Con chung chương 10 | Giọt nước mắt rơi

17/01/2024 Tác giả: Hà Phong 210

Tôi quan sát chị Loan và không thể từ chối sự mời gọi của chị. Sau khi được mời vào trong, chị Loan tỏ ra rất thân thiện và gọi cô giúp việc phục vụ nước ấm. Chị Loan cười nói:

– Thực ra, tôi cũng định sắp xếp để cùng anh Thành gặp cô mấy lần, nhưng do bận nên toàn để anh ấy đến gặp. Hôm nay, tôi quyết định mời cô vào để trò chuyện. Cô Uyên có thấy phiền không?

– Vâng, không phiền chị.

– Tốt, thế là được rồi. Cô Uyên, về chuyện bé Bin… Tôi không biết cô vô tình hay cố ý, nhưng đã xảy ra như vậy. Tôi hy vọng cô sẽ chấp nhận để Bin trở về với gia đình chúng tôi. Nghe anh Thành nói cô không đặt bất cứ điều kiện vật chất nào, gia đình tôi cảm thấy rất áy náy. Giữa hai chúng ta ở đây, tôi muốn hỏi cô trực tiếp: Nếu cô không đặt điều kiện vật chất, thì cô muốn gì?

Nghe chị Loan nói, tôi giật mình và hồi hộp nói:

– Tôi không cần gì cả, chỉ muốn được thăm con mỗi tuần một lần thôi, thực sự tôi không có ý định khác.

Chị Loan nhìn tôi, môi nhếch lên và nói:

– Tôi không biết cô nói thật hay dối, nhưng nếu cô không có mục đích gì khác, tại sao giữ lại đứa bé đến tận sáu năm rồi lại đột nhiên xuất hiện?

– Không phải như vậy, tôi không hề cố ý xuất hiện…

– Không cần giải thích, điều này không quan trọng lắm với tôi. Vợ chồng tôi thuê cô để đẻ, tôi chỉ mong cô làm đúng trách nhiệm của mình. Nghe nói cô là giáo viên, thu nhập thấp, cô cần bao nhiêu, tôi sẽ đáp ứng.

– Thật sự, tôi không cần tiền.

– Cô Uyên này, chúng ta là người lớn, nên nói thẳng thắn. Tôi không muốn vòng vo tam quốc, số tiền bao nhiêu, tôi sẽ cố gắng đưa cho cô.

– Tôi đã nói rồi, tôi không cần tiền, chỉ muốn được thăm con mỗi tuần. Cảm ơn chị. Nếu không có gì khác, tôi xin phép.

Trước khi tôi kịp đứng lên, chị Loan nói tiếp:

– Nếu cô không cần tiền, mục đích của cô là gì?

Tôi nhìn chị Loan, không hiểu ý chị là gì, liền hỏi:

– Chị muốn nói gì?

– Tôi nghĩ cô sẽ rõ hơn trong lòng mình. Người phụ nữ đẻ thuê cho người đàn ông, nếu không phải vì tiền, lý do gì nữa? Nói thật với tôi, cho dù mẹ chồng tôi tìm cô để đẻ cho vợ chồng tôi, nhưng con gái bán rẻ thân xác cho người đàn ông đổi lấy tiền, tôi nghĩ không lành mạnh, càng không phải là phụ nữ thông minh. Thôi, cô thế nào tôi không quan tâm, nhưng tôi muốn cô hiểu rằng nếu có mục đích gì khác, cô nên dừng lại. Hơn nữa, Bin và Bom là con của vợ chồng tôi, nếu cô sinh ra chúng, mối quan hệ chỉ là đẻ thuê, cô hiểu chứ?

Chị Loan nói như vậy, tôi cảm nhận được ý đằng sau từng từ ngữ của chị. Dù chị Loan diễn đạt nhẹ nhàng, nhưng bản chất của lời nói lại rất khắc nghiệt. Tuy nhiên, đây là nhà của Thành, chị ta về mặt danh nghĩa là mẹ của hai đứa con tôi. Dù chị ta có nói gì, tôi cũng không dám cãi lại. Sự bất an không phải đến từ sự phiền phức của bản thân tôi, mà là lo sợ cho sự bình yên của các con. Vì vậy, tôi chỉ có thể cúi đầu và đáp:

– Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi thật sự không có mục đích gì cả.

– Tôi cũng mong cô hiểu, tôi không muốn có mâu thuẫn giữa cô và mẹ anh Thành như hôm trước. Anh Thành là người tốt, thấy cô vất vả nuôi Bin mà sinh lòng thương hại. Tôi chỉ mong cô không lợi dụng lòng tốt ấy để phục vụ lợi ích của mình và không nên mơ tưởng xa vời. Anh Thành yêu gia đình này, và tôi cũng vậy. Tôi muốn bảo vệ gia đình, không muốn có xáo xào vì bất cứ lí do gì. Mong cô tự trọng một chút. Bây giờ muộn rồi, cô về đi.

Chị Loan kết thúc cuộc trò chuyện và bước lên lầu, để lại tôi ngồi giữa căn phòng rộng lớn. Tôi từng bị ăn chửi nhiều lần ở nhà mụ An, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục đến như vậy. Nếu không phải vì tình hình khó khăn, tôi sẽ không bao giờ phải bán thân đẻ thuê như vậy. Tuy nhiên, tôi cười trong lòng, vì tình huống thật sự là như vậy, và trên đời này, ít ai hiểu được.

Khi chị Loan đã đi, tôi đứng dậy và bước ra ngoài, nhận ra rằng đã khá muộn và xe bus cuối cùng về nhà cũng đã đi qua. Tôi nhét tay vào túi, lấy ra một ít tiền lẻ vo viên và thở dài. Dù việc đi taxi tốn kém, nhưng giờ này không còn cách nào khác. Khi tôi đang bước lên đường để gọi taxi, thì xe của Thành đột nhiên xuất hiện và đỗ trước mặt tôi. Anh mở cửa kính và nói:

– Lên xe, tôi đưa cô về. Tôi bảo bao giờ cô về gọi tôi mà.

Nhìn thấy Thành, tôi nhớ lại những lời chị Loan vừa nói, có vẻ như chị ta muốn tôi tránh xa Thành. Nhưng tôi đáp:

– Thôi, tôi tự bắt taxi về cũng được.

– Tầm này bắt taxi gì, muộn rồi đấy.

– Không sao, anh về nhà đi, tôi tự đi…

Thành không để tôi nói hết câu, anh mở cửa và kéo tôi vào xe rồi nói:

– Sao cô lúc nào cũng ngang đầu cứng cổ thế nhỉ? Cô thừa biết tôi không kiên nhẫn rồi…

Nghe anh ta nói, tôi cũng gắt lại:

– Tôi mượn anh kiên nhẫn với tôi à? Tôi mượn anh đưa tôi về à, tôi có chân tôi tự đi được. Giữa chúng ta, ngoại trừ hai đứa con chung, còn mối quan hệ gì mà anh có quyền ép tôi nghe anh? Anh có quyền gì mà lôi tôi vào xe anh? Đừng nghĩ anh làm thế này tôi sẽ cảm kích, anh có biết làm như vậy phiền phức lắm không?

Thành nhìn tôi, gương mặt anh sửng sốt đến mức khó tin, đôi mắt đen láy xoáy sâu vào tôi. Đột nhiên, tôi cảm thấy áy náy khi mình bỗng nhiên cáu kỉnh như vậy. Tuy nhiên, tôi không muốn vợ anh hiểu nhầm, đặc biệt khi ở trong căn biệt thự kia có thể chị ta đang theo dõi. Vậy nên, tôi nghĩ đến việc mở cửa để rời khỏi xe. Nhưng khi tôi đặt tay lên nắm cửa, Thành đã kéo tay tôi lại và phóng xe đi mà không chần chừ. Khi chúng tôi rời khỏi khu đô thị, anh ta mới phanh lại và nói:

– Vợ tôi có nói gì với cô không?

– Không, chị ấy không nói gì cả.

– Chị ấy có nói với cô rằng đừng có tư tưởng gì đến tôi? Hay đại loại là đừng làm phiền hạnh phúc gia đình tôi, đừng làm người thứ ba gì đó?

Tôi nghe xong, trong lòng có chút kinh ngạc, và anh ta tiếp tục:

– Cô đang nghĩ tại sao tôi biết chuyện này phải không? Loan sống với tôi đã bảy tám năm, tôi hiểu cô ấy như lòng bàn tay. Và cũng đột nhiên cô ấy lại cáu kỉnh với tôi, trong khi quyền thăm nuôi của Bin, Bom vẫn chưa giải quyết xong.

– Quyền thăm nuôi Bin, Bom không phải anh đã đồng ý với tôi rồi sao? Anh đang muốn thay đổi à?

– Tôi không thay đổi, tôi không phải loại người như vậy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm:

– Nếu vợ anh nói gì với tôi cũng không quan trọng, nhưng tôi cũng không muốn ai hiểu nhầm.

– Giữa chúng ta có gì để người khác hiểu nhầm à? Tôi chỉ đưa cô về nhà, chẳng có gì mờ ám hay gian tình ở đây sao?

– Dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn. Chúng ta chỉ là hai đứa con chung, tốt nhất đừng có gì thêm.

Thành bất ngờ cười, lần đầu tôi thấy anh ta cười như vậy. Anh ta đặt tay lên vô lăng và nói:

– “Chỉ có quan hệ là hai đứa con chung, còn lại tốt nhất đừng có gì cả” sao? Hai đứa con chung mới là vấn đề đấy.

Tôi không hiểu ý Thành là gì, chưa kịp trả lời, anh ta lại nói tiếp:

– Mà vốn dĩ giữa tôi và cô là hoàn toàn trong sáng, chẳng có gì để cô phải sợ. Hay có tật giật mình à?

Tôi nhìn Thành, bỗng nhiên giật thót cả người. Sáu năm trước… một tuần đầy sóng gió, nếu nói tôi không gì cả là nói dối. Nhưng sáu năm đã trôi qua, giữa tôi và anh ta giờ đây chỉ là người dưng. Ngược lại, khi anh ta đưa Bin đi và đến bây giờ, tôi vẫn còn chút căm ghét.

– Tôi…

– Cô Uyên! Thực sự, cô không cần phải lo lắng về việc người khác hiểu nhầm. Cây ngay sợ gì chết đứng, và nếu có chuyện gì giữa tôi và cô, vợ tôi cũng không có quyền phê phán hay lên án cô. Vì nếu tôi không chấp nhận, người khác không thể xen vào mối quan hệ của tôi.

Thành nói xong lại vít ga, đưa tôi về phòng trọ. Trên đường, tôi không biết phải mở lời thế nào và cảm thấy bầu không khí ngột ngạt. Đến phòng trọ, tôi chỉ chào qua loa rồi bước vào. Nhưng ngay sau vài bước, tôi nhớ lại lời chị Loan nói về mâu thuẫn giữa Thành và mẹ anh ta. Có lẽ do tôi đòi quyền thăm nuôi mỗi tuần một lần, liệu đó có phải là nguyên nhân khiến Thành và bà Hoài gặp mâu thuẫn? Tôi nghĩ muốn chạy ra nói với Thành mấy câu, nhưng anh ta đã biến mất.

Quay lại phòng, tôi cảm thấy trống trải và cô đơn. Ba mẹ con đã chuyển về nhà Thành, chỉ còn mình tôi ở lại. Nước mắt rơi không ngừng khi nhớ đến Bom và Bin. Cả tuần nữa mới gặp lại, và ý thức về sự cô đơn bắt đầu trỗi dậy.

Sáng hôm sau, tôi đi làm sớm, mong ngóng thời gian sáng để nhìn thấy Bom ở trường. Tuy nhiên, khi đến lớp, không thấy Bom đâu. Đến giờ ra chơi, tôi xuống phòng giám hiệu và biết Bom nghỉ học. Thành sẽ đến trường mai để làm thủ tục chuyển trường cho Bom.

Tin này khiến tôi đột nhiên trống trải hơn. Bom và Bin chuyển sang trường quốc tế, làm cho cuộc gặp gỡ của tôi với họ chỉ có thể xảy ra vào cuối tuần. Tôi vẫn giữ chút ích kỉ, không muốn hai đứa đi, dù biết môi trường mới có lợi ích. Nhưng tôi phải chấp nhận.

Buổi tối, khi tôi ngồi soạn bài, thì thấy xe ô tô của Thành đến. Tâm trạng tôi không tốt và ít thời gian, nên tôi đã hoãn việc dạy học cho Bom và Bin. Khi thấy Thành, tôi nghĩ anh ta đến vì vấn đề học tập của Bin, nhưng không ngờ anh ta nói:

– Uyên, qua nhà tôi một chút, Bin ốm và không chịu ăn gì cả. Chắc chắn nếu cô nói, Bin sẽ chịu ăn ngon lành.

Nghe xong, tôi nóng bừng như lửa và ngay lập tức đeo dép tông lào theo Thành. Trên đường, tôi lo lắng hỏi về tình trạng sức khỏe của Bin:

– Bé ốm nặng không? Bé sốt lâu chưa? Bác sĩ nói sao?

Thành lái xe và giải đáp:

– Sốt ba tám độ, bác sĩ gia đình đã kiểm tra rồi, Bin không sốt cao nhưng lại từ chối ăn uống nên không giảm sốt. Cả nhà đã cố gắng dỗ dành, nhưng Bin không chịu ăn, nên họ nói chỉ có cô mới khiến Bin chịu ăn.

Tôi trở nên lo lắng và hối hả:

– Anh lái xe nhanh lên, nhanh lên.

– Được rồi cô đừng lo, bác sĩ bảo không sao mà.

Thằng bé sinh non nên thường hay mắc bệnh, nhưng thường ngoan ngoãn khi bị sốt. Tuy nhiên, hôm nay, sau khi tôi rời đi giữa đêm, Bin trở nên khó chịu và không chịu ăn. Tôi cảm thấy thương xót và lo lắng khi thấy Bin đau đớn. Khi xe dừng trước cổng biệt thự, tôi vội vàng theo Thành vào trong mà không suy nghĩ nhiều. Tại phòng khách, ông Công bố của Thành và bác sĩ đang bàn bạc. Tôi chỉ gật đầu chào và nhanh chóng đi lên phòng Bin cùng Thành. Tại đây, chị Loan và bà Hoài đang cố gắng dỗ dành Bin ăn, nhưng thằng bé chỉ khóc nức nở và gọi:

– Con muốn mẹ, muốn mẹ cơ.

Thành nhanh chóng trấn an Bin:

– Bin ơi, mẹ đây rồi đấy.

Lúc này, cả chị Loan và bà Hoài đều quay sang nhìn tôi. Tôi cúi gằm và nói:

– Cháu chào cô, chào chị…

Sau sáu năm, tôi mới gặp lại bà Hoài, người giờ đã già hơn một chút, nhưng vẫn tràn đầy vẻ quý phái. Bà nhìn tôi lạnh nhạt và nói:

– Cô vào dỗ nó ăn và uống thuốc.

Tôi đành đi đến gần Bin. Thằng bé thấy tôi, liền lao vào lòng, đôi bàn tay nước mắt vẫn ướt đẫm, nói:

– Mẹ, mẹ ơi.
– Mẹ đây rồi, Bin ngoan, mẹ đút cháo cho con ăn nhé.
– Không, con không thích ăn cháo này, con chỉ muốn ăn cháo thịt mẹ nấu.

Tôi nhìn bát cháo trên tay chị Loan và nhận ra nó lỏng bõng, có vẻ do việc dỗ ăn kéo dài đã làm cháo trở nên như vậy. Hơn nữa, khi ốm, Bin chỉ thích ăn cháo thịt, chứ không muốn ăn cháo cá hồi sang trọng như thế này. Tôi quay sang Thành và hỏi:

– Nhà anh có thịt không? Tôi xuống nấu cho Bin một chút, thằng bé khi ốm chỉ ăn được cháo thịt thôi.
– Có! Còn cả cháo trắng. Đi, tôi đưa cô xuống dưới.

Chị Loan liền lên tiếng:

– Anh phải đưa bác sĩ Hà về, để em đưa cô ấy xuống bếp.
– Được!

Tôi và chị Loan xuống bếp, Thành cùng bác sĩ Hà ra ngoài. Bát cháo trắng còn nóng hổi trên bếp. Cô giúp việc đưa cho tôi bát thịt đã xay và nói:

– Cô đợi, để tôi nấu cho.
– Hay để cháu nấu, cô có thể đi lau dọn đi.

Chị Loan đứng đó im lặng và không nói gì, chỉ nhìn tôi mỉm cười. Tôi cảm thấy hơi lạ, nhưng tiếp tục công việc nấu cháo cho Bin. Cho đến khi thịt đã xào chín, chị Loan mới cười và nói:

– Cô giỏi đấy.

Tôi đang định đổ thịt vào nồi cháo thì chị Loan nói:

– Chị nói gì tôi không hiểu.
– Tôi nghĩ cô phải hiểu chứ, cô rèn con rất giỏi nhưng tôi không nghĩ nó còn bé tí nào thì cô đã đặt ra những âm mưu của bản thân như vậy.
– Chị Loan, chị đang nói gì vậy?

Chị Loan không trả lời, chỉ mỉm cười. Tôi thở dài, cho thịt vào nồi cháo, thêm chút hành. Nồi cháo nóng hổi, thơm phức. Không muốn chấp nhận lời chị Loan, tôi mang nồi cháo ra bàn. Nhưng chưa kịp đặt, chị Loan nhảy vào tôi, nồi cháo đổ xuống đất. Nước chảy lên bàn tay tôi và bàn. Tôi chưa kịp phản ứng, chị Loan gào lên:

– A… a…. a

Nghe tiếng chị Loan, bà Hoài và ông Lực chạy xuống ngay. Chị Loan nức nở:

– Uyên, tại sao cô lại đổ cháo lên tôi? Tôi chỉ muốn giúp cô thôi, sao cô lại làm như vậy?

Tôi nhìn chị Loan, chưa kịp nói gì thì bà Hoài đến và tát mạnh vào mặt tôi:

– Cút ngay khỏi nhà tôi! Cả nhà này đã không truy cứu việc cô giấu giếm đứa bé sáu năm, cãi nhau để có quyền đón nó mỗi cuối tuần rồi, giờ lại đến lượt làm ra trò này à? Định làm gì vậy? Con đàn bà tham vọng!

– Không phải vậy, bà nghe tôi nói…
– Cô đừng cãi, cô còn muốn làm gì?

Nước mắt chảy dài, tôi lủi thủi bước ra khỏi nhà. Nếu ở lại, có lẽ tôi sẽ mất cơ hội được gặp Bin. Tôi nghe tiếng Bin từ bên trong:

– Mẹ ơi, mẹ ơi, cháo xong chưa? Con đói lắm rồi.

Tôi ngước mắt nhìn lại, chị Loan nói:

– Uyên, cô nghe con nói…

Nhưng tôi không kìm được nước mắt, và đau lòng khi nghe tiếng Bin:

– Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Mẹ nấu cháo xong rồi đói lắm mẹ ơi.

Tôi buồn bã, lặng lẽ rời khỏi căn nhà.

Nước mắt của tôi không ngừng rơi, trong tiếng chị Loan nói:

– Bin ngoan, ăn xong mẹ Loan sẽ đưa con sang nhà mẹ Uyên, mẹ Uyên đang phải đi làm, nên mẹ Loan đút cháo cho Bin nhé. Mẹ Uyên làm việc để kiếm tiền, mua đồ cho Bin, nên Bin phải ngoan nhé.

Bin ngừng khóc, hỏi lại:

– Mẹ Loan nói đúng không?
– Đúng rồi, con ngoan. Ăn xong và uống một viên thuốc, Bin sẽ đến nhà mẹ Uyên. Cả anh Bom cũng đi cùng đấy nhé.
– Vâng, mẹ Loan hứa với con.

Tôi chỉ có thể nhìn, đắp chặt môi và bước ra khỏi phòng. Đôi tay tôi mới cảm nhận được sự bỏng rát từ nước cháo. Ngồi bệt dưới gốc cây, tôi không còn nước mắt để rơi, đôi mắt nhìn lên bầu trời tối đen. Bin sẽ có cháo để ăn, không bao giờ để thằng bé đói. Dù tôi tự an ủi mình, nhưng lòng tôi vẫn cảm thấy như bị ngàn mũi dao đâm vào. Tôi đau! Đau đến nỗi thở cũng trở nên khó khăn!

Bài viết liên quan