Con chung chương 5 | Chuyện gặp gỡ

16/01/2024 Tác giả: Hà Phong 308

Khi tôi chưa biết làm thế nào để từ chối, người tài xế trung niên đã mở cửa nhẹ nhàng, đẩy tôi vào và bước về phía vô lăng, phóng xe đi thẳng. Đến một đoạn đường vắng, xe dừng lại, chỉ còn tôi và Thành ngồi trên xe. Bàn tay tôi bấu chặt nhau, máu nhấc cao, người đàn ông này sau sáu năm vẫn không thay đổi. Tuy nhiên, tôi không còn quan tâm nhiều, chỉ cảm thấy áp đặt, khó chịu và sợ hãi.

Thành ngồi im lặng bên trên, nhìn qua gương chiếu hậu. Anh ta im lặng lâu, sau đó mới nói:

– Cô Uyên! Đã sáu năm rồi nhỉ?

Tôi không rõ ý anh ta, cúi gằm mặt đáp:

– Hình như anh nhầm tôi với người khác, tôi không quen anh.
– Nếu cô quên tôi, có nên nhắc nhở để cô nhớ không?
– Tôi… không hiểu ý anh là gì?

Khi nói đến đây, tôi cảm thấy nụ cười khinh miệt ẩn sau khoé môi anh ta, nhưng nhanh chóng anh ta trở lại bình thản:

– Tôi không muốn vuốt ve nhiều, tôi không có nhiều thời gian để trò chuyện nên tôi sẽ nói thẳng. Hãy trả lại đứa con cho tôi, rời khỏi đây.

“Trả lại đứa con cho tôi”, câu nói làm tôi như rơi xuống vực sâu mà không có cảm giác trước. Đầu tôi như bị đập mạnh, vội vã mở cửa xe và chạy ra khỏi đó. Tuy nhiên, chỉ sau hai bước, Thành đã nắm tay tôi, nhìn chằm chằm:

– Cô định đi đâu? Chúng ta chưa nói xong.

Cổ họng tôi khô khốc, hơi thở khó khăn, nhưng tôi vẫn cố gắng:

– Tôi không hiểu anh nói gì? Tôi không biết anh là ai và tại sao lại đòi con tôi?

Thành nhìn tôi, đôi mắt đen láy như xoáy thẳng vào, khiến tôi không dám nhìn thẳng. Anh ta rút hai tờ giấy từ người ra và nói:

– Đừng nghĩ tôi không biết mặt cô nên không biết cô là ai. Hai hợp đồng đều có tên Nguyễn Thu Uyên, cô cần tôi đọc số CMND, tên em gái cô và người mẹ đã mất của cô nữa không? Bố mẹ tôi không biết mặt cô nhưng họ biết. Cô Uyên! Tôi không muốn gặp lại sau nhiều năm phải căng thẳng như thế này, hãy nói chuyện với tôi một cách thoải mái.

Lúc này, tôi như đang bơi giữa dòng nước, không thể tìm ra lý do để lừa dối nữa. Hai hợp đồng và ảnh thẻ của tôi năm đó. Tôi mất bình tĩnh, la lên:

– Anh buông tôi ra. Chuyện đó đã kết thúc, tôi đã trả con cho nhà anh, anh muốn gì nữa?
– Còn một đứa nữa!

Tôi nhìn lên, biết rằng việc anh ta tìm đến không phải là chuyện vô duyên, nhưng không ngờ nhanh đến vậy, chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Thành buông tay tôi, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào xe, chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón áp út, giọng anh ta dịu dàng hơn:

– Bản hợp đồng nói rõ, dù cô sinh một, sinh đôi hay sinh ba, đều phải trả lại con cho tôi. Tôi không biết lý do cô giữ lại đứa bé, nhưng giờ đây là lúc trả nó về cho gia đình tôi. Cô nêu rõ điều kiện, tôi sẽ đáp ứng.

Gió thổi lạnh làm tôi run lên, những lời Thành nói như nước sôi vô tình đổ thẳng vào tâm hồn, làm đau nhức từng tế bào thịt. Tôi khó lòng kiềm chế giọng:

– Anh ta điên rồi, tôi không giữ đứa bé nào cả.
– Cô vẫn chối à? Bản xét nghiệm ADN của tôi và nó trùng khớp 99,9%. Cô có còn cầu cứu không?

Tôi nhìn vào tờ giấy trước mặt, những chữ huyết thống in đỏ rực.

– Tại sao tôi cho con trai tôi học ở đây? Ngoài việc nó không thích trường quốc tế, lý do khác là tôi biết có đứa con trai khác của tôi ở đây, bị cô giữ lại. Chọn trường gần nhà cũng tốt, tại sao phải đến đây? Chị Hoa đã nói hết rồi, tôi mong cô hợp tác. Tôi không muốn ép cô.

– Anh nói cái gì vậy?
– Công ty chồng chị sắp phá sản, vì muốn đầu tư, chị ta tiết lộ thông tin. Cô đừng cố giữ, con là con của tôi, cô chỉ là người đẻ thuê, không có quyền giữ lại nó như vậy. Tôi đã điều tra rõ, tôi là người làm ăn, không có bằng chứng thì tôi không đến như thế này.

Nghe xong, tai tôi ồn ào, không kìm được, tôi ngồi sụp xuống đất. Chưa bao giờ cuộc đời tôi trở nên khốn nạn như thế này. Tôi bị bán đứng bởi người mà tôi tin tưởng. Không còn lí do gì để phủ nhận nữa, bản hợp đồng, bản hợp đồng đền bù, tờ xét nghiệm và lời nói của chị Hoa. Dù có miệng đến đâu, tôi cũng không thể phủ nhận. Thành cúi xuống, đưa tay vào túi và nói:

– Cô muốn gì, tôi đáp ứng. Bao nhiêu tiền cũng được. Nói đi.

Tôi nghe xong, không kìm được nước mắt, la lên:

– Tôi không muốn gì, chỉ muốn con tôi thôi.
– Cô Uyên! Nó không phải con cô…
– Tại sao không phải? Tôi sinh nó ra, tại sao không phải là con tôi?
– Cô sinh nó ra, nhưng nó không phải là con cô. Từ khi cô kí vào bản hợp đồng, cô chỉ được xem nó như một thứ đổi lấy tiền.

Lời Thành nói đúng, năm đó tôi tự kí vào bản hợp đồng đẻ thuê, giữ lại Bin mà gia đình anh ta không hay biết. Tôi nhận ra là đã sai, nhưng giờ đây tôi chỉ muốn có Bin. Tôi đứng dậy, quay lưng bước đi, nhưng Thành giữ chặt tôi lại, bóp lên vai tôi mạnh mẽ:

– Đừng để tôi phải dùng hành động mạnh. Tốt nhất là cô tự nguyện trả lại đứa bé cho tôi khi tôi đang nói chuyện nhẹ nhàng.

Tôi hất mạnh tay anh ta ra và nói:

– Tôi sẽ không để ai mang nó đi đâu.

– Cô có ba ngày để suy nghĩ và chuẩn bị, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!

Thành lên xe và đi, tôi vội gọi điện cho chị Hoa. Đầu dây bên kia im lặng, sau đó chị Hoa xin lỗi:

– Uyên chị xin lỗi.

Tôi không kìm chế được nước mắt:

– Tại sao chị lại bán đứng em? Chị hứa sẽ giữ bí mật này mà.

– Chị… chị thật sự không còn cách nào khác.

– Sao chị có thể làm thế với tôi? Chị có biết Bin quan trọng với tôi như thế nào không?

– Uyên, hãy bình tĩnh đi.

– Chị bảo tôi phải bình tĩnh như thế nào đây?

– Dù sao, năm đó chị và em đều sai, em không có quyền giữ lại đứa bé. Bây giờ khi người ta đến đòi, em nên vui mừng vì nó sẽ được sống trong môi trường tốt hơn. Chị hi vọng em sẽ hợp tác.

– Sao chị có thể nói những lời như vậy? Nếu là con của chị, chị có thể tàn nhẫn được không?

– Chị đang rất mệt, chị không muốn nói chuyện với em.

Chị Hoa tắt máy, tôi ngồi thẫn thờ nhìn phía trước. Mất một thời gian lâu, tôi mới đứng dậy đi về phía trạm xe bus. Thành đã điều tra tôi từ lâu, chỉ có tôi là không biết gì. Khi về trường, tôi không thể tập trung vào công việc, nhờ đồng nghiệp giữ lớp và vào nhà vệ sinh ngồi. Suốt sáu năm, tôi từng nghĩ đến điều này, nghĩ rằng một ngày nào đó gia đình anh ta sẽ đòi Bin về, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Trước đây, tôi nghĩ rằng nó là con cháu của họ, đòi lại là quyền lực, nhưng giờ đây tôi không làm được. Tôi ngồi đó, đóng cửa lại, nước mắt chảy dài. Cuộc đời tôi như là chuỗi ngày buồn, hạnh phúc không bao giờ trọn vẹn.

Năm tôi mười tuổi, bố tôi qua đời trong một vụ sập công trình, để lại cho mẹ tôi trách nhiệm nuôi tôi và hai chị em. Tám năm sau, mẹ tôi bị bệnh và khi nhập viện mới phát hiện ra bệnh ung thư giai đoạn cuối. Trước đó, mẹ tôi đã chuyển nhà sang tên mụ An, người mà tôi không biết tới. Mục đích của mẹ là hy vọng nếu có chuyện gì xảy ra, mụ ta sẽ chăm sóc chúng tôi. Nhưng khi mẹ tôi cần một số tiền lớn để cấy ghép tế bào gốc, mụ An đã cầm cố sổ đỏ và từ chối giúp đỡ. Dù đất ngoại thành rẻ, nhưng mụ An đã cắm sổ đỏ, điều này khiến mẹ tôi không thể chấp nhận được.

Vào thời điểm đó, tôi đã gặp mẹ Thành, người cung cấp thông tin về việc đẻ thuê. Thành và vợ anh ta đã lấy nhau mấy năm nhưng không có con do vợ anh ta bị vô sinh. Gia đình Thành chỉ có một con trai, nên họ muốn có một đứa cháu tự nhiên. Chi phí cho cấy ghép tế bào gốc của mẹ tôi là rất lớn, và tôi đã đồng ý đẻ thuê để lấy tiền cho mẹ. Gia đình Thành đã lập hai bản hợp đồng rõ ràng với tất cả các khoản chi phí được ghi kỹ. Mặc dù đẻ thuê chưa được phép tại Việt Nam, nhưng họ đã làm mọi thủ tục cẩn thận.

Tôi được đưa đến viện để làm các xét nghiệm và sau đó thực hiện quy trình đẻ thuê. Lần đầu gặp Thành, tôi ngồi trong bóng tối, không thể nhìn thấy mặt anh ta. Tôi nhớ rõ cảm giác khi ngồi đó, chỉ biết rằng tôi đã chuẩn bị đối mặt với việc sinh con khi mới 18 tuổi. Khi Thành xuất hiện, tôi không thể nhìn thấy anh ta trong bóng tối, nhưng anh ta đã tiếp cận một cách nhẹ nhàng và hỏi:

– Đây có phải là lần đầu tiên của cô không? Đừng sợ, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.

Sau khi nghe Thành nói xong, tôi đột nhiên ngừng khóc, tự thu mình lại. Thành tiến lại gần, đôi tay khua khua trong bóng tối đến khi chạm vào lớp váy voan mỏng trên người tôi, anh ta khẽ đẩy tôi xuống dưới. Lần đầu tiên của tôi không phải là một trải nghiệm tình yêu, mà chỉ là một cuộc giao dịch mua bán. Đêm đó, dù anh ta đã cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn phải trải qua đau đớn khó tả. Những cảm giác ám ảnh cơ thể khiến tôi như chết điếng. Tôi không dám khóc to, chỉ để nước mắt chảy dọc theo thái dương. Khi xong việc, Thành bỗng chạm tay lên khoé mắt tôi, một thoáng anh ta hơi khựng lại, đôi bàn tay ấm áp lau đi và cả hai ngồi lặng lẽ nhìn nhau như vậy. Tôi và Thành tiếp tục quan hệ như vậy suốt khoảng một tuần, và từ lần thứ hai, thứ ba, tôi đã ít đau đớn hơn so với những lần trước. Cho đến ngày cuối cùng, Thành không rời đi mà nằm đó lâu hơn thường. Anh ta nằm bên cạnh tôi, không ôm ấp, không vỗ về, chỉ nằm đó nhìn lên trần nhà, tạo ra bức tranh như một cặp tình nhân chuẩn bị chia xa.

Tuy nhiên, ý nghĩ đó chỉ nhẹ nhàng đi qua tâm trí tôi và đã bị gạt đi. Anh ta đã có vợ, tôi chỉ là công cụ thay thế để sinh một đứa con. Dù có mơ mộng đi chăng nữa, nhưng không được phép nghĩ vậy. Tôi lúc đó còn quá trẻ và đang ở bên một người đàn ông trong suốt bảy đêm nên đã nảy sinh ra một loại tình cảm hão huyền.

Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ phiêu dạt, bên ngoài bất ngờ có tiếng nước chảy, và dòng ký ức bỗng nhiên mất hút. Tôi bật dậy, gương mặt vẫn ướt đẫm, vội lau đi và đứng một lúc trước khi bước ra khỏi phòng. Khi mới ra khỏi, tôi nhận ra Tâm cũng đang làm lại đường môi. Lúc này, nhìn vào gương, tôi mới nhận ra mặt mình dính đầy bụi, lấm lem và ướt át. Câu hỏi của Tâm khiến tôi ngạc nhiên:

– Chị Uyên, chị… khóc à?

Tôi nghe xong, bước lên xối nước, và đáp lại:

– Không.

Mắt tôi đỏ hoe lên, có vẻ như gần đây tôi đang trải qua những vấn đề gì đó. Cô Tâm thấy tâm trạng của tôi không ổn và nói:

– Mắt chị đỏ đây, có chuyện gì thế? Em thấy chị buồn buồn sao ấy.
– Không có gì đâu, chỉ là do chị đang ốm thôi. Không sao đâu, cô không cần quan tâm.
– Hôm nay lớp em được nghỉ một tiết, cô Tâm sẽ về sớm. Chị nghỉ ngơi đi nhé.
– Ừ, chị biết rồi.

Cô Tâm nói xong và rời đi. Tôi bước ra ngoài, định sẵn sàng đón Bin về. Nhưng khi xuống phòng giám hiệu, tôi không thấy Bin đâu. Không thấy Bin trên lớp nên tôi vội chạy ra khu đỗ xe và gọi cô Tâm:

– Bin nhà chị đâu rồi, Tâm ơi?

Tâm nhìn tôi và trả lời:

– Nãy em bảo Bin xuống phòng giám hiệu mà, chị không thấy à?
– Không thấy.
– Thật khó chịu.

Cô Tâm và tôi cùng chạy dọc sân trường để tìm Bin. Dù lo lắng, nhưng sau một hồi tìm kiếm, chẳng thấy đâu cả. Tôi bắt đầu lo sợ và hỏi một số đồng nghiệp khác nhưng cũng không có kết quả. Khi Tâm và tôi chạy ra cổng trường, chúng tôi gặp một phụ huynh khác đang chuẩn bị đưa con đi. Cô Tâm gọi lại:

– Mẹ Gia Bảo, cô có thể trả lời giúp em được không?
– Có chuyện gì cô giáo?
– Gia Bảo, em có thấy Nhật Anh (Bin) không?

Gia Bảo là bạn cùng lớp với Bin. Nó nhìn tôi rồi quay lại cô Tâm và nói:

– Bố của Nhật Anh và bố Trung Quân đón chúng tôi rồi cô ạ.

Bài viết liên quan