Cô dâu gán nợ chương 32 | Đâu dễ ăn hiếp

21/12/2023 Tác giả: Hà Phong 301

Tôi ngồi đó, thấy Ngọc Ánh lúc đó rất bức xúc. Khi cô ta định ngồi gần Thế Vũ, tôi quyết định can thiệp:

“Anh Vũ, qua đây ngồi với em đi, để chị ấy ngồi một mình cho thoải mái.”

Thế Vũ nghe tôi nói liền đứng dậy đổi chỗ với tôi. Nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt của Ngọc Ánh, tôi cố gắng khuyên:

“Chị đang mang thai, ngồi xuống đi cho đỡ mệt, đứng lâu mỏi chân lắm.”

“Chị cảm ơn em nhé.”

Ngọc Ánh biết mình bị chơi khăm nhưng muốn lấy lòng mẹ Thế Vũ, nên cô nhịn. Trong lòng cô, có một sự thù hận và quyết tâm. Sau đó, cô quay sang bà Kim, giả vờ nói:

“Dạ, không biết bác gọi con sang có chuyện gì ạ. Con bị cái thai hành nên mệt mỏi hết cả người luôn.”

Bà Kim trả lời nhẹ nhàng sau khi uống trà:

“Tôi gọi cô tới chủ yếu là về cái thai của cô. Không rõ là của Thế Vũ hay của ai, nhưng hãy coi như là của Thế Vũ đi. Bây giờ Vũ nó đã có vợ, cô dự định thế nào đây?”

Ngọc Ánh nghe thấy như vậy, xoa bụng nhỏ và nói:

“Dạ, con biết anh Vũ đã có vợ, nhưng đứa nhỏ trong bụng con cũng cần có ba. Con không cần danh phận gì cả, chỉ mong đứa nhỏ nhận được tình thương của cả ba và mẹ thôi ạ, con mong bác suy xét.”

Bà Kim nhận ra ý định của cô, mỉm cười:

“Nếu vậy, cô dọn quần áo đến đây ở đi. Chúng tôi sẽ chăm sóc cô cho tới khi đứa bé được sinh ra. Nhưng cô không được gần Thế Vũ thêm. Khi sinh đứa bé ra, chúng tôi sẽ xét nghiệm ADN. Nếu cô đồng ý thì đến đây ở, không thì đừng làm phiền đến con trai và con dâu tôi.”

“Dạ, đây là con của anh Vũ mà bác. Đúng không anh.”

Ngọc Ánh hỏi Thế Vũ, anh ta trả lời ngắn gọn:

“Cứ làm theo mẹ tôi nói đi, đừng hỏi nhiều.”

“Anh, sao anh lại không nói gì, đây là con anh mà.”

“Thôi con phải đến Công ty có việc rồi ạ, mẹ với Quỳnh Lam ở đây nói chuyện tiếp nhé.”

Tôi gật đầu khi Thế Vũ nói về công việc, khoác tay anh một cách thân thiết:

“Anh đi rồi về sớm nhé, em ở nhà chờ anh.”

Thế Vũ gật đầu và đi ra. Ngọc Ánh thì nhìn theo họ cảm thấy hụt hẫng. Bây giờ chỉ còn mình họ ba, bà Kim tiếp tục:

“Đề nghị khi nãy tôi nói cô có đồng ý không.”

“Dạ, con đồng ý ạ. Chỉ cần con của con có đầy đủ tình yêu thương của ba mẹ thì con mãn nguyện rồi.”

Tôi ngồi đó, nhìn cảnh hai bên nói chuyện, không vui lắm khi chị ấy ở đây. Tuy nhiên, vì hạnh phúc của mình, tôi nở nụ cười thân thiện và hỏi:

“Trong thời gian ở đây, nếu cần gì thì chị cứ hỏi em nhé. Em bé được mấy tháng rồi chị nhỉ.”

“À, chị cảm ơn em. Em bé được hơn 2 tháng rồi.”

“Chị ấy nói vậy, tôi đã suy nghĩ từ ngày giao thừa cho đến giờ, cũng đã hơn hai tháng rồi, thấy như có gì đó không ổn. Tôi cười mỉm và nói:

Chắc chị đã mệt sau chuyến đi dài như vậy. Để em hỏi cô Chín dẫn chị lên phòng nghỉ nhé. Quần áo của chị thì sao?

Chị có người anh họ, để sau này chị nhờ anh ấy mang đến. Cảm ơn em đã quan tâm.

Tôi sau đó nhờ cô Chín dẫn chị lên phòng. Sau đó, tôi quay lại gần mẹ và chia sẻ:

Mẹ có nghe chị ta nói về người anh họ không? Con nghĩ hẳn là người quan hệ đặc biệt với chị.

Mẹ cũng lưu ý khi chị ta nói về việc xét nghiệm ADN cho đứa bé, mặt nó có vẻ có vấn đề gì đó. Con đi lên phòng nghỉ đi, mẹ sang nhà bạn, trưa không về, con hãy chú ý đến nó nhé.

Dạ, con đi đây.

Sau khi mẹ đi, tôi cũng lên phòng và nhìn thấy chị đứng trước cửa phòng mình, có vẻ như muốn tranh cãi với tôi. Đành phải nhường nhịn, tôi lại đến gần cửa phòng và nói:

Chị không ở phòng mình mà lại đứng trước cửa phòng của em à?

À, chỉ là đi dạo thôi, nghĩ sang phòng em chơi cho vui.

Đi dạo thì ra vườn sẽ thú vị hơn, có không gian mở và cây cỏ để ngắm. Phòng riêng của vợ chồng em, tốt nhất chị không nên vào, có những điều không nên thấy và không có đồ chơi phù hợp với chị đâu.

Tôi nói đùa nhưng vẫn để ý sắc mặt của chị, vẫn giữ vẻ mặt vui vẻ. Đợi mãi không thấy chị trả lời, tôi liền nói:

Nếu không có việc gì, chị đỡ tránh ra để em vào phòng em, chứ chị đứng vậy làm sao em vào được.
Ngọc Ánh nghe tôi nói như vậy, bất ngờ nói:

Tao không thích phải tránh ra đâu, mày muốn làm gì thì nhớ rằng trong bụng tao có con của anh Vũ.
Tôi nghe chị ta nói nhưng chỉ biết bật cười, từ chị em giờ đã thành “mày tao” rồi. Nếu không tôn trọng tôi, thì đừng mong tôi sẽ tôn trọng lại. Tôi đưa tay kéo chị ta ra khỏi cửa phòng rồi nói:

Chị có chắc đứa bé trong bụng là của anh Vũ không? Dù sao, tôi không muốn so đo về việc chị đang mang thai, nhưng đừng nghĩ tôi dễ dàng nhé, tôi không phải người dễ bắt nạt. Về phòng của tôi đi.
Tôi mở cửa và đi vào, đóng cửa lại, nghe tiếng chị ta dậm chân ở bên ngoài, chắc là tức giận lắm. Tưởng tôi dễ bắt nạt à, không có đâu, tôi lấy điện thoại ra chơi game chờ Thế Vũ về nhưng chơi được một lúc thì ngủ quên mất.

Sau khi nói chuyện với Quỳnh Lam xong, Ngọc Ánh tức giận dậm chân và đi về phòng mình. Căn phòng này khá đẹp, mặc dù tức giận nhưng vẫn là không gian riêng của cô. Ngọc Ánh mỉm cười và gọi điện cho Lâm. Khi Lâm nhấc máy sau mấy cuộc gọi, Ngọc Ánh nói:

“Anh Lâm à, đây là em Ngọc Ánh. Hôm nay em đã đến nhà Thế Vũ và sẽ ở đó cho đến khi em sinh. Anh có thể đến đây mang cái vali quần áo giúp em được không?” Lâm nghe điện thoại của Ngọc Ánh, có chút buồn khi nghe cô ấy sẽ ở nhà Thế Vũ lâu như vậy, anh trả lời khẽ dài một hơi:

“Em có chắc đứa bé là con của anh Vũ không hay là của anh mà em tới đấy ở, lỡ như có chuyện gì rồi sao?”

“Chắc chắn đây là con anh Vũ, anh đừng lo. Em sẽ đưa đứa bé về quê mùa kia ngay, sau đó em sẽ là chủ nhân của cả căn nhà này.”

“Em khác xưa quá rồi, Ngọc Ánh ạ. Đồng tiền, giàu sang đã làm mờ mắt em cả rồi.”

“Anh nói gì kì vậy, em sống sung sướng, anh không mừng cho em sao. Mà anh nhớ mang cái vali tới cho em nhé, em đợi anh đó. Thôi em tắt máy đây, lỡ ai nghe được thì công sức của em đổ sông đổ biển hết.”

Không chờ Lâm trả lời, Ngọc Ánh tắt máy. Lâm ở bên kia dây đang định nói nhưng thôi, bỏ điện thoại vào túi quần và tiếp tục công việc, chuẩn bị mang quần áo qua cho Ngọc Ánh.

…….

Thế Vũ, sau khi xong công việc ở công ty, lái xe về nhà. Trong lòng có chút lo lắng khi không thấy Quỳnh Lam ở nhà, liền đi lên phòng kiểm tra. Mở cửa phòng ra, thấy Quỳnh Lam đang ngủ, Thế Vũ nhẹ nhõm thở dài rồi đóng nhẹ cửa lại và lấy quần áo để thay đồ. Khi thay xong, bước ra thì nhìn thấy Quỳnh Lam ngồi trên giường. Thế Vũ đi lại gần và nói:

Sao em không ngủ thêm đi?

Anh về khi nào vậy, em chơi game chờ anh về mà ngủ quên luôn.

Thế Vũ nhìn Quỳnh Lam rồi cười, cô vợ của mình quả thật vẫn còn là một đứa trẻ. Thế Vũ xoa đầu Quỳnh Lam và nói:

Anh cũng vừa về thôi, trưa rồi em đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm. Ba mẹ đâu vậy, anh không thấy?

Khi sáng mẹ nói đi qua nhà bạn trưa không về, chắc ba đi cùng mẹ rồi.

Ừ, thôi em đi rửa mặt đi rồi xuống ăn cơm.

Tôi vừa ngáp vừa đi vào phòng tắm. Rửa mặt xong, cùng Thế Vũ đi xuống nhà. Khi mở cửa, đụng ngay Quỳnh Lam đang ra. Tôi đưa tay khoác vào người Thế Vũ và nói:

Chị cũng xuống ăn cơm à, vậy thì chị đi trước đi. Em và anh Vũ đi sau.
Chị ta nhìn tôi với ánh mắt nổ đóm. Sau đó, không trả lời tôi, chị ta tiến gần Thế Vũ và nói:

Anh Vũ, anh đỡ em xuống với, cầu thang này cao quá, em sợ nhỡ bước hụt chân thì té mất.
Không để Thế Vũ trả lời, tôi nhanh chóng nói:

Thôi anh xuống trước đi, để em đỡ chị được rồi. Anh đi làm cả buổi mệt rồi, lát ăn cơm xong lên phòng em xoa đầu cho nhé.
Tôi nói xong, Thế Vũ cười và đi xuống. Bây giờ chỉ còn tôi và chị ta trên cầu thang. Chị ta nhìn tôi và nói:

Mày khá lắm con ranh con, chờ đấy, tao không bỏ qua đâu.

Ủa chị nói gì vậy, sao lại mày tao nữa rồi. Bây giờ chị có xuống nhà không thì né ra cho tôi xuống, đừng đứng cản trở như vậy chứ.

Chị ta nghe tôi nói vậy, dơ tay lên và chuẩn bị tát tôi. Tôi phản xạ nhanh, chụp tay chị ta lại và nói:

Chị muốn đánh tôi à, chị thử xem đi, tôi cho chị xem một kịch hay.
Tôi nói xong, thả tay chị ta ra. Có lẽ vì bị tôi khiêu khích, chị ta đưa tay lên và tát mạnh vào má tôi. Tôi đau, nhưng mỉm cười khinh khỉnh và cầm tay chị ta lại, la lên:

Á… á… sao chị đánh tôi, em có lòng tốt đỡ chị xuống nhà thôi mà, chị không thích thì nói cớ sao chị lại làm vậy.

Tôi đang nói xong thì bắt đầu khóc, chị ta có vẻ hốt hoảng. Dưới đất, tôi nghe tiếng bước chân dồn dập, biết là Thế Vũ lên, nên tôi liền khóc nức nở, miệng luôn lên tiếng “Chị tha cho em đi, em đau quá huhu”. Đúng lúc đó, Thế Vũ vừa bước lên, thấy tôi ngồi bệt dưới nền nhà, mặt có dấu vết bàn tay, quay sang thấy chị ta với khuôn mặt hốt hoảng thì đỡ tôi dậy và hỏi:

– Có chuyện gì vậy em? Có phải cô ta tát em không? Vừa nói, Thế Vũ vừa lấy tay xoa mặt tôi. Em đau lắm không? Em nín đi, để anh lấy lại công bằng cho em.

Tôi nghe vậy vẫn tiếp tục khóc, nhìn chị ta như vậy tôi mắc cười lắm nhưng vẫn phải ráng nhịn để diễn trọn vai. Tôi ôm lấy Thế Vũ và nói:

– Là chị ta đánh em, khi nãy em đỡ chị ta xuống nhưng chị ta không chịu, rồi quay sang đánh em. Em đau quá, anh ơi, mặt em sưng lên luôn rồi.

Tôi vừa nói vừa khóc, khiến Thế Vũ càng lo lắng. Ngay lập tức tôi thấy anh đưa đôi mắt đầy giận dữ nhìn chị ta và nói:

– Có phải cô Quỳnh Lam không? Ai cho phép cô dám đánh vợ tôi. Tôi cảnh cáo cô, nếu muốn yên ổn sống ở đây chờ ngày đứa bé sinh ra thì hãy biết thân biết phận. Chuyện hôm nay, tôi sẽ không truy cứu, nhưng nếu cô còn dám lộng hành như vậy thì đừng trách tôi. Cho dù cô có mang thai con tôi, thì cũng đừng mong tôi chu cấp cho mẹ con cô một đồng nào.

Tôi đứng nghe Thế Vũ nói, hả dạ trong lòng. Chị ta ngơ ngác nhìn Thế Vũ rồi ấp úng nói:

– Anh Vũ… Anh Vũ, mọi chuyện không như anh thấy đâu. Là nó thách thức em, tất cả là do nó. Anh đừng tin nó, không phải trước kia anh yêu em lắm mà em nói gì anh cũng tin. Sao bây giờ anh thay đổi như vậy.

– Chuyện của tôi và cô bây giờ đã là quá khứ, tôi mong cô sau này đừng nhắc đến. Vợ tôi nghe sẽ không vui, nên nhớ hãy biết thân biết phận trong căn nhà này mà cư xử cho đúng.

Chị ta nghe Thế Vũ nói vậy, cứng họng luôn. Tôi quay sang Thế Vũ nói:

– Em đói bụng quá, anh đưa em xuống nhà ăn đi.

Thế Vũ gật đầu, dìu tôi xuống. Tôi xoay người lại nhìn chị ta tức giận mà vui quá xá trong lòng. Tôi đưa ánh mắt ra nhìn chị ta như cảnh cáo rằng “muốn đấu với tôi đâu có dễ”. Sau đó, tôi mỉm cười và xuống nhà ăn cơm cùng Thế Vũ. Chị ta quay người vào phòng, đóng cửa một cái rầm.

Bài viết liên quan