Cô dâu gán nợ chương 33 | Cảm ơn chồng
Sau bữa ăn, tôi và Thế Vũ đã lên phòng. Mở cửa phòng, Thế Vũ nắm tay tôi và chúng tôi ngồi xuống. Anh ấy hỏi:
– Em còn đau không? Khi nãy em la lên, anh hoảng sợ lên ngay đấy.
– Em không sao, hết đau rồi. Chị ta muốn đánh em, em sẽ đánh đến cùng.
– Đừng làm trẻ con như vậy nữa. Lỡ khi không có anh, chị ta làm gì hại em thì sao.
Tôi đứng lên và nằm xuống giường, sau đó trả lời:
– Không sao, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Anh chỉ cần tránh xa chị ta là được, em không muốn gặp.
– Anh biết rồi. Hay anh mua căn nhà và chúng ta chuyển đi ở. Ở đây em có thể buồn chán và khó chịu.
– Không, anh muốn ở đây để quan sát chị ta. Thôi, em đi ngủ đây. Anh mang đồ ăn lên cho người yêu anh.
Tôi nói xong, Thế Vũ rời khỏi ghế và nằm xuống cạnh tôi. Anh ta nói:
– Người yêu anh ở đây chứ đâu, anh xin lỗi vì đã làm em buồn. Hãy cho anh thời gian, anh sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.
– Ừ, em chờ anh. Thôi em đi ngủ đây, sáng dậy buổi sáng mệt quá.
– Vậy em đi ngủ đi, anh sẽ xem tài liệu rồi đi làm.
Tôi gật đầu và bắt đầu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Thế Vũ thấy tôi đã ngủ, ngồi dậy và xem tài liệu. Khi xem xong, thấy sắp đến giờ làm, Thế Vũ thay quần áo, hôn nhẹ trán tôi và rời nhà lái xe đến công ty.
…
Ngọc Ánh trong phòng bắt đầu đói, nhưng vì sĩ diện nên không dám xuống ăn. Tuy nhiên, suy nghĩ về đứa bé trong bụng, cô quyết định vượt qua sĩ diện và xuống nhà. Khi xuống bậc thang cuối, cô gặp ba mẹ của Vũ về nhà. Ngọc Ánh mỉm cười và nói:
– Con chào bác và ông.
Ông Hoàng chỉ gật đầu, có vẻ không hài lòng, sau đó đi lên phòng. Bà Kim mở miệng hỏi:
– Chào cô, giờ này không nghỉ ngơi ở phòng mà xuống đây làm gì?
Ngọc Ánh xoa bụng và nói:
– Dạ, vì con đói quá nên xuống kiếm ăn ạ.
– Ừ, khi trưa cô Chín không nấu cơm cho mọi người ăn à?
– Dạ có, nhưng con nghén quá nên ăn không được.
– Vậy thì mau chóng đi ăn đi.
Ngọc Ánh giả vờ cười rồi đi vào bếp tìm thức ăn. Bà Kim nhìn lắc đầu và cũng đi lên phòng.
…
Chiều, khi Lâm đi làm về, anh ta chạy sang nhà Ngọc Ánh chở vali qua nhà Thế Vũ. Khi gần nhà, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Ngọc Ánh, nhưng không thấy nghe máy, nên anh ta nhắn tin. Cũng không có hồi âm, Lâm quyết định liều lĩnh chạy xe lại nhà Thế Vũ, rồi nhấn chuông cửa.
…
Tôi sau khi thức dậy, xuống nhà đi dạo ở vườn để thoải mái. Đang ngắm hoa hồng, nghe tiếng chuông cửa reo lên. Tôi đi tới cổng, thấy một thanh niên đứng đó với chiếc vali. Tôi nghĩ không ngờ cuộc gặp này có thể giúp tôi thấy mặt người tình của chị ta. Đến cổng, tôi chưa mở, chỉ hỏi:
– Anh là ai mà đứng nhấn chuông cửa nhà tôi vậy?
Lâm nghe tiếng nói và trả lời:
– À, tôi tìm Ngọc Ánh, mang theo vali cho cô ấy, nhưng gọi điện thoại mãi không thấy trả lời.
– À, vậy anh là ai của cô ấy thì tôi vào nói giúp. Đứng đây tưởng anh là trộm đấy.
– À, tôi… tôi là anh họ của cô ấy. Cô vào nói giúp tôi nhé.
Tôi tỉ mỉ nhìn kỹ khuôn mặt của anh ta, đồng thời chú ý đến sự lúng túng khi tôi hỏi về mối quan hệ của anh ta với chị ta. Sau đó, tôi gật đầu giả vờ và bước vào nhà. Ngay lúc đó, chị ta xuống từ lầu. Khi thấy tôi, chị ta tỏ ra hống hách và nói:
– Trước nhà có người nói là anh họ chị mang vali đến cho chị đây. Hãy nhanh chóng ra đón anh họ đi.
Tôi nói nhưng vẫn để ý đến biểu hiện của chị ta, cả hai đều có vẻ lúng túng. Chị ta không đáp lại nữa mà nhanh chóng đi ra ngoài trước, tôi cũng theo sau nhưng quay sang hướng vườn.
…
Ngọc Ánh nhanh chóng mở cửa, nhấp nháy nhìn xung quanh rồi dắt Lâm vào góc khuất. Cô nói:
– Tại sao anh lại đến mà không gọi điện thoại cho em trước, lỡ ai thấy rồi thì sao.
Lâm giơ điện thoại lên và giải thích:
– Anh gọi cho em, nhắn tin luôn mà không thấy em trả lời, nên anh mới đến đây. Em đừng nghĩ nữa, về sống với anh đi Ánh.
– Không được, em đã vào nhà này rồi thì sẽ còn lâu em mới bước ra. Cảm ơn anh mang vali đến đây, giờ anh về đi. Từ nay về sau đừng làm phiền đến em nữa.
Ngọc Ánh nói xong, đóng cửa lại và đi vào nhà. Lâm đứng đó nhìn theo bóng lưng của Ngọc Ánh, bất ngờ nước mắt anh rơi. Anh không ngờ Ngọc Ánh lại tuyệt tình như vậy, và có vẻ như đây là kết thúc của mối quan hệ của họ. Lâm nhấc lên và lau nước mắt, sau đó bật cười và quay xe về nhà.
Tôi đứng ở xa, cả hai đang ở góc khuất nên tôi không thấy hoặc nghe được gì. Cho đến khi Ngọc Ánh kéo vali vào, tôi nghe tiếng cười của Lâm vang lên, sau đó anh ta quệt cái gì đó, có lẽ là nước mắt, và quay xe đi. Tôi đi lại gốc cây, ngồi xuống suy nghĩ. Anh ta có vẻ đã khóc, không ngờ rằng Ngọc Ánh lại có thể làm chấm dứt mối quan hệ như vậy. Tôi nhìn vào nhà và nghĩ rằng điều tra từ Lâm là quan trọng nhất. Tôi quay vào nhà, nhưng khi tôi hỏi cô Chín, cô ta nói mẹ mệt và đi ngủ ở phòng riêng. Tôi đành quay về phòng tôi để chuẩn bị tắm.
…
Thời gian trôi đi, đã một tháng kể từ sự kiện đó. Tôi và Thế Vũ thường xuyên đi làm cả ngày, chỉ về nhà khi đã tối. Do đó, tôi ít tiếp xúc với chị ta hơn. Chị ta dường như đã hạn chế hành vi hống hách, nhưng đôi khi vẫn thể hiện thái độ. Mọi chuyện của chị ta đã dần được tôi để sang một bên, vì tôi đã thảo luận với mẹ và quyết định thuê thám tử để điều tra. Mẹ tôi cũng đồng ý và tìm người thám tử.
Hôm nay, khi trở về từ công ty, tôi thấy sạp trái cây bên đường bán xoài non chấm mắm ruốc. Quyết định mua, tôi nói với Thế Vũ:
– Anh ơi, anh dừng xe lại nhé, chỗ kia bán xoài non chấm mắm ruốc ngon lắm, em muốn ăn.
Thế Vũ nghe tôi nói liền dừng xe và nói:
– Vậy em ngồi ở xe, anh xuống mua cho nhé.
– Dạ, em cảm ơn chồng.
– Hả… em vừa gọi anh là gì vậy, em nói lại xem.
Tôi nhận ra rằng Thế Vũ đang trêu đùa với tôi, nên tôi tiến gần và nói thật to vào tai anh ta:
– Cám ơn chồng nhé. Em nói rõ anh đã nghe chưa.
Thế Vũ đang ôm tai và gật gật, khoảng 2 phút sau, anh ta trả lời:
– Anh nghe rõ rồi, em nói anh điếc tai luôn. Ngồi đây đi, anh xuống mua.
– Nhưng khi nãy có ai nói không nghe rõ thế mà.
Thế Vũ xoa má tôi và mở cửa đi ra mua xoài. Sau khoảng 10 phút, anh ta quay lại, đưa xoài vào túi và nói:
– Của em đây, rửa sạch rồi ăn sau này nhé.
Tôi nhìn túi xoài cùng hũ mắm ruốc, miệng chảy nước. Quay sang nhìn Thế Vũ và gật đầu nói:
– Em hiểu rồi, chúng ta về thôi, ba mẹ chờ đợi.
Thế Vũ gật đầu, lái xe về nhà. Khi đến nhà, tôi đi vào trước, còn Thế Vũ đưa túi xoài vào sau. Khi thấy chị ta đang ngồi ăn cam thoải mái, tôi nghĩ Thế Vũ đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng chị ta đã đứng dậy và đến gần Thế Vũ, nhìn túi xoài rồi nói:
– Anh đi làm về có mệt không, ủa anh mua xoài cho em hả.
– Tôi mua cho cô bao giờ, tôi mua cho vợ tôi. Cô đi ra cho tôi vào rửa xoài cho vợ tôi đi.
Tôi thấy mặt chị ta sượng lại, có vẻ quê dữ lắm, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi đi lại gần Thế Vũ và nói:
– Chị muốn ăn không? Anh Thế Vũ sẽ vào rửa rồi mang ra cho.
– Thôi, anh Vũ mua cho em mà, em ăn đi. Chị ăn cam được rồi.
Tôi cảm thấy ngứa gan khi nghe chị ta nói. Chị ta đi lại bàn và tiếp tục ăn cam. Tôi cũng ngồi xuống và Thế Vũ mang xoài vào rửa sạch. Khi đưa lên bàn, tôi mời chị ta ăn, nhưng chị ta quyết định không ăn nên tôi rủ Thế Vũ ăn cùng. Vì ngon quá, tôi ăn cả chục trái, đến khi nhìn lên thì thấy Thế Vũ nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe. Chị ta đã không xuất hiện, tôi uống hết nước và nói:
– Anh làm gì mà nhìn em dữ vậy, vì em thèm nên em mới ăn thôi.
– Ừ, em thèm thì em ăn. Nhưng bà dì của em tháng này đã tới chưa.
Thấy Thế Vũ hỏi, tôi mới nhớ, bà dì của tôi tháng này chưa thấy đâu. Tôi vội quay lại và nói:
– Chưa, em đã thấy gì đâu.
– Vậy em lên phòng tắm đi, anh đi ra đây một lát rồi về nhé.
– Ủa, anh đi đâu vậy?
Thế Vũ không trả lời mà đi ra ngoài. Tôi cũng dọn dẹp chỗ xoài và lên phòng tắm. …
Thế Vũ nghe Quỳnh Lam nói bà dì tháng này chưa tới thấy rất vui, có vẻ như cả hai sắp có tin vui. Thế Vũ đi ra quầy thuốc tây gần nhà mua một lúc chục que thử thai để về sáng mai cho Quỳnh Lam thử. Anh hí hửng như đứa trẻ được cho kẹo, nhưng đột nhiên anh ngừng lại vì nếu Quỳnh Lam có thai và ở chung nhà với Ngọc Ánh, chắc chắn sẽ có rắc rối. Nhưng Quỳnh Lam đòi ở lại đây, nên Thế Vũ không còn cách nào khác và nhanh chóng vào nhà.