Cô dâu gán nợ chương 31 | Đồng tâm hiệp lực
Tôi rời khỏi nhà, dạo bước đến gốc cây hoa sữa, ngồi bệt xuống đất nhìn những bông hoa hồng kế bên và bật khóc. Tôi không thể tin nổi rằng Thế Vũ đã lừa dối tôi như vậy, dù anh ta đã nói chia tay với người phụ nữ kia, nhưng giờ đây chị ta lại mang thai với anh ta. Cú sốc này làm tôi không thể kiềm chế được cảm xúc. Bất giác, tôi nhớ đến mẹ, và nếu mẹ còn sống, cuộc sống của tôi không bao giờ trở nên khó khăn như vậy. Tôi nhận ra rằng tôi cần phải mạnh mẽ để bảo vệ hạnh phúc của mình.
Ngay khi tôi định bước vào nhà, tiếng gọi của Thế Vũ truyền đến. Tôi quyết định im lặng và ngồi nơi tôi đang đứng, để xem anh ta sẽ nói gì.
Thế Vũ, lo lắng, xuống vườn tìm kiếm Quỳnh Lam. Không thấy ai trả lời, anh ta càng lo lắng hơn và bắt đầu kiểm tra xem có phải Quỳnh Lam ở gần đám hoa hồng hay không. Khi anh ta gần, thì thấy Quỳnh Lam ngồi đó. Anh ta chạy lại và ôm chặt cô ấy, bày tỏ sự nhẹ nhõm:
– May quá, em ở đây rồi. Anh sợ em đã rời đi, anh lo sẽ không tìm thấy em nữa.
Tôi không thể chịu đựng được sự ôm chặt của Thế Vũ, vì vậy tôi đưa tay ᵭάпҺ sau lưng anh ta. Uất ức trong tôi trỗi dậy, và tôi nói giữa nước mắt:
– Anh bỏ em ra đi, khi trước đó em hỏi anh có chuyện gì giấu em không, anh trả lời là không, vậy tại sao giờ lại như vậy? Anh nói đi.
– Anh xin lỗi, vì không muốn em buồn nên anh mới giấu. Anh định sẽ tự giải quyết mọi thứ, nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy. Anh thề, anh không còn tình cảm với cô ta nữa, người duy nhất trong trái tim anh bây giờ là em. Em đừng khóc nữa, anh xin lỗi, thấy em khóc anh đau lòng lắm.
Trước đây, chỉ cần Thế Vũ nói như vậy, tôi sẽ tin ngay lập tức. Nhưng bây giờ, lòng tin của tôi đối với anh ta đã giảm sút. Tôi đẩy anh ta ra, lau nước mắt và nói:
– Anh tính sao bây giờ, nếu đứa bé là con của anh thì sao?
– Mẹ nói ngày mai anh sẽ đưa cô ta đến đây để mẹ nói chuyện với cô ta. Ngày mai anh sẽ đưa em đến công ty, em ở đó chờ anh nhé.
– Không, em sẽ không đến công ty. Em sẽ ở nhà đợi anh đưa cô ta về. Em muốn đối mặt với những gì chị ta sẽ nói.
– Được, em muốn sao cũng được. Bây giờ vào nhà đi, cô Chín hấp hải sản xong rồi, vào nhà anh lột tôm cho em ăn nhé.
Sau đó, Thế Vũ nắm tay tôi và dẫn vào nhà. Cả gia đình và cô Chín đã ngồi sẵn tại bàn. Chúng tôi cũng nhanh chóng tham gia bữa ăn. Mẹ thấy tôi và nói:
– Quỳnh Lam, ăn tôm nhé, để mẹ bóc cho ăn.
Tôi vội vàng cản mẹ lại và nói:
– Dạ không cần, con tự bóc được mà. Mọi người cùng ăn nhé.
Tôi nói vậy và mẹ rút lui. Bàn mặt, Thế Vũ đang bóc tôm. Tôi vẫn còn giận dữ nhưng lòng vui vẻ vẫn tự nhiên hiện lên. Bóc xong, Thế Vũ đưa chén tôm đến cho tôi và tôi ăn hết nhanh chóng. Khi hoàn thành, mọi người rời bàn, Thế Vũ lên thư phòng gặp ba, tôi đi tắm và sau đó nằm trên giường suy nghĩ.
Thế Vũ và ba vào thư phòng, Thế Vũ hỏi:
Ba gọi con lên có chuyện gì không ạ?
Ông Hoàng nhìn con trai thông minh của mình và lắc đầu ngao ngán:
Mẹ đã kể chuyện của con. Sao con lớn mà lại không khôn thế Vũ?
Con xin lỗi ba, đó là sai lầm lớn nhất của cuộc đời con. Con sẽ không mắc phải lỗi lầm như vậy nữa.
Con có muốn thêm một lần nữa à? Đã đủ cho Quỳnh Lam đau khổ chưa mà con còn làm thêm. Nhanh đi năn nỉ nó.
Dạ, con biết rồi ạ, con xin phép về phòng.
Ông Hoàng gật đầu và Thế Vũ rời phòng. Tôi đang chơi game khi nghe tiếng cửa mở, tôi nghĩ đó chắc là Thế Vũ nên tôi tắt điện thoại và giả vờ ngủ. Nhìn nhẹ nhàng, tôi thấy Thế Vũ đến và ngồi bên cạnh, nắm lấy tay tôi và nói “Anh xin lỗi vợ vì mọi thứ. Anh sẽ bù đắp cho vợ, dù vợ không tha thứ thì anh vẫn muốn vợ ở bên anh.” Sau đó, anh hôn lên trán tôi. Tôi định mở mắt để trò chuyện nhưng anh đã nằm xuống giường, tôi im lặng và giả vờ ngủ.
……
Buổi sáng, tôi dậy sớm hơn bình thường vì hôm nay sẽ gặp chị ấy, sau khi vệ sinh cá nhân, tôi chọn một bộ váy đẹp, cột tóc gọn gàng, thoa son rồi xuống nhà. Mẹ đang ngồi ở bàn ăn, tôi ngồi xuống và chào mẹ:
Con chào mẹ.
Quỳnh Lam ạ, sao con dậy sớm thế, Thế Vũ đã dậy chưa?
Dạ, anh ấy đang ngủ trên phòng, vì tôi hồi hộp nên không ngủ được.
Bà Kim nghe tôi nói như vậy không ngạc nhiên, bởi Quỳnh Lam giống bà, cũng lo lắng và không thể ngủ được khi hồi hộp. Bà quay lại với tôi:
Nếu đã dậy sớm rồi thì mẹ con đi ra vườn dạo chút, chờ Thế Vũ và ba xuống rồi mình ăn sáng.
Dạ, được ạ.
Sau đó, tôi cùng mẹ ra vườn. Trên đường đi, mẹ nói:
Khi cô ta đến, con đừng phản bác lại mẹ, mẹ dự định để cô ta ở trong nhà, rồi âm thầm tìm hiểu về cái thai của cô ta. Con thấy sao?
Tôi không hài lòng lắm khi nghe mẹ nói vậy nhưng tôi cũng muốn biết ai là cha của đứa bé đó, nên tôi chỉ có thể chấp nhận và gật đầu:
Dạ, con cũng định tìm hiểu từ người tình của cô ta.
Vậy thì mẹ con mình cùng nhau hợp tác tìm hiểu nhé. Mẹ thương con, con biết, để gia đình êm ấm, phải biết nhẫn nhịn, rồi âm thầm xử lý vấn đề.
Tôi cười khi nghe mẹ nói vậy. Tôi biết mẹ yêu quý tôi nên tôi để mẹ lo vụ này. Sau khi nói thêm vài câu linh tinh, chúng tôi quay về nhà. Thấy ba đang uống trà, tôi lại chào ba. Nhưng vẫn chưa thấy Thế Vũ xuống, tôi nói với mẹ:
Ba mẹ chờ con một chút nhé, con lên phòng xem anh Vũ dậy chưa, rồi cả nhà mình ăn sáng.
Ừ, con đi đi. Ba mẹ đợi đây.
Tôi sau đó quay người đi lên phòng, mở cửa phòng ra nhưng không thấy Thế Vũ. Tôi đoán anh ấy có thể đang ở trong phòng tắm nên tôi đi xếp mền gối cho gọn. Khi xếp xong, có bàn tay ôm tôi từ phía sau, không cần nói, tôi biết đó là ai. Vẫn còn giận, tôi gỡ tay Thế Vũ ra khỏi người mình và nói:
Anh dậy rồi thì nhanh chóng thay quần áo xuống nhà ăn sáng. Ba mẹ đang chờ đấy.
Em còn giận anh hả, sao hôm nay em nói chuyện xa lạ với anh quá?
Em làm gì dám giận ai, anh đi xuống ăn rồi đi đưa chị ta tới đây cho em.
Thế Vũ thấy tôi tức giận như vậy liền đi thay quần áo và theo tôi xuống nhà ăn sáng. Sau khi ăn xong, Thế Vũ lái xe đến nhà Ngọc Ánh. Sau một thời gian, Thế Vũ dừng xe và đi mở cửa. Ngọc Ánh đang ăn sáng, nhưng khi nhìn thấy Thế Vũ, cô hết sức ngạc nhiên và hạnh phúc. Ngọc Ánh vội vã đến và ôm Thế Vũ từ phía sau:
Cuối cùng anh cũng đến thăm em rồi. Em và con nhớ anh lắm. Gần đây, con hành em quá, em không ăn uống được gì luôn.
Thế Vũ nghe Ngọc Ánh nói thế cảm thấy chán ghét, gỡ tay cô ra và nói:
Cô thôi cái điệu bộ đó đi. Đứa bé chưa chắc là con tôi đâu.
Ngọc Ánh nghe anh nói vậy có vẻ sửng sốt và lo lắng. Tuy vậy, vì mục đích sống sung sướng, cô phải chấp nhận. Ngọc Ánh nhanh chóng tươi cười và nói:
Anh nói gì vậy, đây là con anh chứ ai nữa. Anh không muốn nhận con và em nên mới nói thế đúng không?
Có phải hay không thì cô biết. Tôi sẽ mang đứa bé đi xét nghiệm ADN khi nó sinh ra. Khi đó, cô sẽ biết thôi.
Anh không tin tưởng em à? Nó là con anh mà.
Thôi, tôi không muốn nói nữa. Cô mau vào thay quần áo, mẹ tôi muốn gặp cô.
Ngọc Ánh nghe Thế Vũ nói mẹ anh muốn gặp cô thì vui mừng. Cô nói:
Anh đợi em một chút, em đi thay quần áo ngay đây.
Thế Vũ im lặng và đi ra phía trước. Ngọc Ánh nhanh chóng chọn chiếc váy bầu mới mua để mặc. Sau khi thay xong, cô đi ra và nói với Thế Vũ:
Em xong rồi, chúng ta đi thôi, đừng để mẹ anh đợi lâu.
Thế Vũ đi ra trước và ngồi bên ghế lái. Ngọc Ánh mở cửa sau và ngồi vào ghế kế bên. Thế Vũ liền nói:
Cô ra phía sau ngồi đi, chỗ đó là chỗ của vợ tôi.
Anh quá đáng vừa thôi, em không phải vợ anh nhưng dù sao cũng mang thai con anh mà anh đối xử với em như vậy.
Nói xong, Ngọc Ánh tức giận và mở cửa sau ngồi vào, rầm cửa lại. Trên đường đi, cô nói luyên thuyên về thai nhi, hành động kỳ quặc, và Thế Vũ nghe mệt hết cả đầu. Hơn 30 phút sau, họ về đến nhà, Thế Vũ đợi cô Chín ra mở cửa.
Ngọc Ánh ngồi trong xe, đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi thấy căn nhà của Thế Vũ lớn và đẹp như một biệt thự sang trọng. Khi Thế Vũ xuống xe, cô nghĩ rằng anh sẽ mở cửa cho cô, nhưng anh lại đứng trước hút thuốc lá. Ngọc Ánh tức giận mở cửa và phản ứng khi ngửi thấy mùi thuốc lá, cô đưa tay xua đuổi và nói:
Sao anh không mở cửa cho em, và anh mau bỏ điếu thuốc đi, em ngửi nó ảnh hưởng đến thai nhi.
Thế Vũ dập điếu thuốc và đi vào nhà, Ngọc Ánh vội theo sau. Bước vào nhà, cô thấy một phụ nữ ăn mặc sang trọng, cùng với một cô gái ăn mặc bình thường. Ngọc Ánh ngay lập tức nhận biết đó là mẹ và vợ của Thế Vũ, liền tỏ ra thân thiện và nói:
Con chào mẹ ạ, con là Ngọc Ánh – người yêu của anh Vũ. Trong bụng con là đứa con của anh ấy.
Sau khi nói xong, bà Kim lên tiếng:
Chào cô, cô ngồi xuống đi, mà cô gọi ai là mẹ vậy? Tôi không phải là mẹ cô đâu, chỉ có con trai tôi Thế Vũ và con dâu Quỳnh Lam mới gọi tôi là mẹ. Cô đừng gọi lung tung, người khác nghe lại hiểu nhầm. Cô cũng là người có ăn có học, lần đầu đến nhà người khác mà nhận vơ thế là không được đâu.
Ngọc Ánh nghe thấy như vậy, trong lòng cô cảm thấy có chút ngượng ngùng và hồi hộp, sau đó cô giả vờ cười và ngồi xuống bên cạnh Thế Vũ. Tuy nhiên, chưa kịp ngồi xuống, có giọng nói mới vang lên.