Cô dâu gán nợ chương 34 | Chào đón con yêu
Thế Vũ về đến nhà ngay lên phòng, mở cửa ra không thấy Quỳnh Lam nên đoán chắc đang tắm. Ông chầm chậm ngồi chờ trên giường, trong đầu anh nảy lên cảnh Quỳnh Lam có thai, cả nhà vui mừng. Tưởng tượng đến đây, anh mỉm cười. Đột nhiên cửa phòng tắm mở, Quỳnh Lam xuất hiện. Thế Vũ dừng cười, nắm túi que thử thai và nói:
– Sáng mai em thử đi, đây là que em mua.
Quỳnh Lam tò mò nhìn túi đen Thế Vũ đưa. Tôi mới tắm xong khi thấy Thế Vũ đưa túi đen, tò mò muốn xem. Nhưng anh cản lại và nói:
– Em để sáng mai thử, sẽ biết mà.
Tôi chẳng dám hỏi nhiều, chỉ nói:
– Thế anh đi tắm ngay đi, mặc đồ ướt hết rồi đấy, mát mẻ thôi.
– Ừ, anh đi lấy quần áo rồi vào tắm.
Anh lấy đồ và rời khỏi phòng tắm. Tôi cầm túi que thử thai và mở ra, thấy toàn que thử. Tôi nghĩ rằng bà dì chưa tới nên Thế Vũ nghĩ tôi có thai. Tôi vỗ nhẹ bụng, nếu như có thai thì quá tuyệt. Rồi tôi để que vào túi để sáng mai thử và ngồi làm tóc để khô.
Buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, Quỳnh Lam nói:
– Con muốn nói chuyện với cả nhà được không ạ.
Mọi người dừng lại để lắng nghe, mẹ nhìn chị ta và trả lời:
– Cô cứ nói đi, mọi người đây đang lắng nghe đấy.
– Dạ, ngày mai con có hẹn đi khám thai ạ, con muốn anh Vũ đưa con đi được không ạ.
Tôi cảm thấy ứa gan, muốn Thế Vũ đưa đi hả, chắc còn lâu. Tôi nhìn chị ta, mẹ nhìn tôi và gật đầu để đồng ý:
– Ngày mai tôi rảnh, tôi sẽ đưa cô đi, chứ Thế Vũ có việc ở công ty rồi.
– Dạ, anh Vũ ngày mai bận công ty à.
Tôi nhanh chóng trả lời:
– Mai để mẹ đưa đi đi, Thế Vũ có cuộc họp ở công ty.
Chị ta nhìn tôi và nói:
– Vậy mai bác đưa con đi cũng được.
Mẹ chỉ gật đầu và không nói gì thêm, sau đó mọi người tiếp tục ăn cơm. Sau khi ăn xong, mọi người về phòng, chỉ còn lại tôi và chị ta. Tôi lấy quả cam và định đi lên phòng, nhưng bị chị ta chặn lại. Tôi làm khuôn mặt ngây thơ và nói:
– Chị làm gì vậy, nhanh né ra cho tôi đi.
– Tôi không né đâu, mày dám bịa chuyện Thế Vũ bận để anh ấy không đưa tao đi khám thai à.
Tôi đáp:
– Tôi là con nhà quê đấy, chị là người thành phố, người thành phố thường nói lịch sự lịch thiệp lắm, chẳng như việc gọi người khác bằng từ “mày” như chị đâu.
– Mày… mày nói ai không lịch sự?
– Ở đây có tôi và chị, tôi muốn né ra chị không thì cứ nói.
Chị ta không những không né ra mà còn dự định làm gì đó với tôi. Tôi nhếch môi và nói:
– Có lẽ chị đã quên chuyện tháng trước rồi, nếu giỏi thì làm đi. Để tôi kêu anh Vũ xuống xem vui.
Nghe đến Thế Vũ, chị ta liền rút tay lại, nhường đường cho tôi đi. Trước khi đi, tôi còn nói:
– Nếu biết điều từ đầu thì đỡ mệt, lần sau thấy tôi thì né đi, đừng cản đường tôi.
Sau lời nói đó, tôi rời đi. Chị ta từ dưới nói vọng lên “mày khá lắm, hãy chờ đấy.” Tôi chỉ biết cười với sự ngu dốt của chị ta.
…Ngọc Ánh sau khi bị Quỳnh Lam khiến tức điên, đi lên phòng và gọi điện cho Lâm. Tiếng “alo, anh đây” vang lên, Ngọc Ánh nói:
– Em đây, anh có rảnh ngày mai không, em cần anh giúp một việc.
– Có chuyện gì vậy, em nói đi. Nếu anh có thể giúp, anh sẽ giúp.
– Em muốn anh giúp em dạy một bài học cho con nhỏ của Quỳnh Lam, vợ anh Vũ.
– Cô ta làm gì mà em lại muốn anh dạy cho cô ta?
– Nó đã làm em tức điên, anh có giúp em không? Nếu không, thì đừng bao giờ nói chuyện với em nữa.
Ngọc Ánh biết Lâm luôn yêu mình nên nói như vậy, và Lâm đồng ý sẽ tìm cách. Ngọc Ánh cảm ơn Lâm và tắt điện thoại, nằm trên giường xoa bụng và cười.
Tôi về phòng thấy Thế Vũ đang làm việc trên laptop, nên bóc vỏ cam ra và gỡ từng múi cho anh. Thế Vũ thấy tôi lạ lùng nên kéo tôi ngồi xuống và nói:
– Vợ anh hôm nay lạ quá, còn đút cam cho anh ăn nữa.
– Em thấy anh làm việc mệt mỏi, nên em muốn chăm sóc anh chút thôi, không có gì lạ cả.
– Vậy giờ anh muốn làm việc mệt mỏi hơn được không?
Tôi ngửi mùi báo hiệu nguy hiểm, nên vội rời khỏi Thế Vũ, phóng nhanh lên giường và trùm mền. Tôi chọc Thế Vũ nhưng anh không làm gì được, chỉ cay cú mà cười. Nằm trên giường, tôi bấm điện thoại chờ Thế Vũ xong việc để chúng ta đi ngủ.
Sáng hôm sau, chưa đến 6 giờ, Thế Vũ đã gọi tôi dậy. Tôi vẫn buồn ngủ nên chưa muốn dậy, Thế Vũ nhắc:
– Nếu không dậy, tôi sẽ ăn sáng của em.
Tôi lập tức phản ứng, tung mền xuống và bước vào phòng tắm, nhưng Thế Vũ gọi lại và nhắc:
– Cái túi đen hôm qua em đâu, đem vào thử ngay đi.
Tôi xoa đầu rồi đi lấy túi, sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi thử que. Tôi không tin lắm, nhưng vẫn làm vẻ bình thường khi ra ngoài. Thế Vũ nhìn thấy tôi đi ra lại kéo tôi ngồi xuống và hỏi:
Đã hiểu, đây là cách diễn đạt lại đoạn văn theo yêu cầu của bạn:
– Em đã thử chưa, có cầm que ra xem không?
– Sao anh nói vậy, em thử mà không thấy gì cả.
Thấy mặt Thế Vũ bất ngờ, tôi thấy vừa thương, vừa buồn cười. Tôi đưa 3 cây que với 2 vạch đỏ lên trước mặt Thế Vũ:
– Đây này, em thử thế này. Anh xem đi.
Thế Vũ cầm 3 cây que tôi đưa lên, khuôn mặt từ lo lắng chuyển sang vui vẻ. Anh ôm chặt tôi và nói sung sướng:
– Đây là em có thai rồi, anh vui quá, anh sắp trở thành bố rồi vợ ơi. Anh rất vui, công sức cày cấy cả ngày đêm cũng không uổng công.
Tôi bị Thế Vũ ôm chặt đến nỗi không thở được, tôi vỗ nhẹ vai anh và nói:
– Anh buông ra đi, ôm chặt quá không thở được.
Thế Vũ lập tức buông tôi ra, sau đó ôm và nhấc tôi lên, như một đứa trẻ vui sướng. Sau khi kiềm chế cảm xúc, Thế Vũ thả tôi xuống và nói:
– Chúng ta xuống nhà ăn sáng đi, anh sẽ thông báo cho ba mẹ, họ sẽ vui lắm.
Khi nghe Thế Vũ muốn thông báo cho ba mẹ, tôi ngăn lại, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
– Chờ chút, chưa phải lúc thông báo. Điều quan trọng là giải quyết hậu quả của anh đã.
– Anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng giải quyết để em không buồn, không lo lắng. Chiều nay anh đưa em đi siêu âm nhé.
Tôi gật đầu và chờ Thế Vũ thay quần áo trước khi cùng nhau xuống nhà ăn sáng. Khi đến, tôi thấy chị ta đã ngồi ở dưới, nhưng tôi không để ý, chỉ ngồi cạnh Thế Vũ và chờ đợi đồ ăn được đưa ra.
Sau bữa ăn, cả hai chào ba mẹ rồi đến công ty. Trên đường, Thế Vũ hỏi tôi muốn ăn gì để anh mua. Tôi từ chối nhưng cười và xoa bụng nhỏ của mình.
…Bà Kim sau bữa ăn nói với Ngọc Ánh:
– Em hãy thay quần áo nhanh, tôi sẽ đưa em đi khám thai ngay.
– Dạ, em đi ngay.
Bà Kim gọi điện cho bạn thân làm việc tại khoa sản của Bệnh viện Hùng Vương để nhờ sự giúp đỡ. Sau 5 phút, bạn của bà đồng ý. Bà cảm ơn rồi tắt điện thoại và khi Ngọc Ánh xuống, bà hai nhanh chóng thay quần áo. Trong khi chờ, bà Kim liên lạc với bạn thân để chuẩn bị. Khi Ngọc Ánh xuống, họ lên đường. Khi đến bệnh viện, bà Kim dẫn Ngọc Ánh đến gặp bà Hoà, bạn thân của bà. Bà Kim yêu cầu bà Hoà ghi âm cuộc trò chuyện của họ. Bà Hoà ban đầu thắc mắc, nhưng khi bà Kim không nói gì, cô ta nhấn nút ghi âm và đặt điện thoại trong túi áo. Ngọc Ánh sau đó được đưa vào phòng siêu âm, bà Kim ở ngoài chờ. Trong phòng, Ngọc Ánh hồi hộp và bà Hoà phải trấn an cô ta để hít thở đều. Sau khi siêu âm xong, bà Hoà nói:
– Chúc mừng cháu, là một bé gái nhé. Thai được 4 tháng 2 tuần rồi, thai khoẻ mạnh nhé, hiện tại chưa thấy bất thường gì.
Ngọc Ánh nghe thai được 4 tháng 2 tuần thì có chút ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ nếu như vậy thì đây là con của Lâm chứ không phải của Thế Vũ. Lo sợ mình sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, Ngọc Ánh cầm tay bà Hoà và nói:
– Cô có thể nào chỉnh sửa lại tuổi thai là 4 tháng giùm con được không ạ.
– Tại sao, có chuyện gì hả cháu.
– Dạ, chuyện riêng thôi ạ, cô giúp cháu với.
Bà Hoà nhớ đến những gì bà Kim nhờ nãy nên cố gắng dò hỏi thêm:
– Cháu có chuyện gì sao, có thể tâm sự với cô được mà, cháu yên tâm đi.
Ngọc Ánh ngập ngừng rồi bắt đầu nghĩ ra một lý do khác:
– Cháu lỡ qua đêm với người yêu cũ bây giờ cháu có thai, cháu không biết nó là của chồng cháu hay người yêu cũ của cháu nữa. Cháu nói với chồng cháu là cái thai chắc mới hơn 3 tháng thôi mà bây giờ đã 4 tháng hơn. Cô giúp cháu với nếu không cháu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất.
Bà Hoà cảm thấy có gì đó không ổn do bà Kim không nói mối quan hệ gì với cô gái này. Tuy nhiên, để giúp bà Kim, bà Hoà nói:
– Được rồi, cô sẽ sửa lại giúp cháu. Bình tĩnh không sao đâu.
– Dạ, con cảm ơn ạ.
Sau khi nói chuyện, bà Hoà giả vờ lấy điện thoại ra xem giờ, thực ra là tắt chế độ ghi âm, rồi bỏ vào túi. Bà chỉnh sửa ngày tháng tuổi thai và in tờ giấy đưa cho Ngọc Ánh. Cô mừng rỡ cảm ơn bà Hoà rồi rời đi.
Bà Kim đợi thấy Ngọc Ánh ra ngoài và hỏi:
– Kết quả thế nào rồi, cái thai được mấy tháng.
– Dạ, mọi thứ đều ổn bác, cái thai được 4 tháng rồi.
– Ừ, vậy thì tốt, bây giờ về thôi.
– Dạ.
Sau đó, bà Kim và Ngọc Ánh cùng đi ra trước cổng bệnh viện chờ bác tài xế tới để đưa về.