Con chung chương 23 | Trước ngày rời đi

19/01/2024 Tác giả: Hà Phong 568

Tay tôi nâng nhẹ van xả xối, nước mắt lặng lẽ rơi, và tôi cố đứng dậy để lau đi những giọt nước mắt. Dù cuộc sống có khó khăn, thế giới có sụp đổ, tôi vẫn phải tiếp tục tồn tại. Còn vài ngày nữa thôi, và tôi quyết định phải sống hết mình, đặc biệt là bên cạnh hai đứa con yêu quý của mình.

Bước ra khỏi phòng, Bin sà vào lòng tôi và hỏi nhẹ:

– Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc? Mẹ nhớ bố à?

– Không phải, con yêu. Mẹ không khóc, chỉ là mắt mẹ đau nên có chút nước mắt thôi.

– Vậy mẹ có nhớ bố không?

Tôi nhìn con, trả lời:

– Ừ, mẹ nhớ bố, nhớ Bin, nhớ Bom. Mẹ luôn nhớ, luôn ở bên con. Bây giờ, con muốn ăn gì mẹ sẽ nấu cho con.

– Con thích ăn trứng sốt mẹ làm.

Tôi gật đầu, ôm Bin và Bom thơm lên mái tóc rồi xuống bếp. Căn bếp nhỏ vẫn chật chội, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy nó trống vắng và cô đơn. Khi nấu cơm xong, Quyên cũng về, tôi giục nó tắm rửa và vào ăn cơm. Ăn xong, tôi tắm táp cho Bin, Bom, rồi cả bốn người cùng leo lên giường nhỏ để ngủ.

Tôi nhớ những ngày Bin rời xa, khi chỉ có thể đón con về mỗi tuần một lần. Giờ đây, chiếc giường vẫn như trước, nhưng cảm giác không còn như trước nữa. Bin và Bom nằm mỗi bên, cãi nhau về ai yêu mẹ hơn, ai yêu bố hơn. Tôi nhìn hai con, từng mơ ước về một gia đình hạnh phúc, nhưng giờ đây, mọi thứ đã tan vỡ. Cả đêm, tôi ôm hai con mà chẳng ngủ được, đôi mắt chỉ nhìn lên không trung.

Gần sáng, có tiếng xe ô tô quen thuộc và một tin nhắn từ Thành:

– Em bảo hai đứa ra đây, bà nội bận nên anh đưa chúng nó đi học.

Tôi đánh thức Bin, Bom và giục chúng ra ngoài. Ngồi lặng yên, tôi nhìn qua cửa kính nhỏ và đọc tin nhắn từ Thành. Giữa chúng tôi, không chỉ là lớp kính, mà còn là khoảng trống không lấp đầy. Khi Bin, Bom ra khỏi, tôi chưa nghe thấy tiếng xe ô tô. Sau một thời gian, tiếng nổ máy và bánh xe lăn trên nhựa đường rồi tan biến. Tôi đứng nhìn theo, nhìn đến khi không còn thấy gì nữa.

Sau một khoảng thời gian đứng ngồi lâu, cuối cùng tôi thở dài và bước vào nhà vệ sinh để đánh răng và rửa mặt, sau đó thay quần áo. Hôm nay là thứ hai, và sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định thay đổi trang phục và đi taxi đến trường. Dù có khó khăn, tôi phải đối mặt với thực tế. Khi chiếc taxi dừng ở cổng, tôi ngồi lâu không biết có nên xuống hay không. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng không thể tránh khỏi nắng và cuối cùng tôi đã bước xuống và đi thẳng vào trường.

Khi bước vào phòng ban giám hiệu, đồng nghiệp nhìn tôi và cúi đầu im lặng. Con Tâm ở góc có vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó nó mỉm cười và nói:

– Chị Uyên. Chị…

Tuy nhiên, trước khi nói hết câu, tôi đã xoay người và bước lên phòng hiệu trưởng. Không phải tôi muốn tránh né, chỉ là tôi sợ mất bình tĩnh và gây náo loạn, đặc biệt là khi nhìn thấy mặt con Tâm, tôi muốn lao vào và bóp chết nó. May mắn là tôi vẫn giữ được một ít lý trí. Khi lên đến phòng hiệu trưởng, ông thở dài và nói:

– Ngồi đi, tôi cũng muốn nói chuyện với cô.

Tôi ngồi xuống mà không lên lời, chỉ nói thẳng:

– Đây là đơn xin thôi việc của tôi, chị kí giúp tôi. Tôi xin lỗi vì đã tạo ra nhiều điều tiếng cho trường và ảnh hưởng đến cộng đồng. Giờ nói gì cũng muộn, chỉ mong chị có thể bỏ qua.

Hiệu trưởng nhấc cặp kính lên và thở dài, nhận lá đơn rồi kí vào mà không nói lời. Tôi ngồi đến gần trưa, chờ nhận lại hồ sơ và kết thúc hợp đồng. Khi bước xuống, trời đã có chút nắng, khi cầm tập hồ sơ và bước xuống, tôi nghe tiếng chị Thu nói:

– Mẹ! Tưởng thế nào cắm hẳn quả sừng lên đầu đại gia. Giờ thì chắc toang rồi, đại gia nào chịu nổi cho nữa. Mặt đẹp cũng chỉ để trưng thôi.

Các đồng nghiệp khác cũng nhảy vào nói:

– Đúng đấy! Em tưởng chị ấy làm kẻ thứ ba thì phải an phận, ai ngờ còn cặp kè với anh Hà sau lưng như vậy. Khổ thân anh Hà giờ phải xin chuyển công tác. Đúng là không có cái dại nào bằng cái dại này.
– Nói thế thôi chứ con này em nghĩ vẫn kinh phết đấy. Đống ảnh ọt hôm trước bị tung lên mạng giờ đâu còn thấy nữa? Hay lại tìm được đại gia khác chống lưng dẹp êm chuyện rồi. Ê các chị có thấy nó chả khác gì con phò không? Cướp chồng người ta rồi lại cặp kè đủ thứ.

Mọi người xung quanh đang bàn tán, và tôi nhắm mắt đi thẳng vào phòng giám hiệu. Sự im lặng lan tỏa khi tôi xuất hiện, và tôi giữ đồng nghiệp bằng cách đổ nước uống và đặt mạnh xuống bàn. Mặc dù tôi có lỗi, nhưng những cuộc bàn luận sau lưng này có lẽ không có gì tích cực. Tôi nhìn mọi người, từ những người đi trước tôi đến những người cùng thời, đều quen nhưng giờ đây cảm giác như xa lạ. Không ai nói thêm lời nào, tôi bật cười:

– Chào mọi người! Chúc mọi người làm việc vui vẻ, dạy tốt và thi đua tốt, đặc biệt là về nhân cách.

Tôi nói xong, xoay người rời đi, và phía sau không có tiếng động gì. Tuy nhiên, tôi không về nhà trọ ngay mà tìm một quán cafe gần đó để ngồi cả chiều. Khi trường tan học, tôi gửi hồ sơ tạm cho chủ quán và đứng đợi ở ngõ cổng. Ba phút sau, con Tâm đến và dắt xe máy vào ngõ. Khi thấy nó, tôi lao ra chặn đầu xe. Con Tâm bị ngạc nhiên, và tôi nghiến răng nhìn chằm chằm nó, sau đó nói:

– Tại sao mày làm thế với tao?
– Làm… làm gì?

Nó vừa nói tôi liền thẳng tay tát mạnh vào mặt nó và hỏi:

– Trả lời câu hỏi của tao. Tại sao mày làm thế với tao? Ai đứng sau mày?

Con Tâm bị đánh và rít ga phóng đi. Nhưng tôi đã kéo nó ra khỏi xe, tát thêm một phát mạnh và hỏi lại:

– Nói!
– Chị dám đánh tôi, đừng để tôi kêu lên.
– Mày kêu đi. Mày giỏi thì kêu thử xem. Đến giờ mày còn doạ tao à?
– Chị! Chị đúng là cái loại vô giáo dục. Bảo sao ai cũng ghét.
Tôi không kiềm chế được nữa, lao vào tát liên tiếp vào mặt rồi nói:

– Được thôi. Không nói cũng được, nhưng tao phải đánh mày cho ra bã. Cái loại khốn nạn, cái loại đâm sau lưng. Vô giáo dục à? Vậy cái loại như mày có đủ tư cách đứng trên bục giảng dạy học sinh à?
– Chị buông tôi ra, tôi kiện chị bây giờ.
– Mày kiện đi! Mày thử xem. Mày cho thuốc ngủ vào nước uống, mày tạo dựng sắp xếp cho tao với anh Hà ngủ với nhau, tao không kiện mày mà mày dám mở mồm ra nói hai chữ kiện tụng với tao sao?
– Buông tôi ra. Đồ điên này.

Tôi bặm chặt môi, tung cú đấm cuối cùng và nói:

– Mày nhớ những gì mày làm với tao đấy. Nghiệp quật không tha ai đâu!

Con Tâm khóc rưng rức, tôi cười nhạt và xoay người đi thẳng vào quán cafe để lấy hồ sơ rồi trở về nhà. Tôi đã đánh nó để chấm dứt mọi thứ, bởi lẽ đến giờ này, tôi thực sự không còn gì để mất nữa: tương lai, sự nghiệp, tình yêu hay hạnh phúc. Mọi thứ đã chấm dứt!

Buổi tối đó, Thành không đưa Bin và Bom đến, mà là bà Hoài. Thấy tôi, bà Hoài ngay lập tức đặt câu hỏi:

– Cô sẽ đi khi nào?
– Trong tuần này thôi ạ.
– Đi đâu?

Bà Hoài hơi cau mày, giọng khó chịu nói:

– Cô Uyên! Cho tôi biết một lịch trình cụ thể! Cô ở đây ngày nào, tôi cảm thấy khó chịu mỗi ngày cô ở đây. Cô chỉ cần đi đến khi Thành quên cô hoặc quen người khác, tôi sẽ thấy hài lòng.

Tôi nhìn bà Hoài và nói:

– Ba ngày nữa, tôi sẽ rời đi.
– Được! Tôi cho cô ba ngày. Trong thời gian đó, cô phải biến mất khỏi đây. Tôi không muốn làm tổn thương ai… cô hiểu ý tôi đúng không?
– Vâng ạ.

Bà Hoài không nói gì nữa và đi thẳng ra xe. Đêm đó, sau khi Bin và Bom đi ngủ, tôi gọi Quyên ra lan can để nói chuyện. Tôi kể mọi chuyện từ đầu đến cuối. Nó nghe xong và ôm tôi nói:

– Chị, chị hãy xin anh Thành đi, xin anh ấy tha thứ chị ơi, chị bị lừa đảo mà.
– Không! Chị quá đen tối, không xứng với anh ấy nữa đâu. Nếu bị lừa đảo, chị cũng không còn trong sạch gì nữa.
– Nhưng…
– Quyên, đêm qua chị suy nghĩ nhiều, có lẽ chị sẽ nộp hồ sơ xin chuyển đến Hà Giang dạy ở đó.
– Hà Giang? Sao phải đi xa thế chị?

Tôi nhìn Quyên, thở dài và không trả lời. Chuyện tôi và anh Hà đã được giữ im lặng, hồ sơ của tôi cũng không gặp vấn đề gì, có lẽ nhờ sự can thiệp của bà Hoài. Tôi biết bà muốn để lại cho tôi một cơ hội, một hướng đi, và không làm tổn thương quá nặng tôi. Mấy ngày nay, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, và cho đến hôm nay, tôi đã đưa ra được quyết định của mình. Tôi và Quyên nói chuyện đến tận khuya trước khi vào trong. Cả đêm đó là một đêm mưa phùn rơi nhẹ. Ba ngày! Ba ngày trôi qua nhanh như cơn gió. Trong những ngày này, Thành không đến, chỉ có bà Hoài đưa Bin và Bom đi và đón chúng về bên cạnh tôi. Mặc dù tôi đã cố gắng dành mọi khoảnh khắc bên con, nhưng vẫn không thể tin rằng thời gian trôi đi nhanh như vậy. Buổi tối cuối cùng trước khi rời Hà Nội đến Hà Giang là một đêm mưa phùn nhẹ. Trong những ngày này, tôi đã không khóc, cố gắng giữ niềm vui bên con để chúng nó giữ lại ít nhất là những kí ức tốt đẹp về tôi. Từ tối hôm đó, tôi đã dặn dò hai đứa một vài câu, nhưng sợ chúng phát hiện điều lạ lùng nên không dám nói nhiều. Tôi không thể ngủ, ngồi dậy ôm chân bó gối nhìn Bin, Bom. Dưới ánh đèn vàng nhạt, hai gương mặt giống hệt nhau nằm ngoan ngoãn trên chiếc giường giản dị. Bất ngờ, những giọt nước mắt tràn ngập khoé mắt tôi. Không biết khi nào tôi mới có thể gặp lại con, mấy ngày nay đã cố gắng ở bên con nhưng thời gian lại trôi qua nhanh chóng như thế.

Tôi nằm xuống giường ôm chặt lấy Bin, Bom, hít thở mùi hương đặc trưng của hai con. Dù ôm mãi, nhưng cảm giác vẫn chẳng đủ, và tôi chỉ ước rằng thời gian sẽ ngừng trôi. Lòng tôi nặng trĩu vì lỗi lầm với Thành, với Bin, Bom. Tôi nhận ra rằng tôi không xứng làm mẹ, và điều đó khiến tôi phải rời đi. Nhưng tại sao mà cảm giác này lại đau đớn đến thế? Ngoại kia, mưa nhẹ vẫn rơi, và đột nhiên, tiếng ô tô quen thuộc dừng lại ngay trước cổng. Trời vẫn đang rất tối, chỉ mới ba giờ sáng. Ba giờ sáng, mưa hãy ngừng, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Tôi cảm thấy như có ai đó đang bóp nghẹn trái tim tôi, thậm chí thở cũng khó khăn. Bên cạnh Bin, Bom vẫn ngủ sâu. Tôi biết Thành đang ở ngoài, nhưng tôi không thể nào bước ra gặp anh. Kim đồng hồ kêu lách cách từng phút, tôi cố gắng đếm xem bao lâu rồi tiếng ô tô nổ máy. Nhưng không, tôi đã đếm đến hàng trăm nghìn lần và cuối cùng vẫn chỉ là màn đêm im lặng. Anh ở ngoài như thế nào? Anh có thể đang ngồi trong xe hay đứng bên ngoài, tôi không thể biết. Nửa muốn thời gian ngừng lại để ôm trọn hai con, nửa lại muốn mặt trời mọc sớm để trả Bin, Bom lại cho anh. Khi tiếng gà gáy báo hiệu sáng, tiếng chuông điện thoại báo sáu giờ, tôi nhận được tin nhắn từ anh. Vẫn chỉ là những dòng tin nhắn giống như hôm trước, không có sự thay đổi nào. Tôi ngồi dậy, lau đi những giọt nước mắt còn vương trên đôi mắt rồi đánh thức Bin, Bom. Chỉ vài phút nữa, hai đứa sẽ rời đi, và chỉ vài phút ngắn ngủi nữa ba mẹ con tôi sẽ cùng nhau bên nhau. Tôi nhìn hai con, không kiềm chế được nước mắt khi lao vào ôm chặt và nói:

– Hai con nhớ nghe lời bố, lời ông bà nội nhé?

Cô Bom gật đầu, đáp:

– Vâng ạ. Bọn con nghe lời cả mẹ Uyên nữa. Mà mẹ ơi, mẹ hãy sắp xếp sớm về ở với bố Thành và bọn con nhé. Bọn con muốn bố mẹ ở bên nhau lắm ạ.

Lời nói của Bom như một chiếc dao chạy thẳng vào trái tim tôi. Suýt chút nữa, tôi phải kìm lại không bật khóc trước mặt con. May mắn là tôi vẫn giữ được sự bình tĩnh và chỉ còn biểu hiện bằng cách gật đầu, không đáp lời. Bin, Bom cười và hôn lên má tôi, rồi nói:

– Bọn con đi học đây mẹ ạ. Bọn con chào mẹ Uyên. Bọn con yêu mẹ Uyên.

Tôi nở môi ra, làm dấu cho hai đứa con chạy đi. Nhưng khi Bin và Bom chuẩn bị bước ra khỏi cửa, tôi bất ngờ ôm chầm lấy họ, hít thở mùi hương quen thuộc từ đầu của hai con, từ mái tóc bồng bềnh. Tôi không muốn buông ra. Ngoài kia, tiếng còi xe ô tô vang lên. Khi tôi cuối cùng phải đẩy hai đứa ra ngoài, Bin và Bom quay lại vẫy tay chào trước khi chạy đi. Tiếng xe ô tô lẻn xa dần. Khi nó biến mất hoàn toàn, tôi ngồi xuống và bật khóc nức nở. Sau những ngày kiềm chế cảm xúc, giờ đây tôi không còn kiểm soát được nước mắt. Phút chia ly với hai đứa con, mà chúng không hề hay biết, đau đớn tột cùng. Tôi chẳng thể nhìn thấy Thành một cái, và hiện tại xung quanh chỉ còn sự cô đơn, hối hả và nhớ nhung quặn thắt tâm hồn. Tôi nhớ, nhớ về con, nhớ về Thành… nhớ về những kí ức ngắn ngủi, những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau. Nước mắt tràn xuống như dòng sông mặn đắng, và Quyên, ngồi bên cạnh, cũng không kìm nổi nước mắt nấc lên.

Buổi tối đó trời âm u, cơn mưa nhỏ kéo dài, rơi mưa không ngừng. Lúc bốn giờ chiều, tôi đưa chiếc vali từ trong nhà ra đứng trước cổng, đeo chiếc ô và đợi taxi. Cả ngày hôm nay, tôi đã khóc rất nhiều, đôi mắt đau nhức. Quyên đã đi học, ban đầu tôi nghĩ sẽ đợi nó về rồi mới rời đi, nhưng sợ cảnh chia ly, cuối cùng tôi quyết định đặt xe sớm hơn. Tôi đứng đó, nhìn xem cảnh vật trước mặt, những bông sấu bên kia đường rơi từ từ xuống đất. Khi chiếc taxi đến, tôi nhìn lại căn phòng trọ một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng đưa vali vào cốp xe và bước lên xe. Nhưng ngay khi chân tôi chạm vào, tôi cảm nhận Thành đứng dưới gốc sấu ở ngõ phòng trọ. Anh đứng kia, mặc chiếc áo somi trắng, tay đặt sau lưng, đôi mắt nhìn thẳng về phía tôi. Những giọt mưa nhỏ rơi lên tóc anh, ướt át lớp áo mỏng. Lâu lắm rồi, hôm nay tôi mới thấy Thành trần trụi như vậy, làm tim tôi đau đớn. Tại sao anh lại đến đây? Tại sao lại đến lúc tôi phải rời xa mãi mãi? Dù trời mưa lớn hơn, Thành vẫn đứng yên như vậy, chiếc áo somi bị gió thổi ôm sát cơ thể anh. Nhìn thấy anh như vậy, tôi không kìm nổi nước mắt nữa. Chiếc taxi bắt đầu lăn bánh, tôi ngoái đầu nhìn lại qua cửa sổ, chợt thấy hai đôi mắt của Thành đỏ bừng, không biết là nước mắt hay giọt mưa, chỉ thấy khuôn mặt đầy những giọt nước ướt đẫm. Gió, mưa, lạnh buốt bao quanh anh, nhưng anh vẫn đứng im lặng không chuyển động. Tôi muốn quay lại, muốn bỏ mặc tất cả và chạy đến ôm anh, nhưng tôi không thể. Trên chiếc quần âu anh mặc còn vết bẩn, chiếc áo cũng giữ lại những vết xước từ công trường. Càng nhìn anh, tôi càng không kìm nổi nước mắt, đau đến mức vai cũng run lên. Người đàn ông mà tôi yêu, tại sao lại để tôi phải trải qua cảnh chia ly đau đớn như vậy? Bất ngờ, màn hình điện thoại hiển thị một tin nhắn. Là của Thành, chỉ vài chữ:

– Uyên! Em đừng khóc.

Tôi đọc những dòng chữ đó và nước mắt bắt đầu nấc lên thành tiếng. Khoảng cách giữa tôi và Thành ngày càng xa, nhưng anh vẫn nhận ra rằng tôi đang khóc. Anh vẫn đứng ở đó, giữa gió mưa, chiếc áo somi bị gió thổi sát vào cơ thể. Sau dòng tin nhắn trước, lại một tin nhắn nữa:

– Anh đau!

 

Bài viết liên quan