Con chung chương 11 | Chăm sóc Bin

17/01/2024 Tác giả: Hà Phong 170

Tôi ngồi lặng lẽ ở đó một khoảnh khắc, cho đến khi tiếng xe ô tô của Thành quay về, tôi mới đứng dậy và chạy nép vào thân cây. Thành không đỗ xe ngay trước cổng mà để ở ngoại ô, khiến tôi phải giữ sự yên bình và ngồi nặng hơi. Rất may, sự lo lắng của tôi chỉ là thừa thãi, khi anh ta bước xuống xe và bước vào nhà.

Tôi nhanh chóng rời khỏi hiên nhà, tránh xa hơn bằng cách đi bộ đến trạm xe bus. Nhìn vào nhà Thành từ xa, không còn tiếng Bin khóc nữa, làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Không khí buổi tối mùa thu lạnh buốt, áo mỏng của tôi chỉ làm thấm ẩm từ hơi sương. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, tay tôi vẫn đỏ rát. Giờ đây, với công việc soạn giáo án trên máy tính, tôi chỉ lo ngày mai có thể viết bảng được hay không.

Ngồi trên xe bus, tôi nhìn ra đường, tự hỏi liệu tôi đã làm gì sai. Quan hệ giữa tôi và Thành chỉ là một mối quan hệ bình thường, không có gì ngoài việc chúng tôi có hai đứa con chung. Mặc dù có những thủ tục pháp lý, nhưng chỉ quan tâm đến Bin và Bom là đủ. Tôi bỗng cảm thấy chị Loan có vẻ thái quá, không thể hiểu được hành động độc ác của người xinh đẹp và giàu có như chị.

Trên xe, tôi nhớ đến Bin và Bom, làm tim tôi đau nhói. Liệu Bin đã ăn cháo chưa, đã uống thuốc chưa? Tôi không thể ôm con vào lòng, không thể lau mồ hôi cho con khi cần. Làm một người mẹ, ngay cả khi con cần tôi cũng không thể ở bên cạnh, chỉ biết tự trách mình vô dụng.

Khi xe bus dừng ở đầu ngõ, tôi đi bộ vào. Nhưng khi đến cổng phòng trọ, tôi thấy xe ô tô của Thành đỗ ở đó. Anh ta đứng đầu ngõ, khoanh tay trước ngực, bộ vest ôm sát hình thể cao lớn. Nhìn thấy tôi, anh ta liền buông tay, đưa tay vào túi và đến gần tôi. Tôi nghĩ anh ta sẽ la mắng, nhưng không, anh ta chỉ hỏi một cách không liên quan:

“Uyên, cô đi gì vậy?”
“Tôi đến đây làm gì?”

Thành nhìn tôi, giọng hơi khàn:

“Bin ăn cháo rồi, uống thuốc hạ sốt, cô yên tâm không phải lo nữa.”

Khi nghe Thành nhắc đến Bin, tôi cảm thấy nước mắt nổi lên. Tôi quay mặt và trả lời:

“Cảm ơn anh. Anh chăm sóc Bin giúp tôi. Nếu có gì về Bin, anh nhắn tin hoặc gọi cho tôi, không cần tới đây nữa. Cuối tuần, đưa hai đứa đến là được.”

Tôi bắt đầu đi, nhưng Thành đột nhiên nắm chặt cánh tay tôi. Tôi cảm thấy sự đau rát, và khi Thành nhìn tôi, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, bộc lộ sự tức giận:

“Mẹ kiếp!”

Ban đầu, tôi tưởng Thành sẽ la mắng tôi, nhưng anh ta chỉ cười nhạt và nói:

– Tôi về đây.
– Uyên! Tôi đưa cô đi viện, tay cô bỏng đến mức này rồi.

Tôi nhìn Thành với sự kinh ngạc, nhưng anh ta thở dài và hỏi:

– Vợ tôi làm đúng không? Ban nãy tôi về nhà… mà thôi không nói nữa, tôi đưa cô đi xem vết bỏng đã.

Tôi từ chối:

– Anh về đi.
– Không được, để tôi đưa cô vào viện xem sao đã. Không thì đưa sang bác sĩ tôi quen. Nhìn tay cô đỏ ửng cả lên thế này, cô xem, đoạn này còn như bong da rồi đây.
– Không cần.
– Uyên! Lên xe đi.

Thành kéo tôi lên xe, nhưng bất ngờ, tôi cảm thấy uất ức và tát thẳng vào mặt anh ta, gào lên:

– Anh có bị sao không hả? Tôi đã nói không cần cơ mà? Tôi không cần, không cần anh phải đưa tôi đi đâu cả. Anh có biết anh phiền phức lắm không? Anh có vợ rồi đêm khuya khoắt còn đứng đây quan tâm một cô gái, anh có biết mình tệ lắm không? Tôi không mượn anh quan tâm! Hiểu không?

Thành bị tôi tát, miệt thị mặt anh ta rỉ máu. Tôi nghĩ anh ta sẽ trả đũa, nhưng không, anh ta đứng yên và buông thõng tay, chỉ cười nhạt:

– Xin lỗi cô. Tôi không nghĩ việc tôi quan tâm đến mẹ của con trai mình lại gây phiền phức cho cô đến vậy. Thực sự tôi không có ý gì, chỉ là muốn cô chăm sóc tốt nhất cho bản thân để có thể giúp Bin hoà nhập với gia đình tôi. Có lẽ tôi hơi thất lễ rồi. Chuyện vợ tôi khiến cô ra thế này… cũng cho tôi xin lỗi.

Thành không chờ tôi đáp và bước lên xe. Anh ta quay lại và đưa tôi một túi thuốc, nói:

– Cô không đi viện thì chăm sóc bằng thuốc này, nó giúp lành và dịu vết bỏng rất tốt. Nhưng đừng bôi vào vết thương hở. Cô là giáo viên, tay còn cần cầm phấn, hãy giữ cho nó không chạm vào nước mấy ngày.

Tôi nhìn Thành, cảm giác sự áy náy trào dâng, nhưng cuối cùng chỉ trả lời:

– Ừ.

Thành không nói gì nữa và rời đi, nhưng bất ngờ, tôi tự hỏi:

– Sao anh lại không nghĩ tôi mới là người khiến vợ anh bị bỏng?

Anh ta không quay lại, chỉ mở cửa xe và nói:

– Giữa cô và cô ta, tôi không tin cô ta nhiều hơn.

Không phải anh ta tin tôi hơn, mà là anh ta không tin chị Loan hơn? Tôi nhìn gói thuốc trên tay và nhớ đến cuộc cãi vã của Thành và vợ. Cuối cùng, tôi chấp nhận rằng đó không phải là chuyện tôi cần quan tâm.

Sau khi đến nhà Quyên và bôi thuốc, tôi nằm xuống giường và bắt đầu nhớ lại sự cố hôm trước khi tôi tát Thành. Tôi thấy mình thật tệ, chỉ vì sự uất ức mà không kiểm soát được hành động của mình. Nếu Thành đã giận lên, có lẽ tôi đã gặp khó khăn khi gặp Bin và Bom.

Ngày hôm sau, tay tôi vẫn đau, nên tôi quyết định báo cáo cho hiệu trưởng và nhờ người khác thay giảng một thời gian. Hiệu trưởng vui vẻ đồng ý và cho tôi nghỉ hai ngày. Tôi ở lại trường để trông nom lớp cho một đồng nghiệp khác, không muốn về nhà và nhớ con quá nhiều.

Dạo quanh cổng trường, chiều thứ sáu sau khi dạy học xong, tôi gặp mụ An đột ngột xuất hiện. Mụ ta lao đến và nói:

– Uyên, ra đây nói chuyện với tao một chút.

Tôi nhận ra mụ An, người ta đồn đã gây nhiều rắc rối cho tôi. Dù tôi không hiểu cô ta đến làm gì, nhưng tôi không muốn làm ầm lên, nên tôi đi theo mụ An vào một con ngõ và hỏi:

– Dì tìm tôi có việc gì?

Mụ An trả lời mạnh mẽ, yêu cầu tôi trả lại quyển sổ tiết kiệm của mẹ tôi. Tôi lập tức từ chối, cho rằng tôi đã tiêu hết và không có lý do gì phải trả. Mụ An tỏ ra giận dữ, nhắc lại về việc nuôi tôi từ nhỏ, nhưng tôi giận dữ hơn và nói rằng tôi đã từ bỏ mọi quan hệ với cô từ khi rời khỏi nhà.

Tôi quyết định không chấp nhận sự áp đặt của mụ An và đề nghị cô ta rời đi trước khi tôi nổi điên. Mụ An còn cố gắng làm ảo thuật với tôi, tuy nhiên, tôi kiên quyết từ chối và quát mạnh:

– Dì cút đi trước khi tôi nổi điên.

Mụ An tỏ ra tức giận và nói những lời oan trái, nhưng tôi đã quá quen thuộc với sự tàn nhẫn của cô ta. Tôi quyết định không để mình bị ảnh hưởng và quát lớn:

– Cút! Cút cho khuất mắt tôi không thì đừng để tôi điên lên.

Mụ An tỏ ra tức giận và lao vào tôi, nhưng tôi giữ vững tinh thần và nói rõ ràng:

– Mẹ nhà mày, cái thứ con cháu bố láo.

Mụ An tấn công tôi bằng cách tát mạnh vào mặt, khiến tôi không kịp phản đòn. Đột nhiên, một bóng đen lao tới, đẩy mụ An ngã xuống đường. Mụ ta không ngừng la hét và gọi mọi người xem, tố tôi là giáo viên đánh người.

Tôi ngạc nhiên nhìn lên và nhận ra đó là Thành. Anh ta gượng dậy và bảo tôi ra xe để anh giải quyết vấn đề. Thành nói:

– Cô đi ra xe, để tôi xử lý.

Tôi cảm ơn anh ta và vội vã bước ra khỏi tình huống xấu. Khi tôi ra xe, tôi nhận ra rằng cả Bin và Bom đều đang ngồi bên trong. Bin ôm tôi và nói:

– Mẹ, mẹ ơi.

Bom ngồi lặng lẽ, chỉ nhìn. Tôi hỏi hai đứa về lý do họ đến đây, và Bin giải thích rằng bố đã đưa họ tìm mẹ. Thành nói rằng Bin muốn học mỗi tuần ba buổi và đề nghị thuê tôi làm gia sư. Tôi vui mừng nhưng sau đó lo lắng về chị Loan. Thành nói:

– Cô yên tâm, chị Loan không can thiệp vào việc học của Bin. Nếu thuê cô làm gia sư, tôi sẽ đưa chúng nó đến nhà cô. Điều này cũng giúp Bin trở nên ngoan ngoãn hơn.

Thành thậm chí đề xuất đưa Bin và Bom đến nhà tôi mỗi tuần để học. Tuy nhiên, tôi nghĩ đến chị Loan và im lặng. Thành đưa ra thêm ý kiến:

– Cô yên tâm, chị Loan không có quyền quyết định về việc học của Bin. Nếu thuê cô, tôi sẽ đưa chúng nó đến nhà cô. Tôi nghĩ đây là giải pháp tốt, Bin gặp cô ba lần mỗi tuần sẽ giúp nó trở nên ngoan ngoãn hơn.

Bin cũng thấy ý kiến này tốt và nói với tôi rằng anh muốn tôi làm gia sư. Tôi đắn đo suy nghĩ và đành chấp nhận.

Nghe Bin nài nỉ, trái tim tôi như rung động. Cảm giác của mình trở nên ngây ngô, vì sao tôi lại phải giữ khoảng cách với con mình chỉ vì mối quan hệ giữa tôi và chị Loan? Đây là cơ hội hiếm có, tôi không nên bỏ qua. Thành đã đồng ý đưa Bin và Bom đến nhà tôi để học, và tôi cảm ơn anh ta rất nhiều.

Khi đưa hai đứa về đến nhà, thay vì vội vàng rời đi, Thành ở lại. Tôi nghĩ đến việc làm một bữa cơm để mời anh ta, nhưng sau đó, tôi nghĩ đến tình trạng độc thân của mình và gia đình anh ta, nên tôi quyết định giữ khoảng cách. Tôi nói:

– Hay, anh cứ về đi. Hoặc nếu có việc gì thì anh cứ làm.

Bin gợi ý để Thành ở lại ăn cơm, nhưng tôi phải cân nhắc vì không muốn tạo ra bất kỳ rắc rối nào. Cuối cùng, tôi đề xuất để Thành tự do chọn, và anh ta quyết định ra khỏi nhà.

Tuy nhiên, Bin nói rằng bố Thành thích cháo thịt, và muốn mẹ nấu cháo cho bố. Tôi ngần ngại nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Khi Thành vào nhà, Bin và Bom bảo anh ta ngủ. Tôi nhìn thấy anh ta đang nằm trên sofa, mặt trông nhợt nhạt. Bom còn nói nhỏ:

– Hãy nói nhỏ cho bố Thành ngủ.

Nhìn thấy Thành, tôi dừng lại, nhận ra rằng anh ta đang sốt. Tôi nhanh chóng lấy nhiệt kế và đo thấy sốt 38.3 độ. Tôi đặt khăn ướt lên trán anh ta, nhưng cảm giác lạ lẫm và thương hại bắt đầu trỗi dậy trong tôi. Tôi quyết định nấu một bữa cháo giải cảm cho Thành, nhưng anh ta không chấp nhận và muốn rời đi. Bin lại nói với tôi rằng bố Thành thích cháo thịt mà tôi biết nấu. Tôi cảm thấy khó chịu, nhưng cuối cùng tôi chấp nhận và đề xuất nấu cho anh ta. Thành cuối cùng cũng đồng ý và vào nhà.

Khi Thành nằm trên sofa, tôi không thể không chú ý đến vẻ mệt mỏi và yếu đuối của anh ta. Tôi lấy nhiệt kế và phát hiện sốt anh ta đang tăng cao. Tôi dành chút thời gian để chăm sóc và lo lắng cho anh ta, trong khi tâm trạng tôi cũng bắt đầu cảm thấy sự thương hại và đau lòng. Thành đã tỏ ra hào phóng và chấp nhận được sự giúp đỡ từ tôi, điều mà tôi không ngờ. Trong khi nấu cháo, tôi nhìn thấy anh ta nằm đó, và một cảm giác lạ lẫm tràn ngập tâm hồn tôi. Tôi cảm thấy bản thân mình như một người hào phóng hơn, và có chút ân cần với Thành.

Bài viết liên quan