Cô dâu gán nợ chương 28 | Đêm tân hôn

21/12/2023 Tác giả: Hà Phong 280

Hôm nay là ngày kết hôn của tôi và Thế Vũ. Cả gia đình đều dậy sớm, tôi vì nôn nao không ngủ được, nên cũng dậy sớm chờ bên tiệm áo cưới để trang điểm. Khoảng 6 giờ, họ đã đến, và trong lúc trang điểm, Thế Vũ có đến. Anh nhìn tôi và nói:

– Vợ của anh hôm nay xinh quá.

Tôi chỉ mỉm cười, anh nhìn tôi một lúc rồi đi về phòng để thay trang phục của chú rể. Sau khi trang điểm xong, tôi mặc chiếc áo dài màu đỏ. Mấy chị trang điểm khen tôi đẹp, và tôi ngại quá nên chỉ cười và cảm ơn. Mở cửa phòng, tôi thấy mẹ đứng chờ ở cầu thang, và tôi đến gần nói:

– Con chào mẹ. Ba và anh Vũ đâu mà mẹ đứng ở đây?

Bà Kim nhìn tôi và nói:

– Anh Vũ và ba đang ở dưới nhà chờ chúng ta. Hôm nay con thật sự xinh. Mẹ chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc.

– Dạ, con cảm ơn mẹ. Thôi, mẹ con xuống nhà, mọi người đang chờ đấy.

Mẹ gật đầu và đi xuống, tôi theo sau. Xuống nhà, Thế Vũ nắm tay tôi và nói với ba mẹ:

– Chúng ta tới nhà hàng thôi, sắp tới giờ làm lễ rồi.

Ba mẹ gật đầu và đi ra trước, tôi và Thế Vũ đi sau. Lên xe, xe của ba mẹ do tài xế lái, còn tôi và Thế Vũ đi xe hoa. Khi đã ngồi ổn định, xe bắt đầu lăn bánh. Trên đường, Thế Vũ nắm tay tôi không buông suốt đến khi đến nhà hàng.

Tôi vào phòng chờ của cô dâu để dặm lại phấn. Đến giờ cử hành hôn lễ, Thế Vũ đến và nắm tay tôi dẫn ra. Tôi cảm thấy hạnh phúc, nhưng trong lòng có điều gì đó bất an. Khi ra ngoài, chúng tôi bắt đầu lễ cưới, và lúc trao nhẫn, Thế Vũ cầm tay tôi lên hôn, làm mọi người ngạc nhiên. Dưới đó, có nhiều lời chúc phúc cho chúng tôi. Tôi nghe mà thấy hạnh phúc lắm.

Ngọc Ánh biết đến đám cưới của Thế Vũ, nên dậy sớm, trang điểm và thay váy đẹp để đến nhà hàng. Nhưng vì đến sớm quá, nên chưa có ai. Ngọc Ánh ngồi chờ ở quán cafe đối diện. Đến khoảng 9 giờ, xe của Thế Vũ mới đến, và Ngọc Ánh thấy họ nắm tay nhau đi vào rất hạnh phúc, khiến cô ghen tị. Lẽ ra người đi bên cạnh Thế Vũ bây giờ phải là cô mới đúng. Ngọc Ánh thanh toán và đi qua, nhưng ở cổng, bảo vệ yêu cầu thiệp mời. Ngọc Ánh nói mình là người quen của chú rể, nhưng cũng không được. Sau một hồi thuyết phục, Ngọc Ánh tức giận và đi về tay không, cuộc kế hoạch phá đám cưới tan thành mây khói. Ngọc Ánh mỉm cười, cuộc chơi vẫn chưa kết thúc.

Sau lễ cưới, tôi vào thay đồ và đến bàn chú Bảo. Kéo ghế cho tôi ngồi xuống, Thế Vũ nói:

– Cảm ơn chí cốt đã đến dự lễ cưới của mình nhé.

Chú Bảo cầm ly rượu đứng bên cạnh Thế Vũ và nói:

– Đã nói là đám cưới chí cốt là tôi sẽ đến mà. Chúc hai vợ chồng trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé.

Quỳnh Lam trả lời:

– Dạ, cháu cảm ơn chú Bảo ạ.

Chú Bảo gọi Quỳnh Lam là “chú” và đề xuất:

– Bây giờ mà còn chú cháu gì nữa, gọi là anh đi cho thân mật nha Quỳnh Lam.

Thế Vũ gật đầu và nói:

– Dạ, vợ chồng em cảm ơn anh Bảo nha.

Sau đó, Thế Vũ và anh Bảo bắt đầu cụng ly uống tới say. Quỳnh Lam phải dìu Thế Vũ vào phòng cô dâu và sau đó đi tìm mẹ. Khi tìm thấy, Quỳnh Lam nói:

– Anh Vũ say quá, nên con đưa anh ấy về trước nhé, ba mẹ về sau.

Bà Kim đồng ý và Quỳnh Lam đi ra trước. Mẹ giới thiệu Quỳnh Lam với mọi người và nhận được nhiều lời khen. Bà Kim sau đó nhắc nhở Quỳnh Lam đưa Thế Vũ về, và Quỳnh Lam chào mọi người rồi điều Thế Vũ ra xe.

Về đến nhà, Quỳnh Lam gặp khó khăn mới đưa Thế Vũ lên phòng được. Tôi làm mì tôm để ăn, sau đó tắm và leo lên giường ngủ. Chiều dậy, tôi thức dậy và phát hiện mình nằm trong lòng Thế Vũ. Tôi vội rời khỏi vị trí đó và đi về phòng mình để chuẩn bị. Lúc xuống nhà, chỉ thấy mẹ mà không thấy ba. Tôi ngồi xuống và hỏi:

– Con chào mẹ ạ, ba đi đâu rồi mà để mẹ ở nhà một mình vậy.

Bà Kim đang ăn trái cây và trả lời:

– Ba con say rồi, đang ngủ từ phòng chưa dậy đó. Anh Vũ đã dậy chưa con.

– Dạ, anh Vũ còn ngủ mẹ ạ. Chắc tối mới tỉnh.

– Hôm nay Thế Vũ uống nhiều quá mà, con đã đem quần áo sang phòng Thế Vũ chưa.

Tôi nói:

– Dạ, chưa mẹ ạ. Để mai con đem qua cũng được.

Bà Kim nói:

– Ừ, con muốn sao cũng được. Quỳnh Lam này, bây giờ con đã là con dâu thật sự của mẹ rồi. Mẹ hy vọng hai đứa sẽ yêu thương nhau, thời gian qua mẹ thấy hai đứa có tình cảm với nhau nên cùng nhau cố gắng vun đắp cho gia đình nhỏ của mình nhé.

Tôi ấp úng trả lời mẹ:

– Dạ, con biết rồi ạ. Con cũng mong anh Vũ sẽ yêu thương con nhiều. Nếu không có mẹ, cuộc sống của con có lẽ sẽ khác đi nhiều.

Mẹ tỏ ra rất vui vẻ và nói:

– Con mới là người đáng cảm ơn, con đã đồng ý về đây và trở thành con dâu của mẹ. Mẹ rất hạnh phúc.

Tôi chỉ cười và xin phép mẹ để lên phòng kiểm tra xem Thế Vũ đã tỉnh chưa. Trên đến phòng, thấy nước chảy trong phòng tắm, tôi nghĩ Thế Vũ đã tỉnh, vì vậy, tôi bước ra khỏi giường, đi đến bàn trang điểm và lấy điện thoại. Ngồi chờ một lát, sau đó, Thế Vũ từ phòng tắm bước ra. Tôi nắm lấy chiếc khăn Thế Vũ đang cầm và nói:

– Anh ngồi xuống đi, để em làm cho tóc anh khô nhanh chóng. Tắm khi say rượu mà để tóc ướt dễ cảm lạnh lắm.

Thế Vũ gật đầu và ngồi xuống. Tôi bắt đầu lau khô tóc cho anh, nhìn gương, tôi thấy anh đang thưởng thức dịch vụ làm tóc của mình và tôi không kìm được nụ cười. Khi xong, tôi treo khăn lên và Thế Vũ ôm tôi từ phía sau, nói:

– Cảm ơn vợ, cảm ơn vì đã yêu thương anh và đồng ý lấy anh.

Tôi đáp:

– Nay cũng biết cảm ơn người ta à, thôi đừng có mà nịnh em.

Thế Vũ nói:

– Vợ anh thì anh nịnh chứ sao. Mà em đã ăn chưa, anh đói quá.

Tôi trả lời:

– Em cũng chưa, lúc về chỉ kịp ăn mì thôi. Mẹ hỏi anh rồi, anh xuống đi.

Thế Vũ nói:

– Vợ chồng mình cùng xuống luôn đi.

Tôi gật đầu và Thế Vũ buông tôi ra, nắm tay tôi đi xuống nhà. Còn bậc thang cuối cùng là bàn ăn, nhưng vì có mẹ, tôi hơi ngần ngại, nên tôi vội gỡ tay Thế Vũ ra khỏi tay mình và ngồi xuống cùng mẹ. Tuy nhiên, những gì tôi làm khiếm khuyết của mình đã bị mẹ phát hiện hết. Mẹ cười và nói:

– Mẹ không thấy gì hết đấy nhé, nhưng Vũ đã tỉnh chưa con. Uống nhiều không ăn chắc đói lắm, để mẹ gọi cô Chín đem dọn cơm ra cho ăn nhé.

Thế Vũ nghe mẹ nhắc nhở, liền ngồi xuống và trả lời:

– Dạ, con tỉnh rồi mẹ, giờ con đói quá, ba đâu sao không xuống ăn cơm luôn mẹ.

Mẹ nói:

– Ba con vẫn ngủ chưa tỉnh, thôi mấy mẹ con mình ăn trước đi, khi nào ba tỉnh mẹ đem lên sau.

Cô Chín sau đó đưa cơm ra, tôi phục vụ mẹ, Thế Vũ và mình, sau đó cả nhà bắt đầu ăn. Gần hết bữa, mẹ hỏi:

– Hai đứa đã nghĩ đi tuần trăng mật ở đâu chưa.

Tôi đang ăn nhìn Thế Vũ và nháy mắt, ám chỉ anh trả lời mẹ đi. Thế Vũ có vẻ hiểu và nói:

– Dạ chưa ạ, tối nay chúng con sẽ bàn.

– Ừ, đưa Quỳnh Lam đi đây đi đó cho con bé biết.

– Dạ con biết rồi mẹ.

Sau đó, mẹ đi lên phòng xem ba Vũ ra sao. Tôi dọn mâm cơm phụ cô Chín, Thế Vũ thì ngồi xem điện thoại. Cô Chín xong, tôi lại chỗ Thế Vũ ngồi và cùng nhau đi lên phòng. Trên đến phòng, tôi nói:

– Anh về phòng anh ngủ đi, em về phòng em ngủ nhé.

– Không được, chúng ta đã kết hôn rồi, em phải sang phòng anh ngủ với anh.

– Em ở phòng em quen rồi, giờ qua đó lạ em không ngủ được.

– Vậy thì để anh ở bên phòng em cũng được, anh dễ lắm ở đâu cũng ngủ được.

Tôi lắc đầu không biết nói gì thêm, sau đó mở cửa phòng và đi vào. Thế Vũ vội vàng nằm xuống giường, còn tôi ngồi ở bàn bấm điện thoại. Khi gần đi ngủ, tôi nảy ra nghĩ về chuyện đi tuần trăng mật. Tôi leo lên giường và hỏi:

– Anh, chúng ta đi tuần trăng mật ở đâu nhỉ?

– Em thích đi đâu, anh sẽ đưa em.

Sau khoảng 2 phút suy nghĩ, tôi nói:

– Phú Quốc có vẻ đẹp, anh nghe nói thế.

– Được, vậy thì chúng ta đi Phú Quốc. Bây giờ, chỉ cần tận hưởng cuộc sống thôi.

– Đi ngủ à anh? Để em tắt đèn trước.

Tôi đứng để tắt đèn, sau đó leo lên giường. Trước khi kịp kéo chăn lên, Thế Vũ đã nằm sát bên tôi. Tôi đẩy anh ra nhưng anh lại nắm tay kéo tôi lại gần hơn, tôi muốn nói “anh thả em ra” nhưng chưa kịp thì đôi môi của anh đã chặn lại, không cho tôi nói. Tôi chỉ lắp bắp:

– Anh, làm gì…

Cố gắng đẩy anh ra nhưng anh ôm chặt hơn. Anh hôn tôi, lưỡi anh nhẹ nhàng luồn vào khoang miệng, làm cho tôi nóng bừng lên. Anh hôn nhẹ xuống dưới cằm, bàn tay anh trượt dài đến phần tam giác bí hiểm, tôi giữ chặt và nói:

– Anh… em… em sợ…

Anh hôn lên vành tai tôi:

– Đừng sợ, anh sẽ không làm gì mạnh đâu.

– Nhưng… đây là… lần đầu của em…

Anh ngăn lời tôi bằng một nụ hôn nồng cháy hơn, làm tôi giảm đi sự sợ hãi. Tôi đặt nhẹ tay lên ngực anh. Anh săn chắc vạm vỡ, đây là lần đầu tiên của tôi, cảm xúc không kiểm soát được. Trong ánh đèn mờ, chúng tôi thuộc về nhau, hòa vào nhau. Tôi nhẹ nhàng rung lên khi anh chạm vào chỗ thầm kín của tôi. Khi anh cố đưa vào, tôi cảm nhận đau rát và kêu lên.

– Anh… Vũ.

– Ngoan, sẽ qua thôi em.

– Em đau…

Lần này, anh không đáp lại tôi mà thăm dò tình hình từng nhịp, từng nhịp, chậm rãi hơn trước khi tăng tốc. Ôm chặt Thế Vũ, chúng tôi trở nên như một, không có khoảng cách, không thể tách rời. Ánh mắt lửa tình mãnh liệt của anh đang đắm chìm trong ánh đèn mờ, hơi thở của tôi đang trở nên gấp gáp hơn. Ngọn lửa tình yêu giữa chúng tôi bùng cháy mạnh mẽ hơn. Tôi sẽ trao hết mình cho anh, đêm nay chúng tôi sẽ thuộc về nhau mãi mãi.

– Ư!…..a!!

– Anh có làm em sợ không?

Thế Vũ hỏi, khiến tôi nhận ra rằng không có gì đáng sợ. Tôi lắc đầu nhẹ và nhìn anh với sự e thẹn. Hai tay tôi kéo Thế Vũ xuống, hôn anh thật lâu như thể muốn nói với anh rằng hãy tiếp tục, đêm nay em là của anh.

Sau trận kích tình đó, cả ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi mệt mỏi. Thế Vũ mặc lại quần áo cho tôi và đưa tôi vào phòng tắm. Khi tôi xong, anh lấy quần áo mới mặc cho tôi, sau đó nằm xuống và đề xuất tôi nên đi ngủ. Tôi chui vào lòng ռ.ɠ-ự.ɕ của Thế Vũ, nhắm mắt và từ từ đắm chìm vào giấc ngủ.

Thế Vũ nhìn Quỳnh Lam như một chú mèo nhỏ nằm trong lòng anh, mỉm cười, hôn lên trán cô rồi nhắm mắt lại để cùng nhau bắt đầu giấc ngủ.

Bài viết liên quan