Con chung chương 3 | Điều khó nói trong lòng

16/01/2024 Tác giả: Hà Phong 202

Tôi mất ý thức một thời gian không biết bao lâu, chỉ cảm nhận được sự tỉnh dậy trong một căn phòng trắng toát. Chợt nhận ra, tôi giật mình, vuốt nhẹ bụng như một thói quen vô thức và bất giác hỏi:

– Con tôi… con ở đâu rồi?

Người trả lời là giọng của Quyên, làm tôi tỉnh táo ngay lập tức. Cơn ác mộng vừa qua tan biến, nhường chỗ cho hiện thực khắc nghiệt. Quyên, đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng hỏi:

– Chị Uyên, chị tỉnh dậy rồi à?

Nghe giọng Quyên, tôi cảm thấy cảm xúc lại trỗi dậy. Cô bé chia sẻ về những lần bị quấy rối, bị dã đánh bởi dì An. Mọi sự mạnh mẽ của tôi, từng đó năm, đều phai nhạt trước tình cảm thương đau và tình thân đồng cảm của em gái. Tôi bất giác rơi vào giọt lệ, khóc vì sự tàn nhẫn của số phận và khóc vì tình thân tàn phá.

Quyên nói tiếp, giọng nức nở:

– Hôm nay em về muộn, có lẽ dì đã đánh chị mất rồi.

Tôi ôm chặt Quyên, cảm xúc cùng nhau như một lưng chừng:

– Mẹ kiếp, thằng đó làm thế với em bao lâu rồi? Sao em không nói với chị? Nó đã làm gì em chưa?

Quyên giật mình và nói:

– Em chưa làm gì, chị ạ. Em không dám nói, sợ chị lo.

– Con ngốc! Chuyện này mà giấu chị? Em nói thật, thằng đó đã làm gì em chưa? Nếu nói cho chị, chị sẽ đưa nó ra xử trả thù.

Quyên nói rằng chưa có điều gì xấu xảy ra, nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu. Bất kỳ nơi nào tôi đi, ngôi nhà cũng không còn là nơi bình yên. Nó không chỉ là nơi ẩn náu mà còn là nơi chứa đựng đau đớn, ác mộng, và sự phản bội. Tôi hận! Hận những kẻ đã phá hủy ngôi nhà của tôi, hận dì An đã hành hạ em gái tôi. Cảm xúc này tràn ngập tâm trí tôi, khiến tôi chỉ muốn trả thù cho sự phẫn uất và đau đớn trong lòng.

Sau một thời gian nằm dậy để đỡ choáng váng, tôi và Quyên quyết định trở về nhà. Quyên nhờ Cu Bin, người chị ấy đã gọi đến Châu đón tôi. Trong hành lang trạm xá, khi nhìn thấy bản thân trong gương, tôi thấy những vết thương đau đớn trên khuôn mặt, và thậm chí còn có mấy cục u ở đỉnh đầu. Quyên đưa tôi một tuýp thuốc mà bác sĩ kê, sau đó chúng tôi bắt xe về nhà.

Ngay khi đến cổng, tôi đã nhận ra đồ đạc của chúng tôi bị ném ra sân. Trong nhà, mọi người đang ngồi uống trà, bao gồm cả con Nhung, mụ An và lão Long. Khi thấy tôi, mụ An lao ra và đổ cốc trà lên tôi, hùng hổ gào lên:

– Mày dám về đây à? Chồng tao mày nói mày làm mồi chài nó, mày còn dám về đây à?

Tôi nhìn mụ An, đáp lại:

– Điều quan trọng nhất là dì chẳng phải tôi. Dì ấy cướp nhà tôi, đối xử với chị em tôi như nô lệ. Thằng chồng nó sàm sỡ tôi, dì lại tưởng tôi mồi chài ông ta? Nhìn cái béo phì, xấu xí như con khỉ, nó còn đòi tưởng tôi mồi chài. Còn nếu tôi có mồi chài, cũng chỉ là đàn ông có tiền, có sắc, chứ loại giàu nghèo, xấu xí như chồng dì, tôi không thèm đụng.

– Con địt mẹ, mày nói gì? Mày thích bố láo à? Mày cút khỏi nhà tao ngay!

Mụ An định lao ra tấn công, nhưng sự xuất hiện của mấy người hàng xóm đã ngăn chặn. Tôi nói to:

– Dì không có quyền đuổi tôi, tôi sẽ tự đi. Hàng xóm biết ai là chủ nhà, dì có cướp nhưng không tránh khỏi quả báo.

Các hàng xóm nhìn thấy tôi đầy thương cảm và chỉ trích mụ An một cách mạnh mẽ. Thực sự, từ trước đến nay, dù mụ ta có tỏ ra tốt bụng với mọi người, nhưng cả hàng xóm sống cùng tôi đều biết cách mà mụ ta đã đối xử với chị em tôi. Cô Cúc, người hàng xóm thân thiết nhất, lên tiếng chỉ trích mụ An:

– Ôi trời, chị ơi, chị cứ làm ác đi, làm gì mà bảo thương hai đứa cháu nhưng hành động của chị đi ngược lại. Con bé nói đúng, chồng chị có cái gì tốt đẹp? Nó vừa xinh vừa cao ráo, có việc làm đàng hoàng kiếm đâu chẳng được người tử tế mà mồi chài chồng chị làm gì? Chị nên dạy dỗ nếu có gì không ổn, chứ không phải la làng sỉ nhục như vậy. Chúng nó sống ở đây từ nhỏ, hai chị em nó luôn ngoan ngoãn hiền lành nhất xóm, chị là dì nó mà chẳng yêu thương được, sao lại cứ chửi rủa nó như vậy? Con cháu cô cậu mình côi cút, phải thương nhiều hơn chứ, tôi cũng không hiểu chị làm sao.

– Cô biết gì đâu, cô cứ vào chủ ý vào đó làm gì?
– Tôi không biết gì, nhưng tôi biết đúng sai. Chồng chị có vẻ dâm tà từ trước đến nay, ai cũng biết mà chị cứ tỏ ra cao thượng, đẹp đẽ. Còn đúng hay sai thì cứ để tự nhiên làm chứ đừng nói xấu người khác như vậy.

Mụ An, ngang nhiên và to mồm, đáp lại:

– Nhà mày đâu ra là nhà mày? Xem xét kỹ lại đi, bố mẹ nó mất, vợ chồng tôi nuôi chị em nó, thương chị em nó rồi giờ nó vong ơn bội nghĩa thế này đấy. Đi mồi chài cả chồng tôi, tôi bắt được lại giở cái giọng láo toét ra.

Tôi không hiểu mụ An là loại người gì, sống không phúc, không đức, lại còn trình diễn hành động ăn cắp vô lễ như thế. Cô Cúc, người hàng xóm thân thiết nhất, đưa ra lời khuyên và chỉ trích mụ An một cách hợp lý. Tôi chỉ còn biết cúi đầu nhặt đồ và cảm ơn sự giúp đỡ của hàng xóm. Mỗi vật dụng được nhặt lên là một chút niềm vui, nhưng tâm hồn tôi vẫn còn đau đớn khi nhìn thấy những người hàng xóm đã già nua theo năm tháng.

Dọn dẹp xong, cô Cúc quan tâm hỏi:

– Các bạn có kế hoạch đi đâu không?

Tôi nhìn về phía Quyên, nơi mà chúng tôi sẽ đến vẫn chưa xác định, chỉ biết là phải rời khỏi nơi này. Đồ đạc của chúng tôi chỉ là một số quần áo và hai thùng sách vở. Tôi chào tạm biệt mấy cô chú hàng xóm và bắt đầu sắp xếp đồ lên chiếc xe máy cũ kỹ. Do tôi vẫn còn mệt mỏi từ vụ đánh nhau, nên Quyên đã đồng ý chở tôi. Chiếc xe máy di chuyển chậm chạp, mọi ánh nhìn đều theo dõi chúng tôi, và một số người hàng xóm góp một ít tiền, nhưng tôi từ chối lấy.

Khi bước ra khỏi cổng, tiếng la óc của mụ An lại vang lên:

– Cút đi, và đừng bao giờ quay lại! Nếu quay về, tôi sẽ đánh gãy chân mày!

Tôi quay lại, đối mặt với mụ ta và nói:

– Tôi sẽ quay lại, lấy lại mọi thứ mà bà đã cướp đi. Đừng lo, không có bàn tay xấu xa nào giữ được những gì bất công. Và dì cũng đừng lo, nếu không có bản chất của dì, cuộc sống của chị em tôi đã tốt hơn rất nhiều. À, tiền sinh hoạt phí nhiều nên tôi sẽ dành đó để “phẫu thuật” lại cái nhân cách của dì.

Tôi không đợi mụ An trả lời và Quyên nhanh chóng chạy xe đi. Trời đã chuyển sang buổi tối, và việc tìm một nơi trọ là không dễ. Hai chị em tôi quyết định thuê một nhà nghỉ giá rẻ để trú đêm, và vào ngày mai chúng tôi sẽ tính kế hoạch tiếp theo. Khi tôi đến nhà chị Châu để đón Bin, cậu bé đã hỏi:

– Mẹ, tại sao mặt mẹ bị tím thế kia? Mẹ có ngã không, có đau không?

Tôi ôm Bin vào lòng và trả lời:

– Mẹ trượt chân nên mới ngã thôi, mẹ không sao đâu. Con đã ăn cơm với chị Tép nhà bác Châu chưa?

Sau khi nghe Bin trả lời, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi đã gửi đơn xin nghỉ hai ngày cho chị giúp việc và nhận lá đơn đó từ tay cô. Tôi quay trở lại nhà trọ cùng Bin, nhưng không vào bên trong vì chị Châu đang mang thai và tôi không muốn làm phiền. Tôi chỉ nói chia tay và đảm bảo rằng từ nay chị sẽ không phải lo lắng về chúng tôi. Bin và tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi thoát khỏi ngôi nhà đầy rẫy những ký ức đau lòng.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, tôi và Quyên đã nằm xuống giường để ngủ. Ba người chật chội trên chiếc giường nhỏ của nhà nghỉ. Khi nghe Bin ngủ say, tôi quay ra nhìn qua ô cửa kính. Đèn đường hiu quạnh, tạo nên không khí buồn buồn cho Hà Nội. Mặc dù tôi không khóc, nhưng đôi mắt vẫn nhìn xa, rơi vào những suy nghĩ về bố mẹ và tuổi thơ, khiến tôi cảm thấy xao xuyến đến nghẹn ngào. Tôi không thể ngủ sâu, chỉ khi mệt mỏi đến mức không kìm nổi thì tôi mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi đưa Bin đi học và quay về cùng Quyên tìm phòng trọ. Dù đã thử nghiệm một số khu vực gần trường tôi dạy, nhưng cuối cùng, chúng tôi mới tìm được một căn phòng phù hợp. Mặc dù không gần trường lắm, nhưng phòng rộng rãi, sạch sẽ, và giá cả hợp lý. Ngay chiều đó, chúng tôi đã chuyển đồ vào và mua ít đồ dùng như xoong nồi, bát đĩa, và bếp điện. Sau đó, chúng tôi dọn dẹp phòng, làm cho nó trở nên gọn gàng hơn. Tất cả những gì tôi kiếm được từ công việc và dạy thêm đã bị tiêu hao chỉ trong một ngày. Mặc dù biết rằng sống một mình có áp lực về kinh tế, nhưng tôi không hối hận vì ít nhất chị em tôi không phải chịu đựng sự xấu xa từ những người khốn nạn kia.

Sau hai ngày nghỉ, cuộc sống bắt đầu trở lại với tôi. Sáng hôm đó, Quyên phải sớm sang nhà bạn nên tôi để lại xe máy để cô ấy sử dụng. Tôi và Bin đến đường bắt xe bus tới trường. Ngôi nhà mới này rất thuận tiện cho việc đi lại bằng xe bus, chỉ mất khoảng mười phút để đến trường. Khi tôi bước lên phòng giáo viên, Hẹn, người dạy cùng khối, liền nhìn tôi và hỏi:

– Ồ trời ơi, bà Uyên nghỉ hai ngày mà sao mặt mũi lại bầm tím thế này? Có chồng thì người ta nghĩ là do chồng đánh, mà bà là mẹ đơn thân mặt mũi sao xinh đẹp giờ lại bị thế này?

Tôi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ biết nói:

– Ngã cầu thang, lau nhà rồi ngã vồ xuống đất, sưng cả người chứ không chỉ mặt mũi đâu.
– Vậy là đi bệnh viện hai ngày à? Thôi thì, nhưng tội nghiệp tôi phải dạy thay bà. Lớp bà quậy thì thôi rồi.
– Cảm ơn nhá. Hôm nào tôi mua trà sữa tặng để cảm ơn.
– Đừng có, để tiền đó nuôi con đi. Mẹ đơn thân mà có cái thằng Bin nhà bà ngoan ngoãn, đẹp trai nữa, mà có khi còn sướng hơn cả tôi đấy. Hôm qua chẳng qua cãi nhau chán chê.

Tôi không muốn làm mẹ đơn thân, chỉ là do hoàn cảnh buộc phải như vậy. Dù sao, một gia đình có đủ bố mẹ vẫn là điều may mắn, vợ chồng có lúc cãi vã nhưng quan trọng là vẫn tôn trọng và yêu thương nhau, chăm sóc con cái. Tôi nhìn thấy Hẹn không nói gì nữa và cũng may mắn có tiếng trống trường, nên tôi và vài đồng nghiệp nhanh chóng bước lên lớp. Một vài học sinh lớp tôi bị biết tin và mang theo cao xoa để chấm bôi lên vết thương của tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy như mình may mắn có một em gái ngoan ngoãn và một đứa con trai đáng yêu, cũng như công việc mà tôi luôn ước mơ từ khi còn nhỏ.

Trường của tôi có hình thức dạy hai buổi trong một ngày. Trưa, Bin ăn cơm và nghỉ ngơi cùng bạn bè trong khi tôi tiếp tục giảng dạy và chăm sóc học sinh. Chỉ đến khi buổi học chiều tan, hai mẹ con mới có cơ hội gặp nhau để về nhà. Hôm nay, lớp của Bin có lịch học muộn hơn, khiến cho việc quản lý trẻ con trở nên khó khăn hơn đối với các cô giáo.

Tôi vác cặp xuống phòng giám hiệu, đợi Bin ra khỏi lớp. Khi Bin xuất hiện, ánh nắng chiều làm khuôn mặt thơm bằng của cậu trở nên rực rỡ. Sau khi uống một cốc nước, chúng tôi dắt tay nhau ra cổng để đợi xe bus. Trong lúc đứng đó, cô giáo chủ nhiệm lớp của Bin, Tâm, bất ngờ nói:

– Hôm nay hai mẹ con chị Uyên không đi xe máy à?

Tâm, cô giáo trẻ và xinh đẹp, mới 23 tuổi và đã làm giáo viên được một năm. Tôi nhìn Tâm và cười:

– Ừ, hôm nay tôi để xe máy ở nhà. Bin lớp này có ngoan không?
– Ngoan lắm chị ạ. Có một bé mới chuyển đến, thấy giống Bin nhiều, nhiều lúc em nhầm. Nhưng thằng bé đó nghịch ngợm lắm, không ngoan và học giỏi giống Bin chút nào.

Tôi nhìn Tâm, trong lớp tôi cũng có hai đứa trẻ giống nhau, nhưng chúng đều đáng yêu, không phải là Bin. Bin ngoan, điều này khiến tôi an tâm hơn. Khi tôi đang trò chuyện, một chiếc xe ô tô màu trắng sang trọng đỗ trước mặt. Tôi hơi lùi lại một chút, một người đàn ông trung niên bước xuống, dường như đang đón con. Mặc dù trường không phải là trường quốc tế, nhưng nhiều phụ huynh có điều kiện vẫn chọn đưa con đến đây. Trong lúc chờ xe bus, Tâm rời đi vào trường khiến chỉ còn hai mẹ con tôi ở lại. Người đàn ông kia chạy ra và thở hổn hển, sau đó gõ gõ vào cửa xe.

– Tôi đã tìm kiếm khắp mọi nơi mà không thấy.

Tôi cúi xuống vuốt tóc Bin nhẹ và hỏi:

– Con đói không?
– Dạ, con không đói.

Nghe Bin trả lời, tôi không nhịn được cười, thậm chí bụng của cậu bé còn ồn ào mà cậu vẫn nói không đói. Khi Bin ngước lên, bất ngờ tôi nhận ra một người đàn ông khác từ trong xe bước ra. Anh ta mặc bộ vest lịch lãm, nhưng… tôi đã khựng lại. Gương mặt của anh ta rất quen thuộc, rất quen thuộc mà tôi không thể tin nổi, đó là… Lúc đó tôi như bị sét đánh, ngay trong một giây lát như có một phản xạ, tôi xoay người, ôm chặt Bin và bắt đầu chạy nhanh về phía trước. Không biết phía sau có ai đang đuổi theo hay không, nhưng toàn bộ cơ thể tôi như rụng rời, tôi chỉ muốn che chắn Bin khỏi ánh nhìn phía sau.

Bài viết liên quan