Con chung chương 25 | Về bên nhau
Tôi đã từng nghĩ liệu có thể gặp lại Thành trong đời này không? Tôi đã tự hỏi nếu có ngày gặp lại anh, mọi chuyện sẽ thế nào, nhưng chưa bao giờ tôi tưởng đến ngày hôm nay, nơi tôi gặp anh ở một mỏm đá bắt sóng ở Hà Giang – nơi xa xôi và vô cùng khác biệt. Thành ôm tôi chặt, lúc này, tôi cũng muốn đưa tay lên ôm anh, muốn khóc trên đôi vai chắc nịch của anh. Tôi nhớ anh nhiều đến mức không thể kiềm nén, nhớ đến mức phát điên, nhưng tôi bỗng nhận ra mình không thể ôm anh được nữa. Tôi không xứng đáng với anh, anh còn sắp lấy vợ, tôi có tư cách gì đứng đây ôm anh? Nghĩ vậy, tôi liền đẩy anh ra. Nhưng càng đẩy, anh càng nắm chặt và nói:
– Đừng nói gì cả. Hãy để anh ôm em một lúc, chỉ một lúc thôi.
Tôi nghe vậy, nước mắt lại rơi lã chã, mấy giọt lăn xuống cả vai anh, ướt đẫm chiếc áo. Anh không nên như vậy, đừng yêu tôi nữa, đừng tìm đến đây. Tôi cố lấy hết sức đẩy anh lên nhưng không được. Sức lực kiệt cuối cùng cũng mặc kệ, tôi gục đầu xuống vai anh mà khóc. Ánh trăng trên trời chiếu xuống, bóng tôi và anh đổ dài trên con đường đất đỏ. Anh ôm tôi, đôi môi lướt nhẹ trên mái tóc, tôi cảm nhận anh đang run lên, giọng nói của anh lạc đi:
– Anh nhớ em.
Ba chữ “anh nhớ em” làm tim tôi đau đớn. Tôi khóc và nói:
– Thành, buông em ra.
– Anh không buông.
– Xin anh. Đừng làm thế, chúng ta đã kết thúc rồi mà.
Nghe đến đây, Thành mới nới lỏng vòng tay, đưa tay chạm lên mái tóc dính trên mặt tôi và vuốt nhẹ vào vành tai. Lúc này, tôi nhìn rõ mặt anh, đôi mắt hai mí to và sâu thăm thẳm, sống mũi cao nổi bật trên gương mặt nam tính. Sao anh vẫn đẹp trai như vậy? Sao anh vẫn khiến tôi yêu anh, nhớ nhung đến mức này. Khoé miệng anh bỗng hơi cười hỏi lại:
– Kết thúc? Ai bảo kết thúc? Kết thúc bao giờ?
Tôi thấy vậy liền đẩy anh ra, đôi chân vội bước trên nền đất rất nhanh. Trả lời như thể chỉ còn một giây nữa, tôi sẽ không kiềm nén được cảm xúc và sà vào lòng anh như trước:
– Anh về đi. Em không xứng với anh. Anh sắp lấy vợ rồi, chúng ta đừng để sai lầm này tiếp tục sai lầm kia nữa.
Nhưng còn chưa đi được ba bước, Thành đã đưa cánh tay dài kéo mạnh tôi lại. Cả người tôi vốn mỏng manh đã thêm sức mạnh của anh, tôi gục vào người anh. Lần này, anh không siết chặt, nhưng tôi cũng không thoát ra nổi.
Anh nhìn tôi một cách trách móc và nói:
– Anh ngồi trên chiếc xe suốt cả chặng đường từ Hà Nội đến Hà Giang, vượt qua hàng loạt đồi, suối, để gặp em không phải để nghe những lời này.
– Hãy buông em ra.
– Anh đã nói không buông rồi, sao lại thế này? Sao em lại nói nhiều thế? Sao lại cứng đầu thế? Anh ngồi đây, nhớ em đến nổi khóc lóc, vậy mà khi gặp lại lại trốn chạy?
– Anh sắp cưới rồi, sao em lại ở đây ôm anh?
– Ôm vợ anh ở đây cũng không được à?
– Thành! Đừng đùa như vậy.
– Anh không đùa! Đó là sự thật!
Tôi cười nhẹ, đau lòng. Vợ? Ngay cả việc nghĩ đến cũng khiến tôi sợ hãi. Tôi nói:
– Anh đừng như vậy. Em không xứng với anh, em đã…
Trước khi kịp hoàn thành câu nói, Thành cúi xuống, cắn chặt môi tôi và nói:
– Đồ hấp! Ai bảo em bẩn? Vớ va vớ vẩn. Em sạch! Còn sạch nguyên.
Tôi nhìn Thành không hiểu ý anh là gì. Anh tiếp tục:
– Em và lão Hà kia chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cả hai đều bị chuốc thuốc, ngủ như chết. Chỉ có lão ấy uống rượu nên không nhớ gì cả.
– Hả?
– Hả cái gì? Sao lại hỏi vậy? Em không hiểu à?
Tôi tỉnh táo hơn. Anh Thành giải thích:
– Anh phát hiện camera quay lén trong phòng nhà nghỉ, lễ tân lắp đặt để quay đôi tình nhân. Nó ở khá kín đáo, khó phát hiện nếu không chú ý. Mặc dù là hành động vi phạm pháp luật, nhưng nó lại là bằng chứng giúp em. Anh đã xem hết và em yên tâm.
Sau khi nghe Thành kể xong, tôi không kìm được cảm xúc, bắt đầu rơi nước mắt như một đứa trẻ bị oan ức, giờ đây được giải oan. Mặc dù có thể chấp nhận sự chia tay với anh, nhưng khoảnh khắc này, sau hơn sáu tháng, là lúc tôi giải thoát khỏi sự đau đớn nhất trong lòng. Trên thế giới này, việc chia tay không phải là điều tôi sợ, nhưng sự phản bội lại anh mới là điều khiến tôi sợ hãi nhất. Nhìn anh đứng đây giải oan cho mình, tôi đau đớn và ôm trọn sự ê chề, nhục nhã tôi đã trải qua.
Thành đưa tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho tôi, nhưng vẫn còn quá nhiều, anh kéo tôi vào lòng, để tôi có thể thấm hết những giọt nước mắt đang rơi. Tôi khóc cho đến khi không còn sức, mới nhìn anh và nói:
– Anh về đi. Cảm ơn anh đã làm sáng tỏ cho em.
– Làm sao anh về được? Anh đến đâu, phải chứng minh rằng em không oan?
– Vậy anh đến để làm gì nữa?
– Anh muốn cưới em.
– Em nói rồi, đừng đùa. Không vui đâu.
– Anh cũng đã nói, anh không đùa, anh nghiêm túc. Anh có hai mục đích khi đến đây: đầu tư xây dựng khu du lịch và trích ngân sách để xây lại trường học trong bản, và cưới em.
– Anh không phải sắp cưới Chi sao? Anh sắp cưới một người môn đăng hộ đối với mình rồi lại đứng đây nói những lời này với em, anh không thấy tàn nhẫn sao?
– Làm gì có! Ai nói anh sắp cưới Chi?
– Là Quyên.
– Thực sự, cách đây mấy tháng, mẹ anh ép anh cưới Chi. Tin đồn lan truyền là anh sẽ cưới trong năm nay, nên nhiều người hiểu nhầm. Còn em, sao em cũng tin vậy chứ? Ngốc, anh không có ý cưới Chi, nếu có cưới thì chỉ cưới Nguyễn Thu Uyên thôi.
Tôi nghe xong, tim đột nhiên loạn nhịp. Dù lý trí nói rằng anh nên cưới người tên Chi, nhưng khi nghe anh nói như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nhiên, dù đã được giải oan, tôi vẫn chỉ là một cô gái nghèo hèn, và đã hứa với bà Hoài. Tôi bật khóc và nói:
– Thành, anh hãy cưới Chi đi, cô ấy mới xứng đáng với anh.
– Em thật sự muốn vậy sao? Em có muốn sống trong sự giả tạo không? Em thật sự muốn anh cưới người khác, hay chỉ là vì sợ hãi, tránh trách nhiệm mà đẩy anh cho người khác? Em sợ mẹ anh ngăn cản? Hay sợ khó khăn khi tái ngộ?
Những từ của Thành đặt chính xác vào trái tim đen của tôi. Tôi muốn yêu anh, muốn ở bên anh, nhưng lòng tôi còn hèn nhát, không dám chấp nhận.
– Uyên! Em chỉ cần yêu anh thôi. Mọi thứ anh sẽ lo.
Mũi tôi đột ngột cay cay, ngước mắt nhìn Thành:
– Anh có thật sự chấp nhận yêu em không? Có thật sự muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu?
– Anh không chấp nhận, mà là anh yêu em. Nghe lời anh, chỉ cần ở bên anh, yêu anh là đủ. Đừng suy nghĩ thêm, mẹ anh cũng đã đồng ý rồi.
– Mẹ anh đã đồng ý? Thật… thật sao? Làm sao mà mẹ anh đồng ý?
– Thì đất không chịu trời, trời phải chịu đất thôi. Còn hai đứa cháu nữa, mẹ anh chẳng thể nào từ chối tình yêu của chúng ta được. Uyên, hãy để chúng ta không còn chia cách, để con cái có một mái ấm trọn vẹn. Đừng nghĩ về ai khác nữa, sống cho bản thân mình thôi.
Lần này tôi không còn lời để nói. Đôi tay tôi ôm chặt Thành, anh đưa môi lên mái tóc tôi thơm nhẹ. Bất kể mọi thứ xung quanh, tôi chỉ muốn giữ chặt khoảnh khắc này. Tôi không thể kiềm chế được lòng nhớ anh, đau đớn từ nửa năm qua. Tôi ôm anh mãi như vậy cho đến khi thấy nhẹ nhõm, mới nói:
– Anh có chắc là không cưới Chi chứ?
– Chắc chắn!
– Anh hứa nha.
– Anh cần phải hứa gì, không cưới là không cưới rồi, hứa làm gì.
– Thôi, hứa với em đi.
– Được rồi, nhưng em hỏi, sao mẹ anh chấp nhận mà không nói gì?
– Thì để mẹ anh nói thì tốt hơn. Bây giờ anh chỉ muốn ôm em thế này thôi. Lát anh phải đi ra công trường, bàn giao công việc. Tin tưởng anh đi.
Tôi ngước lên nhìn Thành, vừa thương vừa cười, không kìm chế được. Anh ôm tôi và nói:
– Lâu lắm rồi mới thấy em cười. Nhớ em quá.
– Em cũng nhớ anh. Rất nhớ. Nhưng sao mẹ anh lại chấp nhận…
– Uyên, để mẹ anh nói cho tốt. Giờ anh chỉ muốn ôm em thế này thôi. Chờ một lát anh lại phải ra công trường. Cứ tin tưởng anh nhé.
Nhìn Thành nói như vậy, tôi không còn muốn hỏi thêm gì nữa. Với anh ở bên cạnh, tôi cảm thấy những lo lắng và nghi ngờ đã trôi qua. Thành nhìn tôi, đôi tay nâng cằm tôi rồi đưa môi đến với môi tôi. Lúc này, chúng tôi giữ lấy nhau, không còn tâm trạng để suy nghĩ. Lưỡi nồng ấm của Thành xâm nhập sâu vào, chúng tôi hôn nhau mặc kệ cho thời gian và mọi thứ xung quanh. Đến khi có tiếng gọi tên của Cúc giữa không trung, tôi mới giật mình buông anh ra. Khi đứng dậy, Cúc và chị Linh đã đến. Họ ngạc nhiên nhìn tôi và Thành.
– Chị Uyên, em Uyên này quen ông tổng giám đốc à?
Tôi đỏ mặt, chưa kịp trả lời, Thành đã đưa tay kéo tôi về phía mình và nói:
– Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi!
– Chúa ơi! Cô Uyên này thật giỏi giấu, hối hận không rủ cô ấy ra bản cùng.
Tôi không biết phải nói gì nữa, Thành nắm chặt tay tôi và nói với Cúc và chị Linh:
– Anh đi ra công trường nhé.
– Anh đưa em đi với mọi người được.
Thành dường như không để ý tới lời tôi, anh nhìn Cúc và chị Linh, cười và nói:
– Hai người dẫn đường giúp anh nhé.
Cúc gật đầu và rủ chị Linh đi trước. Thành nắm chặt tay tôi, chúng tôi cùng bước đi. Con đường đất, đá nhưng sao nó lại trở nên êm ái hơn, chẳng có đèn đường, chỉ có bóng đêm và những núi non xanh biếc. Tôi không ngừng cảm nhận sự hạnh phúc dường như đổ đến từng giọt trong con tim. Khi đến khu tập thể, chúng tôi mới rời nhau. Còn nhiều điều chưa nói, sáu tháng đầy những cảm xúc còn nằm ngóc ngách, nhưng chúng tôi còn một tương lai dài phía trước để cùng trải qua.
Khi Thành biến mất, tôi nằm trên giường nhưng không thể ngủ. Cúc trêu chọc tôi một lúc, sau đó thì ngủ một cách yên bình. Tôi vẫn trầm ngâm, đêm đó tôi không còn thức vì đau đớn như trước kia, mà là thức vì hạnh phúc. Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy để đánh răng, tiếng Cúc nói vang:
– Chồng cô Uyên từ sáng đã vào. Chắc chắn là đẹp trai.
Tôi vội hỏi:
– Từ sáng? Anh ấy đâu?
– Đang ở chỗ anh Toàn, có mấy người khảo sát công trình. Nghe đồn ưu tiên xây khu tập thể trước. Mình thật may mắn với phúc báu từ chị Uyên và chị Linh.
Nghe Cúc nói, tôi không giữ được cười, nhưng trong lòng lại tự hào một chút. Sau khi đánh răng, Thành vẫn còn ở phòng anh Toàn để thảo luận công việc. Đến giờ lên lớp, tôi buộc phải rời đi và mang theo cặp sách. Do anh Toàn hằng ngày tổ chức đưa đón học sinh bằng xe ô tô, nên bây giờ trẻ con đến trường đều đông đủ hơn trước. Buổi sáng hôm nay, bài học là về chia số có nhiều chữ số. Sau khi viết bảng xong, tôi bắt đầu giảng bài. Trong khi đang mải mê giảng, từ bên ngoài truyền đến tiếng giày lộp cộp và tiếng nói reo hò. Tôi ngẩng đầu nhìn ra và thấy Thành cùng một số người đang đo đạc khu đất.
Không hiểu sao, nhìn thấy anh đứng kia, trong tôi tự hào tràn ngập, cảm giác mạnh mẽ và thiêng liêng. Người đàn ông mà tôi yêu không chỉ giàu có, mà còn tận tâm, nhân hậu. Thậm chí, anh còn đóng góp một phần lớn vào quỹ hỗ trợ gia đình khó khăn cho bà con dân tộc thiểu số ở đây. Khi đang ngắm nhìn, anh đột nhiên quay lại và ánh mắt anh chạm vào tôi. Tôi giật mình, cảm giác ngượng ngùng tràn lên, nhanh chóng quay đầu xuống và tiếp tục giảng bài.
Tôi không biết Thành ở trường đến khi nào, chỉ biết anh không xuất hiện khi tôi dạy xong. Tại đây, dù là trường của anh nhưng anh vẫn luôn bận rộn. Đêm qua, sau khi tôi và anh gặp lại, chúng tôi lại không có thêm thời gian riêng tư nào. Ba giờ chiều, trong lúc tôi đang giảng bài cho học sinh làm bài tập, lại có tiếng dép loẹt xoẹt từ bên ngoài. Một học sinh chạy vào phòng và nói:
– Cô Uyên ơi, chú Thành nhờ con nhắn cô rằng tối nay chú sẽ đến đón cô ra Thị Trấn, và chú bảo con nói với cô đừng buồn nữa.
Tôi nghe xong, mỉm cười và cảm ơn rồi rời đi về khu tập thể. Ba giờ chiều, khi tôi đang dạy học, một đôi dép loẹt xoẹt từ bên ngoài lại vang lên. Tôi đang cầm quyển sách Toán, và lúc đó, những tiếng gọi “Mẹ Uyên” cất lên từ đâu đó. Tôi cầm sách, tưởng rằng đó chỉ là ảo giác. Chưa kịp bước ra khỏi cửa, thì Bin và Bom đã nhanh chóng chạy vào ôm chầm lấy tôi. Tôi như không tin vào đôi mắt mình, giọt nước mắt cay cay trườn dài theo má.
– Bin, Bom, sao hai con lại ở đây?
– Bà nội đưa chúng con đến. Mẹ ơi, con đang vướng bẩn này.
Tôi liếc nhìn mấy đứa học sinh bên dưới, và khi nghe thấy tiếng kêu la từ con mình, tôi cảm thấy đám học sinh của mình đáng yêu biết bao. Đúng lúc đó, Cúc và chị Linh cũng xuất hiện. Tôi dẫn theo Bin và Bom ra ngoài, và ngay lúc bước ra, bà Hoài tiến lại. Bà đầy đất đỏ, cầm chiếc giày cao gót trên tay cũng bắt đầu bàn chuyện:
– Trời ơi, đường đi ở đây sao mà khó khăn vậy, đây chắc là lẻo nhất quả đất rồi.
Người dẫn đường cười và nói:
– Nhìn, các cô giáo cũng phải trải qua con đường này mỗi ngày, học sinh cũng phải đi qua đây để đến trường.
– Khổ thật đấy, tôi không ngờ là đường đi ở đây lại khó khăn như vậy. Thế mà thằng ôn kia muốn đưa hai đứa trẻ lên đây học.
– Cô nói gì đấy?
– Không có gì, cảm ơn cậu nhé.
– Dạ vâng, cháu về đây. Ở đây sóng yếu, cô muốn gọi điện thì mấy cô giáo cứ ra mỏm đá kia bắt sóng nha cô.
– Tôi biết rồi.
Bà Hoài sau khi nói xong, nhìn lên và thấy tôi. Không hiểu sao, dù nghe Thành nói bà đã chấp nhận, nhưng hôm nay gặp bà tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Tôi nhìn bà và nói:
– Cháu chào cô ạ.
– Dẫn tôi đi rửa tay chân đi. Bin, Bom, ra đây bà nội rửa mặt cho.
Tôi gật đầu và dẫn bà Hoài với Bin, Bom ra phía sau trường để rửa tay. Bà Hoài gõ gõ giày và hỏi:
– Gặp tôi có làm cô ngạc nhiên không?
– Dạ, cháu cũng có chút ngạc nhiên.
– Ừ. Bây giờ, cô giúp tôi làm đôi giày này, sau đó đưa Bin, Bom vào lớp, cô ngồi đây tôi muốn nói chuyện với cô.
Tôi gật đầu, dẫn Bin, Bom vào lớp và bảo Cúc giữ lớp, sau đó dẫn bà Hoài ra khu tập thể. Bà nhìn căn nhà mái nứa và thở dài. Tôi mời bà ngồi và rót trà, sau đó nói:
– Cháu mời cô uống trà ạ.
– Ngồi đi.
– Dạ vâng.
Bà Hoài nhấc chén trà lên và nói:
– Có lẽ thằng Thành đã tìm đến cô rồi nhỉ?
– Dạ vâng ạ.
– Thực ra, sáu tháng trước tôi nghĩ rằng cô và tôi ít nhất cũng phải mất vài năm nữa mới gặp lại, không ngờ lại gặp nhau sớm hơn nhiều. Nhưng thôi, tôi cũng không muốn vòng vo nữa. Hôm nay, tôi đưa Bin, Bom lên đây để gặp cô, cũng là để chấp nhận việc cô và Thành quay lại với nhau, giúp cháu tôi có một gia đình trọn vẹn.
Hôm qua Thành nói mẹ anh đã chấp nhận tôi, nhưng khi nghe chính bà nói, tôi vẫn cảm thấy ngỡ ngàng. Bà Hoài nhìn tôi và nói nhạt:
– Nói thật lòng, bản thân tôi cũng chưa hẳn là yêu quý cô, hay là vui vẻ chấp nhận cô làm con dâu. Nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác, đất không chịu trời, trời đành chịu đất thôi.
– Cháu… cháu cảm ơn cô.
– Đừng cảm ơn tôi. Nếu muốn cảm ơn, hãy cảm ơn con trai tôi và cảm ơn số phận đã mang lại hai đứa cháu này cho tôi. Tôi hiểu có lẽ cô có thể oán trách tôi nhiều, nhưng ai cũng mong muốn cho con cái những điều tốt nhất. Nhưng có lẽ cách làm của tôi đã sai, tôi không nên ép buộc, không nên áp đặt Thành lấy người mà anh ta không yêu.
– Cháu không oán trách cô gì cả. Thực tế, nếu cháu ở trong tình huống của cô, cháu cũng khó mà chấp nhận một người con dâu như cháu.
– Ừ! Thực tế, tôi rất thích Chi, vì tôi nghĩ rằng bất kỳ người mẹ nào cũng muốn có một con dâu tốt như vậy. Nhưng khi thấy ánh mắt ngơ ngác của Bin, Bom khi Chi quát mắng, đánh chửi, thấy sự vụng về khi chăm sóc hai đứa, thấy con bé không có chút tình cảm nào thực sự dành cho cháu tôi, tôi cũng phải suy nghĩ lại. Thành nói đúng, chỉ có cha mẹ ruột mới có thể thương yêu con cái như máu mủ ruột thịt được. Ngày xưa, tôi đã áp đặt Thành vào một cuộc hôn nhân với con Loan chỉ vì con Loan là con gái bạn thân của tôi. Tôi nghĩ rằng đó là điều tốt, nhưng cuối cùng, tôi nhận ra rằng cuộc hôn nhân đó là một sai lầm, khiến Bom trở thành đứa trẻ cô đơn suốt thời thơ ấu. Gần đây, suýt chút nữa, tôi lại chuốc thêm một sai lầm khác, vì vậy bây giờ tôi suy nghĩ lại và nhận ra rằng để cháu tôi và con cháu tôi hạnh phúc, tôi cần phải vượt qua cái “tôi” của mình, chấp nhận Chi để đưa hạnh phúc đến cho Thành và con tôi. Bố của Thành cũng đã nói nhiều với tôi, ông ấy bảo tôi hãy giảm bớt tính ích kỉ, để nó có lựa chọn riêng, lớn lên rồi đừng coi nó như đứa trẻ. Cô xem, tất cả mọi người trong gia đình đều quý cô, chỉ trừ tôi, liệu có phải tôi hơi ích kỷ, nhỏ nhen không? Rõ ràng cô không phải là người chỉ thèm về tiền bạc, cũng chẳng quan tâm đến danh vọng, nhưng tôi lại vẫn đổ lên đầu cô những lời xấu đấy. Hôm nay, khi thấy cô ở đây, với đường đi vất vả, khó khăn, mà cô vẫn không than trách, tôi cảm thấy một chút khâm phục đối với cô.
Tôi nghe xong tự dưng cười, trong lòng cảm thấy vừa vui lại vừa có chút xúc động. Bà Hoài nhìn ra sân và nói thêm:
– Nhưng thực tế, tôi không muốn đồng ý cũng không được. Thành nói nếu tôi không đồng ý, anh ấy sẽ đưa Bin, Bom lên đây, đe dọa cắt hết cổ phần, tiền nong cũng cắt sạch. Anh ấy bảo với bản lĩnh của mình, anh ấy không để vợ con mình chết đói, với anh ấy, vợ con không quan trọng, và anh ấy cũng không để mẹ con mình phải chịu đói. Cuối cùng, anh ấy nói rằng với công ty đã phá sản, mình vẫn ổn. Trước đây, tôi nghĩ rằng nếu không lấy Chi, tôi sẽ không thể đứng vững được, nhưng giờ tôi nhận thấy tôi đã đánh giá anh ấy hơi thấp. Anh ấy đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng bây giờ anh ấy đã làm ổn định mọi thứ. Tôi từng nghĩ rằng việc lấy Chi sẽ giúp anh ấy phục hồi, nhưng giờ đây tôi nhận ra rằng nếu không có Chi, anh ấy vẫn sẽ vượt qua mọi thách thức. Tôi thậm chí nghĩ rằng anh ấy đã nói đúng, chỉ có cha mẹ ruột mới có thể thực sự yêu thương con cái như máu mủ ruột thịt. Chắc chắn không phải là ngẫu nhiên mà vậy. Có lẽ cô cũng phải có những phẩm chất tốt và lòng tử tế mới khiến anh ta yêu. Tôi thấy không cần phải cấm đoán, làm khó mình nữa. Nếu cô có thể chứng minh được năng lực và tự lập mà vẫn giữ được ổn định, thì tôi tin tưởng vào sự lựa chọn của anh ta. Nếu nó rời công ty và mang theo hai đứa trẻ lên đây, tôi không chỉ mất cháu mà còn mất cả công ty. Nói thật, nếu không có nó, tôi nghĩ việc chồng chịu trách nhiệm trong việc điều hành công ty cũng sẽ không diễn ra suôn sẻ, đôi khi ngay cả bố nó còn phải học hỏi nhiều từ nó. Nhưng giờ là muộn rồi, tôi phải đưa Bin, Bom về thị trấn. Tối mai, thứ bảy, tôi mời giáo viên ở trường ra thị trấn để cùng ăn bữa cơm. Nếu thằng Thành không bận, ba bà cháu tôi sẽ ở khách sạn, còn nếu nó rảnh, cô có thể ra chơi với Bin, Bom.
Tôi ngồi nghe bà Hoài nói, mắt bà nhấn nháy và giọng nói có vẻ nghẹn ngào:
– Cháu… cháu cảm ơn cô nhiều, thực sự cảm ơn cô.
– Tôi đã nói rồi, cô nên cảm ơn thằng Thành hơn là cảm ơn tôi. Còn gì, cô đi dạy học đi.
Tôi nhìn bà Hoài, thấy đôi mắt có chút ướt rồi nhẹ nhàng đặt lên vai tôi và nói:
– Không ngờ cô lại bản lĩnh như vậy.
Tôi chưa kịp hiểu ý bà, bà lại tiếp tục:
– Dẫn tôi ra mỏm đá, cậu Thành nói nó sẽ đến đón cô. Tối mai, mời giáo viên ở trường ra thị trấn ăn cơm. Tối nay, nếu Thành không bận, ba bà cháu tôi ở khách sạn. Nếu nó rảnh, cô có thể ra chơi với Bin, Bom.
– Dạ vâng ạ.
Gọi điện thoại để gọi người dẫn đường, tôi aprove cơ hội để ôm chặt Bin, Bom một lúc, như một cách giảm bớt sự nhớ nhung. Tôi muốn xin bà Hoài để Bin, Bom ở lại cho đến tối mai, nhưng bà không chấp nhận, bà lo lắng và muốn đưa cả hai cháu về thị trấn cùng. Cuối cùng, tôi đành chấp nhận quyết định của bà Hoài. Trước khi rời đi, bà nói với tôi:
– Bây giờ không cần gọi tôi là mẹ, tôi chưa quen, từ từ rồi sau này cưới gọi sau. Tôi chấp nhận, không có vấn đề gì. Tình cảm có thể xây dựng từ từ.
Buổi tối, chờ đợi Thành mà đến tám giờ tối anh mới đến đón tôi. Chúng tôi bước đi qua con đường dốc, quanh co, đầy gập ghềnh để đến Thị Trấn, cảm giác đói bụng khiến chúng tôi ghé vào một nhà hàng ăn nhanh trước khi quay trở lại khách sạn. Bà Hoài, Bin và Bom đã ngủ từ lâu, nên tôi không ghé thăm mà trực tiếp lên phòng của Thành.
Khi bước vào phòng, giữa bức bình minh ánh sáng mờ nhạt, tôi không thể kiềm chế được bản thân, ôm chặt Thành. Sau sáu tháng xa cách, gặp lại nhau chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng giờ đây tôi và anh có khoảnh khắc riêng tư của chúng mình. Cả hai chúng tôi, dù đầy bùn bẩn, nhưng không quan trọng, chỉ muốn ôm nhau để giải tỏa những nỗi nhớ. Trong suốt ngày hôm nay ở trường, tôi đã không kìm lòng được sự mong đợi cho đến tối. Đêm nay, tôi sẽ được ở bên anh, không chỉ muốn nhìn thấy nhau mà còn muốn gần gũi hơn.
Anh nhìn tôi dưới ánh sáng yếu ớt, hôn lên môi, má và da thịt tôi, sau đó nói:
– Nhớ em quá, nhớ phát điên thật rồi. Cả ngày chỉ muốn xong việc để gặp em thôi.
Tôi nhìn anh, rút gần hơi thở của anh, hít mùi hương bạc hà nhẹ nhàng và đáp:
– Em cũng nhớ anh lắm.
Thành nâng cằm tôi lên và hôn nhẹ lên môi tôi, sau đó kéo tôi vào nhà vệ sinh. Đôi tay anh nhẹ nhàng chạm vào từng lớp áo, cởi sạch bỏ những mảnh vải che lấp tấm thân tôi, mặc kệ bùn bẩn vẫn còn đọng, và ôm chặt tôi. Cảm xúc mãnh liệt trào dâng, mỗi lớp quần áo lấp đầy dưới nền nhà Thành cũng được cởi sạch, và anh hôn tôi sâu đến tận đáy lòng. Lưỡi anh làm cho mỗi chạm khắc sâu, vòng tay tôi ôm chặt anh, và những cảm giác đê mê này bắt đầu làm cho cả hai chúng tôi nóng bỏng. Thành nhấc đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:
– Nhớ em quá, nhớ phát điên thật rồi. Cả ngày chỉ muốn xong việc mà gặp em thôi.
Tôi nhìn anh, rút gần để hít thở không khí bạc hà thoang thoảng, và đáp:
– Em cũng nhớ anh lắm.
Không còn thời gian để chờ đợi, anh đưa tôi vào giường, cơ thể chúng tôi hoà quyện với nhau. Sự mãnh liệt và sâu đậm của tình yêu trỗi dậy, tạo nên khoảnh khắc thiêng liêng giữa hai trái tim. Mỗi cử động, mỗi cảm xúc, đều là một phần của hạnh phúc không ngừng. Tôi hôn anh và mắt tôi nhòe đi, nói:
– Thành, em yêu anh.
– Anh yêu em, yêu em nhất trên đời.
Cảm giác hòa mình vào nguyên bản của hai cơ thể không thể rời nhau. Tôi yêu anh, yêu hết mình suốt cuộc đời.