Con chung chương 6 | Đi tìm con
Thành? Anh ta đã đưa bé đi chưa? Nghe xong, tôi nhìn Tâm với sự tức giận và lo lắng, nói:
– Tâm, hãy cho tôi số điện thoại của bố Quân.
Tâm vội vàng mở máy và đưa tôi số điện thoại của Thành. Tôi cố gắng gọi, nhưng không có ai nhấc máy. Cảm giác nóng bừng trong tôi trỗi dậy. Làm sao anh ta có thể đưa con tôi đi mà không thông báo gì?
– Ban nãy em nghĩ Bin đi xuống phòng giám hiệu rồi đấy. – Tâm nói cố giải thích.
Nhưng tôi không quan tâm đến lời giải thích đó. Tôi gấp gáp hỏi:
– Em biết địa chỉ nhà anh ta ở đâu không?
– Em chỉ biết ở Hà Đông thôi, chị ạ.
Hà Đông rộng lớn, làm sao tìm được nó? Nhưng ở lại đây, tôi không thể yên tâm. Tôi nhanh chóng đánh đường và phóng xe máy ra khỏi trường. Tôi nhận ra rằng tôi đã sai từ đầu, nhưng không thể để con tôi ở đây một mình. Trong vài vòng xe, tôi vẫn không thấy Bin. Tôi đánh giá mọi khả năng và quyết định dừng lại ở cổng trường để gọi lại cho Thành.
– Anh mang con đi đâu rồi? Hãy mang nó về ngay cho tôi, trả lại con tôi! – Tôi nói lên sự lo lắng và tức giận.
– Cô ở đâu vậy? – Thành hỏi lạnh lùng.
– Tôi đang hỏi anh đấy. Đừng để tôi gọi cảnh sát.
– Cô Uyên, đừng đe dọa tôi với cảnh sát khi tôi chưa bao giờ đưa vụ này ra toà. Tôi chỉ đưa nó đi chơi chút thôi, cô chờ chưa đầy mười phút, tôi sẽ trả nó lại cho cô.
Thành nói xong và tắt máy. Tôi gọi lại mấy lần, nhưng không thấy ai nhấc máy. Không còn cách nào, tôi quyết định quay lại trường. Cổng trường đã đóng, tôi đỗ xe máy bên ngoài và ngồi mệt mỏi gốc cây bằng lăng. Cảm giác cô đơn và tuyệt vọng bao trùm lấy tôi, những kí ức khó quên lại hiện về, làm tôi cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Tôi và Thành đã không gặp nhau sau hơn một tuần từ khi chấm dứt mọi mối quan hệ. Nửa tháng sau đó, tôi phát hiện mình mang thai. Gia đình anh ta vui mừng và bà Hoài – mẹ Thành, thậm chí, chuyển gửi cho tôi một số tiền để chi trả cho thuốc men và điều trị cho mẹ tôi. Sức khỏe của mẹ tôi dần hồi phục, nhưng quá trình cấy ghép tế bào không thể thực hiện ngay khi trị liệu ổn định. Việc tôi mang thai thông qua việc đẻ thuê không được biết đến, còn Quyên – người chăm sóc chính cho mẹ tôi, cũng chưa được thông báo. Để thuận tiện, bà Hoài thuê một căn phòng gần bệnh viện cho tôi.
Tôi được chuyển đến một phòng khám tư để khám thai. Lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh của đứa bé trên màn hình siêu âm, tôi bắt đầu cảm nhận một tình cảm khó tả. Dù ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là một giao dịch, nhưng khi thấy hình ảnh nhỏ bé ấy, tôi cảm thấy trái tim mình rung động. Tôi không dám thể hiện, nhưng khi về nhà, hình ảnh siêu âm đó lại làm cho tôi run rẩy. Tình cảm làm mẹ, ngay cả khi chỉ là đẻ thuê, lại trở nên thiêng liêng đến vậy. Tuần đó, tôi vẫn chưa biết mình mang thai đôi.
Khi tôi đi khám thai sau hơn bốn tháng, chị Hoa phát hiện ra phôi thai của tôi là song sinh. Khi thấy hình hài của cả hai đứa nhỏ nằm gần nhau trên màn hình, tôi không kìm được nước mắt. Chúng là máu của tôi, mỗi ngày lớn lên trong bụng tôi. Chị Hoa thấy tôi khóc nhiều quá mới hỏi chuyện, và tôi không có nơi để nương tựa. Cuối cùng, tôi kể hết tâm sự cho chị và thậm chí quỳ xuống cầu xin chị đừng tiết lộ chuyện này cho bà Hoài. Tôi muốn giữ lại một đứa con cho riêng mình. Chị Hoa, có lẽ vì thương cảm, cuối cùng cũng đồng ý với tôi.
Trong những tháng tiếp theo, chị Hoa bảo bảo bà Hoài giảm việc siêu âm để bảo vệ sức khỏe thai nhi. Tuy nhiên, tôi không hề biết mình mang thai đôi. Do gia đình bà Hoài có công ty riêng, nên không luôn có thời gian để đưa tôi đi khám. Khi mang thai được hơn bốn tháng, tôi mới lại khám thai lần thứ hai. Lúc này, chị Hoa mới phát hiện ra tôi mang thai đôi, một cặp song sinh cùng trứng và chung một túi ối.
Tôi nhìn hai đứa bé nhỏ, cả người tôi ướt đẫm từ cơn đau, vượt lên và bắt đầu khóc nức nở. Hai đứa bé giống nhau như đúc, làm sao tôi có thể lựa chọn giữa chúng? Phải quyết định đứa nào ở lại và đứa nào đi làm tôi thấy như đang đối diện với một quyết định tàn khốc. Tôi không muốn rời xa bất kỳ đứa nào trong số họ. Chị Hoa thấy tôi khóc và nói gấp gáp:
– Em hãy nhanh chóng quyết định, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Em hãy nhanh chóng, chị sẽ đưa đứa bé kia đến gặp anh Duy, anh ấy sẽ đưa nó đến phòng khám và đợi em đến sau.
Tôi đặt tay lên tường, nước mắt tràn xuống mặt. Tôi thực sự không thể làm điều này, không thể chọn lựa được. Đau đớn quá. Tôi đưa tay ôm cả hai đứa bé, tiếng khóc của chúng như nhấn nát trái tim tôi. Hơn tám tháng mang thai, những cử động mỗi ngày, cảm giác mỗi đứa đều là của tôi, tôi chỉ muốn ôm chúng cả trong lòng như bây giờ. Chị Hoa thấy tôi như vậy và nói:
– Nếu em không chọn, cả hai đứa đều sẽ phải trở về với gia đình bà Hoài. Em vẫn còn mẹ đang nằm ở viện, bây giờ đừng chần chừ nữa. Hãy nhanh lên, nếu bà Hoài đến đây và tìm ra cả hai đứa con của em, em sẽ không giữ được chúng.
Lúc này, tôi gần như không có lựa chọn nào khác, đành phải đưa ra quyết định tàn nhẫn nhất. Tôi ngước mắt lên nhìn chị Hoa và nói:
– Giữ lại đứa bé lớn.
Chị Hoa gật đầu và đưa đứa bé đó cho chồng chị, sau đó chị đỡ tôi ra khỏi xe ô tô đã sẵn sàng. Tôi ôm đứa bé lớn trong lòng, ôm chặt đến mức chúng gào lên và tôi mới tỉnh bơ. Chị Hoa ngồi bên ngoài và nói:
– Hãy cho đứa bé bú, sữa non đầu tiên rất quan trọng, hãy cho nó bú đi.
Tôi vừa khóc, vừa đưa đứa bé đến ngực căng tròn của mình. Đứa bé ngừng khóc khi nó cảm nhận được vị ngon của sữa mẹ và nhanh chóng ngậm vào ngực tôi. Trái tim tôi như bị hàng trăm con dao châm vào, nước mắt chảy dài xuống đôi má đỏ hồng của đứa bé. Tôi thương con, thương cả bản thân mình lúc này. Nhìn con bú ngon lành, tôi càng khóc nức nở, những giọt sữa đầu tiên cũng là những giọt sữa cuối cùng con được bú từ tôi.
Khi chiếc xe quay trở về bệnh viện, bà Hoài đã đứng đợi sẵn ở đó. Tôi bế đứa bé ra khỏi xe và đột nhiên mọi thứ trở nên tối tăm. Khi tôi tỉnh lại, mình nằm trong một căn phòng trắng sáng, nhưng đứa bé đã không còn ở đây. Tôi bật dậy và gào lên:
– Con ở đâu? Con ở đâu?
Chị Hoa đứng ở ngoài và nghe tiếng tôi, cô chạy vào và hỏi:
– Em tỉnh rồi à? Đứa bé vừa được đưa đi kiểm tra sức khỏe, trời ạ, sinh non ở tuần ba sáu mà nó có hai cân sáu, không cần phải điều trị gì cả. Gia đình bà Hoài đang sắp đón nó về. May mắn là chị nói dối rằng em đi thăm họ hàng, không ngờ họ cũng không nghi ngờ gì cả.
Tôi nghe xong và không quan tâm đến mệt mỏi, chạy thẳng ra khỏi đó. Bà Hoài đang bế đứa bé trên tay, thấy tôi liền nói:
– Cô Uyên, tôi vừa chuyển tiền vào tài khoản của cô. Đứa bé này sẽ đợi vợ chồng Thành đến, tôi sẽ mang nó về. Cảm ơn cô, tôi đã gửi thêm ít chi phí để cô có thể trang trải cuộc sống.
Tai tôi lúc này như không nghe thấy được gì, tôi chỉ nói vội:
– Bà có thể để tôi được cho đứa bé bú sữa vài ngày rồi hãy mang nó đi không?
– Không được! Cháu gái tôi đang nuôi con bằng sữa mẹ, chúng tôi sẽ cho thằng bé uống sữa của nó kết hợp sữa công thức. Và tôi cũng không muốn cô nảy sinh quá nhiều tình cảm với nó. Cô nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng đi.
– Tôi… xin bà…
– Cô Uyên! Chúng ta đã có thoả thuận từ trước, mong cô đừng phá vỡ những quy tắc đã đặt ra. Bác sĩ Hoa, hãy dẫn cô vào phòng bệnh giúp tôi.
Bà Hoài bế đứa bé và rời khỏi phòng một cách chậm rãi. Tôi dựa vào bức tường lạnh lẽo, từng cơn đau nổi lên, đứa bé nằm yên nhưng vẫn khóc to. Tiếng khóc như xé tan không khí đau thương xung quanh. Tôi đưa tay lên, nhưng không còn cơ hội để chạm vào con thêm lần nữa. Ngoài sảnh, một cặp vợ chồng tiến về phía bà Hoài. Tôi không kiềm được nữa, khuỵu xuống đất trắng xoá. Tiếng khóc của đứa bé vẫn vang lên, làm nát tan cả linh hồn tôi.
– Mẹ! Mẹ ơi…
Tiếng cu Bin từ đâu vọng lên, kéo tôi trở về hiện thực. Tôi nhìn lên thấy Thành và bé Quân xuống từ xe. Bin chạy đến hỏi:
– Mẹ, sao mẹ lại khóc? Mẹ đau ở đâu à?
Lúc này tôi mới nhận ra gương mặt đang ướt đẫm nước của mình, tay quệt đi và đứng dậy. Thành hơi khựng lại, đôi mắt đen láy nhẹ nhàng chạm vào tôi. Suýt chút nữa tôi quên anh ta vừa đưa Bin đi. Khi tỉnh táo, tôi quay về phía anh ta, giận dữ nói:
– Sao anh lại dám đưa thằng bé đi?
Thành cúi xuống, đưa hai tay vào túi và đáp:
– Tôi là bố nó, tôi có quyền. Nó đi chơi với tôi cũng rất vui vẻ, tôi còn ngồi sau để ôm hai đứa trẻ cho chúng không ngã. Và nói thêm, tôi không muốn cô nảy sinh quá nhiều tình cảm với nó. Cô hãy nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng đi.
– Anh!!!
– Cô suy nghĩ đi, ba ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại.
Thành cúi xuống nhìn Bin chào rồi bế bé Quân lên xe. Tôi cũng ôm chặt Bin, hôn lên mái tóc, lên má con như muốn giữ chặt con lại bên mình. Khi đã ôm đủ, tôi nghiêm túc nói:
– Bin! Từ nay con phải xin phép mẹ khi đi chơi với chú Thành. Mẹ không muốn con tự tiện đi chơi với người khác như vậy.
– Chú Thành là bố của bạn Quân, không phải người lạ. Chú ấy tốt lắm, đưa chú và bạn Quân đi chơi đu quay, thậm chí còn ôm chúng từ sau để không ngã nữa. Vừa rồi chú ấy còn đưa chúng đi ăn gà rán nữa đấy, mẹ ạ.
– Mẹ không muốn con tự tiện đi chơi với người khác như vậy.
– Vậy từ nay chú Thành rủ con đi, con sẽ xin phép mẹ mẹ nhé. Mẹ đừng giận Bin tội nghiệp.
Tôi nhìn Bin muốn quát mắng nhưng không làm được. Dù có ích kỷ, nhưng tôi hiểu rằng Thành vẫn là bố của nó, máu mủ ruột thịt không thể phủ nhận. Nhưng càng lúc, tôi cảm thấy một loại sợ hãi cùng lo lắng đến tột cùng.
Suốt đoạn đường trở về nhà, Bin chia sẻ về buổi chơi hôm nay. Tuy nhiên, tôi không còn tâm trạng lắng nghe. Khi đến nhà, cơm đã sẵn sàng nhưng tôi chỉ ăn vài hạt, sau đó tắm cho Bin và ôm con vào giường. Đến gần mười giờ tối, tôi mới bật dậy và vào nhà vệ sinh để xả nước. Hơi nước nóng làm tôi tỉnh táo dần. Tôi không thể mất Bin, con là niềm hy vọng duy nhất của tôi lúc này. Tôi không thể để nó ở lại với Thành. Sau khi tắm xong, tôi lao vào phòng để sắp xếp đồ đạc và Bin thức dậy. Quyên, đang ngồi ở góc giường làm bài, hỏi:
– Chị định đi đâu vậy?
Tôi run lên khi nó hỏi và kể lại toàn bộ chuyện. Sau đó, tôi dặn Bin:
– Em còn công việc học ở đây, chưa xong nên em sẽ ở lại. Chị và Bin sẽ đi trước.
Quyên nhìn tôi, hỏi lại:
– Chị đi gấp thế sao? Chị có định đi đâu?
– Đâu cũng được, miễn là ra khỏi Hà Nội.
Quyên nhìn xuống, thở dài và tiếp tục hỏi:
– Rồi khi đi chị và Bin sẽ sống như thế nào? Và liệu rằng khi ra khỏi đây, họ sẽ không tìm thấy chị?
Nghe xong, tôi cảm thấy lặng người, việc trốn chạy lúc này như là lựa chọn cuối cùng. Với gia thế của Thành, tôi không dám chắc liệu họ có thể tìm thấy tôi hay không. Nhưng nếu không đi, tôi không còn lựa chọn nào khác. Mắt tôi đỏ bừng, nước mắt chảy dài, tôi thực sự không còn cách nào khác. Gấp xong đồ đạc và quần áo, tôi nói dối Bin rằng mẹ và con sẽ đi du lịch vài ngày. Sau đó, tôi dắt con xuống và chọn một chiếc taxi đến bến xe Mỹ Đình. Ở bãi đỗ, có nhiều chiếc xe, điểm đến từ Quảng Ninh đến Lào Cai, Yên Bái, Bắc Giang…
Tôi nhìn quanh và chưa biết lên xe nào. Một lần nữa, tôi cảm thấy như là con chim lạc đường, không biết lối về. Tôi bế Bin lên, ngửi mùi hương trên đầu con, làm lòng tôi chua xót. Bin ngủ dậy, hỏi:
– Mẹ ơi, mình đi du lịch lâu không? Đi hai ngày thôi nhé, con nhớ các bạn lắm.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt con, chỉ gật đầu nhẹ. Những chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tôi vội kéo valy lên xe đi Quảng Ninh! Chỉ cần ra khỏi Hà Nội đã đủ, chỉ cần có Bin, dù đi đâu, dù vất vả ra sao, tôi cũng sẽ cố gắng. Nhưng khi còn chưa kịp bước lên xe, tiếng một người đàn ông cất lên:
– Cô Uyên, cô định đi đâu?