Cô dâu gán nợ chương 27 | Bất ngờ cho đám cưới
Một tuần sau đó, đang làm việc, Thế Vũ nhận cuộc gọi từ bên thám ʇ⚡︎ử với thông tin về việc đã điều tra. Vì có Quỳnh Lam trong phòng, Thế Vũ đứng dậy để nói chuyện bên ngoài. Thám ʇ⚡︎ử thông báo rằng họ đã theo dõi một thanh niên tên là Lâm, thường xuyên ghé nhà Ngọc Ánh, có khả năng là người yêu. Lâm thường mua đồ và trái cây cho Ngọc Ánh, và họ thậm chí đi khám thai cùng nhau, khiến Thế Vũ tức giận.
Sau cuộc gọi, Thế Vũ thở phào và hút một điếu tђยốς. Ngọc Ánh, đang lén lút ở sau lưng, chứng kiến cảnh này, làm Thế Vũ tức giận hơn. Thế Vũ đập điếu tђยốς và bước vào phòng, chạm mặt Quỳnh Lam. Thế Vũ giật mình và ấp a ấp úng trước sự xuất hiện của Quỳnh Lam, nói:
“Em đứng đây từ khi nào vậy, sao không nói gì làm anh hết hồn.”
“À, tại không thấy anh đâu nên em đi ra tìm á mà. Anh vừa hút tђยốς đúng không.”
Thế Vũ gãi đầu và nói:
“Ừ, anh vừa hút nhưng chỉ có một điếu thôi. Anh hứa sau này sẽ không hút tђยốς nữa đâu.”
“Vậy thì được, thôi anh vào làm việc đi em đi vệ sinh tí.”
Thế Vũ gật đầu và đi về chỗ làm việc. Ngọc Ánh, trong lòng đầy âm mưu, quyết tâm tìm cách bắt Thế Vũ lấy mình. Tưởng tượng về tương lai giàu có cho đứa con trong bụng, Ngọc Ánh cảm thấy hạnh phúc.
…
Hôm nay, Lâm lại mang đồ ăn đến cho Ngọc Ánh. Thấy Ngọc Ánh không vui, Lâm cảm thấy buồn bã. Mỗi ngày kể từ khi biết Ngọc Ánh mang thai, Lâm luôn chăm sóc và quan tâm, nhưng sự lạnh lùng của Ngọc Ánh khiến Lâm cảm thấy tuyệt vọng. Lâm thậm chí cảm thấy nếu mình giàu có như Thế Vũ thì có lẽ Ngọc Ánh sẽ đối xử khác với mình.
Hôm nay gần đến ngày tổ chức đám cưới, trên đường về nhà, tôi hỏi Thế Vũ:
Chủ nhật này, anh, em đi chụp hình cưới nhé. Còn vài ngày nữa là đến rồi.
Anh quên mất, dạo này bận quá, không nhớ gì luôn. Hôm nay là thứ bảy rồi. Em xem tiệm áo cưới nào thích đi, chủ nhật chúng ta đi.
Được, tối về sau cơm, anh em xem luôn được không?
Ừ, cũng được.
Về nhà, sau khi tắm rửa, đến giờ ăn cơm, trong bữa ăn, mẹ hỏi:
Hai đứa đã chuẩn bị tới đâu chưa, còn mấy bữa nữa là đến đám cưới.
Thế Vũ đang ăn cơm, nghe mẹ hỏi, khựng tay lại trả lời:
Dạ, chủ nhật này tụi con đi chụp hình cưới rồi mời khách luôn ạ. Ba mẹ xong hết chưa?
Ba mẹ xong hết rồi, giờ chờ hai đứa thôi đó nha.
Dạ, con biết rồi ạ. Thôi hai đứa con ăn xong rồi, bây giờ con lên phòng xem tiệm áo cưới để chọn đây nhé.
Ừ, hai đứa đi đi.
Tôi đứng dậy chào ba mẹ sau đó đi lên phòng cùng Thế Vũ. Vào phòng, Thế Vũ lấy laptop ra, gõ một loạt tiệm áo cưới cho tôi chọn. Có nhiều tiệm, tôi lướt một hồi, chọn xong, tôi nói với Thế Vũ hẹn lịch để hôm đó tới. Thế Vũ gật đầu, chúng tôi ngồi lên danh sách bạn bè cần mời, sau đó tôi đi về phòng.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm, vệ sinh cá nhân, thay quần áo, qua phòng Thế Vũ gõ cửa. Gõ được mấy cái, không thấy ai ra mở cửa, tôi nghĩ Thế Vũ xuống nhà rồi, nên vội đi xuống. Quả thật, Thế Vũ đang ở dưới nhà cùng ba mẹ, uống trà. Tôi đi lại gần, ngồi xuống, nói:
Con chào ba mẹ, anh Vũ ạ.
Bà Kim thấy Quỳnh Lam liền cười, suốt mấy tháng ở đây, bà thương Quỳnh Lam như con ruột của mình. Tuy bà không nói ra, nhưng những gì bà thể hiện chắc mọi người ai cũng rõ. Bà quay sang nhìn Quỳnh Lam rồi nói:
Hai đứa mau đi ăn sáng rồi còn đi chụp hình cưới nữa.
Dạ, con mời cả nhà vào ăn luôn ạ.
Sau đó, ba mẹ đi vào trước, Thế Vũ đi lại gần nắm tay tôi, rồi đi vào ăn. Ăn xong, chúng tôi chào ba mẹ, rồi đến tiệm áo cưới. Trên đường đi, tôi hỏi Thế Vũ:
Anh có hối hận không, nếu có, bây giờ bỏ vẫn kịp đấy.
Em nói chuyện gì kỳ vậy Quỳnh Lam, em có biết anh chờ ngày này lâu rồi không mà em nói vậy.
Tôi nghe Thế Vũ nói vậy, cười mỉm rồi trả lời:
Em chỉ muốn thử lòng anh thôi mà.
Em thật là, đừng hòng trốn tránh khỏi anh nhé.
Tôi bĩu môi, quay sang nhìn đường phố. Khi đến tiệm áo cưới, vì đã đặt lịch trước nên chúng tôi tới là chọn đồ, váy cưới luôn. Xong xuôi, bắt đầu trang điểm, sau đó chụp hình. Mọi người trong tiệm đều khen chúng tôi rất đẹp đôi. Tôi ngại quá nên chỉ mỉm cười rồi cảm ơn, còn Thế Vũ thì nghe ai khen là cười tít mắt lại. Bên tiệm hẹn trước ngày cưới sẽ gửi ảnh cho chúng tôi, nên tôi và Thế Vũ đồng ý, sau đó về nhà. Nhìn đồng hồ, cũng đã gần 11 giờ trưa, bụng tôi bắt đầu kêu rột rột. Tôi quay sang nói với Thế Vũ:
Đây là cách diễn đạt lại đoạn văn:
“Ở đây có quán ăn nào không anh? Em đói lắm rồi.”
“Cho anh chút, em muốn ăn gì để anh tìm cho dễ?”
Sau khoảng 5 giây suy nghĩ, tôi đã nói:
“Em thích cơm gà xối mỡ, anh đưa em đi nha. Người ta nói ngon lắm mà em chưa ăn bao giờ.”
“Vậy để anh tìm quán cơm gà xối mỡ cho em ăn nha.”
“Dạ, em cảm ơn anh.”
Thế Vũ sau đó lái xe đi tìm quán cơm, khoảng 30 phút sau đã tìm thấy. Thế Vũ gửi xe và nắm tay tôi, tôi gọi 2 suất cơm gà. Chưa đầy 5 phút, nhân viên mang ra, Thế Vũ kéo dĩa cơm tôi lại, xé hết gà cho tôi. Tôi thấy vui vẻ nên nói:
“Anh gần đây thấy ga lăng với em nhỉ.”
“Anh luôn như thế mà, mau ăn cho ngon đi em.”
Hai chúng tôi cùng ăn, xong rồi về nhà. Khi đến nhà, ba mẹ không có, tôi hỏi cô Chín:
“Ba mẹ đi đâu rồi ạ?”
“Cô Quỳnh Lam đi chụp hình cưới về rồi, ông bà chủ đi chơi nhà bạn, chiều tối mới về.”
“Dạ, sau này gọi tôi là Lam được rồi, đừng gọi con là cô nữa, con không quen đâu.”
Cô Chín mỉm cười rồi gật đầu. Tôi chào cô rồi nói với Thế Vũ:
“Ba mẹ qua nhà bạn rồi, giờ em lên phòng ngủ đây. Anh cũng đi đi.”
Thế Vũ gật đầu, hôn trán tôi một cái rồi đi. Tôi chỉ biết lắc đầu. Thế Vũ gọi Bảo thông báo ngày cưới, hai người nói chuyện lâu sau đó Thế Vũ tắt điện thoại. Tuy nhiên, khi Thế Vũ vừa chợp mắt, nhận được tin nhắn của Ngọc Ánh nói rằng cảm thấy mệt vì thai nghén. Thế Vũ muốn hỏi nhưng lo sợ ảnh hưởng tới thai nên thôi. Thế Vũ gửi tiền và tắt điện thoại.
Ngọc Ánh không nhận được quan tâm từ Thế Vũ, tức giận, nhưng sau khi nhận tiền, cô cười và đi dạo.
Một tuần nữa trôi qua, ngày mai là ngày cưới của chúng tôi. Hôm nay nhận được hình từ tiệm áo cưới, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng. Ba mẹ khen, Thế Vũ làm ảnh đại diện trên Facebook. Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên vì không có tài khoản. Tôi hỏi Thế Vũ qua điện thoại.
– Anh đúng làm vậy à.
Thế Vũ gãi đầu, sau đó đi lại và kéo tay tôi ngồi xuống ghế sau, rồi Ϧóþ vai cho tôi và nói:
– Hihi, đúng là anh đó. Hôm nọ em về quê, anh lén làm vậy. Anh chụp mấy tấm hình em ở dưới bếp hát nghêu ngao đấy, em xem không?
Tôi quay người lại và ᵭάпҺ lên vai Thế Vũ một cái, nói:
– Anh giỏi đấy, dám chụp lén em hả.
– Vợ anh mà, chụp lén làm gì. Mà thực tế, vợ anh xinh đẹp và hát cũng hay.
– Em tin anh quá. Anh nói kiểu gì mà nghe không chán.
Thế Vũ cười và nói:
– Anh khen đó, lần đầu gặp em, khi em tông vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh đã thấy em dễ thương, đáng yêu rồi. Ở chung nhà, anh càng thấy em xinh gáι hơn. Ôi kiểu này, nếu anh không giữ vợ, thằng khác chắc nó đòi ngay.
– Anh nói như vậy thì chết. Anh biết chăng, nói nhiều miệng đấy.
Thế Vũ cười và sau đó lấy điện thoại tôi để đổi hình đại diện giống nhau. Một loạt thông báo chúc mừng hiện lên, tôi kéo thả tym đến mức mỏi cả tay. Trong số đó có một tài khoản tên Ánh Ngọc cmt “Chúc anh hạnh phúc” kèm theo icon mặt buồn. Tôi ngờ ngợ có phải là Ngọc Ánh, người yêu cũ của Thế Vũ không. Tôi tò mò nên hỏi:
– Anh ơi, tài khoản này là của ai vậy, có phải là người yêu cũ của anh không?
Thế Vũ đang trả lời cmt của mọi người, nghe câu hỏi của Quỳnh Lam, anh ta ngước mắt lên và nhìn vào điện thoại. Thấy cmt của Ánh Ngọc, anh ta hơi sửng sốt, nhưng coi như không có gì, tươi cười và trả lời:
– Không phải đâu, chắc mấy đứa nhân viên ở công ty thôi. Người giống tên nhau là chuyện bình thường mà.
Quỳnh Lam gật đầu và không hỏi thêm. Sau đó, anh ta mời tôi về phòng. Thế Vũ thấy Quỳnh Lam vậy, chắc tôi buồn hay giận, anh ta vội nói:
– Em giận anh hả, hay sao mà đang vui vẻ lại muốn về phòng.
– Không, em buồn ngủ thôi. Anh đừng nghĩ nhiều.
Thế Vũ nghe Quỳnh Lam nói vậy, thở phào nhẹ rồi mở cửa để Quỳnh Lam về phòng. Tôi trở về phòng, nói là đi ngủ, nhưng thực tế, tôi vào facebook để kiểm tra. Không thấy gì đặc biệt, tôi đặt điện thoại sang một bên và mở cửa ban công để đi ra. Tôi nhìn bầu trời đêm, có vài ngôi sao nhỏ. Tôi tập trung nhìn một ngôi sao, nói nhỏ trong lòng:
– Mẹ ơi, mẹ ở trên trời có tốt không? Có khỏe không? Con nhớ mẹ lắm. Ngày mai con sẽ lấy chồng, sẽ là vợ của người con yêu. Mẹ có vui mừng cho con không? Nếu có, thì mẹ hãy chúc phúc cho chúng con nhé. Từ nay, con sẽ có thêm một gia đình mới, mọi người trong gia đình đều yêu thương con. Mẹ đừng lo lắng cho con nhé.
Vừa nói xong, nước mắt tôi lại rơi. Tôi thực sự nhớ mẹ. Nhìn người ta ngày cưới có mẹ có ba bên cạnh, còn tôi không có ai hết. Quả thực, tôi cảm thấy rất cô đơn. Lo sợ mắt sẽ sưng, và sợ mẹ hay Thế Vũ hỏi tôi gì, tôi vội nín khóc, đóng cửa ban công và đi vào phòng, nằm xuống giường, cố nhắm mắt lại và ngủ.
…
Ngọc Ánh đang ở nhà, lướt facebook thì thấy Thế Vũ cập nhật hình đại diện, nên bấm vào xem. Ngọc Ánh không ngờ rằng, đó lại là hình cưới của Thế Vũ và cô gái quê mùa kia. Ngọc Ánh bất ngờ và thất vọng khi Thế Vũ nhanh chóng cưới để thoát khỏi mình. Ngọc Ánh nghĩ rằng có lẽ cô nên chuẩn bị một món quà lớn cho Thế Vũ và cô gái kia, chắc chắn nó sẽ làm họ sốc. Ngọc Ánh nghĩ đến điều đó, cười phá lên, ánh mắt tràn đầy căm phẫn.