tiếng gọi của Thế Vũ từ bên ngoài vang lên, tôi liền chạy ra mở cửa. Thế Vũ đang đứng ở ngoài, tay cầm balo. Khi thấy tôi, anh ta mỉm cười và nói:

Em đã xếp xong chưa, chúng ta về quê thôi.

À, em chỉ còn áo chưa bỏ vào. Đợi em một chút nhé.

Ừ, em bỏ vào, anh đợi.

Tôi đi lại để bỏ áo vào balo và Thế Vũ đứng đợi. Xong việc đó, tôi và Thế Vũ cùng nhau xuống nhà. Sau khi chào ba mẹ, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình. Trên đường đi, Thế Vũ lái xe và nhận thấy tôi có vẻ buồn bã. Anh ta hỏi:

Sao em thấy buồn vậy? Hay là em vẫn còn nghĩ về tấm hình kia, anh đã bỏ rồi mà.

Không, em bình thường thôi. Được về thăm mẹ là niềm vui lớn của em, không có lý do gì phải buồn.

Em đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé, thấy em như vậy anh đau lòng lắm.

Em biết rồi, thôi anh lo lái xe đi. Em ngủ tí nhé.

Thế Vũ gật đầu, còn tôi thì quay mặt về phía cửa sổ và lấp lánh những tia sáng trên bầu trời đêm. Thế Vũ thầm nghĩ, tại sao mỗi ngày anh lại yêu Quỳnh Lam nhiều hơn. Anh mong chờ đến sau tết để có thể cùng cô ấy tổ chức đám cưới. Nhưng cũng bên trong tâm trí, hình ảnh của Ngọc Ánh xuất hiện, một sai lầm không thể tha thứ. Anh nếu để Quỳnh Lam biết điều này sẽ ra sao, nhưng Thế Vũ tạm thời giữ kín bí mật, lái xe tiếp tục cuộc hành trình.

Khoảng 3 giờ sau, cuối cùng chúng tôi đã đến được nhà nghỉ từ trước. Thế Vũ nghiêng người qua để gỡ dây an toàn cho tôi và kêu:

Quỳnh Lam ơi, dậy nào, đến nơi rồi!

Tôi đang trong giấc ngủ ngon lành khi bị Thế Vũ gọi dậy. Ngẩc nghiến, tôi bàng hoàng nhìn thấy khuôn mặt của Thế Vũ xuất hiện ngay trước mặt mình. Tôi cố gắng cúi xuống nhưng bị Thế Vũ hôn nhẹ lên má. Tôi vụt tay lên xoa nhẹ vai Thế Vũ, nhưng lại bị hôn thêm một lần nữa. Thế Vũ cười hả hê và tôi lên tiếng:

Anh đừng quậy nữa.

Anh đâu có, chỉ là vì khuôn mặt em quá gần mặt anh thôi. Anh chẳng biết gì đâu.

Thôi em không nói chuyện với anh nữa.

Anh xin lỗi, giờ em xuống xe đi, anh gửi xe rồi mình vào nhà.

Tôi hậm hực bước xuống xe, đeo theo hai cái balo. Thế Vũ sau 5 phút cũng xuất hiện, đưa balo cho tôi và chúng tôi cùng bước vào nhà. Trên đường, tôi nhảy sáo và hát những bài tào lao, trong khi Thế Vũ cười hả hê từ phía sau. Tôi quê quá, im lặng và không hát nữa, chỉ đi thật nhanh để nhanh chóng về nhà. Qua đám ruộng, căn nhà nhỏ của tôi hiện ra. Tôi chạy nhanh để mở cửa, nhưng căn nhà đã phủ một lớp bụi dày. Tôi kéo Thế Vũ vào nhà, đặt balo lên ghế rồi nói:

Anh đổi quần áo cho thoải mái rồi vào giúp em dọn dẹp nhà nha.

Được vợ anh, chờ anh 5 phút. Anh tới ngay.

Thế Vũ lấy balo để lấy bộ quần áo thể thao, còn tôi thì đi giặt khăn lau bàn thờ của mẹ. Khi đang nhìn đầu ghế để lau, nếu giữa lúc nguy cơ té ngã, Thế Vũ đã kịp thời ôm lấy tôi. Tôi đẩy anh ta ra và cảm ơn:

Cảm ơn anh, nếu anh không kịp thì em té dập mặt luôn.

Lúc nãy em nói để anh làm mà sao lại bắt ghế lên. May anh đến kịp, lần sau không được như vậy nữa đấy.

Em biết rồi, sau này em nhường cho anh làm hết nhé.

Được rồi, em qua giường ngồi đi, để anh làm xong.

Tôi mỉm cười và ngồi vào giường, trong khi Thế Vũ bắt đầu dọn dẹp. Hôm nay anh ấy mặc bộ quần áo thể thao trông rất đẹp trai, tay mạnh mẽ với những đường gân làm tôi mê mẩn. Tôi nhảy múa trong tưởng tượng về tương lai, khi chúng tôi cưới nhau, đi làm và sau đó về nhà cùng nhau làm việc nhà. Nếu có con, chúng tôi sẽ chăm sóc con cùng nhau. Tưởng tượng xong, tôi bật cười.

Thế Vũ lau dọn xong và muốn nói với tôi đi mua đồ, nhưng khi nhìn thấy tôi cười, anh ta hỏi:

Quỳnh Lam, có chuyện gì mà em vui thế, từ nãy giờ cười suốt vậy.
Tôi đang cười mà nghe anh ta hỏi, liền giữ im lặng rồi trả lời không rõ ràng:

À…à… không có gì đâu, em chỉ nghĩ linh tinh rồi cười thôi. Nhưng anh làm xong chưa.

Anh làm xong từ lúc nãy rồi. Giờ anh đói quá. Em nấu mì cho anh nhé.

Em mang theo từ khi nào mà anh không biết à.

Lúc mẹ xuống nói đấy, và mẹ cũng đưa tiền cho em nữa. Em không nhận, nhưng mẹ bảo để em mua gì đó cho vui.

Thế Vũ vuốt nhẹ má tôi và nói:

Mẹ cho thì em cứ nhận đi, sau này tiền của anh cũng sẽ giao cho em quản lý hết.

Không cần, em không muốn quản lý tiền của anh.

Em phải quản lý chứ, không anh dùng hết làm sao mai mốt nuôi con.

Ai nuôi con đâu mà anh nói.

Em nuôi, chứ ai nữa.

Tôi không muốn trả lời Thế Vũ nữa nên bỏ đi xuống bếp để nấu nước làm mì. Sau khoảng 30 phút, nước sôi, tôi lấy tô và đũa muỗng, nấu mì xong đem lên nhà cho Thế Vũ. Khi tôi gần tới, thì nghe Thế Vũ nói chuyện điện thoại ồn ào với ai đó. Tôi tò mò lại gần, Thế Vũ tắt điện thoại, giọng nhẹ nhàng nói với tôi:

Sao em không kêu anh xuống bê cho, lỡ nóng phỏng tay rồi đó.

Không sao, em làm quen rồi mà. À, anh nói chuyện điện thoại với ai mà to vậy, nghe anh tức giận quá.

Thế Vũ nghe tôi hỏi, chột dạ vì cuộc gọi từ Ngọc Ánh. Cô ấy muốn Thế Vũ đến đưa đi chơi, nhưng bị từ chối nên doạ sẽ kể chuyện đó cho tôi. Thế Vũ giải thích:

À, không có gì đâu, mấy thằng bạn nó rủ anh đi nhậu. Anh nói không đi sợ vợ chửi, nó nói anh sợ vợ anh mắng tụi nó thôi.

Anh giấu em à, nếu em biết anh giấu gì em thì liệu hồn.

Anh biết rồi mà, thôi em ngồi đây ăn tô mì này, để anh xuống bê tô kia lên.

Tôi chỉ gật đầu, không còn hỏi thêm, còn Thế Vũ thở phào nhẹ và xuống nhà bê tô mì lên. Sau khi ăn xong, tôi rửa tô mì và mở tủ để lấy mền và gối. Tôi chia đôi giường, mỗi người một bên, và sau đó nằm xuống để ngủ. Thế Vũ nhìn thấy Quỳnh Lam như vậy, mỉm cười rồi cũng nằm xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bài viết liên quan